Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 102-2: Thời gian bay nhanh (2)




Không liên quan gì đến quyền lực hay tôn trọng, đây chính là thói quen sinh hoạt của hai người thôi, hai vợ chồng nói chuyện đề tài trời đất. Gian hàng càng lúc càng lớn, tất cả chuyện lớn nhỏ đều muốn đối phương đồng ý, cũng không cần thiết, có đầy đủ tin tưởng lẫn nhau, có không gian thi triển của mình.

Diêu Tam Tam cắn đũa, suy nghĩ một chút nói: “Mua thì mua, chỉ có điều, anh phải đề phòng mua nhiều mấy gian, chỉ cần người ta bán cho mình, thì cố gắng mua nhiều, càng nhiều càng tốt. Mình không cần, không phải còn có thể cho thuê sao?”

“Ừ, anh cảm thấy được.” Bào Kim Đông gật đầu, “Thị trường này mới xây, cửa hàng phòng ở này, dù sao cũng tốn không ít tiền.”

Sao có thể chỉ tốn không ít tiền! Diêu Tam Tam cũng không nói thẳng, chỉ cười cười nói: “Anh nói đúng, nhìn đúng là mua thêm mấy gian.”

Vì vậy, cuối năm Bào Kim Đông mua hơn chục cửa hàng ở thị trường bán sỉ. Qua năm xuân hạ, nhà họ Diêu lại có hai chuyện vui, một cái Lục Cạnh Ba thăng chức làm cục trưởng, một cái là tiểu Tứ thi vào ban trọng điểm của trường cấp ba thực nghiệm của huyện.

Lục Cạnh Ba từ nhân viên cục nông nghiệp thăng liên tiếp hai cấp làm trưởng cục, nghe nói còn nhờ sự giúp đỡ của cá chạch bùn – anh đưa ra hạng mục báo cáo, thúc đẩy sản xuất nuôi dưỡng cá chạch bùn, nuôi dưỡng dân giàu. Đề nghị này được báo cáo từng tầng lên, đạt được chấp thuận, địa phương phê chuẩn tạo thành cơ sở nuôi dưỡng ngàn mẫu cá chạch bùn, linh tinh cũng xuất hiện mấy chỗ nuôi dưỡng cá chạch bùn nhỏ.

Cơ sở ngàn mẫu nuôi dưỡng cá chạch bùn này, Diêu Tam Tam cầm năm mươi mẫu, cô không cần phải tự mình đi nuôi dưỡng, dù sao cá chạch bùn giống ở địa phương, phần lớn từ khu dfienddn lieqiudoon ươm giống của cô bán ra, tiêu thụ món hàng cá chạch bùn này, cô tự nhiên có ưu thế hơn người khác. Đây chính là sách lược của Diêu Tam Tam, túm hai đầu, cầm trung gian, tiền lời cá chạch bùn giống của cô, hộ nuôi dưỡng tới nuôi dưỡng, cô lại thu mua tiêu thụ, bao gồm xuất khẩu. Một nhà một hộ nuôi dưỡng quy mô nhỏ, rất khó làm được tiêu thụ tự động, kể từ đó, lợi ích cho tất cả mọi người.

Chỉ có điều đến lúc này, cô lại bắt đầu tìm cách mở rộng kích thước khu ươm giống, tính toán phát triển ở sân lớn bên cạnh.

Lục Cạnh Ba thăng chức, chẳng qua là chuyện trong dự đoán, lấy năng lực của anh, chỉ là thời gián sớm muộn mà thôi, bản thân người nhà họ Diêu cao hứng một cái đã trôi qua rồi. Ngược lại tiểu Tứ thi ra kết quả tốt, xem như để cho chị em nhà họ Diêu cao hứng hỏng rồi.

Nhà họ Diêu bây giờ thiếu cái gì?

Thiếu ánh sáng của một sinh viên đại học! Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam, đều văn hóa tốt nghiệp cấp hai, Diêu Tiểu Cải mặc dù bây giờ cũng có thể đi học biết chữ, nhưng toàn dựa vào những năm này cô tự học từng chút một, vốn không đi qua trường lớp, trình độ văn hóa trên hộ khẩu, viết mù chữ chói mắt đấy.

Ban đầu trong nhà không có điều kiện, bây giờ có điều kiện, ba chị em lập tức ném tất cả tiếc nuối lên người tiểu Tứ, toàn bộ mong chờ tiểu Tứ có thể học lên tốt.

