Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 51: Nho khô




Ở nông thôn vào thập niên 90, cứ mỗi mùa đông, lại thấy xuất hiện cảnh tượng đưa tiễn tân binh đi nhập ngũ. Năm ấy trong thôn có tổng cộng hai thanh niên đi lính, mặc quân trang, đội nón có huy hiệu sao vàng, đeo một cái ba lô to đùng, trước ngực lại quấn lụa đỏ, cột thành một đóa hoa thật to, vô cùng sáng chói.

Tân binh theo ban chỉ huy quân sự thôn xuất phát, trong thôn đặc biệt cử ra một chiếc máy kéo, hai thanh niên sắp sửa rời nhà đứng song song trên xe, đội chiêng trống mở đường ở phía trước, khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, hai bên đường đứng đầy thôn dân tới để đưa tiễn kiêm luôn xem náo nhiệt. d˛đ˛l˛q˛đ. Hai người trên máy kéo, Bào Đại Toàn hai mắt rưng rưng, miệng nở nụ cười, tựa vào lan can trước của máy kéo, nhìn về phía người nhà đang lau nước mắt đưa tiễn ở đằng sau, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy tay với những người quen khác.

Thử nhìn lại cái tên Bào Kim Đông kia xem, hắn thản nhiên đứng trên máy kéo, sắc mặt như tấm ván gỗ, không nhìn ra được vẻ gì, làm như lúc gần đi có ai thiếu hắn hai trăm tệ không trả vậy. Tay trái hắn cầm hộp thuốc lá, tay phải rút ra hai điếu, hễ cứ nhìn thấy một người nam trưởng thành nào thân quen, là lại từ xa ném qua một điếu, sau đó lại rút ra một điếu, gói thuốc rất nhanh đã được phát hết, một gói khác lại lập tức được móc

Người nhà Bào Kim Đông cũng đi theo sau máy kéo, trừ trên mặt mẹ hắn có chút thương cảm, thì mặt cha hắn, anh hắn, em hắn đều là kiểu không có chuyện gì quan trọng như nhau, thậm chí mặt cha hắn còn có ý cười, con trai đi lính, chuyện tốt mà, hình như người ta cũng không thấy có gì gọi là cảm giác ly biệt. Mà Bào Kim Đông này, dọc theo đường đi hắn phát nhiều thuốc lá như vậy, trừ việc thỉnh thoảng mỉm cười với ai đó, còn lại đều đứng trên máy kéo đóng vai cây cột xem Bào Đại Toàn biểu diễn khúc biệt ly xúc động.

Cái tên này, hắn là mặt than sao? Diêu Tam Tam ngồi trên đống cỏ khô ven thôn, tức giận nhìn Bào Kim Đông, nhất là cái đóa hoa lụa đỏ vĩ đại trên ngực hắn, càng nhìn càng tức cười.

Máy kéo ra khỏi thôn, đội chiêng trống quay trở về, trong thôn sẽ có một cán bộ đi theo, đưa tân binh lên trên trấn, giao cho ban chỉ huy quân sự thị trấn. Cán bộ thôn theo tiễn đưa leo lên máy kéo, cha Bào Đại Toàn cũng trèo lên, theo tiễn con trai thêm một đoạn đường. d˘đ˘l˘q˘đ. Cha Bào Đại Toàn trèo lên thì được rồi, nhưng mẹ hắn vẫn còn ở bên dưới, khóc lóc lôi kéo Bào Đại Toàn không chịu để hắn đi, hai chị hắn cũng rơi nước mắt lôi kéo em trai.

Lần đi lính này, nói ít thì cũng phải hai năm sau mới có thể trở về nhà, hai năm không gặp, có thể không lưu luyến chia tay được sao?

Cha Bào Kim Đông nói với hắn vài câu, quay người đi. Mẹ hắn nói với hắn vài câu cũng quay người đi theo cha hắn. Hai đứa em trai của hắn cười hì hì phất phất tay với hắn, anh trai hắn tới vỗ vỗ vai hắn, rồi cũng xoay người đi tuốt.

