Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 31




"Ưhm ~" Nguyễn Hâm Kiều bị nháo tỉnh, đầu óc cùng thân giống bịđình chỉ hoạt động, nặng trịch, từng tế bào đều la lên: "Van cầu người nhắm mắt lại ngủ thêm một lát đi"... Vì thế cô ngoan ngoãn nhắm mắt, khoảnh khắc mí mắt khép lại thấy được khuôn mặt quen thuộc, gọi thầm tên anh: "Tiểu Triệt Triệt..."

Nhóc con nháy mắt: "Xe ô tô là của cục cưng chúng ta sao? Tốt, em cũng thích xe."

"..."

"Kiều Kiều." Quan Triệt lại gọi một tiếng.

Nhóc con cũng thuận theo kêu: "Vợ ơi."

Sắc mặt Quan Triệt không biết phải làm sao: "..."

Nguyễn Hâm Kiều híp mắt rầm rì: "Em buồn ngủ quá..."

"Trở về ngủ tiếp." Quan Triệt nói, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên mắt cô.

"Chú không được làm như vậy." Cậu nhóc nói xong, đẩy ra tay anh ra, đưa tay nhỏ bé rất bẩn nâng mặt Nguyễn Hâm Kiều, hôn lên trán cô một cái, "Mỹ nhân đang ngủ chỉ có thể hôn mới tỉnh lại."

"..." Quan Triệt nhíu lông mày, nắm cổ áo của nhóc thả người xuống đất.

"Đừng~" Nguyễn Hâm Kiều đấu tranh vài giây, mở to mắt, đẩy giường ngồi dậy.

Nhóc con dựa vào giường nhìn Quan Triệt cười đắc ý: "Xem đi."

Nguyễn Hâm Kiều đi toilet rửa mặt, nhóc con theo ở phía sau cô, di chuyển ghế nhỏ của mình để đứng bên cạnh cô, đưa khăn của mình cho cô lau mặt, tiện thể cũng tự mình rửa sạch tay.

"Rất ngoan." Nguyễn Hâm Kiều ôm nhóc từ trên ghế, sờ đầu của nó.

"Con trai phải chăm sóc vợ của mình như vậy." Nhóc nói xong, dùng tay sạch của mình nắm tay cô đi ra ngoài.

Đi đến cửa toilet, Nguyễn Hâm Kiều nới tay nói: "Em đi trước đi."

Dường như nhóc con đã hiểu việc gì, nhíu mày, vẻ mặt "Em biết " tươi cười: "Em là một người đàn ông chân chính, sẽ không nhìn lén chị." Nói xong chủ động giúp cô đóng cửa lại.

Quan Triệt đứng ở cửa phòng ngủ chờ, nhìn nhóc đi từ toilet ra lại đến cửa, cảm thấy hiểu rõ. Chỉ là thấy nó canh giữ ở cửa không đi, nhìn chằm chằm vài lần, mở miệng gọi nó: "Lại đây."

Cậu nhóc nhìn anh, suy nghĩ hai giây, mới đi tới: "Chú Quan."

"Ừ."

"Chú gọi con làm gì ạ?" Đợi một chút anh cũng không nói, nhóc con chủ động hỏi.

Hai tay Quan Triệt để ở trong túi, đứng thẳng, cúi đầu nhìn nó: "Viết bài tập xong chưa?"

"Số lượng..." Ánh mắt của nó lẩn tránh, "Chắc là đã viết xong."

Tan học vào ngày thứ sáu, bạn gái mới của nhóc là Đình Đình nói là sẽ giúp nó làm bài tập, nhóc liền đưa sách bài tập của mình cho cô, hẹn sáng mai đến trường sớm một chút, trả lại bài tập cho nhóc.

Vừa khéo Nguyễn Hâm Kiều đi ra từ toilet, Quan Triệt không hỏi lại, dẫn cô xuống lầu.

Ông lão đưa bọn họ đưa tới cửa, cười nói có rảnh hãy đến thường xuyên, cậu nhóc liên tục lôi kéo tay Nguyễn Hâm Kiều, rất thất vọng thở dài: "Ai, chúng ta mới ở cùng nhau hai giờ hai mươi tám phút ba mươi giây, phải chia tay sao? Em rất khổ sở."

