Tắm Cho Đại Ca

Chương 74: Nàng dâu tạm thời




Trang Hào cầm điện thoại, bình tĩnh như nước nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Em nghe người trong đội xe của Bàng Suất nói, Chương Thỉ không để ý lời dặn dò của Bàng Suất, chưa đi đút đồ cúng cho mấy gã ở trển,... Vừa đúng lúc công tác an ninh đang nghiêm ngặt, nên đầu giáo chĩa ngay vào làng giải trí của của Bàng Suất, bị sáu bảy chiếc xe cảnh sát dừng ở trước cửa lớn, cả nhóm người rầm rập chạy vào, riêng tiểu thư đã bị bắt ba mươi, bốn mươi người.” Quách Tĩnh vừa nói vừa cười, giống như đang nhìn một vở kịch hay.

Trang Hào hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó làng giải trí của Bàng Suất ngừng làm ăn để chỉnh đốn, hôm trước em còn đi qua nhìn mấy lần, bên trong im lặng lắm.” Quách Tĩnh càng nói càng hăng hái: “Bàng Suất và Chương Thỉ bây giờ đang trở mặt với nhau, dùng tiền đám cưới bù vào cũng không bù lỗ được, lúc này đoán chừng đang tranh cãi muốn Chương Thỉ rút lại cổ phần.”

Trang Hào suy nghĩ một lúc mới nói: “Chuyện rút cổ phần đối với Bàng Suất là một cú sốc không nhỏ, một khi Chương Thỉ rút cổ phần thì làng giải trí cũng không trụ được lâu.”

“Đúng là vậy đấy, em đã lén hỏi thăm rồi, Chương Thỉ rất tình nguyện lui cổ phần đó.” Quách Tĩnh bên kia chần chờ chốc lát lại nói: “Anh à, gần đây em còn nghe được một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

Quách Tĩnh hắng giọng một cái, trái lo phải nghĩ nói: “Anh còn nhớ mảnh đất Chương Viễn đầu tư không?”

“Nhớ, không phải đã bị người thu về rồi sao?”

“Vấn đề là ở chỗ đó.” Quách Tĩnh kinh ngạc nói: “Em nghe người ta nói, người thu mảnh đất này về là Chương Thỉ đấy.”

Trang Hào cả kinh: “Cái gì?”

“Em chỉ là nghe nói vậy thôi, không biết có chính xác không.” Quách Tĩnh thở dài nói: “Gần đây trên đường đều đồn rằng, người ôm tiền Chương Viễn bỏ trốn là do Chương Thỉ sai xử.”

Trang Hào âm trầm nói: “Đi tìm hiểu chưa?”

“Rồi, nhưng cũng không có kết quả, cơ mà em nghĩ không có lửa làm sao có khói được chứ.” Quách Tĩnh ở đầu kia trầm mặc, sau đó lại nghe thấy tiếng bật lửa, hắn còn nói: “Anh, em nói chứ, Chương Thỉ đúng là điên rồi, nếu không thì là bị bệnh, mấy năm nay ai biết y ở trong tù gặp phải chuyện gì, sau khi ra ngoài chẳng khác nào chó điên cắn người, không chừng Chương Viễn là bị hắn bức chết đó.”

“Đừng......” Trang Hào ở bên này vừa mới mở miệng, Quách Tĩnh liền ngắt lời anh: “Anh à, em biết nói với anh những lời này là rất khó nghe, em biết rõ tình cảm của anh và bọn họ lúc còn nhỏ, nhưng mà lúc bé tới khi lớn đều là cả một quá trình, không thể đánh đồng vào làm một, em dám đánh cam đoan, nếu như chuyện kia thật sự là do Chương Viễn làm, một khi sự việc đã bại lộ, vậy y phải trở vào tù thôi, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc được ra ngoài.”

Trang Hào tức cười, thật ra thì anh cũng không định bênh vực Chương Thỉ.

“Anh à, từ nãy đến giờ anh có thật sự nghe em nói không đấy?” Quách Tĩnh lên giọng.

“Ừ, đang nghe.” cảm xúc của Trang Hào hơi hạ thấp.

Quách Tĩnh thở dài nói: “Vốn em chỉ xem đây là trò hài thôi, bây giờ nghĩ lại lại thấy Chương Viễn thật đáng thương.”

“Biết, còn gì nữa?” Trang Hào trầm giọng hỏi.

“Dĩ nhiên là còn có chuyện khác nữa, hôm qua em đến nhà anh, anh đoán xem dạo này mẹ anh đang làm gì?” Quách Tĩnh đột nhiên cất tiếng cười to: “Đảm bảo anh nghĩ không ra đâu.”

Trang Hào nhíu chặt mày lại: “Rốt cuộc là làm gì?”

Quách Tĩnh cười nói: “Mẹ anh gần đây thích chơi mạt chượt nữa, nói chơi mạt chược rất tốn tiền, bà ấy muốn tiết kiệm tiền thay anh, sau đó lại đi tập múa với mấy bà cô ven đường, cứ bảy giờ tối lại ra đường uốn éo khí thế ngất trời.”

