Tầm Hung Sách

Quyển 4 - Chương 3: Ô Huyết (2)




Về đến nhà, Phó Cô Tình và Tư Mã Lương Nhân đều bị thảm trạng của hắn doạ sợ đến mức nhảy dựng lên.

Tư Mã Phượng thầm nghĩ giày vò bản thân để Trì Dạ Bạch đau lòng, nhưng vì mắt không nhìn thấy, không biết chính mình rốt cuộc đã thảm thành dáng vẻ gì, lại khiến Phó Cô Tình còn chưa nói được hai câu đã bật khóc.

“Con trai a…” Phó Cô Tình kéo tay hắn.

Tư Mã Phượng nội tâm cực kỳ áy náy: “Nương, ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt lên.”

Phó Cô Tình: “Mặt mày hốc hác thế này, sau này làm võ lâm minh chủ kiểu gì? Truyền rằng Lâm minh chủ kia niên thiếu phong lưu, tướng mạo hoàn hảo, mẫu thân mỗi ngày ngóng trông ngươi lên làm minh chủ.”

Tư Mã Phượng: “….Nghĩ hơi xa.”

Tư Mã Lương Nhân: “Phu nhân, không xấu nó cũng không làm minh chủ được, đâu phải ai dáng vẻ tuấn tú thì để người đó lên làm minh chủ đâu, ngươi cho là đang tuyển hoa khôi ở Kim Yên Trì chắc?”

“Con trai chúng ta công phu cũng không kém hơn Lâm minh chủ.” Phó Cô Tình nói xong, kéo Tư Mã Phượng đến ngồi xuống bên người, tỉ mỉ hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

A Tứ vẫn canh giữ bên cạnh, chỗ nào Tư Mã Phượng nói không rõ hắn sẽ bổ sung. Nghe được đám người Tư Mã Phượng không ở thành Vinh Khánh chờ đợi kết quả vụ án của Hạ Linh mà lại quay về đây, Tư Mã Lương Nhân cực kỳ không hài lòng hừ một tiếng. A Tứ vội vàng giải vây cho thiếu gia nhà mình: “Tình trạng mắt của thiếu gia khi ấy không tốt lắm, Trì thiếu gia lại cảm thấy đại phu ở thành Vinh Khánh không đáng tin, cho nên cố ý muốn về. Ưng Bối Xá ở Vinh Khánh cũng có phân xá, Trì thiếu gia đã dặn dò nếu có tin tức sẽ dùng ưng đưa tin đến đây.”

Phó Cô Tình liên tục cảm khái: “Năm ấy Mục Nhai ở nhà chúng ta chữa bệnh ngày đêm cũng bị bịt mắt, con coi như đôi mắt của nó, lúc nào cũng dắt nó theo. Hiện tại thì đổi ngược lại, là nó dắt con đi.”

Tư Mã Lương Nhân lại nghĩ đến chuyện ở Ô Yên Các: “Thiệu Kim Kim xưa nay là đại hiệp, hiện giờ lại rơi vào kết cục này, cũng thật đáng buồn.”

Hắn quét mắt nhìn Tư Mã Phượng và A Tứ vài lần, biết hai người còn một số việc chưa nói ra. Hẳn việc này không tiện nói trước mặt Phó Cô Tình. Tư Mã Lương Nhân thấy đứa con mắt bị băng gạc bịt kín, trên mặt bị xây xát, nhịn không được châm chọc hai câu: “Võ công của ngươi từ khi nào kém như vậy? Tuy không nhìn thấy, nhưng ngay cả đi đường cũng không đi được à?”

Tư Mã Phượng không thể nói rằng mình sử dụng khổ nhục kế với Trì Dạ Bạch, đành nghiêm túc gật đầu với Tư Mã Lương Nhân: “Quả thật có chút mê muội.”

“Vậy để đại phu khám xem sao?” Phó Cô Tình vội vàng kéo hắn dậy.

Tư Mã Lương Nhân cực kỳ tín nhiệm Trì Dạ Bạch, thấy thằng con mình trước mắt không còn gì lo ngại, nếu là có vấn đề lớn Trì Dạ Bạch không thể nào để Tư Mã Phượng một mình quay trở về, vì thế ở bên cạnh nhắc nhở: “Chi bằng đến hỏi một chút Cam lệnh sử? Hắn và đồ đệ mới nhận kia đều nghiên cứu về độc dược.”

Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đang ở trong tiểu viện vui vẻ giã dược.

Hai người gần đây ở bờ biển tìm thấy Ưng Chuỷ Bối trân quý. Ưng Chuỷ Bối giã nát là một phần quan trọng trong thuốc giải của nhiều loại độc dược, Cam Nhạc Ý lấy được một túi Ưng Chuỷ Bối, đã vui vẻ nhiều ngày nay.

