Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 37: Đồ án bí ẩn (1)




Dạ Nguyệt đi được không lâu, Tiết Lam liền trở ra nhìn tờ giấy trên bàn không khỏi bật cười: "Thật là cái thú vị nha đầu. Ai...đáng tiếc không phải là ta đồ đệ."

Rời khỏi Dược quán, Dạ Nguyệt đem củ Hoàng Tinh Ấu cất vào trong Giới Ngọc, sau đó chậm rãi đi xung quanh tìm kiếm Độc Cô Thiên và những người khác.

Mà lúc này, Độc Cô Thiên đau khổ nhìn dòng người tấp nập xung quanh. Nàng cũng không biết chính mình từ khi nào đã cùng những người khác tách ra. Vốn dĩ nàng có chút lộ si, dưới tình huống đông người như vậy, với nàng mà nói phân rõ phương hướng thật sự là khó hơn lên trời.

Bất đắc dĩ, Độc Cô Thiên đánh liều đi xung quanh, hi vọng nhìn thấy bóng dáng của những người khác. Để tránh đi lạc nàng dọc theo bờ hồ mà đi, không nghĩ tới đi được nửa đoạn đường đã thấy người quen, nhưng mà tình huống không tốt lắm.


"Tiểu thư, tại hạ Lâm Liễu mong ước được cùng giai nhân kết bạn làm quen?" Người nói là một vị thanh y công tử, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, tay trái cầm quạt, nói năng nhã nhặn, nhưng trên mặt ngạo khí không chút che giấu.

Dương Mạn biểu tình trước sau lạnh nhạt, nhấc chân dự định đi vòng qua người hắn. Nhưng là, người này thật sự rất phiền phức, hắn cố tình bước qua trái chặn đường nàng.

"Tiểu thư chớ vội, tại hạ chỉ dự định mời tiểu thư bữa cơm, không biết tiểu thư có thể hay không nể mặt?" Lâm Liễu nói lời này, tuy giọng nói như cũ nho nhã nhưng vẫn nghe ra trong đó một tia uy hiếp.

Độc Cô Thiên nhìn thấy một màn này trong lòng không hiểu dâng lên lửa giận, nàng lập tức tiến đến đem Dương Mạn kéo về sau lưng mình. Ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Liễu quát: "Cút."


Lâm Liễu vẻ mặt trầm xuống nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện phá hư chuyện tốt của mình, vốn dĩ trước nay luôn hoành hành ngang ngược tất nhiên không chịu nổi bị người sỉ nhục: "Ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không ánh mắt trời ngày mai cũng không cần thấy nữa."

Độc Cô Thiên cười lạnh, ánh mắt khinh thường không chút che giấu nhìn kẻ đối diện. Sau đó xoay người nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Mạn, ôn nhu nói: "Chúng ta đi thôi."

Dương Mạn bị nàng nắm tay có chút bất ngờ, cảm giác ấm nóng xa lạ từ tay một người khác truyền đến khiến nàng có chút không thích ứng được muốn rút tay về, nhưng lại bị tay Độc Cô Thiên nắm chặt không rút được, nên cuối cùng đành tùy ý nàng ấy.

Lâm Liễu thấy Độc Cô Thiên xem thường mình, lửa giận dâng lên ngùn ngụt, trong mắt hiện lên tia âm ngoan, độc châm nhẹ nhàng xuất hiện trong tay. Dược Thành cấm động thủ đánh nhau nhưng dùng độc lại khác, kẻ trúng độc thần không hay quỷ không biết chết đi, người khác tất nhiên sẽ không nghi ngờ hắn.


"Nếu ngươi dám động thủ, ta cam đoan ngươi chết so với bất kỳ ai đều đau đớn vạn lần" ngay thời điểm Lâm Liễu dự định phóng độc châm, đột nhiên một giọng nói vang lên, ngữ âm nhẹ nhàng tựa gió nhưng hắn lại cảm thấy sự rét lạnh tận sâu trong linh hồn.

Dương Mạn không nhìn hắn, nhưng Lâm Liễu lại vô cùng hoảng sợ, giống như một áp lực vô hình đánh úp vào người hắn, ép đến hắn không thở, giống như đang rơi vào Cửu U địa ngục.

Độc Cô Thiên nghe những lời này, lập tức kéo Dương Mạn đến gần bên mình, quay đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Liễu. Nàng tuy rằng không thể sử dụng ma pháp công kích, nhưng thủ đoạn phòng thân cũng không thiếu, nàng không ngại cho kẻ chướng mắt này nếm thử.

