Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 70




"Thật sự không đi?"

Triệu Y Cách tựa ở cạnh cửa, đối với Tòng Thanh Vũ im lặng: "Em đã hỏi mấy lần rồi? Tôi nói không đi là không đi." Ngày mừng thọ của Lưu Bính Hướng, kêu nàng đi làm cái gì? Rồi lại nói, bởi vì chuyện của Tòng Thanh Vũ và mình, Triệu Kiên đã cãi nhau với Lưu Bính Hướng rồi trở mặt, nếu nàng thật sự đi cùng Tòng Thanh Vũ, tình cảnh không biết sẽ có bao nhiêu lúng túng.
"Được rồi, đợi em về. Nếu như cảm thấy khó chịu, có thể ra ngoài một chút, đừng lạc đường là được rồi."
Triệu Y Cách cười dùng đầu ngón tay chọt chọt vai của cô: "Xem tôi là đứa con nít ba tuổi sao?"
Tòng Thanh Vũ bắt lấy đầu ngón tay nàng hôn một cái: "Em đi đây."
"Về sớm một chút."
Sau khi đóng cửa lại, một phòng yên tĩnh. Trước kia, Triệu Y Cách hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, mà cuộc sống bây giờ, đơn giản lại an nhàn, là điều mà nàng thích. Vừa mới chuẩn bị kiếm quyển sách giải sầu, chân còn chưa bước vào thư phòng, đã có người gõ cửa. Nàng cho rằng Tòng Thanh Vũ quên thứ gì đó, vừa mở cửa, vừa nói: "Lại quên mất cái gì sao?"
Vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ.
"Ba." Triệu Y Cách dời mắt, Triệu Kiên đến khiến nàng trở tay không kịp.
"Có thể vào ngồi không?" Triệu Kiên nhìn nàng.

"Vào đi."
Triệu Kiên nói với những vệ sĩ đằng sau lưng: "Các cậu chờ ở bên ngoài là được rồi." Nói xong, vào phòng đóng cửa lại.
"Trông con sống rất an tâm!" Triệu Kiên nhìn con gái mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ như người vợ nhỏ bé vừa mới kết hôn vậy.
Triệu Y Cách rót nước cho Triệu Kiên, sau đó ngồi xuống đối diện ông, trên mặt nhìn không ra biểu lộ đặc biệt gì: "Không có gì an không an lòng cả."
"Dường như con thấy ba đến không có chút gì gọi là kinh ngạc hay sợ hãi cả?" Triệu Kiên nheo mắt lại, phản ứng của Triệu Y Cách lại ngoài dự liệu của ông.
Triệu Y Cách nói: "Nếu như lúc đó con dám ra quyết định như thế, thì đã nói lên rằng con đã sớm cân nhắc kết quả rồi. Sớm muộn gì ba cũng sẽ tới cửa thôi, con cũng biết. Hết thảy đều sẽ xảy ra, con cũng không có gì phải sợ hãi cả. Dù sao, là con gây ra chuyện, hậu quả nên tự mình chịu."
Thấy nàng nói thỏa đáng như thế, Triệu Kiên uống một hớp nước, cười: "Điểm ấy con lại rất giống ba."
"Phản ứng của ba như thế con cũng rất bất ngờ." Triệu Y Cách không sao đoán được thái độ bình tĩnh của ba mình lúc này là thế nào nữa.
"Ồ?" Triệu Kiên để ly xuống, "Chẳng lẽ con cho rằng sau khi tìm được con, sẽ trói con lại đem về giam lỏng?"
"Trói lại coi như xong đi, nhưng cưỡng ép bắt con về giam lỏng, con lại rất tin tưởng. Loại chuyện này, ba cũng không phải chưa làm qua." Khóe miệng Triệu Y Cách hiện lên ý cười nhàn nhạt, giống như đang châm chọc ông vậy.
"Đúng vậy, lấy tính cách của ba nhất định sẽ làm như thế. Nhưng, lần này ba sẽ không làm."
"Không làm?" Triệu Y Cách lại cảm thấy có chút buồn cười, lời này nghe như sao nghe như trả thiếu tiền, tôi không làm vậy?
"Làm như thế nếu có hiệu quả ba cũng chịu. Nhưng con sẽ nghe sao?" Triệu Kiên thở dài, "Con vì đứa con gái kia muốn chết muốn sống, còn đào hôn. Nếu như muốn chung sống với cô ta như vậy, ba sẽ tác thành cho hai đứa."
Triệu Kiên nói xong lời này, Triệu Y Cách lần nữa không phản ứng. Không phải không nghe thấy, mà là không thể tin được, hơn nửa ngày mới phản ứng lại: "Ba..."
