Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 32




Trịnh Khuynh lái xe Tòng Thanh Vũ đưa cô về nhà. Vừa xuống xe, Trịnh Tường chạy tới báo cáo: "Cô chủ, ông chủ về rồi. Còn có..."

"Còn có cái gì?" Trịnh Khuynh thấy hắn muốn nói lại thôi.
"Vũ Tình tiểu thư... Ngã bệnh."
Trịnh Khuynh nghe thấy Hàng Vũ Tình ngã bệnh, không biết là kinh ngạc hay là khẩn trương: "Ngã bệnh? Đang êm đẹp sao lại ngã bệnh?"
Trịnh Tường nói: "Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ có lẽ hỏi cô. Đến trưa Vũ Tình tiểu thư cũng không có ra khỏi phòng, cũng không có động tĩnh gì. Thuộc hạ sợ cô ấy gặp chuyện không may, liền tự tiện tiến vào. Kết quả..."
"Kết quả làm sao?" Trịnh Khuynh không thể chờ đợi được hỏi.
"Kết quả..." Trịnh Tường có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng, "Kết quả thuộc hạ phát hiện Vũ Tình tiểu thư thân thể trần truồng ngã trên mặt đất."
Trịnh Khuynh giận dữ: "Ông nhìn thấy gì?"
Trịnh Tường bị dọa sợ lập tức quỳ một chân xuống đất: "Cô chủ, thuộc hạ thề sau khi thấy Vũ Tình tiểu thư ngã xuống đất, lập tức đi gọi bà Trịnh đến mặc quần áo cho cô ấy. Thuộc hạ tuyệt đối không có nhìn thấy cái gì hết. Hơn nữa Vũ Tình tiểu thư sốt cao là lúc bà Trịnh mặc quần áo cho cô ấy phát hiện, sau đó bọn tôi liền gọi bác sĩ."
Trịnh Khuynh vuốt trán thở dài, trong lòng tự trách. Tối hôm qua Hàng Vũ Tình chống đối mình, nhắm đúng lúc cô chưa từng tức giận như vậy, cưỡng ép muốn nàng xong sau đó vứt bỏ nàng ở trong phòng, mình liền bỏ đi. Cho nên hôm nay cô mới có tâm tình không tốt mà đi đến quán bar tìm cô gái khác. Nào biết Hàng Vũ Tình sẽ xảy ra chuyện như vậy? Cô hỏi: "Vậy bây giờ sao rồi?"
"Đã truyền dịch, vừa mới ngủ rồi ạ. Bác sĩ nói cũng không đáng lo, chỉ là cảm lạnh, phát sốt mà thôi." Trịnh Tường thấy cô chưa giận lây sang mình, lập tức tâm mới buông xuống mà mở miệng.
Sắc mặt Trịnh Khuynh có phần dịu chịu hơn một chút: "Sao ba lại trở về rồi?"
"Thuộc hạ không biết ạ." Trịnh Tường nói.
Trịnh Khuynh nói với Tòng Thanh Vũ: "Em với Trịnh Tường đến phòng tôi đợi đi, tôi đi xem cô ta trước đã."
Vừa rồi trên xe cô, từ Trịnh Khuynh đã biết được chút chuyện, mượn gió lạnh, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa: "Xác định rồi?"
Trịnh Khuynh nghiêng miệng cười: "Xác định cái gì?" Trên mặt cô hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Tòng Thanh Vũ vuốt cằm: "Giả chết!" Thật ra hai người đều ngầm hiểu được đối phương đang nghĩ cái gì, hai người lại ngầm hiểu nhau mà bảo trì trầm mặc, không có nói gì thêm nữa.
