Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 463: Mưu đồ bí mật(1)




Ta để A Y Cổ Lệ ở lại Yên đô cùng Tiêm Tiêm, đoạn thời gian này đối với nàng là những năm tháng gian nan nhất. Cũng may Tiêm Tiêm cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, thoát khỏi bi thương chỉ là vấn đề thời gian .

Hành trình cụ thế của ta vẫn chưa tiết lộ trước cho bất kì ai. Dựa theo sự dặn dò của ta, Đường Muội và Ung vương đến Yên đô rồi lập tức lên đường trở về. Đêm đó ta dẫn theo Xa Hạo và A Đông cải trang làm thường nhân bình thường rời Yên đô đi thẳng về hướng đông, dự định đi qua Bình Xuyên thành tiến vào biên giới Đại Khang .

Phòng thủ biên giới Yến Khang lỏng lẻo hơn rất nhiều so với trước đây. Qua không lâu nữa, biên giới giữa hai nước sẽ hoàn toàn biến mất, nếu như ta có thể thuận lợi kế thừa hoàng quyền của Đại Khang, các nước trong khu vực ta thống trị sẽ thành một. Trăm họ của ta, của cải của ta cũng sẽ tăng lên tương ứng, không người nào dám bỏ qua sự tồn tại của ta .

Ngón tay chỉ về những doanh trại liên tiếp ở xa xa, lớn tiếng nói :

"Chủ nhân, đó chính là nơi để thu nhận dân chạy nạn của Yên quốc. "

Xa Hạo nói :

"Không biết bây giờ còn có người ở nơi đó không?"

Ta cười nói :

"Lệnh trục xuất đã hủy bỏ, người Yên lúc đầu trở lại xem tình hình thế nào, rất nhiều đã quay trở lại đây. Muốn bọn họ tình nguyện chấp nhận trở về quê hương, đoán chừng phải chờ sau khi tình hình Yên quốc hoàn toàn ổn định, pháp luật mới công bố toàn bộ mới được. "

Xa Hạo nói :

"Hiện nay thống trị cả Yên quốc là Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viễn mấy người cựu thần, có thể tồn tại tai họa ngầm hay không?"

Ta lắc đầu nói :

"Chỉ cần quân quyền khống chế ở trong tay chủng ta, Yên quốc sẽ không phát sinh bất cứ biến cố gì. Cao Quang Viền tuy gian trá nhưng hắn có thế hiểu rõ tình thế, Yên vương đã chết, Hứa Vũ Thần càng không có lý do để phản bội. Nếu như ta dám dùng bọn họ sẽ phải cho bọn họ đầy đủ tín nhiệm, để bọn họ có đầy đủ không gian phát triến. Nếu không ta và Yên vương Lý Triệu Cơ có gì khác nhau chứ. "

Xa Hạo không nhịn được cảm thán nói :

"Khó trách từng người bọn hắn lại đổi màu cờ trung thành với thái tử, lòng dạ của thái tử còn không thể thuyết phục được ai chứ?"

Ta lại thở dài một hơi nói :

"Có vài người lại không cách nào thay đổi. .. "

Xa Hạo nói :

"Thái tử đang nói Tả Trục Lưu?"

Ta gật đầu nói :

"Đến bây giờ vẫn không hiểu được trong lòng Tả Trục Lưu nghĩ như thế nào, trước mặt hắn có vô số con đường có thể đi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại chọn một con đường không có đường về!"

A Đông nói :

"Có thể chính hắn muốn làm hoàng đế, có thể hắn hiểu khi chủ nhân leo lên Đế vị nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nên hắn cho rằng đố nghịch vói chủ nhân là lối thoát duy nhất. "

Ta nhịn không được phá lên cười :

"Xem ra ta và Tả Trục Lưu không còn chỗ nào có thế hòa hoãn. Lần này đi đến Khang Đô, nhất định phải đẩy hắn vào tuyệt cảnh. "

Bảy ngày sau, chúng ta thuận lợi đến ngoài thành Khang Đô, Đường Muội và Ung vương mặc dù lên đường trước chúng ta, nhưng để đánh lừa Tả Trục Lưu nên lựa chọn đi đường lớn đến Khang Đô, trên đường cố ý đi chậm lại nên bây giờ ngược lại lại ở phía sau chúng ta .

