Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 40: Núi có Gỗ (4)




Editor: Táo.

Một mình ở lại trong dược phòng Hoa Đà, nhìn một chút, lại ngửi ra mùi hương, với những loại thảo dược xa lạ này có cảm tình rất tốt. Phải chăng, có thể đi theo Hoa Đà học được một ít da lông thì tốt biết mấy.

Đợi một hồi lâu, mưa cuối cùng cũng nhỏ đi một chút, nhưng ba tiếng sét đoàng đoàng rõ ràng báo hiệu sẽ không ngớt mưa hẳn.

Trên người tôi lúc này đã không ngừng run rẩy, đóng cửa rời đi. Tôi lại phát hiện ra mấy giỏ thảo dược trong sân sớm đã bị nước mưa làm ướt.

Hoa Đà này…

Không hiểu vì sao, tôi bất giác thở dài, sau đó lại thay hắn dọn dẹp nhữngthảo dược kia vào phòng, mới rời đi.

Về đến phòng, tôi cởi sạch y phục, lau qua loa người rồi chui vào giường. Chăn khi sáng bị tôi ném một bên giờ đã bị tôi quấn mình thật kín.

Cũng không biết đã ngủ trong bao lâu, trong mông lung lại giống như nghe được tiếng gõ cửa, còn có tiếng bóng người đi lại, thậm chí còn cảm giác được có người đỡ thân thể tôi lên đút nước cho tôi uống. Còn tôi, đầu óc choáng váng khiến tôi gần như mất đi giác quan, đến mắt cũng không mở nổi.

Sau đó, hơn nửa đêm tôi tỉnh dậy. Trong phòng ánh nến ấm áp, cũng không biết ai đã thắp nến cho tôi, nến cháy đã hơn nửa. Sờ sờ trán, mặt dù vẫn còn nóng, nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều. Lười biếng xoay người, lại thấy trên đầu giường trên bày vài đĩa cháo. Trong lòng ngạc nhiên lẫn mừng thầm, lẩm bẩm vài tiếng, vôi bò lổm nhổm từ trong chăn ngồi dậy, ăn sạch sẽ những thứ kia.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cảm thấy thân thể cũng không còn gì đáng ngại, ngoại trừ đầu còn có ê đầu. Rửa mặt xong, tôi quyết định chạy tới bên Hoa Đà kia. Thứ nhất, còn chưa nó rõ cho hắn bước kế tiếp của ủ rượu, thứ hai là còn có thể xin hắn chén thuốc uống.

Chạy như bay ra, vô tình lại đối mặt với Quách Gia mới từ trong phòng đi ra.

Hắn đang chỉnh vạt áo, đuôi tóc có giọt nước, có thể thấy là vừa mới tắm xong.

“Yo, sinh long hoạt hổ này, định đi đâu sao?” Hắn lại ghẹo tôi.

Tôi nhìn hắn một chút, lập tức ra vẻ thần bí cười nói: “Bí mật!”

“A… ” Hắn hừ ngắn một tiếng, tay phải bất ngờ chạm vào trán tôi.

Tôi chột dạ, vội nghiêng đầu tránh qua.

Nhưng hắn dường như không để ý động tác này của tôi, đưa tay lại nói: “Trán này còn nóng, Ôn Nhiễm cô nương.”

Tôi còn chưa lấy lại tinh thần từ động tác của hắn, tôi cũng biết là tôi suy nghĩ quá nhiều. Nhất thời lại có chút ảo não: “Vậy nên.. vậy mới phải đi tìm thuốc uống”.

“Vậy ở phòng đi. Ta đã mang thuốc về cho cô nương, Kỳ Nguyệt đang sắc thuốc”.

Tôi quả thực có khiếp vía một chút, khó tin nhìn hắn, mặc dù trong lòng như có một nụ hoa nở.

“Nhiễm tỷ tỷ, tỷ bị bệnh sao ra ngoài hóng gió? Kỳ Nguyệt mang thuốc đến cho tỷ”. Giọng nói ngọt ngào truyền đến, tôi xoay người, cười nhìn Kỳ Nguyệt đang bưng bát thuốc nóng hổi.

Kỳ Nguyệt gật đầu với Quách Gia, sau đó dìu tôi vào phòng.