Bào Kim Đông thật bất hạnh.

Phải nói cả nhà Bào Kim Đông, cũng không đến mức nói là vô tình, Bào Kim Đông đã thành thói quen, trong nhà đông anh em, người nhà hắn cũng khá thoáng, đoán chừng là không thể tìm được cái cảm giác đưa tiễn con trai yêu. Chỉ là, nhìn bóng lưng mẹ hắn kia, rõ ràng thấy được đang len lén lau nước mắt.

Bào Kim Đông nhìn lướt qua cảnh tượng biệt ly nước mắt tung hoành của cả nhà Bào Đại Toàn, đoạn quay đầu tìm kiếm cô nhóc không thấy bóng dáng kia. Kể từ lúc tin tức hắn trúng tuyển quân sự truyền đến, nhóc kia mỗi lần nhìn thấy hắn luôn có mấy phần mất hứng. Như giờ, dọc đường có nhiều người ra tiễn như vậy, mà lại chẳng thấy cô đâu.

Tầm mắt của Bào Kim Đông rất nhanh đã tập trung ở sân phơi đằng xa, Diêu Tam Tam nhàn nhã ngồi trên chồng cỏ, gập một chân, dáng vẻ rất thoải mái. Nhìn thấy Bào Kim Đông chạy tới, miệng cô khẽ vểnh lên, giương mắt nhìn lên đám mây trên trời, làm như hoàn toàn không nhìn thấy Bào Kim Đông.

“Tam Tam, em tới tiễn anh đó hả?”.

“Mắc mớ gì em phải tiễn anh?”.

“Con bé không có lương tâm này, rốt cuộc em có chỗ nào không vui? Dỗ cũng dỗ không được”.

“Em cũng không biết tại sao không vui”.

Diêu Tam Tam trượt khỏi chồng cỏ khô, Bào Kim Đông thuận thế kéo cô một cái, để cô đứng vững. Diêu Tam Tam bây giờ đã mười bốn tuổi rồi, hình như cao hơn một chút, nhưng đứng trước mặt Bào Kim Đông thì chỉ được đến ngực hắn mà thôi. . Hết cách rồi, cô cao, người ta cũng cao mà, thậm chí phát triển còn nhanh hơn cô nhiều. Cô đưa tay lên giật giật đóa hoa lụa vĩ đại trên ngực Bào Kim Đông, bĩu môi nói: “Khó coi quá”.

“Anh cũng thấy khó coi”. Bào Kim Đông nói. Đàn ông con trai mà mang đóa hoa đỏ lớn như vậy trước ngực, cảm thấy rất buồn cười. “Bằng không, tháo xuống cho em đeo nha?”.

Diêu Tam Tam phì cười, nói: “Anh đưa em đeo, rồi đến chỗ tân binh tập trung, cả một đoàn tân binh ngu ngơ như vậy, ai người ta cũng đeo, chỉ có anh không đeo, anh sẽ bị người ta ném ra đó”.

“Nhóc, không tức giận đó chứ? Anh đi mấy năm sẽ về”.

Diêu Tam Tam muốn nói, em tức giận không phải vì anh đi lính, mà vì anh chẳng bàn chuyện gì với em trước hết. d .Nhưng mà, chuyện của hắn, mắc mớ gì phải bàn trước với cô? Với lại ý tưởng này của Bào Kim Đông cô đã sớm biết rồi.

Nói đi nói lại thì bây giờ Diêu Tam Tam vẫn cứ luôn cảm thấy có chút tức giận.

“Anh đi bộ đội nếu hòa nhập tốt, có lẽ cũng không trở lại, em nói trước, cá trê mình hùn nhau nuôi kia, về phần em hết, không có phần của anh”.

“Được rồi, về em hết. Chờ mai mốt em phát tài ăn thịt, cho anh húp chút canh là được”. Bào Kim Đông nhìn lướt qua Bào Đại Toàn bên kia vẫn còn chia tay trong nước mắt, cán bộ thôn đã không nhịn được phải thúc giục.