Mặc dù thi trung học không mời rượu làm tiệc mừng, Diêu Tam Tam và hai chị vẫn thương lượng, vẫn quyết định phải ăn mừng một phen, trừ tiệc mời thầy giáo trường tiểu Tứ ra, chính là tận dụng nghỉ hè, mang theo tiểu Tứ đi Bắc Kinh không kiêng dè dạo chơi một phen, hơn nữa một đường thẳng hướng bắc vòng quanh chơi, rồi chạy đi thảo nguyên Nội Mông ăn dê nướng nguyên con.

Đứa bé nhà Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn nhỏ, Bào Kim Đông bận, Diêu Liên Phát tự nói mình muốn lưu lại giữ nhà, vì vậy Diêu Tam Tam dẫn theo Trương Hồng Cúc và tiểu Tứ, vui vui vẻ vẻ đi du lịch rồi, chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt ai oán của Bào Kim Đông.

Trương Hồng Cúc bị hai con gái lôi kéo, ở khách sạn, ăn thức ăn ngon, ngắm cảnh chung quanh, mở rộng tầm mắt thật lớn. Nhớ tới những người phụ nữ trong thôn, rất nhiều người cả đời cũng không ra khỏi cửa, ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi, trong lòng lại cảm khái vô hạn, sinh ra rất nhiều cảm xúc cay đắng ngọt bùi.

Không đến Trường Thành không phải hảo hán, Diêu Tam Tam lôi kéo tiểu Tứ, một hơi bò lên Bát Đạt Lĩnh Trường Thành *, nhìn dãy núi xa xa, cả người cũng cảm thấy trong lòng rộng mở rồi.

(*) Bát Đạt Lĩnh Trường Thành: (giản thể: 八达岭; phồn thể 八達嶺; bính âm: Bādálǐng) là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện  Diên Khánh, Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời nhà Minh, cùng với một tiền đồn quan sự đã cho thấy vị trí chiến lược quan trọng của nó. Điểm cao nhất của Bát Đạt Lĩnh là Bắc Bát Lâu (北八楼), có độ cao 1.015 mét (3.330 ft) trên mực nước biển. (Theo Wikipedia)

Du lịch, không chỉ định đi chơi, không chỉ muốn cho tiểu Tứ buông lỏng một chút trong lúc nghỉ hè, Diêu Tam Tam muốn dùng lần đi xa này nói cho em gái biết: Thế giới bên ngoài rất đặc sắc!

Học sinh mới trình diện, Diêu Tam Tam rất kiên trì tự mình đưa tiểu Tứ đến thành Nghi đi học. Nhớ ngày đó, đây là trường học cấp ba tốt nhất trong huyện, bởi vì do điều kiện gia đình, cùng với những gì cô trải qua, hôm nay đưa em gái đi học, bao nhiêu cũng coi như đền bù tiếc nuối nào đó.

Vợ và em gái phải ra khỏi cửa, Bào Kim Đông bụng làm dạ chịu làm tài xế.

Khi đó, Bào Kim Đông đã lái chiếc xe con die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhà mình. Khi mua xe, Bào Kim Đông đã nói dứt khoát mua ba chiếc thôi, nhà chị cả, chị hai mỗi nhà một chiếc, coi như hoa hồng trong nhà, cũng không cần cao cấp bao nhiêu, dùng tốt là được, công cụ giao thông thôi mà.

Dương Bắc Kinh vội nói, muốn mua cũng được, nhưng phải chờ anh cầm bằng lái tới tay trước đã chứ?

Lục Cạnh Ba nói rất có ý tứ, anh nói, anh một trưởng cục đơn vị nhỏ của chính phủ, em để cho anh chạy xe nhà đi làm? Vẫn đừng gây họa cho anh.

Năm ấy, xe cá nhân dù sao cũng còn ít.

Diêu Tam Tam thật sự hơi phục Lục Cạnh Ba rồi. Phải biết, từ thôn Thổ Câu đến thành Nghi, có chừng sáu mươi, bảy mươi dặm đường đó, người này không ở nhà tập thể của đơn vị, mỗi ngày tan việc lại chạy về nhà ôm vợ và con gái, thỉnh thoảng gặp phải thời tiết gió mưa, hoặc chuyện bận rộn, không thể trở về, anh cả người khó chịu, nói ở bên kia một mình đáng thương. Hơn nữa người này không chịu chạy xe nhà, tình nguyện mỗi ngày chạy đi ngồi xe buýt.