"Đừng bày dáng vẻ này ra cho tôi xem. Cô cho rằng tôi thật sự muốn tác thành cho hai người sao?" Triệu Kiên cười nhạt xem thường, "Các người có thể cùng một chỗ, nhưng tôi lại muốn nhìn xem, các người có thể đi bao lâu."
Vừa nói như vậy, Triệu Y Cách đã hiểu. Ông căn bản không tin hai người phụ nữ cũng thể lâu dài, thực tế thân phận mình vẫn ở đó. Triệu Kiên sẽ đồng ý, chẳng qua là đang đợi có một ngày tình cảm giữa bọn họ tan vỡ rồi, ông ở đây chờ mình té ngã. Sau đó, sau khi thấy rõ sự thật, ngoan ngoãn từ bỏ.
"Đương nhiên, ba cũng có điều kiện. Nếu như con thật sự có thể cùng cô ta an an ổn ổn bước tiếp, ba cũng công nhận; nhưng, nếu có một ngày, các con chia tay rồi, Y Cách, trở về đi, tiếp tục làm Đại tiểu thư của con, sau đó, ngoan ngoan cuộc sống như một người bình thường." Triệu Kiên đưa ra yêu cầu của mình, "Được rồi, ý của ba đại khái là như thế. Nếu như con tin tưởng tình cảm của hai đứa, vậy thì đánh cược một lần đi."
Triệu Y Cách một tay chống cằm, suy nghĩ thật lâu, nói: "Con đồng ý với ba." Nàng tin tưởng Tòng Thanh Vũ, nàng cũng không có sự lựa chọn khác. Nếu như Tòng Thanh Vũ và nàng có thể đến cuối con đường, tâm nàng có lẽ cũng chết đi rồi, cũng không còn sức lực để bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Khi đó, kết hôn với một đàn ông khác cũng không sao.
"Tốt, con cũng đừng có đổi ý." Triệu Kiên nói, "Xong rồi, cũng đã nói xong rồi, ba cũng phải về đây. Về phần con có muốn về Triệu thị hay không, lại là chuyện khác. Con không trở lại, Y Ninh có thể lên thay, đây là quyền tự do của con. Còn có, có thời gian về nhà thăm mẹ con, bà ấy rất lo lắng cho con." Nói xong, liền đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
"Con tiễn ba." Triệu Y Cách nói.
"Thôi, cô còn mong tôi mau đi đi ấy chứ! Đừng tiễn nữa." Triệu Kiên vẫy vẫy tay, có chút không kiên nhẫn.
Nhìn bóng lưng Triệu Kiên rời đi, nội tâm Triệu Y Cách có chút bị xúc động. Ba mình rút cuộc cũng già rồi, có lẽ, thái độ đối với ông ấy lúc trước cũng không cần nữa rồi.
Triệu Y Cách nhìn cửa sổ thở dài một hơi, Tòng Thanh Vũ, tôi đã đặt lên hạnh phúc của tôi rồi, hy vọng, em sẽ không làm tôi thất vọng.
"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới." Lưu Bính Hướng đã sáu mươi tuổi dựa vào ghế, híp nửa mắt.
"Lão gia ngài đã tự mình mời như thế rồi, em còn có thể không tới sao?" Tòng Thanh Vũ đứng ở một bên.
"Hừ!" Ông lão có chút khàn giọng hừ lạnh một tiếng, "Nói như vậy, là tôi miễn cưỡng cô rồi?"
Lưu Bính Hướng thích trêu chọc cho người phát cáu, Tòng Thanh Vũ cũng không giận, cười nói: "Có gì đâu? Coi như là ngài không mời em, em cũng phải mặt dày xông vào."
Lưu Bính Hướng từ trên ghế đứng dậy, tay bắt chéo sau lưng, nhìn cô: "Cô đó nha, vẫn dẻo miệng như trước đây. Lại đây ngồi đi, tôi châm trà cho cô uống."
Ngồi xuống trước bàn trà, Lưu Bính Hướng nói: "Tôi nghĩ cô sẽ dẫn cô gái đó đến gặp tôi."
"Ai?"
"Đừng có giả chết. Mấy ngày nay chuyện hai người ồn ào như thế, nói không chừng qua mấy ngày, chỗ tôi có chó săn túc trực rồi." Lưu Bính Hướng trông rất bất mãn, nhưng trên mặt không có quá nhiều vẻ không vui.