Bên cạnh chén thuốc còn có một miếng mứt hình hồ điệp, mới vừa rồi tâm tình vui mừng vẫn còn trong người, tôi cười hì hì ngậm miếng mứt vào miệng: “Kỳ Nguyêt quả nhiên tâm tư rất sâu sắc, sau này ai cưới được muội quả là có phúc khí”.

“Hì hì.” Kỳ Nguyệt lại rất miễn cưỡng nở nụ cười.

Tôi bắt đầu uống thuốc, sau đó nói cảm ơn nàng: “Tối qua, đa tạ muội. Những món cháo kia chắc đều là do muội chuẩn bị cho ta, trong mông lung ta còn nghe muội gọi ta Nhiễm tỷ tỷ. Thật sự quá vất vả cho muội”.

Kỳ Nguyệt chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không tiếp lời.

Tôi buồn bực, nhiều miệng hỏi: “Kỳ Nguyệt… Muội có tâm sự gì sao?”

“A!” Sắc mặt nàng xấu hổ: “Tất nhiên là không!”

Phản ứng của nàng ấy càng làm cho tôi chắc chắn hơn.

“Lừa ai? Với thái độ không vui rầu ĩi này của muội, ai cũng sẽ nhìn ra”.

“Ai…” Chỉ nghe Kỳ Nguyệt thở dài một tiếng: “Nhiễm tỷ tỷ, muội thấy tỷ cũng không phải người thường, nên sẽ kể cho tỷ nghe. Thật ra, muội thích một nam nhân, người ấy thích ăn bánh lựu. Vì thế, muội đã cố ý làm bánh cho người ấy mỗi ngày. Chỉ là, người kia không muốn muội đưa tới cửa, vì thế muội đã giấu ở một nơi trong nhà bếp, để người ấy tự mình đến lấy. Chỉ là… “

“Chỉ là cái gì?” Tôi nghe lọt tai, lặp lại lời nàng ấy để nàng ấy kể tiếp.

“Chỉ là hôm qua muội phát hiện ra, người ấy không còn đi lấy bánh lựu kia, hẳn là đã chán ghét sao? Muội biết, một ngày nào đó, người kia sẽ chán. Muội không nên ảo tưởng. Một người tốt như vậy, muội lấy thân phận gì xứng đôi với người ta chứ?”

Tôi nghe xong, vị đắng của thuốc trong miệng kia hình như càng đắng hơn.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy rất mình có thể hiểu được tâm tư của Kỳ Nguyệt. Đối với bản thân mà nói một người tốt đẹp như vậy, gần trong gang tấc, nhưng vì bản thân tự ti, biết đó chỉ có thể là kỳ vọng không kết quả. Có thể trông đợi không thể đạt được, không gì hơn.

“Vậy hôm nay muội có chuẩn bị bánh lựu cho hắn không?” Tôi nắm lấy tay nàng ấy và hỏi.

Kỳ Nguyệt lắc đầu.

“Nhiễm tỷ tỷ, tỷ biết không? Hôm qua muội đã ăn bánh lựu mà hắn không lấy. Khi còn bé, muội học làm từ sư phụ có nếm qua, muội vốn tưởng bánh kia rất ngọt, ai biết được… Ai biết được, nó rất chua..Trong vị chua mới có một chút ngọt ngào…” Từng giọt nước mắt, kèm theo giọng nói nghẹn ngào của Kỳ Nguyệt rơi xuống.

Tôi nhất thời luống cuống, thật sự không biết nên an ủi như thế nào.

Đầu óc lại giật mình, không khỏi buột miệng nói: “Người trong lòng muội, có phải là Dương Tu không?!”

Khóe mắt chan chứa lệ nhòa của Kỳ Nguyệt khẽ ngước lên, có thể nhìn thấy trên mặt nàng đầy kinh ngạc: “Nhiễm tỷ tỷ. Làm sao tỷ biết được?”

Tôi thiếu chút nữa không thể không té xỉu, một nha đầu tốt như vậy, người coi trọng lại là Dương Tu chứ không ai khác! Tuy người ta cũng là một soái ca không sai! Nhưng… Kỳ Nguyệt, muội chính là bị Dương Tu đem tặng cho Quách Gia!

Sau đó một giây sau, tôi mới nghĩ ra, có nên đem chuyện gặp Dương Tu ở nhà bếp kể với Kỳ Nguyệt không? Sự thật là, hôm ấy tôi xuất hiện không đúng lúc, quấy nhiễu mục đích tìm bánh lựu của Dương Tu. Nhưng, tôi dựa vào gì để chắc chắn sự thật là vậy. Thêm vào đó, người ngoài như tôi cũng không có lý do gì để phán xét người ta tốt hay xấu.