Tống Bi Ngôn thấy hắn vui, cũng vui theo hắn, tuy rằng đa số việc giã thuốc đều từ hắn hoàn thành, Cam Nhạc Ý phần lớn thời gian chính là bưng chén trà đứng bên cạnh, lạnh lùng nhắc nhở hắn “Chưa đủ nát” “Nát quá rồi” “Tóm lại không thể quá nát cũng không thể không nát”.

Khi Phó Cô Tình, Tư Mã Phượng và A Tứ đi vào trong viện, cả hai bên đều lắp bắp kinh hãi.

Phó Cô Tình: “Cam lệnh sử, sao ngươi không cạo xương cốt?”

Cam Nhạc Ý: “Tư Mã, sao ngươi lại mù rồi?”

Tống Bi Ngôn: “Cam lệnh sử không phải ngày nào cũng cạo xương, gần đây lại không có vụ án mạng nào.”

A Tứ: “Đúng vậy, mù!”

Trong lúc nhất thời tiểu viện trở nên hỗn loạn.

Tư Mã Phượng hít hít mũi, mỉm cười: “Cam lệnh sử, các ngươi đang nấu cái gì ăn đó?”

Tuy hai mắt mắt hắn bị bịt kín, nhưng hiểu rất rõ tiểu viện này, theo mùi mà đi, đến bên một nồi chân giò hầm.

Phó Cô Tình và A Tứ đều cuống quýt cả lên: “Đừng đi loạn! Vấp ngã thì làm sao!”

Tư Mã Phượng bị chân giò hun nóng, cảm thấy còn chưa đủ mềm, cầm lên rồi lại buông ra. Tuy hắn không thể nhìn thấy, nhưng bước đi chẳng hề do dự, nhanh chóng quay trở lại bên người Phó Cô Tình. A Tứ ngơ ngác nhìn hắn, rốt cuộc hiểu ra thiếu gia nhà mình ở trên sơn đạo nói đi không được muốn Trì Dạ Bạch cõng, ở trên ngựa nói ngồi không vững phải cùng Trì Dạ Bạch cưỡi chung, tất cả đều là làm trò.

Khi mắt vừa bị mù, Tư Mã Phượng quả thật có chút hoảng hốt. Dù hắn tài cao gan lớn, hiểu biết nhiều, mà hai mắt mù không phải việc nhỏ. Nhưng phần hoảng hốt này nhanh chóng bị Trì Dạ Bạch khiến cho tan thành mây khói: hắn cõng mình đi tìm suối nước, còn bón cho mình ăn viên thần dược kia.

Trì Dạ Bạch thế nhưng so với hắn còn kinh hoảng hơn, điều này khiến Tư Mã Phượng thật sự giật mình, rồi lại âm thầm vui sướng. Thân cận ngoài ý liệu lần naỳ thậm chí có thể coi là thân mật, khiến hắn luyến tiếc.

Vì vậy hắn tranh thủ ngoài ý muốn lần này, nghĩ mọi biện pháp giữ Trì Dạ Bạch bên người.

Trì Dạ Bạch da mặt mỏng như tờ giấy, chắc chắn sẽ không vui; nhưng không vui thì không vui, hắn cũng không thể bỏ mặc mình không lo. Tư Mã Phượng dọc đường đi càng thêm không kiêng nể gì. Hắn vừa ý người này đã lâu, bình thường trêu chọc bằng ngôn ngữ cũng đã thoả mãn lạc thú, giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội không cần kiêng dè, sao có thể buông tha cho được?

Cái loại vui sướng bí ẩn này, nhiều bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dù sao Trì Dạ Bạch sẽ không thực sự tức giận, Tư Mã Phượng đương nhiên cũng tuỳ ý bản thân giả bộ hồ đồ.

Có điều cho dù là ngày hay đêm đôi mắt chỉ thấy một màu đen, thỉnh thoảng ý thức được điểm này, nội tâm của Tư Mã Phượng cũng phần nào bất an. Nhưng Trì Dạ Bạch vĩnh viễn ở nơi hắn có thể vươn tay là chạm đến, cam đoan hắn sẽ không ngã sấp xuống, cũng không bị thương.

Tư Mã Phượng kỳ thật cho dù tự mình đi cũng sẽ không vì hai mắt mù mà bị thương. Nhưng được người ta cẩn thận bảo vệ như vậy, mà người đó còn là Trì Dạ Bạch, hắn chung quy rất vui vẻ.