Lão tiên sinh nâng tay hướng anh trên đầu tiếp đón: "Tên ranh con này học ai vậy!"

Nhóc không để ý đến ông  của mình, né sang một bên, đưa ánh mắt yêu thương nhìn Nguyễn Hâm Kiều: "Nếu chị nhớ em, trở về bên cạnh em, cánh cửa trong lòng em luôn rộng mở chào đón chị, biết không?"

"..."

Ông lão không thể nhịn được nữa lôi nó đi, Quan Triệt kéo Nguyễn Hâm Kiều đến bên cạnh, cùng chào tạm biệt với ông, lên xe rời khỏi.

Từ kính chiếu hậu còn có thể nhìn thấy nhóc bị ông của mình đánh vào mông, Nguyễn Hâm Kiều rất không phúc hậu nở nụ cười: "Nhóc thật đáng yêu mà."

Đáng yêu? Quan Triệt nở nụ cười nhạt, không đưa ra ý kiến.

Nguyễn Hâm Kiều ngủ một giấc vẫn cảm thấy mệt mỏi, hai người về khách sạn ăn cơm trưa, cô liền trèo lên giường chuẩn bị ngủ.

Quan Triệt mở laptop ở bên ngoài làm việc, rời khỏi mấy ngày, đọng lại không ít chuyện cần anh tự mình xử lý.

Vốn là sau khi kết thúc chuyến đi công tác muốn trực tiếp về công ty, lúc trước vé máy bay cũng chuẩn bị xong, nghe nói cô bị người khác bắt nạt, mới quyết định tạm thời đến đây.

Xa nhau trong khoảng thời gian hai tuần, mỗi ngày ở trong điện thoại nghe cô rầm rì nói muốn nghe giọng nói của nah, trong lòng anh cũng bắt đầu nảy sinh từ đợt cảm xúc nhè nhẹ.

Sau khi kết thúc cuộc họp qua video, anh tựa lưng vào ghế, nhéo nhéo mi tâm.

Có kéo dài tiếng bước chân, Nguyễn Hâm Kiều từ trong khe cửa thăm dò để lộ một cái đầu, tóc từ phía sau trượt xuống, làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của cô."Em có thể vào không?"

"Vào đi." Quan Triệt đưa tay, đóng laptop.

Cô đẩy cửa tiến vào, trên người rõ ràng là áo sơmi của anh, tùy tiện cài vài nút áo, cổ áo mở, xương quai xanh xinh đẹp cùng với đường cong cơ thể như ẩn như hiện, dưới vạt áo là hai chân nhỏ nhắn trắng như tuyết.

Dáng vẻ như vậy luôn có sự kích thích rất lớn đối với người đàn ông, người bình tĩnh như Quan Triệt, trong đầu cũng không tự chủ được hiện ra vài hình ảnh khiến cho máu nóng trong người sôi sục—— khi cô động tình làn da có màu hồng nhạt, đôi chân giống dây mây gắt gao quấn ở lưng anh, còn có đôi mi kẽ động thét chói tai cùng tiếng thở dốc...

Quan Triệt nhắm chặt mắt, xua đi những ý nghĩ không hay này.

Nguyễn Hâm Kiều vòng qua phía sau của anh, giúp anh mát xa huyệt thái dương."Rất mệt sao?"

Anh từ từ nhắm hai mắt đáp: "Không mệt."

Nguyễn Hâm Kiều không tin, lông mày đều nhăn thành như vậy, còn nói không mệt."Bây giờ em biết rõ, không cần phải có nhiều tiền, sức khỏe đầy đủ khoẻ mạnh mới là quan trọng nhất."

Biết cô đang nghĩ tới bệnh tình của lão ba, Quan Triệt để tay cô ở trong lòng bàn tay của mình, cầm lấy: "Đừng lo lắng."

"Anh không cần phải liều mạng như thế, chăm sóc tốt cơ thể, nếu không về sau khi anh già đi cũng chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn nhìn em khiêu vũ cùng người khác." Nguyễn Hâm Kiều nói xong, chính mình bị chọc cười, ghé vào trên vai anh cười đến không dừng được.

