Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 22: Y phục? Hương thơm




Editor: Táo

Buổi chiều. Hai người, tôi và Cam Ninh đi nghênh ngang trên đường lớn. Nhìn những người bán hàng rong trên trấn, tôi phải thừa nhận rằng Cam Ninh là một sự tồn tại không thể thiếu.

Nhớ đến buổi sáng sau khi tôi trở lại phòng, vừa nằm xuống đã nghe được tiếng Cam Ninh ê a: “Một nam nhân có thể thích một nam nhân khác không? ”

Buổi sáng lúc đó tôi bị buồn ngủ đột nhiên cuốn tới bao phủ lên, huống hồ bản thân tôi cũng không thể nói mình là hủ nữ. Bởi vậy, đối với câu hỏi của Cam Ninh một chút kinh hãi cũng không có. Giờ đây nghĩ lại, tôi mới hỏi hắn: “Buổi sáng sao huynh lại hỏi ta một vấn đề như vậy?”

“Hả? Chuyện gì? “Hắn thực sự đã quên mất.

“Chính là một nam nhân cũng có thể thích một nam nhân khác hay không? Chẳng lẽ huynh có phiền phức gì ở phương diện này?”. Ý nghĩ của tôi thật sự rất hẹp hòi, cũng may vẫn ung dung bình tĩnh nhìn hắn, mưu tính bắt được chút điểm yếu.

Hắn lại ở ngoài dự đoán của tôi, nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi. Tôi lúc này mới phát hiện ra, đồng tử của hắn có thể dùng nham thạch để hình dung ra. Mà kỳ lạ là, nghiêm túc nhìn rõ hai mắt của hắn trong nháy mắt, tôi có chút giật mình. Cảm thấy, giống như trước kia còn gặp qua một đôi mắt sâu thẳm như thế. Đôi mắt kia như có thể nhìn thấu tất cả. So với Cam Ninh, càng có chút trong sáng hơn.

Nhưng đó là đôi mắt của hai người khác nhau, tôi đã gặp vào khi nào và ở đâu, nhất thời hoàn toàn không có ký ức gì.

Suy nghĩ kéo tôi trở lại, đôi mắt đen sâu thẳm trước mắt, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ ngoài của mình. Không, không phải cái bóng, mà là rõ ràng như vậy tôi đã nhìn vào khuôn mặt của mình ở nơi sâu thẳm đó.

“Nếu ta…”

Tôi giật mình, có chút né tránh ánh mắt Cam Ninh. Khi hắn lên tiếng, tôi lại quay đi. Vì tôi đang vội chăm chú đến cửa hàng phía trước, nhìn vào sấp vải rực rỡ bên tay trái.

Đó là một màu đỏ sâu thẳm, không mất đi vẻ hoa lệ, hấp dẫn.

Tôi gần như định đi qua cửa hàng của người bán vải ngay lập tức. Nhưng tôi nhớ ra Cam Ninh vừa mới định nói gì còn chưa nói xong, vì thế dừng một chút, muốn nghe hắn nói xong. Thế nhưng lại không thấy hắn nói gì nữa.

Tôi quay đầu lại ý bảo hắn nói tiếp, thế nhưng hắn lại hơi lắc đầu. Tôi cũng không có chấp nhất tiếp tục hỏi, bởi vì giờ phút này toàn bộ tâm tư của tôi đã bị tấm vải kia hấp dẫn.

Đến cửa hàng, vuốt ve tấm vải có cảm giác rất tốt kia, trong lòng tôi mong ước khi Lữ Mông nhìn thấy món quà này tôi tặng sẽ vui mừng đến thế nào.

Vâng, áo giáp của Lữ Mông. Trong sách nói, khi Tôn Quyền nhậm chức Ngô Hầu duyệt binh sĩ, đội Lữ Mông kia đã được tán thưởng bằng một bộ áo giáp tu không giống người thường.

