Tam Thái Tử

Chương 521: Ma phệ thiên hạ(2)




Trong khi chiến đấu với lôi kiếp, mặc dù trong lòng hận chết Lý Lân rồi, nhưng Ngao Vô Không vẫn không dám đem hình nhân lôi đình dẫn về phía Lý Lân. Bởi vì xiềng xích màu vàng vũ động bên người Lý Lân thật sự quá mức quỷ dị, hơn nữa Lý Lân có được huyết mạch của tổ long Long tộc. Dưới uy áp của huyết mạch, Ngao Vô Không rất khó tránh bị bắt giữ, hiện tại hắn thầm nghĩ nhanh nhanh thông qua tam cửu thiên kiếp này, rời xa tên nguy hiểm phía dưới.

- Lĩnh vực Thanh Long!

Ngao Vô Không muốn liều mạng rồi, thanh quang vô tận bao phủ hình nhân lôi đình, trong thanh quang gió lốc thổi quét tất cả, hư không đều bị cắt nát, trong thời gian ngắn hình nhân lôi đình đã bị cắt thành mảnh nhỏ. Nhưng hình nhân lôi đình vốn không phải là thân thể huyết nhục, thủ đoạn của Ngao Vô Không căn bản là không có chút tác dụng. Hình nhân lôi đình vỡ ra rồi lại ngưng tụ, khí thế của nó còn tăng lên so với trước kia, công kích cũng càng thêm điên cuồng, dưới ánh sét đầy trời, lĩnh vực của Ngao Vô Không bị đánh trở về, cả người bị thương không nhẹ, trên thân rồng có mười mấy cái lỗ đầy máu tươi, bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

- Ma…Phệ…Thiên…Hạ!

Tiếng gầm gừ âm trầm từ dưới vang lên, hư không dường như bị giam cầm trong nháy mắt, một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo tất cả mọi thứ trong hư không, bao gồm cả hình nhân lôi đình cùng Ngao Vô Không của Long tộc. Hai người đó ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được. Phía sau lưng Lý Lân dâng lên một Ma Ảnh cự đại khủng bố, bộ dạng giống hệt Lý Lân, lãnh khốc trong hai tròng mắt còn khủng bố hơn so với chủ thể. Ma Ảnh khẽ hút, Ngao Vô Không cùng hình nhân lôi đình bị hút vào trong miệng.

- Không……. Tổ Long đại gia, không cần ăn ta đâu! Ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi, cả đời đi theo ngươi!....

Ngao Vô Không không để ý lễ tiết, tiếng kêu rên từ trong Ma Ảnh truyền ra.

Hai tròng mắt Ma Ảnh lãnh khốc, không hề có ý tứ nhổ ra. Nhưng vào lúc này, hư không đột nhiên run rẩy mãnh liệt, một khe lớn xuất hiện.

Hừ!!!!

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, một cái long trảo màu vàng phá toái hư không chộp tới Lý Lân.

- Lớn mật!

Gia Cát Thừa Phong giận dữ, đột nhiên đá long trảo đột nhiên xuất hiện trên bầu trời một cước.

Một tiếng ầm vang, long trảo bị hung hăng đá về trong hư không, một cỗ thanh âm rồng ngâm phẫn nộ truyền đến.

- Tiểu tử nhân loại lớn mật, còn không mau mau thả tộc nhân ta ra!

Tiếng rồng ngâm rất to, tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.

- Long tộc, ngươi muốn khai chiến với Thần Ma học viện chúng ta sao?

Gia Cát Thừa Phong bay đến giữa không trung, vẻ mặt lãnh khốc nhìn khe không gian trên bầu trời, vẻ mặt lãnh khốc biểu hiện rõ ý tứ, một lợi không hợp lập tức đại chiến.

- Thả tộc nhân của ta ra, nếu không bản tọa sẽ giáng lâm xuống nơi đây!

Thanh âm lớn, mênh mông, cuồn cuộn, ẩn chứa ý chí không thể ngăn cản.

- Đến thì đến, lão tử lại sợ ngươi sao!

Gia Cát Thừa Phong giận dữ hét. Mẹ nó, tên này quá kiêu ngạo rồi, vậy mà dám khinh thường một cao thủ Võ Tôn như hắn.

Gia Cát Ngự Phong đột nhiên xông về phía không trung, im lặng đứng sau Gia Cát Thừa Phong.