Tòng Thanh Vũ thu hồi dáng vẻ tươi cười trước đố: "Thật ra em cũng không muốn biến thành như thế. Khiến thầy bị làm phiền rồi, em xin lỗi, là em không xử lý tốt." Đây tuyệt đối không phải lời xin lỗi dối trá, mà là rất nghiêm túc. Liên tiếp mấy ngày sợ hãi và sợ hãi, đã khiến tâm lực Tòng Thanh Vũ quá mệt mỏi. Tuy rằng bây giờ trông rất hạnh phúc, nhưng mà cô rất rõ ràng, loại hạnh phúc này phía dưới cất giấu mạch nước ngầm mãnh liệt, không chừng có một ngày, liền sẽ đánh nát tình yêu của cô. Cô vô cùng hối hận, hối hận mình lấy tình yêu đi trả thù Lương Bách Hàm.
Lưu Bính Hướng pha xong một tách trà đưa tới trước mặt cô, không có quá nhiều biểu lộ: "Cô không cần nhận lỗi với tôi, mà là tôi nên xin lỗi Triệu Kiên. Vốn nhờ cậy tôi tìm cho con gái cậu ta một bác sĩ, tôi tiến cử cô cho cậu ta. Kết quả đảo ngược, dạ dày chăm tốt rồi, con gái, cũng bị người ta bắt chạy." Lưu Bính Hướng lắc đầu, "Cậu ta không tính sổ tôi xem như đã khách khí lắm rồi, da mặt không xé rách cũng đừng đi quản nó, chủ yếu là tôi phải xin lỗi cậu ta."
Nghe ông nói như vậy, Tòng Thanh Vũ chau mày: "Em nói, không liên quan đến thầy, là em, đều là lỗi của em..." Cô ngẩn ngơ thất thần, một mực lẩm bẩm là cô sai.
"Thanh Vũ? Thanh Vũ?" Lưu Bính Hướng cảm thấy cô rất khác thường. Trước kia coi như là có chuyện lớn gì xảy ra, cũng không thấy cô lo sợ không yên như vậy. Cô giờ phút này tựa như người mất hồn, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Đầu Tòng Thanh Vũ toát mồ hôi, thật lâu mới phản ứng tới: "Thành thật xin lỗi..."
"Rốt cuộc em làm sao vậy? Chẳng lẽ vì vừa rồi thầy nói nặng lời sao?"
"Không phải... Thầy, không phải như thế, là chính em, là bản thân em có chút phiền muộn mà thôi." Tòng Thanh Vũ cảm giác đầu rất đau, nỗi lòng loạn thành một đoàn.
"Ôi..." Lưu Bính Hướng lại đứng lên, ngăn không được thở dài, "Trước kia em hết mực bình tĩnh, em cũng trầm ổn. Sao bây giờ lại nóng nảy, phiền não như vậy? Thầy vẫn luôn hy vọng em tiếp tục theo thầy học đông y, bởi vì tính cách của em rất thích hợp. Nhưng mà hiện tại, hay là thôi đi."
Tòng Thanh Vũ thất thần, không biết trả lời thế nào.
"Rốt cuộc chuyện gì đã khiến em biến thành như vậy?"
"Thầy, nếu có người làm thương tổn người rất quan trọng với thầy, thầy sẽ lựa chọn bỏ qua hay trả thù?" Hiện tại cô rất phiền muộn, báo thù cho Trần Thần Tĩnh liệu có sai hay không. Trương Thắng tuyệt đối không thể bỏ qua, mà Lương Bách Hàm thì sao? Nghiêm chỉnh mà nói, anh ta cũng không trực tiếp tổn thương Trần Thần Tĩnh, chẳng qua là anh ta vô tình khiến sự việc xảy ra mà thôi.
"Tuy thầy không biết em rốt cuộc có hận thù với ai, là chuyện ba em sao?"
"Một chút ạ." Trả thù họ Lương, một phần là vì ba.
Lưu Bính Hướng đùa với chim trong lồng, hồi lâu mới nói: "Thanh Vũ à, người khác tổn thương người mà em quan tâm, em có tâm lý muốn trả thù thầy có thể hiểu. Nhưng, tuyệt đối phải nhớ kỹ, trả thù cũng phải sử dụng pháp luật, quan trọng nhất là đừng phá hỏng nguyên tắc làm người của em cùng đạo đức pháp luật."
Tòng Thanh Vũ lâm vào trầm tư, cô từ lúc bắt đầu, đã phá bỏ lằn ranh của đạo đức mất rồi.
"Nếu như không đúng cách, em trả thù sẽ thất bại. Không những không khiến mình bình tĩnh lại, ngược lại sẽ giống con chim này, thành con chim oán hận bị nhốt trong lồng. Điều này, thật sự không đáng."