Kiến An đã gần năm thứ 5. Đáng thương thay cho ngày đoản mệnh của Tôn Sách cũng không còn xa nữa.

“Chủ tiệm, bên này có thể may quần áo không?”

“Tiểu tử đệ muốn may một bộ đồ sao?” Cam Ninh chen vào một câu.

Tôi cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chủ cửa hàng với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

“Ta bán vải này đương nhiên may sẽ may y phục.”

“Ta muốn một kiện trăm tám mươi giống nhau như đúc.” Tôi hơi lo lắng liệu một từ ngữ doanh nghiệp lớn như vậy có thể làm cho lão già này sợ hãi hay không.

“Hả?” Cam Ninh và lão bá kia đồng thanh.

“Ôn Nhiễm, đệ làm cái gì vậy?” Đồng môn Hưng Bá của chúng tôi còn bổ sung một câu như vậy.

“Vậy…” Chủ cửa hàng kia cân nhắc một chút, cuối cùng nhìn tôi nói: “Ánh mắt cô nương không tệ, nhưng muốn may loại vải này sao? ”

“Vâng!” Tôi không ngần ngại gật đầu.

Đến khi cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng phản ứng lại, phát hiện Cam Ninh đã mở to ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.

Có vẻ như chủ cửa hàng vừa đề cập đến hai từ cô nương. Giống như nơi này ngoại trừ tôi và Cam Ninh ra không có người thứ ba. Giống như bộ râu dễ thấy của Cam Ninh trừ phi ngu ngốc mới có thể nói hắn là cô nương. Vì vậy, ai có thể cho tôi biết, chủ cửa hàng này làm thế nào, chỉ nhìn thoáng qua đã dám xác định tôi là một nữ tử?!

“Khụ khụ.. ” Tôi cố gắng muốn che dấu: “Chủ tiệm nói cái gì mà cô nương, hóa ra là coi thường ta thấp bé sao?”

“À à!” Chủ tiệm kia cũng ho khan lên, “Thứ Viên mỗ lỡ lời, một lòng muốn đề cử một loại vải khác, hai mắt cũng không nhận người. Vị tiểu tử kia, cậu muốn may bộ đồ trăm tám mươi sẽ không tự mình mặc chứ. So đo cơ thể của người đó phải có nha!”

Tôi nghe xong, bên cạnh không phải vừa vặn có một người mẫu dáng người tuyệt hảo sao. Vì thế vỗ vỗ thân thể hoàn hảo của Cam Ninh nói:” Giống này, hãy đo kích thước của người này để làm đi. ”

Cam Ninh vẻ mặt không tình nguyện bị chủ tiệm họ Viên kia bắt đầu đo lường.

“Này này, rốt cuộc đệ muốn làm gì? Vậy chính đệ không cần làm quần áo sao, đệ và vóc người Cam gia ta có sự chênh lệch rất lớn.” Cuối cùng, hắn ta lại đắc ý.

Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, may mắn hắn nhắc nhở tôi, bằng không tôi thật đúng là phải mặc y phục làm theo tỷ lệ chiều cao của hắn.

“Chủ cửa hàng kia, lát nữa ông giúp ta đo đồ đi. Ngoài ra, ông vừa nói gì về một lô vải khác?”

“À, chính là còn có một nhóm vải đỏ màu sắc hơi sáng một chút, cũng rất đẹp mắt, đặc biệt thích hợp cho nữ trong nhà làm xiêm y.”

“Đúng vậy! Không bằng lấy ra xem một chút đi. “Tôi cố ý nháy mắt với Cam Ninh: “Giúp thê tử tương lai chúng ta nhìn một chút cũng được. ”

“A, đệ thật sự sẽ có ý nghĩ cưới thê tử sao?” Biểu cảm của hắn đột nhiên thay đổi thêm lần nữa. Lại là loại nghiêm túc không giống hắn.

Tôi chỉ thấy kỳ quái, đối với những lời này tự nhiên không muốn cãi lại gì.