Hành động của ba người thu hút không ít người, một số người nhận ra Lâm Liễu. Hắn là một đan y sư cấp ba, nghe nói thiên phú rất tốt được Thiên Minh đan sư nhận làm đệ tử. Người này bề ngoài nhã nhặn hoà khí nhưng thật chất là kẻ tiểu nhân âm hiểm, ỷ vào có sư phụ là đan sư nên hoành hành ngang ngược khắp nơi. Số người chết trong tay hắn không ít, nhưng bởi vì không có chứng cứ nên không làm gì được hắn.
Đối với hắn, mọi người trong Dược Thành đều kính nhi viễn chi. Nhìn thấy đôi nam thanh nữ tú này chọc phải hắn, mọi người đều không khỏi tiếc hận, nhưng không ai dám ra mặt giúp đỡ.

Lâm Liễu bởi vì lời nói của Dương Mạn mà có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh liền an ủi chính mình rằng nàng ta chỉ là đang hù doạ. Người xung quanh đã đông lên rất nhiều, nếu bây giờ hắn hành động rất dễ bị phát hiện, chi bằng lúc sau tìm cơ hội chộp bọn tới tay tha hồ mà hành hạ. Nghĩ như vậy, hắn lập tức liền nở nụ cười hoà khí: "Nếu công tử cùng tiểu thư đối với tại hạ đã có thành kiến như vậy, tại hạ chỉ đành cáo từ. Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta có thể làm bạn."

Lâm Liễu bỏ đi, mọi người xung quanh thấy không còn gì để coi nữa liền tản ra rời đi. Lúc này chỉ còn lại Độc Cô Thiên và Dương Mạn.
Dương Mạn rút tay ra khỏi tay Độc Cô Thiên, dáng vẻ nhàn nhạt không khác thường ngày. Nàng xoay người đi về phía trước mặc kệ Độc Cô Thiên còn đứng ngơ ngác ở đằng sau.

Cảm giác mềm mại có chút lạnh lẽo từ tay Dương Mạn biến mất khiến Độc Cô Thiên có chút mất mác. Nhưng rất nhanh nàng liền ổn định cảm xúc chạy theo Dương Mạn.

Tiểu nhạc đệm cứ như vậy mà trôi qua. Mấy người Dạ Nguyệt gặp lại, bởi vì không còn gì làm. Mọi người lục tục trở về nhà, Dạ Nguyệt đem Hoàng Tinh Ấu ra hỏi Dương Mạn: "Thứ này biết không?"

Dương Mạn nhìn thứ trên tay Dạ Nguyệt thật lâu, nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy nó từ tay Dạ Nguyệt: "Không nghĩ tới, Hoàng Tinh Ấu có loại to như vậy. Ngươi gặp may rồi, thứ này đối với linh lực rất có lợi."

Dạ Nguyệt nghe vậy, không chút do dự xoay người về phòng mình trước khi đi còn để lại một câu: "Tùy ý sử dụng."
Dương Mạn đối với Dạ Nguyệt cổ quái sớm đã quen thuộc, không chút do dự đem củ Hoàng Tinh Ấu cùng một chồng sách ra đọc.

Dạ Nguyệt trở về phòng liền ngồi xuống ghế. Nàng hôm nay trong người không hiểu sao lại nổi lên một loại áp bách, đè nén từ linh hồn. Bàn tay bất tri bất giác cầm lấy Giới Ngọc, khiến nàng không khỏi nghĩ đến Thần Nhi. Không biết hiện tại người kia thế nào.

Thất thần hồi lâu, Dạ Nguyệt liền thanh tỉnh, nàng đứng dậy nhấc chân ra ngoài phòng. Ở trong phòng quá mức ngột ngạt, nàng cần ra ngoài trời hít thở một chút, xua tan bực dọc khó chịu trong lòng.

Dạ Nguyệt bước ra phòng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo, hôm nay trăng đặc biệt đẹp, đẹp biệt tròn nhưng vì sao lại có màu đỏ? Điều này khiến Dạ Nguyệt sửng sốt, hiện tượng mặt trăng máu nàng không phải không biết nhưng khi nãy ra ngoài ánh trăng không phải màu này, hiện tại đột nhiên chuyển sang thành màu đỏ dường như có điều bất thường.
Dạ Nguyệt còn đang suy nghĩ thì cơ thể đột nhiên nóng rát, đặt biệt là phần lưng của nàng da thịt giống như bị bóc ra từng mảng sau đó đem nướng chín.