Nếu đổi lại tôi là Kỳ Nguyệt, nhất định sẽ hận chết người nếu khi ấy tôi không nói cho nàng biết sự thật!

Vì vậy, … Tôi lại một lần nữa đưa tay ra và nhấm một vài miếng mứt. Tiếp theo, tôi kể hết những gì đã thấy cho Kỳ Nguyệt nghe.

Quả nhiên, từng tiếng nức nở của nàng dừng lại.

“Nhiễm tỷ tỷ, tỷ thật sự không lừa ta?” Nàng cẩn thận hỏi.

“Ừm.” “Tôi gật đầu: “Bằng không sao có thể đoán được muội có ý với Dương Tu chứ? Tỷ nghĩ ngày mai muội vẫn nên tiếp tục chuẩn bị bánh lựu cho người ta! Tỷ cảm thấy tên quỷ tham lam Dương Tu kia không được ăn bánh sẽ khó chịu lắm đây!”

“Vâng!” Kỳ Nguyệt vội vàng gật đầu: “Giờ muội sẽ đi làm ngay!”

“A, đúng rồi!” Kỳ Nguyệt thu dọn xong chén thuốc chạy ra ngoài, chợt dừng bước quay đầu lại nhìn tôi: “Thật ra, tối qua tỷ không nên cảm tạ muội. Là do công tử tế tửu phát hiện ra tỷ bị bệnh nên nhờ chúng muội chuẩn bị đồ ăn. Công tử còn đích thân đút nước cho tỷ! Nhiễm tỷ tỷ, công tử tế tửu đối với tỷ, quả thật rất tốt!”

Kỳ Nguyệt ném câu này xuống, cười khanh khách rời đi.

Trong lòng tôi thầm mắng to một tiếng! Nói cho tôi biết, không phải càng làm cho tôi dính đến thị phi sao! Nhưng tất nhiên, tôi nên vui mừng, nàng ấy lại nói với tôi một sự thật như vậy.

Chờ đã! Quách Gia cho tôi uống nước? Quách Gia đỡ tôi dậy cho tôi uống nước?! Tối qua tôi đã lột tất cả đồ…Trần truồng. Đi ngủ!

Gần một tháng sau, rượu vang mà tôi đã hợp tác với Hoa Đà đã thành công mỹ mãn! Trong thời gian này, Hoa Đà cũng rất hào phóng dạy cho tôi một ít dược lý cơ bản. Các loại thảo mộc bình thường tôi có thể gọi tên và biết các loại thuốc cơ bản từ chúng. Trong lòng dâng lên một cảm giác tự mãn.

Một người không làm bạn với rượu như Hoa Đà, dưới sự hồ hởi của tôi, lại đi nếm thử từng giọt rượu vang kia. Hắn cũng thốt ra lời tán thưởng, rót vào bình nhỏ, muốn nhanh chóng mang qua cho Quách Gia.

Nhưng lại có thông báo Quách Gia đã đi Tần Lâu Quán.

“Tần Lâu Quán là nơi nào?” Tôi hỏi Hoa Đà bên cạnh.

Hoa Đà lắc đầu: “Dường như là nơi ngâm ca tụng vũ.”

“Hay là chúng ta cũng đi xem một chút đi!” Sự thật là đã lâu rồi tôi cũng chưa đi sắm sửa gì.

“Không được.” Hoa Đà vội vàng xua tay.

“Đi đi, sư phụ!” Tôi lại mặt dày vô sỉ gọi ra hai từ ‘Sư phụ’: “Quách Gia nếu nhìn thấy chúng ta mang rượu đi tìm hắn, nhất định sẽ rất mừng rỡ!”

“Ách… Sư phụ? “Hoa Đà nhất định đã bị tôi ép tới cùng: “Hoa mỗ không dám nhận.”

Tôi coi hắn như đã chấp nhận, tiếp tục hỏi gã sai vặt kia nói: “Tần Lâu Quán ở nơi nào?”

Gã sai vặt kia lại lộ ra biểu cảm say sưa kể: “Du ngoạn trong phòng, nơi náo nhiệt nhất chính là… ”

Tôi nghe xong, trong phút chốc mong chờ.