"..."

Cô còn đang cười, Quan Triệt không nói gì chỉ hỏi: "Buồn cười như vậy sao?"

Nguyễn Hâm Kiều gật đầu, vui: "Em trẻ hơn anh, đến lúc đó nếu có người đàn ông khác theo đuổi em, anh có ghen hay không?"

"..." Không biết vì sao, trong đầu Quan Triệt hiện lên khuôn mặt ngơ ngẩn của tên gặp vào buổi sáng kia.

"Sẽ không." Anh trả lời rất nghiêm chỉnh.

"Thật sự?" Nguyễn Hâm Kiều không đồng ý, ngồi lên đùi của anh, ôm cổ anh, "Anh rộng lượng vậy sao?"

Quan Triệt cúi mắt, vuốt mái tóc đen mềm của cô, không trả lời. Anh sẽ không để cho người khác có cơ hội.

Nguyễn Hâm Kiều không quan tâm mà cứ trêu đùa anh, lực chú ý đã chuyển đến nơi khác. Cô mặc thế này ngồi trên đùi anh, nơi đó không có một chút động tĩnh? Tốt xấu gì cũng phải có chút phản ứng tôn trọng cô chứ!

Bên trong cô không mặc gì cả, cố ý mặc áo của anh như thế này để quyến rũ anh, nhưng lại thất bại? Nguyễn Hâm Kiều không tránh khỏi có chút thất bại, làm bộ như lơ đãng xoay mông.

Quả nhiên cánh tay Quan Triệt đang vuốt ve tóc của cô dừng một chút, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng, rất bình tĩnh hỏi cô: "Ngủ đủ chưa?"

"Vâng." Nguyễn Hâm Kiều không chịu thua, lại ngồi lên chân anh, "Hôm nay ngủ rất nhiều, ngủ tiếp thì buổi tối sẽ mất ngủ."

Quan Triệt nói "Ừ".

Còn chưa có suy nghĩ cẩn thận là anh có ý gì, toàn bộ người đã bị ôm lấy, cơ thể của cô mềm mại, Quan Triệt ôm rất vững chắc, bước đi nhẹ nhàng vào phòng ngủ.

Nguyễn Hâm Kiều ôm cổ anh, hé miệng cười trộm.

Cho anh giả bộ, hừ!

Quan Triệt ôm cô đến trên giường, nhìn chằm chằm vào ý cười nơi đáy mắt của cô, chậm rãi tháo caravat, cúi người hôn cô.

"Ưm ~" Nguyễn Hâm Kiều mở đôi môi chào đón anh, hai tay sờ soạn cởi nút thắt trên người anh. Thật ra cô rất muốn biết tiểu Quan triệt của anh có không đứng lên hay, muốn chạm vào để kiểm tra, lại không dám.

Tàn ác nhất trong cơ thể của anh chính là nơi kia.

Tay cô vụng về, bận nửa ngày mới cởi được một nút, trên người mình thì ngay cả áo trong cũng đã bị anh lột sạch.

Quan Triệt đi ra một chút, nhìn cơ thể của cô sáng ngời không hề che đậy, mỗi một tấc da đều giống như sữa bò thấm vào trắng nõn,  ngày hôm qua anh đã tự cảm nhận cảm xúc mềm mịn này, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

"Anh thích như vậy không?" Ánh mắt của anh hơi nóng lên, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu thẳm. Vốn là sợ nhiều lần thì cô chịu không nổi, anh cố ý kiềm chế, cô lại ba lần bốn lượt chủ động đến dụ dỗ.

Lúc này Nguyễn Hâm Kiều biết thẹn thùng, che mặt xấu hổ không nói chuyện. Thích rất thích muốn chết, loại chuyện này bảo cô nói ra thế nào đây!

Trên người nhẹ hẳn, là Quan Triệt xuống giường, lập tức tránh ra.

Nguyễn Hâm Kiều có chút mơ hồ, nếu đến mức này mà có thể dừng lại, cô thật muốn nghi ngờ anh có phải có nhu cầu gì hay không.