"Kia nếu như, không dùng thủ đoạn phi thường không báo được thù thì sao ạ?"
"Loại kẻ thù này, không báo cũng thế. Vốn thầy không đề xướng việc anh trả thù tôi, tôi trả thù anh. Có câu nói hay lắm, oan oan tương báo thuở nào. Trừ phi anh có thể đem cả nhà người ta chôn sâu dưới lòng đất, đời này đều không ngoi lên được, nếu không..." Lưu Bính Hướng không có nói tiếp, thế nhưng không nói cũng biết hiểu được, "Hận thù và người mình yêu, cái nào quan trọng hơn, em nên nghĩ kỹ, tuyệt đối đừng được một mất mười. Huống chi, có đôi khi, trả thù xong rồi, trong lòng em cũng không thoải mái như em đã nghĩ." Tòng Thanh Vũ che mặt, che lấp mây đen trên mặt. Đúng vậy, thù hận và người yêu điều gì quan trọng hơn? Đương nhiên là người yêu.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, rời khỏi nhà Lưu Bính Hướng. Trên đường về nhà, tâm Tòng Thanh Vũ dần trở nên tỉnh táo, trong lòng cô đã có quyết định.
Chân trước vừa đến dưới nhà, chân sau Tòng Thanh Vũ liền nhận được điện thoại của Hạ Tri Thu.
"Có việc?"
Giọng nói qua loa này đã dập tắt toàn bộ nhiệt huyết của Hạ Tri Thu: "Nhất định phải có việc mới có thể tìm cô sao?"
"Tôi không có ý này, chỉ là tôi vừa mới về dưới nhà, nếu như nhận điện thoại của cô, sẽ không quá thuận tiện." Nếu chậm vài bước chân, đợi cô về đến nhà, Triệu Y Cách ở đó, liền sẽ rất phiền phức.
Lời nói thật lòng như vậy không thể nghi ngờ rót thêm dầu vào lửa trong lòng Hạ Tri Thu, nàng thật sự muốn đập nát điện thoại, nhưng vẫn khắc chế lại: "Vậy cô cũng mau trở về, đừng quên cô còn muốn lật đổ Lương thị." Tòng Thanh Vũ nhíu mày lại, bắt đầu trầm mặc.
"Tại sao cô không nói gì?" Hạ Tri Thu cho rằng cô đã cúp điện thoại.
"Tri Thu, vốn tôi định trở về sẽ nói cho cô biết, nhưng cô đã gọi điện thoại đến rồi, tôi nghĩ tôi nên nói cho cô biết trước." Tòng Thanh Vũ trông rất khó mở miệng, "Chúng ta hủy bỏ hợp tác đi. Lương thị... Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ nữa." Cứ như vậy kết thúc đi.
Hạ Tri Thu không thể tin được câu nói này của Tòng Thanh Vũ, nàng phẫn nộ đến cực điểm, mà trong giọng nói lại đem tức giận ép xuống, ý đồ muốn thuyết phục cô: "Tòng Thanh Vũ, đã đến nước này rồi, cô cho rằng cô muốn thu tay về là có thể được sao? Cô không khỏi quá thật thà rồi đó."
"Tri Thu, thành thật xin lỗi. Tôi mệt mỏi quá rồi, bây giờ tôi chỉ muốn sống tốt với người mình yêu mà thôi, cừu hận, thật sự quá đáng sợ. Tôi không muốn vì vậy mà đánh mất hạnh phúc của mình."
"Hạnh phúc của cô..." Hai mắt Hạ Tri Thu từ từ đẫm nước mắt, cô chỉ lo cho hạnh phúc của cô, còn tôi thì sao?
Tòng Thanh Vũ biết mình lật lọng mà phạm sai lầm lớn, nhưng mà không thể lại tiếp tục sai: "Thành thật xin lỗi, chờ sau khi tôi trở lại, sẽ cẩn thận nói lại với cô, gặp lại."
Nghe thanh âm cúp máy trong điện thoại, tim Hạ Tri Thu liền giống như bị ngâm vào nước đá, thất vọng đau khổ rồi chết lặng. Một giọt, hai giọt... Nước mắt rơi xuống mặt đất. Tòng Thanh Vũ, ban đầu là cô đến trêu chọc tôi trước, tôi yêu cô rồi; nhưng bây giờ, vì Triệu Y Cách, cô muốn hoàn toàn rút lui, còn tôi phải làm sao đây?
Người ích kỷ như cô, cũng không xứng có được hạnh phúc!