Tòng Thanh Vũ đứng trong phòng Trịnh Khuynh, mấy lần trước đến đây đều không xem xét nơi đây tường tận, hôm nay nhìn kỹ, gian phòng Trịnh Khuynh bố trí lại rất đơn giản. Điều làm Tòng Thanh Vũ kinh ngạc nhất chính là trên tường treo mấy tấm thư pháp, bên dưới đề tên đều là Trịnh Khuynh. Nhìn không ra, thư pháp cần tâm trầm tĩnh cùng kiên trì gì gì đó, Trịnh Khuynh thoạt nhìn phóng đãng bất kham cùng tùy tiện cũng có hứng thú. Hơn nữa, chữ viết không tệ, vô cùng mạnh mẽ, phong cách điển hình của nhà họ Trịnh.
Sau đó, cửa bỗng nhiên bị mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào.
"Cô là?" Người đàn ông trung niên vừa vào cửa liền vào thẳng vấn đề, vẻ cường thế cùng uy nghiêm trên người không thể nghi ngờ.
Tòng Thanh Vũ biết ông ta, ông ta là ba Trịnh Khuynh, Trịnh Dương. Trước kia chính mình đã làm phẫu thuật cho ông ta, cho nên có ấn tượng. Trịnh Dương không biết cô cũng bình thường, bởi vì là xã hội đen, cho nên bọn họ cũng không dám dừng ở bệnh viện nhiều, làm xong phẫu thuật xong bọn họ sẽ quay lại tổ chức của mình, cho nên ông ta căn bản không biết khuôn mặt của người làm phẫu thuật cho mình ra sao.
"Ông chủ." Trịnh Tường vội vã đi đến.
"Ai vậy? Sẽ không phải lại phụ nữ lung tung hỗn loạn mà Trịnh Khuynh mang về chứ?" Trịnh Dương không che giấu vẻ chán ghét của mình chút nào.
Trịnh Tường vội vàng giải thích: "Không, đây là bác sĩ Tòng, Tòng Thanh Vũ, lúc trước ngài trúng đạn, viên đạn là bác sĩ Tòng lấy ra. Hơn nữa cô chủ cùng bác sĩ Tòng cũng không phải... Cũng không phải loại quan hệ này..."
"Đã biết rồi." Trịnh Dương đối với ân nhân cứu mạng của mình, cũng không biểu hiện chút lòng cảm kích nào, ngược lại chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng rồi rời đi.
Tòng Thanh Vũ từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, cô có thể lý giải là tính cách của người trong hắc đạo không giống với người thường. Cô ngồi trên ghế tựa, bắt đầu suy nghĩ một việc.
"Sao rồi?"
"Ngủ rồi." Trịnh Khuynh ngồi xuống.
Tòng Thanh Vũ nói: "Yên tâm rồi? Có muốn tôi đi qua đó xem không?"
Trịnh Khuynh cười cô: "Thôi, em nốc một đống rượu như vậy, tôi sợ em chuẩn đoán lầm chết người ta."
"Cô còn sợ người chết? Tôi thấy cô là đang lo cô ấy xảy ra chuyện?"
"Nhàm chán." Trịnh Khuynh châm thuốc, "Nói chuyện chính đi. Cho nên, em có muốn cân nhắc điều kiện của tôi không?"
Tòng Thanh Vũ rũ mắt xuống, tinh thần rất sa sút: "Tuyệt đối không. Đó là chuyện của bản thân tôi, sẽ không trao đổi với cô cái gì cả." Cô nói từng chữ kiên quyét, "Chẳng qua lại nói tiếp, cô thật kinh khủng. Điều tra tôi một lần, cái gì cũng biết, lại cái gì cũng không nói. Đợi tôi đến tìm cô."
"Nhưng mục đích của tôi không có đạt được. Em không có cầu xin tôi, tôi cũng không được lên giường với em như nguyện vọng."