"Ah...." Dạ Nguyệt cắn răng, mồ hôi liên tục từ trán nàng chảy xuống, hai mắt nàng giăng đầy tia máu, liên tục những cơn đau như muốn xé toạt cơ thể nàng ra từng mảnh, đau đớn thấu xương khiến Dạ Nguyệt bắt đầu mơ hồ, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Dạ Nguyệt cắn lấy đầu lưỡi ép buộc chính mình tỉnh táo, nàng hiện tại không thể ngất được. Âm thầm nhắc nhở chính mình, nàng chịu đựng đau đớn cố gắng từng chút bước trở về phòng. Vừa vào phòng lập tức muốn đi vào Giới Ngọc nhưng điều kỳ lạ chính là nàng cùng Giới Ngọc giống như bị cắt đứt liên hệ vậy, hoàn toàn không thể đi vào trong không gian.
Dạ Nguyệt ngã khụyu xuống đất, một tay chống lên mặt đất, tay còn lại nắm chặt Giới Ngọc, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, đau đớn của nàng không đơn giản chỉ là xáƈ ŧɦịŧ, mà còn là một loại đau đớn tra tấn linh hồn. Thần trí của Dạ Nguyệt đã không còn duy trì được nữa, trước khi ngất đi nàng chỉ còn nghe thấy tiếng kêu của Dương Mạn.

Dương Mạn vốn dĩ muốn tìm Dạ Nguyệt để nói chuyện về Hoàng Tinh Ấu, vốn còn do dự không biết có nên làm phiền Dạ Nguyệt vào lúc trời tối như vậy hay không. Nhưng nghĩ đến Dạ Nguyệt nôn nóng muốn khôi phục linh lực nên nàng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đi tìm Dạ Nguyệt.

Ai có ngờ vừa bước tới cửa phòng nàng ta liềm nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dạ Nguyệt ngã khụyu trên đất, gương mặt tái nhợt không chút máu, đôi mắt vô thần chứng minh thần chí của nàng đã mơ hồ không rõ. Đặc biệt là sau lưng Dạ Nguyệt, tuy rằng nàng mặc y phục màu đen nhưng không khó để nhận ra sau lưng nàng ấy đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Dương Mạn nhìn thấy tình cảnh này cũng không nhịn được mà kinh hô lên: "Dạ Nguyệt, ngươi sao rồi!"

Đến khi nàng chạy đến đỡ lấy Dạ Nguyệt thì nàng ấy đã ngất đi. Dương Mạn nhíu mày, bế Dạ Nguyệt nằm sấp trên giường sau đó gọi hạ nhân đem nước ấm đến.

Độc Cô Thiên cũng bị náo động chạy đến, nhìn thấy Dạ Nguyệt mặt tái nhợt nằm úp trên giường, máu đã thấm ướt toàn bộ phần áo sau lưng nàng. Độc Cô Thiên tràn đầy tức giận quay đầu nhìn Dương Mạn hỏi: "Sao lại thế này?"

"Ta trước mắt không thể trả lời gì cho ngươi, khi ta đến đây đã nhìn thấy nàng như vậy. Hiện tại chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại rồi hỏi rõ. Giúp ta một tay, đỡ nàng ngồi dậy" Dương Mạn bình tĩnh nói, trên tay cầm chiếc khăn đã vắt khô nước.

Độc Cô Thiên biết tình huống này không thể hỏi nhiều, lập tức theo lời Dương Mạn đỡ Dạ Nguyệt ngồi dậy.
Dương Mạn kéo phần áo sau lưng Dạ Nguyệt xuống, quả nhiên trên lưng nhuộm đỏ màu máu tươi. Độc Cô Thiên nhìn thấy cảnh này đôi mắt không khỏi đỏ lên, trong lòng âm thầm thề nếu biết ai ám hại Dạ Nguyệt nàng nhất định không tha cho người đó.

Dương Mạn lau vết máu sau lưng Dạ Nguyệt, điều kỳ lạ chính là sau khi lau xong, trên lưng Dạ Nguyệt đột nhiên xuất hiện một cái đồ án chiếm cứ hết phần lưng nàng ấy, vòng quanh đồ án liên tục xuất hiện những văn tự cổ xoay vòng, chính giữa là một cái ký hiệu rất kỳ lạ.

"Thứ này là gì?" Độc Cô Thiên nhìn thấy đồ án trên lưng Dạ Nguyệt cũng không khỏi sửng sốt thốt lên. Ngồi bên cạnh nàng, Dương Mạn cẩn thận quan sát những văn tự cổ trên đồ án.