“Anh phải đi rồi, một mình em con gái con đứa đừng có lang thang ở sân phơi này, trở về đi”.

“Anh đi lính ở đâu?”.

"Tân Cương."

“Tân Cương lận hả, xa quá”. Diêu Tam Tam lẩm bẩm, “Nho khô chỗ đó là nổi danh nhất”.

“Ừ, xa”. Bào Kim Đông phất phất tay, “Đi đi, em ở nhà đàng hoàng một chút, đừng có để người ta ăn hiếp đó”. Nói xong, xoay người chạy về phía máy kéo.

Diêu Tam Tam nghiêng người tránh ra, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần. Nhìn thì có thể làm gì, dù sao thì cũng phải đi.

*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*

Hơn ba tháng sau, trời bắt đầu chuyển lạnh, Diêu Tam Tam ở trường học nhận được một bưu phẩm do bưu điện gửi tới, một hộp giấy lớn nặng trĩu. Cô nhìn lướt qua địa chỉ, Tân Cương.

Cái tên kia, gửi cái gì về cho cô thế nhỉ?

Diêu Tam Tam mở ra, bên trong lại là một hộp giấy khác, cô mở tiếp, bên trong chính là… nho khô?

Hai gói nho khô nằm an tĩnh bên trong hộp giấy, một gói màu xanh lá, một gói màu đỏ tím, trong đó còn có một gói khác, màu vàng vàng, trông như mơ khô, đều được đựng bằng bọc nilong. Diêu Tam Tam lật đi lật lại, trong hộp giấy trừ ba gói đồ kia, thì một miếng giấy cũng không có.

“Ê Tam Tam, cậu nhận được cái gì vậy? Cho mình xem với nào?”.

Học sinh trung học, nhận được bưu kiện là một chuyện rất đáng hiếu kì, nhiều bạn học vây đến gần để nhìn, Diêu Tam Tam vội vàng đóng hộp giấy lại, nói: “Không có gì, đồ của nhà thôi”.

Sau khi tan học, Diêu Tam Tam mang bưu kiện về nhà, kêu chị hai chị ba với Tiểu Tứ tới ăn nho khô. Nông thôn khi ấy hiếm thấy thứ này, mơ khô thì càng khó mà kiếm được. Tiểu Tứ đưa tay lấy một quả, cẩn thận cắn thứ, cái miệng nhỏ nhắn vui mừng chu ra.

“Ăn ngon quá, chua chua ngọt ngọt. Chị tư, ở đâu có vậy?”.

“Có ăn là được, em còn hỏi ở đâu ra nữa. Tiểu Tứ, em lấy một vốc mang cho mẹ nếm thử đi”.

Tiểu Tứ liền một tay nắm nho khô, một tay nắm mơ khô, chạy đi đưa cho Trương Hồng Cúc. Một lát sau, Trương Hồng Cúc vào phòng, hỏi.

“Ở đâu ra vậy?”.

“Con mua đó ạ”. Diêu Tam Tam không muốn nhiều lời, nên dứt khoát nói dối.

“Thứ này rất hiếm, chắc là đắt lắm! Con cũng đừng có xài tiền bậy bạ”. Trương Hồng Cúc không nỡ ăn, nói: “Mấy đứa ăn tiết kiệm một chút”.

Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cũng mỗi người ăn một ít, họ đều là lần đầu được ăn, con gái hiển nhiên sẽ thích mấy thứ này. Diêu Liên Phát từ bên ngoài trở về, Diêu Tiểu Cải liền kêu Tiểu Tứ mang đến cho ông ăn. Diêu Liên Phát ăn một quả mơ khô, nhếch miệng nói:

“Chua loét, có ăn uống gì được đâu, mai mốt đừng có mua nữa”.