Trang Hào tưởng chuyện gì lớn: “Như vậy cũng tốt, đỡ cho bà ở nhà lại thấy nhàm chán.”

“Ai, em đã nói hết đâu, mẹ anh múa hát thì không nói làm gì, nhưng lại đi tìm hiểu mấy quý phu nhân kia, sau đó bắt đầu thu xếp tìm kiếm đối tượng xem mắt cho anh.” Quách Tĩnh cười suýt nữa sái cả quai hàm.

“Cái gì?” Trang Hào kinh ngạc nói: “Là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật rồi, nhưng mà cũng may mà có em, em thấy mẹ anh và bà kia nói chuyện với nhau, liền bảo anh đã có đối tượng rồi, hiện tại đang sống chung với cô ấy.”

Trang Hào thở phào nhẹ nhõm: “Làm anh sợ muốn chết.”

“Ha ha, em xem sau này anh sẽ đối phó thế nào.”

Trang Hào len lén liếc nhìn Hoa Kì đang ngồi rửa sườn ở một bên, nhẹ giọng nói: “Chuyện tương lai khó nói lắm, cứ từ từ rồi tính, anh cúp máy đây.”

“Đúng vậy, anh cúp đi, bây giờ em phải ngồi theo dõi Chương Thỉ và Bàng Suất.”

“Được, hẹn gặp lại.” Nói xong, Trang Hào liền cúp điện thoại.

Hoa Kì bưng chậu đến, bên trong sườn đã được rửa sạch: “Ai gọi tới vậy anh?”

Trang Hào trừng mắt liếc cậu một cái: “Lúc nào thì đến phiên em kiểm tra anh vậy?”

Hoa Kì nhe răng, nhếch miệng cười nói: “Trước kia em không dám hỏi vì lúc đó quan hệ của chúng ta không như bây giờ, giờ thì đã hôn hít, lên giường thậm chí sống chung luôn rồi, nhìn thế nào cũng thấy giống bà xã của anh ấy chứ.”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “!@#$%$@, anh đâu có kết hôn với người đồng giới.”

“Trên thực tế là anh đã cưới, chỉ là không chịu đặt sính lễ mà thôi.” Hoa Kì gật gù hả hê đắc chí nói: “Sao, không muốn nhận trách nhiệm chứ gì?”

Trang Hào mím môi một cái: “Là em bám vào muốn anh thao ấy chứ.”

“Như nhau thôi, dù sao anh cũng đừng nghĩ toàn thân mà lui.” Hoa Kì đặt chậu đặt ở trên bếp lò, sau đó ở đi rửa tay: “Rốt cuộc là ai gọi tới vậy.”

Trang Hào cười nói: “Được lắm, tạm thời coi như em là vợ của anh, là Quách Tĩnh gọi điện thoại tới.”

“Có chuyện gì à?”

Trang Hào đem tất cả đầu đuôi câu chuyện nói cho Hoa Kì nghe, không giấu giếm gì cả. Trong lúc Hoa Kì nghe chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân đều dựng đứng cả lên, kinh hãi tim đập gia tốc.

“Đã nói nhiều như vậy, còn có cái gì muốn hỏi nữa không?” Trang Hào cười nói.

Hoa Kì hừ một tiếng, cầm lấy khăn lông lau tay: “Không còn.”

“Đúng rồi, em định làm gì với chỗ sườn này?”

Hoa Kì diễn trò thành nghiện, cố ý hờ hững nói: “Muốn làm gì thì làm thôi.”

“Ai nha, con mẹ nó chứ, một ngày không để mắt đến em đã bắt đầu trở thành Yêu Nga Tử (?) rồi cơ đấy, chiều quá hóa hư rồi đúng không?” Trang Hào chợt giơ tay lên, còn chưa có đánh xuống Hoa Kì đã rụt cổ rồi, cười đùa nói: “Quân tử động khẩu bất động thủ, người ta nói đàn ông tốt thì không đánh vợ đâu.”

“Thao......” Trang Hào bị Hoa Kì trêu chọc, cười không khép nổi miệng, nói thật, Hoa Kì nhiệt tình như vậy thật rất chọc người thích, nếu mà đánh thì thật không nỡ.

Hoa Kì híp mắt cười đùa: “Biết ngay là anh không nỡ xuống tay mà.”

“Cút đi, làm cơm nhanh lên, ông đây đói bụng rồi đấy.” Trang Hào thuận miệng nói một câu, cũng không nghĩ cẩn thận, sau đó cứ thản nhiên ngồi ăn tiếp khoanh tay: “Cái này nguội tanh nguội ngắt rồi, ăn không ngon gì cả.”

“Vậy lần sau em sẽ mang về lúc còn nóng.” Hoa Kì vừa mải nấu cơm vừa nói: “Anh, trưa mai em phải đi làm rồi.”

