Tắm Cho Đại Ca

Chương 64: Hơi ngọt




Trang Hào ăn như hổ đói, giơ tay lên lau miệng sau đó mở bao thuốc lá rút một điếu thuốc ngậm trên môi, vừa châm lửa vừa liếc Hoa Kì. Anh hít sâu vài hớp nhả ra một làn khói: “Cả ngày hôm nay chưa được ăn cơm, thật đói bụng, ha ha ha.” Trang Hào vừa nói vừa cười.

Hoa Kì biết rõ anh đang cố gắng che giấu, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như bình thường, ôm cổ của Trang Hào nói: “Anh, hôm nay em rất nhớ anh.”

Trang Hào hít một hơi thuốc, cười mắng: “Em nhớ anh đến thế cơ à.”

Hoa Kì hít mũi một cái: “Nhớ đến muốn hợp thành một.” Hoa Kì nghiêng đầu, miệng dính vào mặt Trang Hào từ từ liếm, lúc liếm tới khóe miệng thì Trang Hào đột nhiên nói nói: “Đừng làm rộn, hai ngày anh nay chưa có tắm.”

“Vậy anh tắm đi, em ở ngoài chờ anh.”

Trang Hào chậc một tiếng, vươn cánh tay ra nói với Hoa Kì: “Anh phải đi tắm đây, người bẩn quá rồi.” Trang Hào chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, lúc gần đến cửa thì Hoa Kì chợt hỏi “Em giúp anh kì cọ được không?”

Trang Hào không quay đầu lại: “Không cần, tự anh tắm được rồi.”

Hoa Kì nhìn thấy Trang Hào vào nhà vệ sinh xong, nhanh chóng đem chăn trải ra, ngay sau đó len lén chạy ra ngoài.

Sau khi Hoa Kì ra khỏi đoàn xe liền đi mua 3 hộp Hoàng Hạc lâu ở phố bên cạnh, lúc trở về thì Trang Hào vẫn chưa tắm xong, Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo, bò vào chăn, mà ba hộp Hoàng Hạc lâu lại được Hoa Kì nhét vào trong túi áo khoác của Trang Hào, sau đó đặt ở bên mép giường.

Cũng không lâu sau Trang Hào đi ra ngoài, chỉ mặc độc một cái quần lót, thuận tay cầm áo trên mép giường lên, đang định nhét vào trong ngăn kéo thì trong túi đột nhiên có vật gì đó rơi xuống mặt đất.

Hoa Kì nghe được tiếng vang liền thò đầu ra khỏi chăn: “Cái gì rơi vậy?”

Trang Hào rất buồn bực, cúi đầu nhìn rồi nhặt ba hộp Hoàng Hạc lâu từ dưới đất lên, cau mày nói: “Anh mua chúng khi nào nhỉ?”

Hoa Kì cười nói: “Tự mình mua sao lại quên nhanh như vậy?”

Trang Hào không hiểu nói: “Thật không nhớ ra.”

“Không nhớ thì đừng nhớ nữa.” Hoa Kì thuận thế dán lên, dùng đầu lưỡi liếm ngực Trang Hào: “Thật là thơm, có mùi xà phòng với vị sữa.”

“Bớt nói nhảm đi, anh đâu có dùng sữa tắm đâu.” Trang Hào ném thuốc lá sang bên cạnh, vén chăn lên nằm vào.

“Ai nha, rõ ràng em ngửi thấy mùi xà phòng mà?” Hoa Kì vội vàng chui vào trong chăn, hít lấy hít để, liếm liên tục, nói: “Xem ra là đầu lưỡi của em có vấn đề rồi.”

Trang Hào đẩy Hoa Kì một cái: “Tắt đèn đi.”

“Ừ.” Hoa Kì đồng ý lại không nhích người mà từ trong chăn đưa chân ra, vói đến gần công tắc dùng ngón chân tắt đèn, cả phòng bỗng trở nên tối đen.

“Em càng ngày càng lười.” Trang Hào cười nói.

Hoa Kì dùng đầu chui vào nách Trang Hào cọ xát nói: “Em muốn làm lắm rồi đấy.” Nói xong, thân thể cậu tuột xuống, thò tay xuống kéo quần của Trang Hào, đồ vật bên trong đang ở trạng thái bình thường, nhét vào trong miệng, tốc độ Hoa Kì không nhanh không chậm, hút chỉ chốc lát sau một cây súng liền đứng thẳng ở trong miệng.

Hoa Kì phun ra, hít sâu mấy hơi liền dùng đầu lưỡi liếm từ trên xuống dưới, lúc đến đỉnh lại hấp một hơi mới cho vào trong miệng, dùng sức hạ thấp xuống, cho đến khi vào hết không tồn tại một khe hở nào, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được thứ đang chống trong cổ họng đang nhảy nhót, từng cái từ từ nhảy lên.

