Tam Thái Tử

Chương 269: Kích động (2)




- Đứng lại, mau nộp tinh thạch!

Một tên đệ tử tu vi Bát phẩm Võ Tông của Đại Diễn tông ngăn Lý Lân lại, mặc dù khí tức trên người Lý Lân sâu không thể lường được, nhưng đệ tử của tứ đại thế lực luôn có cảm giác ưu việt hơn người, cho nên tên Võ Tông này cũng vẫn ngạo khí mười phần.

Lý Lân tùy tiện ném ra bốn mươi viên hạ phẩm tinh thạch, sau đó đi qua trạm kiểm soát.

- Chờ chút! Mỗi người bốn mươi viên, ngươi mới chỉ nộp một người.

Trung niên Võ Tông lên tiếng.

- Không phải chỉ mỗi người hai mươi viên thôi sao? Lúc nào đã tăng lên rồi?

Lý Lân nhíu mày, thần sắc có chút không vui.

- Quy định của tông môn ta, ra vào Hắc Thủy tùng lâm cần phải nộp bốn mươi tinh thạch, cũng không phải chỉ mình các ngươi, nhanh lên đi, đừng có dài dòng!

Trung niên Võ Tông không kiên nhẫn nói.

- Không biết sống chết!

Long Thái tử thấy khó coi, một chưởng đập tới, sắc mặt kiêu ngạo trên mặt tên Võ Tông kia còn chưa kịp mất, cả người đã chia năm xẻ bảy thành một đám thịt vụn.

- Không hay rồi!

Lý Lân thầm nghĩ hỏng rồi, tên Võ Tông này không đáng là gì, nhưng trạm này là nơi thu tiền lời quan trọng của Đại Diễn tông, nếu bị Long Thái tử phá hủy, chỉ sợ sẽ gặp phiền toái lớn đây. Điều này không giúp được gì cho thế cục nơi Hắc Thủy vương thành, ngược lại còn khiến cho nó thêm hỗn loạn hơn nữa.

Đáng tiếc, Lý Lân muốn ngăn lại cũng đã chậm, chờ khi hắn bình tĩnh lại thì một lão giả áo xám từ trong một thạch phòng gần đó chạy ra, ánh mắt nhìn Long Thái tử âm trầm dị thường.

- Các ngươi là người ở đâu mà cũng dám ra tay với đệ tử Đại Diễn tông chúng ta.

- Giết rồi thì coi như là giết rồi, ngươi có ý kiến hử?

Ngao Kim khinh thường hỏi. Một tên Lục phẩm Vương Tọa mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt mình, thực không biết sống chết là gì.

- Làm càn! Dám coi thường Đại Diễn tông ta, ta thấy ngươi vẫn chưa biết chữ chết viết ra sao!

Lão giả giận dữ, một bàn tay khô gầy chộp tới hướng Long Thái tử, bởi hắn nghĩ, Long Thái tử trẻ như thế, cho dù có thiên phú nghịch thiên thì thực lực cũng không ra sao, tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn được. Nếu không phải sợ Long Thái tử có được chỗ dựa các thế lực lớn, lần này không phải bắt, mà là trực tiếp giết chết.

- Tới hay lắm!

Long Thái tử cười, mặt đầy vẻ trêu tức, sự thong dong và tự tin đó khiến cho lão giả áo xám bồn chồn trong lòng, bảy phần lực đã tăng thành chính phần.

Oành một tiếng, cánh tay của lão giả đã bị Long Thái tử bắt được rất nhẹ nhàng, một trận âm thanh ghê rợn của xương gãy tạo ra truyền tới, sắc mặt lão giả đại biến, thê lương kêu gào thảm thiết.

Ào ào ào…!

Mấy chục tên đệ tử Đại Diễn tông cũng chạy tới, trong đó còn hai tên Tiên Thiên Vương Tọa, mặc dù không có mạnh mẽ như lão già kia, nhưng cũng coi như cao thủ trên Tam phẩm rồi.

- Ngoài Tiên Thiên cho ngươi, còn lại của ta. Tốc chiến tốc thắng!

Lý Lân biết mọi chuyện không ổn, biện pháp tốt nhất chỉ có thể đuổi tận giết tuyệt mà thôi.

- Biết rồi!