Trang Hào ăn ngấu ăn nghiến, nói: “Việc gì? Ở đâu?”

“Em còn làm được việc gì nữa chứ, lại đi làm tắm kì thôi, mà chỗ làm cách nhà cũng không xa, ở bên cạnh một trường trung học phổ thông.”

Trang Hào ngừng đũa, nhìn Hoa Kì nói: “Bên cạnh một trường cấp ba?”

“Ừ, sao vậy anh?” Hoa Kì quay đầu lại nhìn Trang Hào một cái.

Trang Hào trầm mặc một hồi lâu, lúc sau mới nói: “Không có chuyện gì.”

Hoa Kì quay đầu lại lần nữa, cẩn thận nhìn Trang Hào, Trang Hào bị cậu nhìn chăm chú như vậy, trong lòng có chút luống cuống, cau mày mắng: “Nhìn cái gì đấy?”

“Anh, mau nói thật đi, có phải anh sợ em tắm kì cho những học sinh kia thì sẽ không quan tâm anh nữa có phải không?” Hoa Kì nháy mắt ra hiệu cười.

Trang Hào ho khan hai tiếng: “!@#$%$@, em yêu ai, muốn chả xát cho ai thì chà, em muốn theo ai thì theo, càng giảm bớt phiền hà cho anh.”

Hoa Kì càng nhìn Trang Hào càng muốn cười, buông công việc trong tay, liền bấu víu vào cổ của Trang Hào, nhỏ giọng nói: “Anh, thật ra thì trong lòng anh không hề muốn như vậy có phải không?”

“Cút đi, trên tay em dính toàn là dầu kia kìa.” Trang Hào hơi giãy nhẹ người một cái.

Hoa Kì bóp thật chặt cổ của Trang Hào, nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, tiến tới bên tai anh nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, cả đời này em sẽ mãi ở bên anh thôi.”

Trang Hào xoay mặt đi, Hoa Kì không thấy được vẻ mặt của anh nhưng lại có thể cảm nhận được anh đang xấu hổ.

“Ơ, không ngờ hai người giữa ban ngày ban mặt mà dám làm mấy chuyện đó đấy!?” Cao Quân và Giang Hạo đứng ở ngoài cửa sổ, cách khung cửa nhìn vào trong.

Hoa Kì vội vàng buông Trang Hào ra: “Hai người tới khi nào vậy?”

“Là Giang Hạo nói tan việc sớm, có mấy tờ phiếu giảm giá của một KTV (karaoke),muốn rủ hai người cùng đi.” Cao Quân tựa nhẹ cánh tay lên trên bệ cửa sổ, tầm mắt nhìn trên bếp lò: “Í, đồ ăn hôm nay không tệ, là sườn à.”

“Khoan” Hoa Kì vội vàng nói: “Sườn này không phải để cho hai người ăn.”

“Hứ, cậu cho rằng tôi muốn ăn à.” Cao Quân vừa nói vừa cười: “Thế nào, buổi tối đi ra ngoài ca hát không?”

Hoa Kì không dám trả lời, quay đầu lại nhìn Trang Hào.

Trang Hào vẫn như cũ cúi đầu ăn khoanh tay, hoàn toàn không để ý hai người ngoài cửa sổ, không lâu sau, Trang Hào trầm giọng nói: “Đi đi, em đến chỗ này mấy ngày rồi, anh vẫn chưa có thời gian đưa em đi dạo quanh đây, hôm nay coi như mượn hoa dâng phật.” (Hán Việt: Kí hoa hiến phật – ý muốn nói nhân cơ hội đưa bạn Kì đi chơi)

Hoa Kì cười đến không khép miệng được, quay đầu nhìn Cao Quân cùng Giang Hạo nói: “Vậy được, lúc nào thì đi?”

“Hai người cứ ăn cơm trước đi, cơm nước xong chúng ta xuất phát, tí nữa gặp sau.” lúc này Giang Hạo mới mở miệng, hắn để ý thấy Cao Quân cũng không hề có ý muốn rời đi lúc này.

“Được, vậy tôi sẽ nấu cơm nhanh một chút.”

“Ừ, chúng tôi đi về trước.” Giang Hạo nhanh tay kéo Cao Quân đi theo con đường cũ trở về.

Sau khi Giang Hạo cùng Cao Quân rời đi, trong phòng lại có vẻ an tĩnh, Hoa Kì suy nghĩ hồi lâu, mở miệng nói: “Em thật không ngờ anh sẽ cùng em đi đấy.”

Lúc này Trang Hào đã ăn hết khoanh tay rồi, buông chén xuống nói: “Anh sợ nhốt em ở nhà mãi sẽ buồn chết mất.”

Hoa Kì cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Không sao mà, nếu anh không muốn đi, nhất định em sẽ không đi.”

Trang Hào giơ tay lên nhéo mặt của Hoa Kì: “Nghe lời cũng tùy từng lúc thôi.”