Hoa Kì chuyển động hầu kết liên tục, giống như đang uống nước, cho đến khi Trang Hào phát ra mấy tiếng rống buồn bực mới thôi, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn vương sợi chỉ bạc kéo ra rất dài, cậu tự vuốt sợi chỉ bạc ấy, liếm môi một cái cười đùa nói: “Anh, như vậy có thoải mái không?”

“Ừ, tiếp tục đi.” Trang Hào trầm giọng nói.

Hoa Kì lại cúi đầu lần nữa, không vội vã liếm lại đưa tay lấy ít nước miếng, đưa ra sau lưng từ từ đảo quanh.

“Dùng sức.” Trang Hào phân phó nói.

Hoa Kì có chút không dám chậm trễ, miệng ngậm chặt còn đầu lưỡi dọc theo súng từ từ trượt lên, cổ họng dán nóc súng tạo thành một không gian kín gió, trong lúc hoạt động chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy hơi yếu, còn có tiếng Trang Hào thở hổn hển.

Cúi đầu lên xuống một hồi Hoa Kì cảm thấy quai hàm có chút mỏi mà Trang Hào vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, Hoa Kì từ từ ngẩng đầu lên, thở dốc nói: “Em tự mình tới à.”

“Ừ.” Trang Hào nhắm mắt lại, nằm không nhúc nhích.

Hoa Kì đã sớm khuếch trương phía sau xong, đứng dậy giạng chân ngồi trên người Trang Hào, đỡ cây thương từ từ ngồi xuống.

Lúc tiến vào Hoa Kì ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hình như có lớn hơn.”

Trang Hào cười hì hì: “Em cũng có cảm giác thế à?”

“Ừ.” Hoa Kì cúi đầu, trong bóng tối không thấy rõ nét mặt Trang Hào: “So với trước kia to hơn.”

“Chắc là lâu rồi không làm nên bị nghẹn sưng lên.”

Hoa Kì cười đùa nói: “Không sao, em giúp anh hạ hỏa.” Nói xong, thân thể Hoa Kì ngưỡng về sau, hai tay chống ở trên đùi Trang Hào, từ từ động.

Hoa Kì từ từ thích ứng cảm giác này, phập phồng cho đến lúc không còn bất kỳ cảm giác trở ngại nào cậu mới gia tăng tốc độ. Lần này Hoa Kì không đưa lưng về phía Trang Hào, hôm nay mặt đối mặt làm, động tác Hoa Kì rất dùng sức, nương theo mà đến là cây thương của mình cũng đung đưa trên dưới, mỗi lần đều đánh vào bụng Trang Hào.

Lúc này, Trang Hào đột nhiên vươn tay sờ bụng một cái, cười đùa nói: “Con mẹ nó chứ, sao lại chảy nước nhiều thế này.”

Hoa Kì lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhắm mắt nói: “Anh đừng có chú ý đến cái đấy có được không?”

Trang Hào cười đùa nói: “Thật ra anh có muốn chú ý đâu, nhưng nhị đệ của em cứ quật vào bụng anh, rất ngứa.”

Trong nháy mắt Hoa Kì cảm thấy trên mặt một nóng rang, quyết định thật nhanh nói: “Hay là em lại đưa lưng về phía anh vậy.” Hoa Kì làm bộ muốn xoay người, vừa chuyển một chân định xoay qua chỗ khác liền bị Trang Hào ngồi dậy ôm vào trong lòng: “Chớ xoay qua chỗ khác, như vậy mới tốt.”

Hoa Kì bị Trang Hào dùng sức kéo, nhẹ giọng nói: “Em thấy rất lúng túng, hay để em quay lại đi.”

“Không có chuyện gì, như vậy rất tốt.” Trang Hào nói xong, tay phải lại từ từ đưa xuống dưới, cầm súng của Hoa Kì nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái: “Em cũng không hề nhỏ nhỉ!”

“Không lớn bằng anh.” Hoa Kì liếc mắt, ở trong lòng anh bắt đầu vận động.

Trang Hào thở hổn hển, hà hơi thở vào trên mặt, trên cổ Hoa Kì, lúc Hoa Kì quên mình vận động thì Trang Hào lại đột nhiên lật người áp đảo Hoa Kì ở phía dưới, bắt đầu dùng sức cuồng động mãnh liệt.

“Mẹ ơi, anh nhẹ thôi, chết em bây giờ.”

Trang Hào không lên tiếng, tiếp tục dùng lực vọt mạnh, không lâu sau, Hoa Kì cảm thấy hơi thở Trang Hào nặng dần thì biết anh muốn bắn ra rồi, vội vàng mở miệng nói: “Bắn vào miệng đi.”

