Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 70: Bảo Vật Đất Trời (p2)




Trên không trung, Tiểu Dĩ nhìn cảnh tượng ngay trước mắt mình mà không khỏi há hốc mồm. Bầu trời mây đen vần vũ tự lúc nào, giữa trời và đất, Tiểu Bạch không còn đứng trên nền đất với chiếc áo màu lam trước đó, mà đã biến đổi thành một bộ dáng kì lạ lơ lửng giữa không trung. Mái tóc cậu ta dài ra, tóc màu đen trước đó đã dần biến thành màu trắng. Bộ trang phục kì lạ có nhiều màu tối hơn trước đó, với nên chủ đạo là màu tím điểm xuyết những bông hoa vàng, trắng và những đường vân nổi màu đỏ trên đó. Dáng người trông có vẻ yếu ớt trước đó nay đã lực lưỡng hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn ngây thơ như trước nữa. Hai tay cậu nổi lên từng đường gân xanh, trên tay không biết tự bao giờ đã cầm một cây trượng dài hai mét.

Tiểu Dĩ là người phản ứng lại đầu tiên.

"Tiểu... Tiểu Bạch? Có phải là ngươi không..."

Tiểu Bạch quay ra nhìn Tiểu Dĩ, sau đó cười như không cười nói rằng.

"Vẫn là ta, mà cũng không phải là ta."

Nói rồi, cậu ta từ từ chạm mặt đất, sau đó đứng khảng khái nhìn Tiểu An.

"Từ khi nào ngươi đã trở thành người của phe quỷ?"

Mọi người sau khi nghe lời này đều nhanh chóng hoàn hồn lại, không loại trừ Tiểu An. Hắn trả lời.

"Từ rất lâu về trước rồi, khi ta thấy sư phụ quá ưu ái ngươi, lúc ấy đã có một người đến nói rằng hắn có thể cho ta những thứ còn lớn mạnh và xuất sắc hơn cả ngươi. Vậy thì sao ta lại không theo chân hắn khi có một món hời như vậy?"

Tiểu Bạch nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ điềm nhiên hỏi tiếp.

"Vậy điều kiện trao đổi là gì?"

"Bảo vật trong chùa."

"Và cả tình cảm huynh đệ nữa, không phải sao?"

Tiểu An nghe đến đây thì cười lớn, sau đó không tự chủ được mà chế giễu.

"Ta đã từng coi ngươi là huynh đệ thân thiết nhất, cho đến khi bước chân vào ngôi chùa này."

Tiểu Bạch nghe xong những lời này, ngược lại lại không thể hiện biểu cảm quá độ nào như trước nữa. Cậu ta cười nhẹ nói.

"Tốt, tốt lắm. Vì vậy, ta tiêu diệt ngươi cũng không thành vấn đề đúng chứ?"

"Ngươi nhắm tiêu diệt ta nổi không?"

"Đúng thế, Tiểu Bạch, ngươi nghĩ ngươi biến đổi ngoại hình xong thì có thể tiêu diệt được Tiểu An à?"

"Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi mạnh bằng hắn ta sao?"

Những kẻ phản bội nhao nhao nói, có thể nhận ra rằng họ vừa mới kinh sợ vẻ ngoài của Tiểu Bạch, nhưng tại sao chỉ có hắn mới được biến đổi như vậy, còn bọn họ thì không? Cái gì cũng là Tiểu Bạch chiếm thế thượng phong, lần này bọn họ quyết không để Tiểu Bạch thắng!

"Đám ngu dốt các người..."

Một trong những người bên cạnh Tiểu Bạch đỏ mặt giận dữ. Đám người này bị cái gì vậy? Lòng đố kỵ che mờ mắt bọn họ rồi sao?

Tiểu Bạch đưa tay ra chặn người huynh đệ của mình lại, sau đó nói thêm.

"Thật uổng công sư phụ đã rèn luyện và dạy bảo các ngươi, lại dạy ra một đám tiểu nhân!"

"Ngươi nói ai là tiểu nhân?"

Một kẻ không nhịn được đã động thủ tay chân, hắn cầm thanh đao trên tay dùng lực bay về phía Tiểu Bạch với ánh mắt dữ dằn. Động tác của hắn quá nhanh nhẹn, khiến mọi người chưa kịp định thần lại. Lúc hắn gần đánh được Tiểu Bạch, thì bị một chưởng của cậu đánh bay ngược lại rồi rơi xuống đất. Chưa hết, Tiểu Bạch còn phóng ra một tia khí màu tím bao bọc người đó lại. Những người còn lại nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, không còn dám động thủ nữa, người nào người nấy im re, ngoại trừ Tiểu An và con quỷ.

"Hừ, ngươi tưởng với một chưởng vừa rồi ngươi cũng có thể đánh thắng ta à?"

"Thử xem?"