Thật sự chỉ có anh!

Diêu Tam Tam đành khuyến khích chị hai mua phòng ở thành Nghi, lui về sau khi khu ươm giống bận rộn, một nhà ba người trở về nhà họ Diêu ở, khi khu ươm giống không bận rộn, Diêu Tiểu Cải có thể mang theo Viên Viên đến thành Nghi ở mấy ngày, bớt cho Lục Cạnh Ba chạy tới chạy lui.

Học sinh mới trình diện người người chen nhau, Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông che chở tiểu Tứ, xếp hàng trình diện từng hàng từng chỗ, xếp hàng đóng tiền, lĩnh chăn, mền, chậu nước, đồ dùng hàng ngày, v.v... Phát cho học sinh mới, lại đi ký túc xá trải giường chiếu dọn dẹp, khó khăn lắm mới làm xong tất cả, bố trí xong cho tiểu Tứ, cũng đã giữa trưa rồi.

Theo ý tứ của Bào Kim Đông, đương nhiên mang theo tiểu Tứ, ba người đi ra ngoài tìm một chỗ ăn cơm trưa, Diêu Tam Tam lại không muốn, nói không bằng tới căng tin trường học ăn, trải nghiệm một lần cũng tốt. Không riêng gì muốn trải nghiệm, cô còn muốn đi cùng tiểu Tứ làm quen căng tin một chút, nhìn một chút thức ăn ở căng tin mới yên tâm.

Ý tứ của vợ, Bào Kim Đông sao có thể phản đối?

Nên cố ý đi mua hai cặp lồng cơm, ba người cười cười nói nói đi căng tin bán cơm.

Căng tin cũng không thiếu người lớn đưa học sinh mới tới mang theo con tới ăn bữa cơm, Bào Kim Đông và tiểu Tứ đi xếp hàng, gọi ba suất cơm, chọn món ăn là khoai tây thịt nướng, rau xào, cần tây xào đậu hũ. Thức ăn căng tin chứ sao, hơn nữa học sinh mới trình diện ngày đầu tiên, mùi vị không phải quá ngon so với bình thường phong phú, ăn no bụng đảm bảo dinh dưỡng, căn bản vẫn có thể, không thể so sánh với trong nhà.

“Thức ăn cũng có thể, chính là rất nhiều món ăn đều cho ớt, tiểu Tứ không biết ăn cay.”

“Chị ba, chị xem không phải tất cả món ăn đều cay, nếu nói người bên cạnh có thể ăn, em cũng có thể ăn như vậy, bảo đảm ăn đủ no bụng.”

“Ừ, sinh hoạt cấp ba dù sao cũng khổ. Anh nghe nói học sinh trong này đều rất mệt, không được, em bình thường di3n~d@n`l3q21y"d0n mang một ít sữa bột, đồ ăn vặt gì đó, trường học túng thiếu, dinh dưỡng cần phải lên đầu tiên.” Bào Kim Đông nói.

Không thể trách bọn họ lo lắng, ngược lại cũng không phải tiểu Tứ quá yếu ớt, mà cô nhóc tiểu Tứ này thật sự quá gầy yếu. Khi còn bé đen thui giấu ở nhà bà ngoại cho ăn, chưa từng ăn sữa mẹ, sữa bột cũng chưa từng ăn mấy bọc, nước cơm, cháo ăn lớn, vóc dáng không cao như ba chị, thể chất cũng không tính là tốt.

“Không có chuyện gì, chị ba, anh ba, anh chị yên tâm đi.” Tiểu Tứ cười hì hì nói, trong nhà này, tình cảm của cô và chị ba tốt nhất, trước khi Diêu Tam Tam kết hôn, đều ở cùng phòng với tiểu Tứ, đã từng vì điều kiện có hạn, thời gian rất lâu tới nay, hai chị em đều ngủ chung một giường lớn.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn cơm còn chưa xong đâu, Bào Kim Đông nhận được một cú điện thoại, vẻ mặt cổ quái nói với Diêu Tam Tam: “Tập trung ăn, ăn xong rồi mình trở về.”

“Chuyện gì?”

“Anh rể cả cầm dao chém người!”