Phó Cô Tình nói đúng, trước đây hắn quả thật là đôi mắt của Trì Dạ Bạch. Khi ấy Trì Dạ Bạch vẫn còn nhỏ, mặc một thân xiêm y thuần trắng, bởi vì “bệnh” mà sắc mặt luôn tái nhợt, chân tay rụt rè khẩn trương đứng ở nơi sáng sủa trong viện, đối với những tiếng động phát ra bên cạnh đều kinh sợ không thôi. Hắn nắm tay Trì Dạ Bạch, nói với hắn “Ta là Tư Mã, ta sẽ không để ngươi bị thương.”

Ngày Trì Dạ Bạch “bệnh tốt lên”, Tư Mã Phượng cực kỳ căng thẳng. Hắn không biết Trì Dạ Bạch còn nhớ rõ chuyện lúc đó hay không. Văn Huyền Chu nói vì trị liệu cho hắn, cố ý để Trì Dạ Bạch quên đi một số việc, cho nên Trì Dạ Bạch cực có khả năng quên mất đang ở đâu, thậm chí quên cả Tư Mã Phượng hắn. Cha mẹ của Tư Mã Phượng và cha mẹ của Trì Dạ Bạch đều chờ ở bên ngoài, chờ Văn Huyền Chu mang Trì Dạ Bạch từ gian phòng kia đi ra. Tư Mã Phượng ngồi trên tảng đá, hành hạ đến nát một gốc cỏ Phi yến. Sau khi Văn Huyền Chu rời đi Phó Cô Tình tháo mảnh vải băng mắt Trì Dạ Bạch xuống. Thứ đầu tiên đập vào mắt Trì Dạ Bạch chính là Tư Mã Phượng. Hai đứa trẻ đối diện một lát, đột nhiên nhẹ nhàng cười như trút được gánh nặng.

Tư Mã Phượng nghĩ thầm, hắn vẫn nhớ rõ mình.

Quả thực khiến người ta vui vẻ.

Hắn và Phó Cô Tình ngồi ở bàn đá trong tiểu viện, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không lưu ý Tống Bi Ngôn đã đi tới, đột nhiên nghe thấy tiếng Tống Bi Ngôn nói chuyện ngay bên cạnh liền tung ra một quyền.

“Tư Mã đại ca, loại độc ngươi trúng thực hung ác mà.” Tống Bi Ngôn dứt lời, kéo cổ tay hắn bắt mạch.

Phó Cô Tình tim đập mạnh: “Ngươi nhận ra nó?”

“Sư phụ đã dạy ta loại độc này, cũng cho ta nhìn qua. Độc phấn một màu xanh biếc, có thể nguỵ trang thành trang sức trên người, không hề bắt mắt.” Tống Bi Ngôn thấp giọng nói, “Phu nhân ngươi nhìn, đầu ngón tay hắn phát xanh, khoé mắt đỏ lên, trên mi mắt ẩn ẩn hiện ba nốt ruồi đỏ. Đây là tình trạng khi trúng giang hồ kỳ độc Tam Tấc Xà.”

A Tứ vội vàng hỏi: “Tam tấc xà là cái gì?”

“Tam Tấc Xà chính là độc được luyện từ tam tấc xà. ” Cam Nhạc Ý cũng buông chén trà trong tay xuống đi tới, ” Tam tấc xà trên thực tế là một loài thằn lằn nhỏ cực độc, thường sống ở sa mạc. Nó đầu xanh đuôi đỏ, trên lưng có ba điểm đỏ sắp thẳng hàng, tốc độ di chuyển cực nhanh, giỏi về chạy trốn. Sau khi bắt được Tam tấc xà thì treo lên phơi khô, rồi giã thành phấn, sẽ thành độc phấn Tam tấc xà. Trong quá trình phơi nắng tuyệt đối không được để dính mưa, đuôi của nó không được đứt, tuy độc này không khó chế, nhưng Tam tấc xà hiếm gặp, cho nên độc này cũng ít khi thấy.”

Tư Mã Phượng: “Ta đây vận khí không tồi a.”

“Đúng vậy.” Cam Nhạc Ý cười, cầm ngón tay hắn nhìn kỹ, ” Độc này rơi vào người ảnh hưởng không lớn, cùng lắm là ngất đi, nếu kịp thời ăn giải dược, sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng bột phấn của Tam tấc xà sau khi dính nước rồi gặp ánh sáng, vào thân thể con người sẽ thành kỳ độc khó giải. Tư Mã Phượng, độc phấn này rơi vào mắt ngươi, thế mà ngươi không chết?”

“Người phóng độc dặn dò ta không được mở mắt, mau chóng đi tìm nước trong rửa.” Tư Mã Phượng nói.