Tòng Thanh Vũ cười lạnh: "Cô cũng chưa chắc làm được điều kiện của tôi, người nhà họ Lương đấy, cô đã nói rồi, sẽ không dễ dàng đi giao đấu." Lương Bách Hàm hại chết bạn gái mối tính đầu của mình, cô ghi hận anh ta trong lòng không được. Dù sao lúc ấy nổi thống khổ cùng tuyệt vọng của cô, còn có bạn gái mối tình đầu chết, dù sao cũng phải có người tính. Trách không được, trước kia Kha Cảnh nhìn thấy Lương Bách Hàm lại như nhìn thấy quỷ vậy.
"Điều đó... Tôi chỉ có thể chúc em may mắn mà thôi. Vẫn là câu nói kia, nếu như muốn tôi hỗ trợ, tùy thời mở miệng, nhưng mà điều kiện, em hiểu đấy." Trịnh Khuynh dán vào bên tai của cô, mập mờ nói, "Đêm nay, ở lại đây đi. Tôi nghĩ, tạm thời em sẽ không muốn gặp Triệu Y Cách nhỉ?"
Tòng Thanh Vũ gật đầu, bây giờ cô cũng không biết phải đối mặt với nàng như thế nào. Dù sao, trong phần hồ sơ của Kha Cảnh, cất giấu quá nhiều bí mật mà cô không biết.
Triệu Y Cách chờ rất lâu, Tòng Thanh Vũ vẫn không trở về. Nàng cầm chìa khóa đi gõ cửa đối diện, không ai mở cửa, nàng cầm chìa khóa đi vào, vẫn không có người nào. Nàng thử ôm hy vọng lần nữ, gọi điện cho Tòng Thanh Vũ, lần này có người tiếp, nhưng giọng nói trong điện thoại không phải cô.
"Cô ấy ngủ rồi, vị tiểu thư này nếu như có chuyện gì, tôi có thể..." Trịnh Khuynh còn chưa nói xong, chợt nghe thanh âm tút tút. Cô cười, Triệu Y Cách sợ là sẽ phải suy nghĩ miên man cả buổi tối rồi.
Triệu Y Cách có thể nghe ra đó chính là Trịnh Khuynh, Trịnh Khuynh nói lời mập mờ như vậy, Triệu Y Cách tức giận tới mức cúp điện thoại. Mắc công nàng còn lo lắng cho Tòng Thanh Vũ cả ngày, kết quả người ta đảo ngược, lêu lổng bên ngoài ngoài với một con Hoa Hồ Điệp. Triệu Y Cách càng nghĩ càng tức giận, trong lòng cay cay, khiến cho nàng bực bội, công việc cũng không thể nào tiếp tục nữa.
Lúc này, Lương Bách Hàm đúng lúc gọi điện thoại tới: "Anh đang ở dưới nhà em, không ngại chứ, xuống đây đi uống gì đó không?"
Đúng lúc nội tâm Triệu Y Cách chán nản không có chỗ phát tiết, cô qua đêm với những cô gái khác, tôi ở chỗ này lo lắng, quá không công bằng. Nàng cảm thấy ở nhà một mình đã lạnh lẽo buồn tẻ lại dễ suy nghĩ miên man, nếu như Bách Hàm đến rồi, mình cũng không có lý do đặc biệt để từ chối, vậy thì cứ đi đi.
"Lạnh không?" Đã là cuối thu rồi, thời tiết từ từ chuyển lạnh, đêm hôm khuya khoắt lại càng lạnh. Lương Bách Hàm nói xong, đem khăn quàng trên cổ mình tháo xuống, bao quanh cổ Triệu Y Cách. Triệu Y Cách nhìn nhìn khăn quàng trên cổ, suy nghĩ một chút cũng không có từ chối ý tốt của anh ta.
Triệu Y Cách nhớ rõ, có một lần nàng cùng Tòng Thanh Vũ cũng vào lúc buổi tối lạnh lẽo mà tản bộ, thời tiết rất lạnh, Tòng Thanh Vũ mang một đôi găng tay, hai tay lúc đó còn bao lên cổ. Tòng Thanh Vũ thấy mình rất lạnh, đem bao tay bên trái cho mình, cô thì đeo bao tay bên phải, cuối cùng, Tòng Thanh Vũ bất tri bất giác dùng tay trái của cô nắm lấy tay phải của mình. Một loại ấm áp từ lòng bàn tay rót vào cõi lòng Triệu Y Cách. Có lẽ, lúc đó mình liền thích cô ấy.