“Tấm vải kia đặt ở trên bàn bên trong, cô…Tiểu tử tự mình đến xem đi.”

Tôi quả thực không kiêng dè lấy một mảnh vải khác ra. Khi tôi đang ngạc nhiên trước sự quyến rũ màu đỏ này, bên tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng gọi non nớt mà ngọt ngào.

“Lữ Mông ca ca, huynh xem màu sắc kia thật xinh đẹp.”

Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với Kiêu Cơ, thật sự là một cái tên xinh đẹp, đã có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng ngày sau.

Trong truyền thuyết, hai người giảng dạy tiễn thuật cứ như vậy xuất hiện dưới hình thức đi dạo phố. Hơn nữa, cô nương kia hình như cầm cùng một tấm vải với tôi.

“Oa, cái này thật sự rất đẹp!” Tôn Thượng Hương kia sớm đã bước tới, vuốt ve mảnh vải trên tay tôi nói, “Hương Hương muốn lấy nó làm xiêm y, huynh nói có được không, Mông ca ca? ”

Lúc này bầu không khí trong cửa hàng, nói như thế nào đây, Cam Ninh hẳn thấy không sao cả. Biểu cảm của Lữ Mông ngược lại có chút mất tự nhiên. Còn tôi vốn vì buổi sáng mới hòa giải cũng không có gì quan trọng, nhưng câu nói của nàng bỏ đi chữ “Lữ” Mông ca ca khiến cho tôi có chút lạnh lẽo.

Thấy Cam Ninh đã đo xong, ta cũng đi qua nhờ chủ tiệm kia giúp tôi đo. Đồng thời, để xuống tay trước, tôi lén lút nói điều gì đó bên tai chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng cười cười như đã thấu hiểu, gật đầu đáp ứng yêu cầu của tôi.

“Bá bá chủ tiệm, cũng giúp ta đo một chút đi, ta muốn lấy vải này làm một món. À, xiêm y đẹp. Không, không, không phải xiêm y, mà là y phục cưới của nương tử”.

Nha đầu này, mới bao nhiêu mà muốn gả. Nhưng như thế nào cũng tốt, dù sao nàng ta cũng không gả được Lữ Mông. Tôi ở trong lòng âm thầm đắc ý.

“Tiểu cô nương, cô nương còn nhỏ như vậy, đã muốn may y phục cưới rồi.” Ông chủ Viên cũng trêu ghẹo nàng ta.

“Ta đã tám tuổi, thêm tám tuổi nữa là có thể thành gia lập thất rồi! Lữ Mông ca ca, huynh nói đúng không?” Nàng lại quay đầu kéo ống tay áo Lữ Mông, vẻ mặt ngây thơ vô hại.

Lữ Mông đương nhiên chỉ có thể cười cười, nhưng tôi thấy trong nụ cười này của chàng có quá nhiều lúng túng.

Còn tiểu cô nương kia ngược lại rất vui vẻ, không kêu la gì: “Đúng rồi, Hương Hương còn thiếu một bộ trang phục cưỡi ngựa. Lấy cái này làm một bộ nữa đi!”

“Ha ha ha” Viên lão bản rất hiền lành nở nụ cười: “Tiểu nữ, cô nương tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt rất tinh tường. Tấm vải này quả thực là thượng đẳng, nhưng cũng chỉ có một ít như vậy, cô nương dùng để làm một kiện thì đủ, hai kiện thì có hơi khó khăn.”

“Chủ tiệm bá bá, ngài không cần nhìn Hương Hương ta nhỏ tuổi mà lừa ta. Người ta nhỏ như vậy, lấy tấm vải này làm hai bộ xiêm y có gì khó khăn.”

“Khó thì không khó. Tấm vải này ta đã đặt trước một món để lại cho thê tử ta. Cho nên ngại quá, Thượng Hương tiểu cô nương. Ta nghĩ cô nương chỉ có thể chọn một món y phục cưới hoặc cưỡi ngựa.” Tôi cười như không cười nhìn Tôn Thượng Hương, cảm thấy mình hẳn là có chút khiêu khích, trong tiềm thức, tựa như đang tranh giành tình cảm với cô bé này vậy.

