Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 80-2: Dự tính mới 2




Editor: Puck

“Ra chuyện như vậy, đầu tiên bà nội và thím hai vẫn nghĩ đến, là che chở cho Nhị Văn, coi nó như đứa trẻ ranh! Có chuyện dọa người hôm nay, còn không phải đều do bà nội quản!” Một nhà Diêu Tam Tam ăn cơm tối, nói đến chuyện này.

“Mặc kệ nó, chuyện dù sao cũng không liên quan đến chúng ta!” Trương Hồng Cúc nói.

Diêu Liên Phát bưng chén cơm lên thở dài.

Mới nói xong lời này không lâu, bà nội Diêu đã khóc sướt mướt đi tới.

Vừa vào cửa chính, bà nội Diêu đã đặt mông ngồi dưới đất, khóc đến kêu trời đập đất: “Thằng cả à, con cũng không thể tuyệt tình mặc kệ! Con nhanh chóng tìm Nhị Văn giúp mẹ, bên ngoài nhiều người xấu, nếu nó ở bên ngoài có việc không hay xảy ra, sẽ từ nay không trở lại, con bào mẹ làm sao sống đây...”

“Mẹ, không phải con nói mẹ, Nhị Văn đã lớn như vậy, làm ra chuyện này, mẹ còn tập trung tinh thần lo lắng cho nó, che chở nó, con thấy toàn bộ bị mẹ làm hư rồi.” Diêu Liên Phát khó có được nói lời công bằng.

“Không phải Nhị Văn còn nhỏ sao! Thằng bé nó nhất thời không nghe lời, con lại có thể không để ý đến nó? Cây lớn tự thẳng, bản thân nó vẫn còn nhỏ thì hiểu chuyện sao!”

“Còn nhỏ? Nhị Văn đã mười tám tuổi rồi, mẹ còn tưởng nó còn bú sữa mẹ sao? Nó chỉ nhỏ hơn Tam Tam nhà con mấy tháng, mẹ nhìn Tam Tam xem, mẹ nhìn lại nó xem!” Diêu Liên Phát nói chuyện mang theo tức giận, “Đứa bé ngoan cũng mẹ làm hư rồi, giở trò xấu *.”

(*) nguyên gốc: 二狼八蛋 (nhị lang tám trứng) – phương ngữ: đồi trụy, kẻ xấu

“Cho dù con muốn dạy dỗ, vậy trước tiên phải tìm nó về đã chứ? Trên người nó còn mang theo tiền, lỡ như có người hại nó...” Khóc thét.

Trương Hồng Cúc nghe cũng không vui lòng rồi, vừa sang năm mới, bà nội Diêu vừa vào cửa đã khóc kêu kéo gọi, đây gọi là chuyện gì! “Được rồi, kêu cha tiểu Đông cho người đi tìm, bà mau dậy đi, mau về nhà đi tìm.” Trương Hồng Cúc suy nghĩ nhanh chóng kêu bà đi.

“Không được, con đi tìm ở đâu? Đã tìm khắp xung quanh rồi, tìm không ra! Thằng cả à, nhà con nhiều con cái, mấy đứa con rể đều có mặt mũi bên ngoài, con nhanh chóng kêu chúng đến giúp đỡ đi tìm, cái khác không coi trọng thể diện, dù sao con cũng phải xem nó là cháu ruột của con, cùng huyết mạch đó!”

Bà nội Diêu lại bắt đầu kêu khóc, “Con nói tiểu tổ tông kia, nó cứ không nghe lời như vậy, nếu không tìm được nó về, sau này mẹ sống làm sao...”

Bà nội Diêu ngồi trong sân kêu khóc, trời tối đen, nghe rất khiếp người.

Diêu Tam Tam đi tới, ngồi chồm hổm xuống cách mấy bước, nói với bà nội Diêu: “Bà nội, bà về trước đi, nhiều người tìm luôn tốt. Cháu đi gọi điện cho anh rể cả, anh rể hai bọn họ tìm giúp. Bà nhanh chóng đi về, được không?”

Bà nội Diêu nghe, cuối cùng bò dậy rời đi.

Diêu Liên Phát một mặt tức giận, một mặt nhớ tới nó là cháu ruột mình, cau mày nói với Diêu Tam Tam: “Vậy nếu không, con gọi điện thoại cho anh rể cả, anh rể hai con? Kêu bọn họ ở trên trấn giúp đỡ tìm một chút.”

Diêu Tam Tam nói: “Cha, cha cũng không nghĩ tới, trên người nó mang theo tiền đó, bản thân chạy, nếu nó có lòng tránh người, cha đi hướng nào tìm? Bình thường nó không đi lại với chúng ta, anh rể hai thậm chí cũng không biết mặt nó, sao tìm được?”

“Vậy con nói làm sao?”

“Làm sao?” Diêu Tam Tam tức giận nói, “Tiền hết, nó sẽ tự trở lại.”

Năng lực làm việc của Bào Kim Đông quả nhiên không kém, vừa qua Tết Nguyên tiêu, anh đã nói với đám chính quyền thị trấn muốn một chỗ thích hợp.

“Mảnh đất phía trước trường tiểu học, phía bắc dựa vào tường trường tiểu học, phía tây giáp sân phơi lớn, cách ao cá chúng ta không xa, cách đường lớn phía nam cũng gần.”

“Rộng bao nhiêu?”

“Chia cho mình mười lăm mẫu.” Bào Kim Đông nói, “Sau này nếu không đủ, anh lại nghĩ cách từ từ mở rộng.”

“Mười lăm mẫu?” Diêu Tam Tam kêu lên, “Đòi tiền không?”