Long Thái tử hưng phấn vô cùng, bởi cái thứ cao thủ của nhân loại kia đối với hắn chả là cái quái gì. Nhưng bên trong không gian giới chỉ của nhân loại kia nào là phù triện, pháp bảo, toàn những thứ linh thú khó có thể làm được thì khiến hắn hứng thú lắm. Tựa như lão già áo xám này, không gian giới chỉ của hắn so với Long Thái tử cũng ngang ngang nhau, nói như vậy đủ hiểu, Ngao Kim là Cấp năm đỉnh linh thú, còn là Thái tử của Thần Long nhất mạch, nhưng ở phương diện luyện khí, linh thú thực yếu kém tới mức nào.

Rất nhanh, đám người gác trạm của Đại Diễn tông đầy vẻ hoảng sợ, ba tên Tiên Thiên Vương Tọa, hơn ba mươi người từ Thất phẩm Võ Tông, thế nhưng chỉ trỏng vài hơi thở đã bị người ta hung tàn xé thành mảnh nhỏ rồi.

- Mau quét dọn chiến trường, chúng ta cần chạy trốn rồi!

Lý Lân vừa nói, vừa lao qua lao lại thu thập không gian giới chỉ trên người đám đệ tử Đại Diễn tông. Mặc dù Đại Diễn tông chỉ bài danh cuối cùng trong tứ thế lực lớn, nhưng cái đạo lý lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Võ Tông đệ tử trở lên đã được phát không gian giới chỉ, tuy phẩm chất không cao lắm, nhưng cũng được coi là một bút tài phú rồi.

Động tác của Long Thái tử cũng không chậm, nhưng khiến cho Lý Lân có chút khó chịu đó là tên này lại trực tiếp há cái mồm to như chậu máu của hắn, hút lấy thi thể của đám võ giả trên Tiên Thiên. nguồn truyện luongsonbac.com

- Nuốt mấy thứ này luôn đi! Hủy thi diệt tích!

Lý Lân chỉ đám đệ tử Đại Diễn tông nói.

- Không, nhân loại dưới Tiên Thiên thúi lắm.

Long Thái tử lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói.

Lý Lân hung hăng trừng hắn, định nói cái gì đó.

- Đi mau! Ta cảm thấy có cao thủ đang tới!

Thân hình Long Thái tử như một tia chớp tím, nháy mắt bắt lấy Lý Lân rồi chạy.

- Vãi! Lão tử bảo ngươi đừng có ra tay, giờ thì gặp phải phiền toái rồi!

Lý Lân quát lên với Long Thái tử.

- Hừ! Tiểu tử ngươi vừa rồi không phải cũng thích giết hay sao? Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, giờ nên lo thoát thân như thế nào. Nói cho ngươi biết một tin buồn, chúng ta đã bị đối phương khóa chặt. Hơn nữa tên này thực lực cũng không có kém gì ta!

Sắc mặt Long Thái tử đầy vẻ trêu tức.

- Đáng chết!

Sắc mặt Lý Lân khó coi, hắn lại vương tay bắt lấy Long Thái tử, điều động lực lượng của Lục mang tinh, hai người nháy mắt xuyên qua không gian mà đi.

Vài hơi thở sau, một vị trưởng lão Đại Diễn tông hạc phát đồng nhan xuất hiện tại nơi mà một người một thú biến mất.

- Truyền Tống Phù! Thực đáng chết.

Lão giả nhún chân, biết không đuổi kịp cho nên lại quay trở lại trạm kiểm soát của Đại Diễn tông. Khi thấy tử thi đầy đất, lão ta phẫn nộ rống lên, toàn bộ Hắc Thủy vương thành cũng bị một tiếng gầm này làm cho chấn động.

Cũng lúc đó, ở một nơi bên trong Hắc Thủy tùng lâm, Lý Lân chật vật kéo Long Thái tử chạy trốn.

- Tiểu tử, thần thông không gian na di này ngươi sao có thể học được vậy?

Long Thái tử hưng phấn hỏi.

- Cút qua một bên! Lão tử còn muốn nghỉ ngơi cho thật tốt!