Diêu Liên Phát vội vã vào phòng mình, hình như thương lượng với Trương Hồng Cúc về chuyện gì đó, mãi không ra ngoài. Đến lúc ăn cơm tối, Trương Hồng Cúc đang ăn cơm, chợt nói với Diêu Tiểu Cải: “Từ giờ trở đi là trời lạnh, trong nhà năm nay thu vào không ít, con giờ cũng lớn rồi, mẹ thấy con cũng không có quần áo gì ra hồn, đến phiên chợ đi mua mấy bộ đi”.

“Không cần đâu, quần áo của con đủ mặc rồi”. Diêu Tiểu Cải nói, “Muốn mua thì mẹ mua cho Tam Tam với Tiểu Tứ đi, hai đứa nó còn nhỏ”.

“Tam Tam với Tiểu Tứ còn nhỏ, quần áo đẹp cũng mặc không được. Đồ chị hai con dù sau cũng có nhà chồng mua, đến phiên chợ con đi mua mấy bộ mình thích. Con gái con đứa, ăn mặc sáng sủa một chút, quần áo của con nhìn tối tăm quá”.

“Không cần đâu”. Diêu Tiểu Cải nói, “Con không mấy thích màu sắc quá sặc sỡ”.

Diêu Liên Phát với Trương Hồng Cúc, kể từ lần coi bói trước, liền bắt đầu đối xử với Diêu Tiểu Cải khá hơn, vô tình cố ý liền biểu hiện ra ngoài. Trong lòng họ nghĩ đơn giản, là dỗ ngọt Diêu Tiểu Cải, giữ cô ở nhà bắt rể dưỡng lão. Mà không biết rằng càng làm như vậy, Diêu Tiểu Cải càng cảm thấy khó chịu. Ba mẹ ruột đối tốt với cô, cũng là có mục đích, có lòng riêng. Chỉ nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Trương Hồng Cúc với Diêu Liên Phát lại tô vẽ thêm, Diêu Liên Phát cân nhắc nói với Diêu Tiểu Cải: “Tiểu Cải, mày xem ba mẹ đời này, chỉ có bốn đứa con gái tụi mày, chị hai mày giờ đã đính hôn, trước mắt cha mẹ phải có người phụng dưỡng tuổi già, cha mẹ đã bàn bạc, để mày ở lại nhà, vừa vặn nói rõ một lần, cha kiếm tiền thêm vài năm nữa, xây cho mày cái nhà lớn, dọn dẹp trong ngoài đàng hoàng, bảo đảm không để mày chịu uất ức”.

Lời này sẽ không thể vô duyên vô cớ nói ra, nhất định còn có đoạn sau, kể từ lần trước Trương Hồng Cúc mang thai gặp chuyện không may, Diêu Tiểu Cải đã biết sẽ có một ngày như thế, cô cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng đáp lại, chờ Diêu Liên Phát nói ra đoạn cuối. Quả nhiên, Diêu Liên Phát thấy cô không trả lời, lại lên tiếng.

“Mày có một bà cô họ mày còn nhớ không? Ở thôn Tiểu Vương đó, gần nhà cô mày có một thằng cháu, nói trong nhà đông anh em, muốn ra ngoài ở rể. Cha nghe nói thằng nhỏ đó cũng biết suy nghĩ lắm, cô họ mày cảm thấy được, đã nghĩ đến chúng ta trước rồi”.

Diêu Tiểu Cải chậm rãi đặt đũa xuống, nói: “Cha, con không phải con cả, cũng không phải con út, muốn giữ con gái, bàn về cái gì cũng không đến lượt con chứ”.

“Ở nhà có gì không tốt?”. Diêu Liên Phát để đũa xuống, giọng điệu nóng nảy, “Gả ra ngoài làm cái gì, làm dâu nhà người ta tốt lắm sao? Cha mẹ chồng chị em chồng, sao tốt bằng cha mẹ ruột mình được”.