“Rửa mắt?” Tống Bi Ngôn hít sâu một hơi, “Tuyệt đối không được rửa! Độc phấn gặp nước ngay lập tức sẽ xâm nhập vào cơ thể, ngươi sẽ chết càng nhanh.”

Tư Mã Phượng nhất thời sững sờ.

Hắn nhớ tới ngày ấy trên Xích Thần Phong, Thiệu Kim Kim tình chân ý thiết vội vàng bảo ai kia mang mình đi tìm nước rửa mắt, thế nhưng lại cất giấu tâm địa ác độc như vậy?

….Ngã chết thật tốt, Hắn nghĩ thầm.

Phó Cô Tình hoảng sợ túm lấy tay hắn, nước mắt chảy ra: “Không có cách nào sao….Vậy giờ phải làm sao? Nhạc Ý a….”

“Trong vòng một canh giờ ắt hẳn phải chết, nhưng đã qua lâu như vây, không sao rồi.” Cam Nhạc Ý nói, “Nhưng độc này rất khó giải, lúc ấy lại ở trên núi, nhất thời nửa khắc không tìm được giải dược….Ngươi như thế nào còn sống?”

Tư Mã Phượng vẫn còn sợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tiểu Bạch…..để ta ăn viên thuốc của hắn.”

Phó Cô Tình tay nắm chặt, khiến Tư Mã Phượng đau đớn.

Cam Nhạc Ý, Tống Bi Ngôn và A Tứ không hiểu hắn nói gì, đều nghi hoặc. Trong viện này chỉ có Tư Mã Phượng và Phó Cô Tình hiểu được sự trân quý của viên thuốc ấy.

Tư Mã Phượng trong lồng ngực khí huyết bốc lên, vừa kích động, vừa khó chịu. Ngày đó nếu Trì Dạ Bạch có lòng giữ lại hoặc do dự, hắn đã không còn trên đời này.

“Mục Nhai…Nó là ân nhân cứu mạng của con.” Phó Cô Tình nói từng chữ, “Mặc dù nó không biết độc này hung hiểm, nhưng vẫn đưa thuốc cho con.”

Tư Mã Phượng hiểu được ý của mẫu thân mình: Trì Dạ Bạch hoàn toàn là trong lúc vô tình cứu Tư Mã Phượng một mạng. Loại vô tình này, càng khiến hắn cảm thấy quý giá và cảm kích.

Ba người hỏi Cam Nhạc Ý, ở Bồng Dương có đại phu nào hiểu cách trị liệu độc của Tam tấc xà không. Cam Nhạc Ý suy nghĩ một lúc, do do dự dự.

“Bồng Dương không có, ở nơi khác nhưng thật ra…”

“Người ở đâu? Chúng ta đi tìm.” Phó Cô Tình nói.

Cam Nhạc Ý chần chừ, thở dài: “Ở thành Thanh Hà.”

Thành Thanh Hà cách Bồng Dương không xa, qua trần Bình Dương nơi có Ưng Bối Xá là đến.

“Đại phu ấy xưng hô thế nào?” Phó Cô Tình hỏi.

“Không phải đại phu.” Cam Nhạc Ý rất không vui, “Là sư huynh của ta.”

Sau khi lấy được tên họ và địa chỉ từ Cam Nhạc Ý, đám người Tư Mã Phượng liền rời khỏi tiểu viện, chuẩn bị hành trang xuất môn.

Móng giò đã hầm nhừ, Tống Bi Ngôn múc ra bát, quay đầu lại thì giật mình: Cam Nhạc Ý không biết từ khi nào vô thanh vô tức đứng sau lưng hắn.

“Tống Bi Ngôn.” Cam Nhạc Ý mắt lộ vẻ tò mò, “Sư phụ ngươi tên là gì?”

Tống Bi Ngôn kỳ thật đã từng nói với hắn, nhưng hiển nhiên Cam Nhạc Ý không để ở trong lòng, vì thế hắn nhắc lại một lần: “Văn Huyền Chu.”

“Là cao thủ dụng độc?”

“Không phải đâu?” Tống Bi Ngôn hồi tưởng lại cuộc sống trước đây của mình,  “Chỉ là một lang trung không có tiền, hiểu chút thảo dược và độc lý.”

“Cũng không phải một chút đâu, ngươi cái thằng ngốc này.” Cam Nhạc Ý liên tục lắc đầu, “Tam tấc xà là tác phẩm sư huynh ta đắc ý nhất, hắn chỉ tặng nó cho cao nhân dụng độc giống mình. Sư phụ ngươi sao lại biết thứ này, và tại sao lại có được nó?”