“Được.” Trang Hào đồng ý, lại vọt mạnh một hồi: “Tới.” Ra sức chạy nước rút hai phút, Trang Hào vội vàng đứng dậy tiến tới khóe miệng Hoa Kì.

Hoa Kì cử động cổ họng liên tục, lúc này mới nhả ra, chép chép miệng nói: “Hôm hình như hơi ngọt.”

Trang Hào ngồi xếp bằng xuống, cười nói: “Chẳng lẽ anh bị tiểu đường?”

“Thối lắm, anh không thể tìm lí do nào hay hơn sao?” Hoa Kì oán giận nói.

“Ai nha, Hoa tiểu cẩu giỏi quá, đúng không nhỉ?” Trang Hào vung tay lên kéo Hoa Kì tới gần, miệng dán lên, hung hăng cắn đầu lưỡi Hoa Kì: “Còn dám tự đắc sao?”

Hoa Kì che miệng nói: “Em vừa mới nuốt con trai của anh đấy, anh không ngại mùi vị không tốt sao?”

“Ai. . . . . .” Trang Hào thở dài, ôm Hoa Kì nằm xuống, miệng tiến tới bên tai Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Cũng biết len lén chạy đi mua thuốc lá cho anh, anh còn ngại mùi vị không tốt sao?”

“Cái gì? Anh đang nói đến gì vậy?” Hoa Kì giả vờ hồ đồ hỏi.

“Không thừa nhận đúng không?” Trang Hào dò tay vào bắp đùi Hoa Kì, dùng sức nhéo một cái: “Có thừa nhận hay không?”

Hoa Kì đau đến ngoác mồm: “Ôi mẹ ơi, em nhận là được mà, anh đừng có nhéo nữa.”

Trang Hào bỏ tay ra, ôm Hoa Kì nói: “Em từ đâu nghe được?”

Hoa Kì biết Trang Hào đang nói gì, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Quách Tĩnh đến Ngũ Hành, vừa khéo em đang ở trong nhà vệ sinh nên nghe được anh ta nói chuyện với Chương Thỉ.”

“Hóa ra là thế. . . . . .” Trang Hào điều chỉnh tư thế, gò má dán miệng Hoa Kì nói: “Cho nên em mới chạy thật xa đến đây nhìn anh?”

“Ừ.” Hoa Kì chép chép miệng, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

“Đừng nghĩ nhiều, bây giờ tạm thời như vậy, về sau sẽ tốt lên.” Trang Hào nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm động không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, dù có thể biểu đạt anh cũng sẽ không nói, bởi vì anh không nói ra miệng nên chỉ có thể giấu tất cả ở trong lòng.

Hoa Kì từ từ giơ tay lên, vuốt ve mặt của Trang Hào.

Trang Hào chép chép miệng, thỏa mãn nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm đấy.”

“Ừ.”

Trang Hào hơi mỉm cười nói: “Anh đúng là không phí công thương em.”

Hoa Kì bị lời nói của Trang Hào chọc cười khanh khách không ngừng, Trang Hào lại buồn bực ngẩng đầu lên: “Cười cái gì? Chẳng lẽ anh nói không đúng?”

“Ừ ừ ừ, anh đặc biệt thương em.” Hoa Kì ôm Trang Hào, vuốt lỗ tai của anh nói: “Ngủ nha, nếu không ngày mai không thể làm việc.”

“Ừ, ngủ.”

Cả đêm Hoa Kì ngủ ngon, buổi sáng hôm sau từ trong mắt Trang Hào cậu nhận ra anh cũng như thế, ngủ rất ngon.

Trang Hào lại đi xử lí tiếp chuyện của đoàn xe, mà Hoa Kì thì trở về Ngũ Hành tiếp tục làm việc, lúc đi Hoa Kì rất muốn đưa hai trăm đồng trong túi cho anh, nhưng cậu không dám làm như vậy, bởi vì Trang Hào có lòng tự tôn rất cao, làm thế thì chẳng cho anh chút mặt mũi.

Hoa Kì bắt xe trở về Ngũ Hành, lúc vào cửa thần thái sáng láng khiến mấy cô gái quầy tiếp tân trêu chọc mấy câu, Hoa Kì nhe răng làm trò quỷ chọc mấy cô gái đó cười rồi tiếp tục đi làm việc.

Hoa Kì cợt nhã đến nhà tắm, không đợi mở cửa, liền thấy 2 người đi ra từ thang máy, một là Chương Thỉ, một người khác lạ hoắc, nhưng có thể đoán rằng người kia chắc chắn là cảnh sát.

“Chuyện đấy cậu cứ yên tâm đi, thằng nhóc họ Quách kia ít nhất cũng phải ngồi chờ hơn mười ngày nửa tháng, coi như cho hắn một bài học.”

Chương Thỉ cười cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại thấy Hoa Kì ở bên cạnh nhà tắm.