"Vậy em thích đến cửa hiệu nào?" Lương Bách Hàm mỉm cười hỏi Triệu Y Cách, nhưng đối phương vẫn đắm chìm trong hồi ức với cô gái khác, hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì ở đây.
"Y Cách?" Lương Bách Hàm dừng bước, vươn tay hươ hươ trước mặt Triệu Y Cách.
Bị anh ta nhắc nhở, Triệu Y Cách mới kinh ngạc phát hiện mình thất thần. Nói không nghĩ đến cô ấy nữa, sao trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến cô? Triệu Y Cách cau mày.
"Thật xin lỗi, anh nói gì vậy?"
"Anh hỏi em muốn đi uống ở đâu."
Triệu Y Cách miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Anh quyết định là được rồi." Nàng thật sự không có tâm tư đâu mà đi nói chuyện với Lương Bách Hàm, tâm của nàng đã sớm bay đến chỗ của Tòng Thanh Vũ rồi. Thậm chí nàng vận chút đầu óc nghĩ xem cô cùng Trịnh Khuynh sẽ làm những gì. Tuy rằng, lấy hiểu biết của nàng với Tòng Thanh Vũ, cô cùng Trịnh Khuynh sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.
Sau đó Trịnh Khuynh liền đi gặp Trịnh Dương rồi.
"Ba, ba trở về nên lên tiếng trước." Giọng nói của cô vô cùng thoải mái.
Trịnh Dương ngẩng đầu nhìn cô: "Sao? Lên tiếng để mày đem đám phụ nữ không sạch sẽ kia giấu đi sao?!" Trịnh Dương nghiêm nghị châm chọc cô, "Trịnh Khuynh, ở phương diện khác, mày nên hiểu chuyện một chút."
Trịnh Khuynh nhìn người đàn ông cường tráng trước mắt, trong ấn tượng của cô, Trịnh Dương dường như cùng cô xa cách lạnh nhạt như vậy, lúc gọi cô cũng là đầy đủ tên họ, một cái nhũ danh cũng keo kiệt không cho cô.
"Ví dụ như?"
"Vị bác sĩ kia với mày có chuyện gì? Tao nghe Trịnh Tường nói, ba cô ta là cảnh sát, mày phải biết, chúng ta kiêng kỵ nhất cùng cảnh sát quấy cùng một chỗ."
"Không sai, ba cô ấy là cảnh sát, còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Có lẽ ba cũng không xa lạ gì với ba cô ấy đâu, tên là... Tòng Khải, các người quen..." Chữ biết trong miệng Trịnh Khuynh còn chưa nói xong, Trịnh Dương giống như là bị cái gì kích thích vậy, kinh ngạc lên tiếng: "Cái gì? Cô ta là con gái Tòng Khải?" Nếu như cô ta là con gái Tòng Khải, như vậy cô ta chính là...
"Có vấn đề gì sao?" Trịnh Khuynh cũng không sao ba mình lại phản ứng lớn như vậy?
"Tại sao hôm nay cô ta đến đây?" Trịnh Dương cau mày hỏi.
Trịnh Khuynh liền đem sự tình nói một lần, trong đầu Trịnh Dương bộ dạng vừa rồi của Tòng Thanh Vũ, cau mày, sau đó liền kỳ quái cười, nụ cười kia âm u lạnh lẽo nhẫn tâm, làm Trịnh Khuynh không khỏi hoảng sợ.
"Rất tốt, thật sự quá tốt! Hết thảy đều là đáng đời!" Trịnh Dương cười tà, Lương Dật Thanh, lần cho mày nếm trải mùi vị còn thống khổ hơn trước kia...