Lúc tới nông trang ở ngoài thành đã là nửa đêm, nơi đây đã trở thành nơi dừng chân của đội quân tiên phong của ta ở Khang Đô. Bề ngoài nông trang cực kì phổ thông, nhưng kết cấu bên trong do chính Tiểu Liên tự mình tính toán thiết kế, cơ quan tinh xảo, bố cục nghiêm mật hiếm thấy trong thiên hạ .

Năm dặm xung quanh nông trang rải rác tinh anh võ sĩ thủ hạ của ta. Đi vào phạm vi này, tin tức chúng ta đến lập tức được truyền vào trong nông trang .

Tuyến đường chúng ta đi đều là nội bộ đặt ra trước đó, nếu không phải người hiếu rõ tình hình bên trong, đội ngũ canh gác gần đó sẽ lập tức phát hiện .

Đi tới trước nông trang đã có người sớm đem cửa lớn chậm rãi mở ra. Phía trên guồng nước to lớn bên trong trang có một có một đài quan sát cực kì bí mật, từ nói đó có thể thấy rõ ràng có người đến .

Ba người chúng ta thúc ngựa tới trước đại môn của nông trang, trong nông trang vẫn còn ánh sáng .

Cửa lớn nông trang chậm rãi mở ra, hơn mười võ sĩ từ con đường đối diện bước lên nghênh đón, mượn ánh sáng ta đã nhìn rõ hai người là Tiêu Tín và Dực Hổ, một đoạn thời gian không gặp, hai tiểu tử có vẻ càng thêm trưởng thành, trên người đã không thấy bất cứ chút ngây thơ nào .

Hai người quỳ xuống cùng kêu lên :

"Tham kiến thái tử điện hạ!"

Ta cười ha hả :

"Các ngươi đến rất đúng lúc, tất cả đứng lên đi!"

Lúc này mọi người mới vui vẻ đứng dậy, Tiêu Tín nói :

"Lúc Thái tử tiến vào phạm vi nông trang chúng ta cũng đã nhận được tin tức, bên trong tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ nghênh tiếp ngài đến. "

Ta xoay người xuống ngựa, đem cương ngựa ném cho Dực Hổ . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bây giờ Dực Hổ đã cao hơn ta nửa cái đầu, vóc người cường tráng vô cùng uy mãnh, trong người Hán rất hiếm thấy người nào có vóc người như hắn. Dực Hổ nhếch miệng rộng cười nói :

"Tỷ phu! Trần tiên sinh tính ra ngươi muộn nhất là ngày mai sẽ đến Khang Đô, tính toán của hắn thực sự không sai. "

Ta vỗ vỗ vai hắn :

"Hảo tiểu tử, không uổng phí nhiều lương thực như vậy. "

Dực Hổ cười nói :

"Lực cánh tay của Dực Hổ bây giờ là mạnh nhất trong mọi người, tỷ phu có muốn thử một chút hay không?"

Ta cười mắng :

"Hỗn tiểu tử, ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Có phải muốn thừa dịp ta đi đường dài mệt mỏi làm ta trở tay không kịp?"

Dực Hố gãi đầu cười nói :

"Tỷ phu, dù có gan to bằng trời ta cũng không dám làm thế, đệ chỉ muốn khoe chút thủ đoạn với huynh mà thôi!"

Ta cười nói :

"Chờ chúng ta nghỉ ngơi rồi nói tiếp. "

Ta quay về hướng Tiêu Tín nói :

"Trần tiên sinh có ở đây không?"

Tiêu Tín lắc đầu nói :

"Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở phủ Thái tử. "

Ta gật đầu nói :

"Việc này không nên chậm trễ, ngươi cùng ta đến Vương Phủ gặp hắn!"

Dực Hổ chen vào nói :

"Khâu thúc thúc vẫn còn ở đây, tỷ phu có muốn đến thăm hắn không?"

Ta ngơ ngác, ân cần nói :

"Vết thương của hắn đã khỏi hẳn chưa?"

Dực Hố thở dài một hơi nói :

"Từ lần trước bị thương, thân thể của hắn trở nên rất suy yếu. Vết thương mặc dù chuyển biến tốt nhưng lại mắc một bệnh quái lạ, đã phải nằm trên giường hơn nửa năm nay. Chu thái y hàng ngày luôn qua trị liệu cho hắn, thế nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt. "

Trong lòng ta thầm than, Khâu Dật Trần nếu như không phải vì ta cũng sẽ không trở thành như hiện nay .

Dực Hổ lại nói :

"Hai tháng trước Tử Ngưng cô nương đến đây để chăm sóc hắn, đến giờ vẫn đang ở nông trang. "