“Không cần.”

“Lợi hại vậy!” Diêu Tam Tam kích động, nhảy dựng lên ôm cổ Bào Kim Đông, suýt chút nữa dán lên mặt anh rồi, “Anh Kim Đông, sao anh có được vậy?”

“Vốn trong trấn cũng không quá thoải mái.” Bào Kim Đông cười hết sức đắc ý, “Anh liên hệ với một người bạn chiến đấu phía nam, làm một chiêu kêu gọi đầu tư trên danh nghĩa, ổn thỏa.”

Thập niên chín mươi, các địa phương die nd da nl e q uu ydo n nóng lòng phát triển kinh tế, các cán bộ kêu gọi đầu tư trên trấn thường có nhiệm vụ, đều gấp gáp đến đỏ mắt rồi.

Bào Kim Đông này đúng là cơ hội.

“Đến lúc này, không chỉ được nhận, mình còn có thể được hưởng chút chính sách ưu đãi nữa!”

“Kêu gọi đầu tư?” Diêu Tam Tam vội hỏi, “Vậy anh ta đầu tư thật đầu tư giả, anh ta sẽ không theo chúng ta chia tiền chứ?”

“Yên tâm đi, chỉ mượn danh nghĩa, bề ngoài cậu ấy chiếm chưa tới một nửa phần, pháp nhân là em. Anh và cậu ấy âm thầm ký hiệp nghị, đợi đến tay, mở chỗ ươm giống, cậu ấy sẽ chuyển nhượng cổ phần cho anh. Đây là anh tìm anh rể hai góp ý, không có vấn đề.”

Bào Kim Đông nói xong, túm lấy hai cánh tay cô, kéo cô từ trong ngực mình ra, trên mặt tỏ vẻ hơi đáng nghi, “Tam Tam, sau này em không thể như vậy với anh, hiểu không?”

“Sao cơ?” Diêu Tam Tam nhíu mày, “Không cho em tới gần anh?”

“Cái này gọi là ôm ấp yêu thương hiểu không?” Bào Kim Đông bất đắc dĩ lấy tay gõ đầu cô, “Nói cách khác, có chuyện gì phát sinh em tự gánh lấy hậu quả!”

Tự gánh lấy hậu quả? Hứ, cô sợ sao! Diêu Tam Tam cười trộm trong lòng, lén làm mặt quỷ với anh.

Cuối tháng giêng, mảnh đất kia chính thức phê duyệt xuống, Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam liên tục chạy thành Nghi mấy lần, đi tiến hành làm các thủ tục.

Mà coi như cầm vào tay thuận lợi, nhưng các loại thủ tục lại đủ rắc rối, hôm nay một mình Bào Kim Đông đi đưa phần tài liệu, lúc trở về, xách theo một người về.

Ai vậy?

Nhị Văn.

“Anh đi ngang qua cửa tiệm game, thấy nó đang bị mấy người đánh, anh quát đuổi mấy người kia đi, xách nó về.”

Tính toán thời gian, mùng sáu Nhị Văn trộm tiền biếu kết hôn của Đại Văn chừng một ngàn đồng rời nhà, mấy người bà nội Diêu tìm cả ngày, không hề thấy bóng dáng, đến nhà Diêu Tam Tam các cô hỏi hai lần, Diêu Tam Tam đều nói đã tìm nhưng không tìm được.

Hôm nay qua hơn hai mươi ngày, tiền cũng nên tiêu hết.

Không khó dự đoán, nó đây trốn ở thành Nghi, dù sao trên người có tiền, ăn cơm ở trọ chơi game, thời gian thần tiên.

Trong phòng game những năm chín mươi, không phải không có game arcade, máy đánh bạc con hổ*, chắc hẳn Nhị Văn thua hết sạch tất cả tiền, bởi vì nguyên nhân gì bị người ta đánh.

(*) hai game này đều dùng xèng để chơi. Game arcade còn gọi là game thùng.

Nhìn lại Nhị Văn, đầu bù xù cúi thấp xuống, hai tròng mắt đỏ ngầu mà lồi ra, môi khô nổi lên một lớp da, hai mắt ngây ngốc, vẻ mặt chết lặng.

Diêu Liên Phát nhảy dựng lên định mắng, lại bị Trương Hồng Cúc huých một khuỷu tay, Diêu Liên Phát đè cơn tức xuống, kìm nén bực bội gọi Nhị Văn: “Đi thôi, bác đưa con về nhà con.”

Từ đầu đến cuối, Nhị Văn không hề mở miệng nói chuyện, như cương thi đi theo sát Diêu Liên Phát.

Nghe nói về đến nhà, chú hai Diêu và Diêu Đại Văn, mỗi người cầm một cây gậy nhào tới, nhưng ngay sau đó bà nội Diêu và thím hai Diêu cũng nhào tới.

“Không thể đánh! Khó khăn lắm mới tìm về, con đánh khiến nó chạy mất thì làm sao?” Bà nội Diêu nói.

“Xấu xa nữa cũng là con trai ông, ông thật sự có thể đánh giết con sao? Nhị Văn không phải đứa xấu xa, con nhất định bị người xấu dụ dỗ rồi.” Thím hai Diêu nói.

Diêu Liên Phát lắc đầu mà thở dài, xoay người trở về nhà, trong khoảng mấy ngày, nhắc tới còn buồn rầu than thở.

Chỉ có điều không tới mấy ngày, một tin tức tốt truyền đến, Diêu Liên Phát lại lập tức mặt mày hớn hở.

Tin tức tốt gì? Diêu Tiểu Đông mang thai.