“Ở lại nhà tốt, ai muốn ở thì ở, còn con không muốn”. Chưa đợi Diêu Liên Phát trở mặt nổi giận, Diêu Tiểu Cải đã bồi thêm một câu, “Cha, nếu cha có thật lòng thương con, thì đã không ép con”.

“Tao ép mày cái gì hả? Nhà mình không có con trai, chị mày đã đính hôn rồi, dĩ nhiên đến phiên mày. Cha mẹ nuôi mấy đứa con gái tụi mày, mày nhẫn tâm nhìn tụi tao già rồi, ngay cả một người chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có hả? Cả cái nhà này, thật phải trơ mắt nhìn nó tuyệt hậu hả?”.

“Cha, lúc trước cha tìm Vương Tiểu Mãng tới cho chị hai, đã chọc ra cho chúng ta biết bao nhiêu là tai họa? Chẳng lẽ cha đã quên hết rồi sao?” Diêu Tiểu Cải nói, “Ra ngoài ở rể, có được mấy ai tốt? Cho dù có, thì cũng không đến phiên nhà mình đâu”.

“Mày không đi xem thử, thì làm sao biết có tốt hay không?” Diêu Liên Phát cứng rắn nói, “Tao nhận lời cô họ mày rồi, sau phiên chợ sẽ xem mắt, mày đi xem trước đã, không vừa ý rồi lại nói. Cha mẹ cũng không cũng không ép mày phải đồng ý, xem một chút cũng không có chết!”.

“Cha, con thấy chuyện này không thích hợp, cái gì mình cũng không biết mà muốn đi xem mắt sao? Tiểu Cải nó là con gái, xem mắt cũng có thể tùy tiện xem hay sao? Vậy không tốt lắm”.

“Vậy mày nói phải làm sao? Nó không ở nhà, còn mày ở nhà được hả? Mày muốn giúp nó, mày có bản lãnh bãi bỏ chuyện cưới xin với nhà họ Dương không? Tao đây xui xẻo, không có con trai, con gái lại không giữ được, tao đã già còn biết trông cậy vào ai đây?”.

“Cha, cha quên ông thầy coi bói nói gì rồi sao, cha về già sẽ không phải lo cơm áo, bốn chị em con, lẽ nào lại không hiếu thuận cha?” Diêu Tam Tam vừa nói vừa quay sang Trương Hồng Cúc, “Mẹ, mẹ với cha, cũng phải rút kinh nghiệm chứ, chuyện Vương Tiểu Mãng lần trước, còn chưa đủ cho hai người hối hận hay sao?”.

“Đó là hai chuyện khác nhau. Lần trước cha mày sơ suất, không đi dọ hỏi rõ ràng, bây giờ không giống vậy, bây giờ cha mày tìm người nghe ngóng, nói là thằng nhóc kia rất khá, thành thật nghiêm chỉnh lắm. Mẹ với cha mày, cũng không phải nghĩ về già muốn dựa vào ai, chúng ta không phải lo cho mình, chúng ta còn không phải vì cái nhà này sao? Thử nghĩ xem người sống một đời, cũng phải có một người nối dõi chứ!”.

Thoạt nhìn thì có vẻ hai vợ chồng đã thương lượng xong, nối dõi tông đường, hương khói đầy đàn, họ vẫn không thể sửa đổi được tư tưởng. Chọn rể, con rể rời khỏi nhà là có thể sửa thành họ Diêu, cháu trai tương lai chính là họ Diêu.

“Tiểu Cải, coi như con thương cha mẹ, con không thể không đồng ý. Chỉ kêu con đi xem mắt, chứ đâu có kêu con đồng ý hôn sự này ngay, dù sao thì có thích hợp hay không mẹ cũng sẽ để ý. Nghe lời cha con nói, đến phiên chợ mình đi xem một chút, không vừa lòng rồi hãy nói, được chứ?”.

Giọng điệu kia của Trương Hồng Cúc, hệt như dỗ con nít, Diêu Tiểu Cải nghe thấy quả thật chỉ muốn thở dài.