Quan Triệt kéo rèm cửa sổ lại, phút chốc bên trong rất tối.

Anh bước trở về, ngay phía dưới quần tây màu đen rõ ràng là nhô lên, có được sự ghi nhận thế này Nguyễn Hâm Kiều mới nhẹ nhàng thở ra, trời đất phù hộ, may mắn anh vẫn khỏe mạnh.

Quần áo của anh rối loạn, chẳng sợ cơ thể nổi lên phản ứng xấu hổ, vẫn như cũ bình tĩnh ung dung, khí thế chút không giảm. Ngược lại mình thì rất giống như heo tắm rửa sạch sẽ đợi làm thịt, Nguyễn Hâm Kiều lăn một vòng, nhân tiện mặc lại áo.

Quan Triệt dừng lại ở bên giường, hình như có chút do dự.

Rèm cửa sổ cũng đã, đừng nói là không chơi nữa... Nguyễn Hâm Kiều níu chặt quần áo dè dặt thấy thế vội vàng chạy về, dùng mũi chân trêu đùa đùi của anh.

Vừa mới đưa lên, đã bị anh bắt được dễ dàng, trong lòng bàn tay của anh nóng lên, nhiệt độ cùng dòng điện chạy một đường từ mũi chân đi lên.

Nguyễn Hâm Kiều không chịu nổi rụt lại một chút, tay anh lại nắm rất chặt, không buông.

"Quan Triệt..." Nguyễn Hâm Kiều bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mở miệng mềm yếu gọi anh.

Quan Triệt đứng thẳng lúc này mới giật giật, nằm xuống giường.

Nguyễn Hâm Kiều đã tự động đi chuyển qua chỗ anh, làn da mềm mại cọ vào quần áo của anh, Quan Triệt nghiêng người, hôn chầm chậm trên môi cô.

...

Nguyễn Hâm Kiều là bị đói nên tỉnh, mê hoặc mở mắt, trước mắt là một màu đen tuyền, nhẹ nhàng vừa động, liền cảm giác được bên hông có một cánh tay, còn có khuôn ngực ấm áp ở sau lưng, khóe môi không khỏi cong lên.

Đây chính là tư thế ngủ của đôi tình nhân mà cô thích nhất, làm cô có một loạicảm giác được người yêu thương che chở.

Cơ thể còn có chút mềm nhũn, cô cố gắng làm động tác xoay người nhẹ nhàng sang chỗ khác, loáng thoáng có thể thấy rõ hình dáng Quan Triệt. Anh còn ngủ, hô hấp cũng sâu, cô thực thích hơi thở trên trên người.

Nguyễn Hâm Kiều ngửa đầu hôn cằm anh, trong bóng đêm dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ghi lại đường nét trên mặt của anh.

Quan Triệt cau mày, tỉnh lại.

"Tỉnh?" Âm thanh của anh khàn khàn, nghe qua lại rất gợi cảm.

Nguyễn Hâm Kiều nhỏ giọng hỏi anh: "Ngủ ngon sao?"

"Ừ..." Quan Triệt sờ sờ tóc cô, hỏi cô: "Đói bụng không?"

Nguyễn Hâm Kiều gật đầu: "Rất đói." Giữa trưa ăn ở bến tàu no căng bụng, bây giờ đã muốn phẳng.

"Thức dậy ăn gì đi." Quan Triệt mở đèn, xuống giường, đưa lưng về phía cô mặc quần áo.

Nguyễn Hâm Kiều đưa mắt nhìn bóng lưng anh, ở trên giường duỗi thẳng cơ thể, cũng đi theo rời giường, nhìn thoáng qua thời gian, trời! Đã hơn tám giờ, trách không được sắc trời tối đen như vậy.

Hai người rửa mặt xong đi xuống lầu, Nguyễn Hâm Kiều không muốn ăn cơm ở khách sạn, Quan Triệt đưa cô đi ăn ở bên ngoài, đi về phía trước khách sạn một đoạn, thì có một chợ buôn bán, đúng lúc rất náo nhiệt.