Thật sự là, chán ghét đến cực điểm.

Nét cười trên mặt Tôn Thượng Hương trong nháy mắt tiêu tan, nàng nhìn chằm chằm tôi: “Huynh là ai? Sao lại biết tên ta? ”

“À, Hương Hương, quên nói, đây đều là doanh đội của ta, Cam Ninh cùng Ôn Nhiễm.” Cuối cùng Lữ Mông cũng nhớ ra, rõ ràng người vừa mới quen lại giống như người lạ.

Tại thời điểm này, chủ cửa hàng cũng giúp tôi đo kích thước, tôi đã đứng bên cạnh Cam Ninh.

“Khó trách, vị ca ca này hình như đã gặp qua.” Nàng hướng về phía Cam Ninh nói, ngay sau đó lại chuyển hướng Lữ Mông: “Vậy nếu là thủ hạ của huynh, Mông ca ca, hãy nói hắn nhường lại tấm vải này cho ta đi?”

“Sao không trực tiếp thương lượng với ta chứ.” Không cho Lữ Mông cơ hội mở miệng, trước tiên tôi nói: “Cô nương cần biết người có nguyên tắc như Mông ca ca, cũng không phải là loại người sẽ lấy thân phận chủ tớ để cưỡng chế người khác làm chuyện không có đạo lý.”

“Ôn Nhiễm, đối với một đứa bé, hình như đệ quá nghiêm túc.” Có lẽ là nhìn tiểu cô nương chớp chớp mắt, nước mắt sắp lóe lên, Lữ Mông mới giúp nàng ta mở miệng.

Nhưng dù sao, trong vấn đề này tôi đã quyết tâm sẽ không nhượng bộ, ngay cả khi phải đối mặt với một đứa trẻ xinh đẹp và đáng yêu.

“Chủ tiệm, không biết bao giờ có thể đến lấy? Ý ta là tất cả những gì ta đang đặt?” Tôi lười phiền phức, chuẩn bị rút lui.

“Chuyện này ước tính sẽ mất một thời gian. Bởi vì gia gia ta thân thể không tốt lắm, ta còn phải chăm sóc cho bà ấy mới có thể an tâm may y phục!”

“Được, không sao. Dù sao ta cũng không vội, qua năm mới cho tôi cũng không sao.”

“Nếu đã như vậy, vậy không bằng, Kiến An năm thứ 5 tới lấy đi, như thế nào?”

“Được, Kiến An năm thứ 5. Đến hẹn ta sẽ đến lấy”.

Sau khi ước định như vậy, tôi kéo Cam Ninh định đi. Hắn lại có chút khó hiểu la hét: “Như thế nào, không cùng đi sao?”

“Ai nha, mỗi người một ý! Tôn cô nương hẳn là còn chưa quyết định được chủ ý muốn may cái gì! Đi trước một bước, Lữ hiệu úy.” Tôi nhìn Lữ Mông một cái như vậy, không kịp bày ra biểu cảm gì.

Cứ thế, Kiến An năm thứ 4 gần như kết thúc.

Sau đó, Lữ Mông nói cho tôi biết ngày hôm đó Tôn Thượng Hương cuối cùng vẫn lựa chọn chế tạo một bộ trang phục cưỡi ngựa.

Chúng tôi nói chuyện bình tĩnh mà không có những lời khó chịu.

Chàng còn cố ý trêu chọc tôi đem máu ghen của tôi giấu ở đâu. Còn tôi lại nhớ đến lễ vật Kiến An năm thứ 5 có thể tặng cho Lữ Mông, âm thầm đắc ý.

Phải, Kiến An năm thứ 5. Chưa bao giờ biết được, năm đó mới thực sự là khởi đầu khi tôi gặp phải vị thiếu niên tam quốc kia