Hai người anh em đã từng vô cùng thân thiết, hiện giờ trở mặt thành thù, cùng vút lên lơ lửng giữa không trung mặt đối mặt với nhau.

"Người đó, ta chỉ là đang thanh tẩy linh hồn cho hắn. Còn ngươi, ta cũng sẽ cố gắng."

Tiểu Bạch điềm đạm nói.

"Hừ, ai cần!"

Tiểu An hừ lạnh, sau đó bắt đầu tung ra chiêu thức của mình. Chiêu nào của hắn cũng vô cùng chí mạng và chết người, thế nhưng Tiểu Bạch đều có thể dễ dàng né được. 

Phía dưới, những người xung quanh thì cho rằng Tiểu Bạch không có cơ hội ra tay, là phe bị động. Những kẻ phản bội thì tin chắc rằng Tiểu Bạch không thể mạnh bằng Tiểu An được, vậy nên chắc chắn sẽ bị đánh bại sớm thôi.

Tiểu An đắc ý, liên tục ra những đòn hiểm về phía Tiểu Bạch. Những chiêu thức này là do tên ăn mày kia đã bí mật truyền thụ lại cho hắn trong suốt những năm qua.

Chiêu thức của Thần là cái thá gì? Hắn chắc chắn mình mạnh hơn Tiểu Bạch! Chỉ với một chiêu quả cầu gió ban nãy thôi thì hắn thừa sức có thể đánh bại đối phương.

Mặc dù Tiểu Bạch không đánh trả lại, Tiểu An cũng không nhận ra điểm bất thường mà cứ thế tung chiêu. Hắn liên tiếp công kích mà không nhận ra sức lực của mình đã dần cạn kiệt, điều lạ là dường như Tiểu Bạch không trúng một chiêu nào, thế mà có thể nhẹ nhàng né được tất cả những cú chí mạng của hắn.

"Ngươi đang coi thường ta sao?"

Tiểu An gằn giọng, mặc dù sức lực cũng đã bị hao mòn nhưng những chiêu thức về sau càng ngày càng hiểm độc có thể khiến đối phương trở tay không kịp. Thế nhưng ngoài dự đoán, Tiểu Bạch vẫn như cũ không hề bị đả thương, vô cùng nhẹ nhàng mà né được tất cả đòn công kích. Đến khi Tiểu An hơi đuối rồi, Tiểu Bạch cười nói.

"Không coi thường, chẳng qua thực lực của chúng ta không giống nhau."

Sau đó, Tiểu Bạch đáp trả. Những quả cầu gió được tung ra, không đánh vào chỗ hiểm, chỉ đánh vào những nơi đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tiểu An không kịp tránh né, chỉ có thể dùng thân thể chịu trận, quần áo rách lả tả.

"Chưởng này là giành cho tình nghĩa huynh đệ của chúng ta."

...

"Chưởng này là cho sự phản bội của ngươi với sư phụ."

"Chưởng này cho sự phản bội của ngươi với lòng tin của ta."

"Chưởng này cho những vị huynh đệ đã tin nhầm ngươi."

...

Từng cú đánh giáng xuống Tiểu An kèm theo lời kết tội hắn, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn, không nói lên lời. Tiểu Bạch cho dù là mạnh nhất trong chùa đi chăng nữa, cũng không thể ung dung tự tại mà liên tục đánh những đòn lớn như vậy về phía Tiểu An. Đây có phải là Tiểu Bạch bọn họ biết không? 

Tiểu An bị đánh cho tơi tả, từ trên không trung không giữ vững được nữa mà rơi xuống dưới dất.

Hắn hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó vẫn cố gắng hằn học nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lúc này cũng từ từ chạm đất, sau đó ung dung nói.

"Ta là Tiểu Bạch, cũng không phải Tiểu Bạch. Mọi ân oán tình nghĩa giữa ngươi và Tiểu Bạch ta đã trả xong, ta sẽ không giết ngươi, mà ngươi sẽ bị nhốt vào trong Vực để sám hối."

Nói xong, Tiểu Bạch bắn một tia khí màu tím lên người Tiểu An, tia khí ấy nhanh chóng tạo thành một cái bọc quấn quanh người Tiểu An, đẩy hắn xuống Vực. Rốt cuộc bên trong Vực có gì, không một ai biết được ngoại trừ Tiểu Bạch. Sau đó cậu giơ cây trượng lên, chĩa thẳng vào con quỷ đang muốn chạy trốn kia, những ngọn đao làm bằng gió nhanh chóng hướng đến mục tiêu. Con quỷ bị những mũi đao sắc nhọn đâm vào người thì vô cùng đau đớn, ré lên một tiếng rồi tan thành mây khói. Những kẻ phản bội chứng kiến toàn bộ quá trình thì vô cùng sợ sệt, chân không dám nhúc nhích, cũng không dám nói năng xằng bậy gì nữa.