Đang đi tới bỗng nhiên ngửi được một mùi thịt nướng, con sâu tham ăn trong Nguyễn Hâm Kiều thức dậy, ôm cánh tay Quan Triệt làm nũng, muốn đi ăn thịt nướng.

Anh không thường đi ăn ở quán ven đường như thế này, nhưng vẫn là theo ý cô.

Khách hàng ăn ở quán nướng cũng rất đông, cái bàn coi như sạch sẽ, sợ Quan Triệt ghét bỏ, Nguyễn Hâm Kiều cầm khăn giấy lau qua lại mấy lần, mới để anh ngồi xuống.

Muốn tự mình đi lấy đồ ăn, Nguyễn Hâm Kiều liền bảo Quan Triệt ngồi chờ, một mình hăng hái bừng bừng chạy tới chọn rau.

Khẩu vị của Quan Triệt đã bị cô tìm hiểu được không khác biệt lắm, cơ bản anh không có kiêng ăn, nhưng giống với cô, không thích rau thơm. Hành anh cũng không ăn, Nguyễn Hâm Kiều không để ông chủ mang ra, đặc biệt vì anh mà để rất ít hạt tiêu.

Ăn thịt nướng tự nhiên muốn uống bia, nhưng cô hỏi trước Quan Triệt, anh gật đầu, cô mới kêu ông chủ mang tới hai chai. Trong quán không có ly thủy tinh, chỉ có thể lấy hai ly nhựa mà thôi.

Cô rót hai ly, giơ lên muốn cùng anh cụng ly, cười hì hì nói: "Chúng ta cụng ly đi, chúc mừng cuối cùng anh cũng là người của em."

Quan Triệt kéo khoé môi không dễ phát hiện, cùng cô đụng một chút.

Uống xong một ly, cô kéo tay Quan Triệt lại, sau đó tựa vào trên bờ vai của anh, nhìn một chút cũng không nhìn thấu màn đêm.

"Rất hạnh phúc, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy..."

Cuộc sống thế này cô luôn luôn mong muốn có được, cùng người mình yêu quay cuồng ở trong khách sạn chẳng phân biệt được ngày đêm, dắt tay đi ở trên đường, cùng nhau ăn thịt nướng ở chợ đêm...

Quan Triệt không nói chuyện, chỉ nắm tay cô trong lòng bàn tay.

"Anh sao?" Nguyễn Hâm Kiều hỏi anh, "Anh có vui không? Anh có vui vì được ở bên cạnh em không?"

Quan Triệt nhàn nhạt "có" một chút, có thể không vui sao, ban ngày ban mặt làm loại chuyện này, vừa cảm giác mê man đến trời tối —— trước khi bị xem thường, anh cũng được coi là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Quê hương nhẹ nhàng, đồi núi anh hùng, xem như hôm nay anh đã cảm nhận được.

Bọn họ đợi một chút rất nhanh đã có thức ăn, ông chủ vội vàng chân không chạm đất, cười chào hỏi một tiếng ăn ngon miệng, lại vội vàng trở về tiếp tục nấu nướng.

Nguyễn Hâm Kiều ngửi mùi thức ăn nước miếng đều nhanh chảy xuống, lập tức rời khỏi người Quan Triệt, lấy đôi đũa, chuyển đồ ăn từ khay xuống, cho anh ăn.

Nhưng mà Quan Triệt nhìn chằm chằm đồ ăn trong khay, nửa ngày không nhúc nhích.

"Anh nếm thử một chút xem có được không?" Nguyễn Hâm Kiều lo lắng anh không quen ăn quán ven đường, rất cẩn thận gắp một khối cà tím cho anh.

Tầm mắt Quan Triệt chậm rãi chuyển qua trên mặt cô, ánh mắt có chút cổ quái.

"Làm sao vậy?" Nguyễn Hâm Kiều nhất thời không phản ứng.

Quan Triệt chậm rãi nâng tay, cầm lấy một xâu thận dê...

"..." Nguyễn Hâm Kiều trừng mắt nhìn, trên mặt phiếm hồng rất khả nghi, chậm rãi cúi đầu dùng bữa, gần như là chôn mặt vào trong chén.

Chính là nghĩ cho anh bổ thận thôi mà! ╭(╯^╰)╮