Lý Lân đẩy hắn qua một bên, sau đó gian nan ngồi xuống, khôi phục chân nguyên. Lần này để thoát khỏi thần niệm của một tên Cửu phẩm Vương Tọa, Lý Lân xem như đã liều mạng rồi. Huống hồ còn mang theo một tên vương thú không chịu nghe lời, hai người không bị lạc trong không gian loạn lưu đã là may mắn rồi.

- Hừ! Không nói thì thôi, có gì hơn người chứ!

Long Thái tử tự biết mình đuối lý, mới rồi hắn trong không gian loạn lưu vì tò mò mà làm rộn, hại cả hai suýt không ra được. Đối với sự phẫn nộ của Lý Lân, hắn cũng đành cười trừ, biết nói sao được.

Ước chừng một ngày một đêm, Lý Lân cũng khôi phục lại, cũng chẳng thèm hỏi Long Thái tử một câu, hắn tìm đúng phương hướng, chạy về Hắc Thủy vương thành lần nữa.

Tới khi tới được Hắc Thủy vương thành, hắn lập tức nhận ra được không khí khẩn trương nơi đây.

- Lý Lân, ta cảm thấy Hắc Thủy vương thành này là một vũng bùn lớn, ngươi thực là muốn chui vào sao?

Không thể không nói, cảm giác của đám linh thú rất sâu sắc, cho dù không thấy một cao thủ nào, nhưng đám thần niệm dầy đặc trên vương thành đã khiến cho vị Long Thái tử này phải im lặng mà đi. Một người thì hắn không sợ, nhưng mà cả một đám như thế, cho dù đã bước vào Hoàng cấp thì hắn cũng không có dũng khí mà đối mặt.

- Đừng có nói nhảm nữa, từ giờ trở đi, ngươi là tùy tùng của ta, nhớ kêu ta là Tam hoàng tử hoặc là điện hạ. Ngươi còn tự tiện hành động thì Thần Long quả ngươi cũng đừng hòng có, lúc bản hoàng tử quay lại sẽ để Đế Thí Thiên đập cho ngươi một trận.

Lý Lân uy hiếp, nếu không phải tên này cứ kích động ra tay, hai người đâu phải trì hoãn một ngày, lại còn suýt mất mạng trong không gian thông đạo. Đối với những chuyện có uy hiếp tính mạng như này, Lý Lân vẫn luôn để tâm tới. Rất tiếc là hành vi của Long Thái tử đã khiến đánh đúng vào tử huyệt của Lý Lân rồi.

Sự trở về của Lý Lân cũng không gây nên động tĩnh quá lớn, trừ có gặp Lý Chấn Uy, còn hoàng tử đời thứ ba Lý Hoành vẫn luôn không hề lộ diện.

- May mà tiểu tử ngươi quay lại, nếu không bản vương cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!

Lý Chấn Uy khi gặp Lý Lân thì mừng rỡ vô cùng.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Lân cũng tò mò không hiểu chuyện mà Lý Chấn Uy cảm thấy khó xử sẽ là chuyện gì, chắc cũng không phải việc nhỏ.

- Ngươi có thánh chỉ, khâm sai đã tới đây được vài ngày rồi! Ngươi mà không quay lại, bản vương cũng chỉ có thể nói cho khâm sai biết là ngươi đã đi ra ngoài rồi, sau đó cũng đành để khâm sai quay về mà thôi.

- Khâm sai? Thánh chỉ của phụ hoàng sao?

Lý Lân nhăn mày, chuyện gì mà còn cần phái cả khâm sai tới đây.

- Tiểu tử ngươi không biết sao? Nghe nói vì chuyện của ngươi mà hoàng huynh đã phải nhận lấy áp lực không nhỏ đấy, mau đi đi! Đây là chuyện vô cùng tốt đấy!

Lý Chấn Uy vỗ vỗ vai hắn, giọng nói có chút ghen tị.

Đi theo Lý Chấn Uy vào hậu viện, gặp phải một nữ tử đang bước tới, nàng ta khoảng hai mấy, khí chất động lòng người, diện mạo không thể nói là tuyệt mỹ, nhưng không hề xấu, điều khiến cho Lý Lân để ý đó là, trên người nữ nhân này có một thứ khí chất siêu phàm thoát trần, khiến cho người liếc mắt qua cũng khó có thể quên được.

- Đây là?

Lý Lân ngạc nhiên, không nhớ trong hậu viện của Lý Chấn Uy có một vị hồng nhan như này.