Tiểu Bạch quét mắt qua đám người, sau đó nhìn về phía Tiểu Dĩ, thả cậu xuống, bắn một tia sáng xanh vào cơ thể người đàn ông lực lưỡng.

"Cái này là để chữa thương cho ngươi, cũng là để báo đáp sự chân thành của ngươi. Còn đám người này..."

Tiểu Bạch nhìn những kẻ phản bội, một trong số đó dùng giọng nịnh nọt mà nói.

"Tiểu... Tiểu Bạch, là chúng ta có mắt mà như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn, ngươi có thể nào niệm tình tình nghĩa huynh đệ bao năm qua mà tha cho ta được không? Ta xin thề, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ nguyện lấy thân mình lên núi đao xuống biển lửa, vì ngươi mà làm việc cả đời!"

"Đúng vậy Tiểu Bạch, ngươi chẳng phải là một người rất lương thiện chính trực sao? Ngươi chắc chắn sẽ tha cho bọn ta thôi đúng chứ? Về phần bảo vật, sẽ không ai tranh công của ngươi nữa đâu!"

"Chính xác, ngươi nể tình chúng ta đã là huynh đệ nhiều năm như vậy rồi, tha cho bọn ta lần này đi!"

Tiểu Dĩ nghe xong cảm thấy vô cùng mắc ói, bèn lớn giọng quát.

"Các ngươi mấy kẻ tiểu nhân này! Các ngươi có tư cách gì để nhận được sự tha thứ của Tiểu Bạch? Các ngươi còn chưa rõ vị trí hiện tại của mình à!"

Tiểu Dĩ vô cùng nóng máu, nhưng Tiểu Bạch lại chỉ điềm nhiên đặt tay lên vai cậu.

"Ngươi nói cái gì vậy Tiểu Dĩ? Bọn ta đây gọi là thức thời tạo anh hùng! Chẳng qua là một chuyện nho nhỏ đã được giải quyết xong mà thôi, bọn ta có quyền yêu cầu Tiểu Bạch không đánh lại bọn ta thì có gì sai? Ngươi nghĩ rằng một mình Tiểu Bạch có thể đánh bại từng này người sao? Bọn ta hạ mình cầu xin đã là nhường nhịn Tiểu Bạch lắm rồi!"

"Ngươi... thật không biết xấu hổ!!!"

Tiểu Dĩ tức run người, bất lực á khẩu với đám người này. Tiểu Bạch cười lạnh.

"Vốn ta đã định tha cho những kẻ phản bội mù loà các ngươi, vậy mà các ngươi thực sự không biết điều."

Một kẻ phản bội trong số đó lớn tiếng.

"Chẳng qua chỉ là đánh bại được Tiểu An và một con quỷ, ngươi nghĩ bọn ta đoàn kết lại lại không đánh nổi ngươi à?"

"Ồ? Vậy thử xem?"

Đám người kia còn chưa kịp động thủ, trên đầu họ đã xuất hiện một cái lưới màu tím bao trùm. Tiểu Bạch nói với theo trước khi cái lưới ấy ôm trọn cả đám người.

"Ta đã định tha cho các ngươi chỉ vì một phút ngông cuồng biến thành kẻ phản bội, nhưng có vẻ như các ngươi giống Tiểu An, cần sám hối dưới Vực khá lâu đó."

Câu nói chấm dứt cũng là lúc những kẻ phản bội biến mất, hoàn toàn bị bọc trong cái lưới màu tím và sau đó biến mất.

Tiểu Dĩ nhìn cảnh tượng này sau đó cảm thán.

"Tiểu Bạch, ngươi thật mạnh, ngươi dẫn bọn họ đi đâu vậy?"

"Một nơi không có ánh sáng, chỉ có những ảo mộng đẹp đẽ trong tâm họ, mỗi người sẽ được sống trong thế giới đẹp đẽ mà họ ảo tưởng. Sau đó, họ sẽ cảm nhận được những cơn đau khác nhau của loài người, nhờ đó trân trọng người bên cạnh hơn, yêu cuộc sống này hơn. Chính là câu: không còn tham - sân - si - hận nữa."

"Ồ, vậy là mất bao lâu họ mới được thoát ra ngoài?"

"Người giác ngộ nhanh thì một tuần, một tháng, kẻ lâu thì một năm, mười năm, thậm chí hai mươi năm, cho đến khi người đó hoàn toàn thay đổi."

Một lúc sau, phương trượng Thích Quảng từ trên cao hạ xuống xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch.

"Bạch Đại Sư, cuối cùng ngươi cũng đã vượt qua khảo nghiệm và trở lại."

Tiểu Dĩ thấy sư phụ thì vô cùng vui mừng, nhưng sau khi nghe được lời nói như vậy thì không khỏi ngạc nhiên.