- Hai cao thủ Võ Tôn nhân loại, các ngươi cho là dựa vào hai người các ngươi có thể ngăn cản bản tọa sao?

Thanh âm trong cái khe vẫn cứng rắng như cũ, nhưng nếu so sánh với lúc trước rõ ràng có chút khác biệt. Dù sao Gia Cát Thừa Phong cùng Gia Cát Ngự Phong là hai huynh đệ, đối thủ như vậy bình thường đều là tổ hợp cực kỳ lợi hại, không thể lấy thực lực võ đạo của một người để suy tính.

- Hừ, người long tộc như ngươi tiến đến chỉ khiêu khích, tài nghệ không bằng người mà thôi!

Gia Cát Thừa Phong cứng rắn, nói.

- Thả người, bằng không không chết không ngừng!

Một cỗ khí thế cường đại từ trong khe truyền ra, mọi người dường như có thể thông qua khe hở nhìn thấy thân thể thần long màu vàng khổng lồ, vòng không biết bao nhiêu vạn dặm. Không nói khí thế khủng bố, chỉ cần thân thể rồng khổng lồ kia cũng đủ khiến huynh đệ Gia Cái coi trọng.

- Cao thủ Võ Tôn đỉnh!

Hai người Gia Cát Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới cái tên thanh niên long tộc bại hoại kia có thể dẫn đến sự chú ý của cao thủ Võ Tôn đỉnh, thậm chí nếu như bên mình không cấp cho đối phương một câu trả lời thuyết phục vừa lòng, đối phương nhất định sẽ từ cái khe lao ra. Nếu lúc trước, huynh đệ Gia Cát căn bản sẽ không lo lắng. Nhưng sư phụ hai người lại nói, cao thủ Thần cấp không thể ra tay, Võ Tôn đỉnh sẽ thành cao thủ cao nhất. Chính là tin tức này khiến trong lòng Gia Cát huynh đệ trầm trọng.

Gia Cát Ngự Phong nhìn về Lý Lân phía dưới, trên mặt có chút do dự.

Khặc khặc!!! Một tiếng cười quái dị, Ma Ảnh sau lưng Lý Lân đột nhiên há mồm nuốt lấy lực lĩnh vực màu xanh Ngao Vô Không phun ra, chỉ là lúc này Ngao Vô Không đã lâm vào hôn mê. Trên người vẫn bị xiềng xích màu vàng trói buộc như cũ, thân thể thần long dài một trượng bị Lý Lân dẫm dưới chân.

- Long tộc thượng cổ rất giỏi sao? Có bản lĩnh bây giờ ngươi tới đây!

Lý Lân kiêu ngạo làm cho tất cả mọi người nhíu mày. Dù sao thực lực hai bên khác biệt cực kỳ lớn, cảnh tượng con kiến khiêu khích con voi cực kỳ buồn cười.

- Hắc hắc, tiểu tử có ý tứ!

Bạch Phát lão giả đứng sau mọi người cười tủm tỉm nói. Sau khi Lý Lân khiêu khích cao thủ long tộc trên cao kia, liền theo bản năng quan sát xung quanh mình, động tác đó không lừa gạt được ánh mắt Bạch Phát lão giả. Lấy trí tuệ không biết bao nhiêu vạn năm của lão giả, đương nhiên xem thấu tiểu tâm tư của Lý Lân.

- Không nghĩ tới, lão phu vậy mà sẽ bị một cái tiểu bối lột da hổ, thật là có ý tứ!

Bạch Phát lão giả cũng không có ý hiện thân. Huống chi lấy nhãn lực của lão, tên đối diện chưa chắc thật sự muốn xông qua. Dù sao vạn tộc quay lại còn cần thời gian, vừa mới rồi lộ ra một cái móng vuốt, e rằng đã là cực hạn.

Cái khe giữa không trung cũng không có tiếng trách mắng truyền đến. Nhưng một đôi con ngươi màu vàng thật lớn lại xuyên qua cái khe nhìn về phía Lý Lân. Trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn có vui sướng mờ mờ không che dấu được. Không sai, tuyệt đối là vui sướng, Lý Lân thề mình tuyệt đối không cảm giác sai. Phun ra Ngao Vô Không, ma thai cũng đã yên lặng xuống. Cắn nuốt hình nhân lôi đình tương đương với Võ Hoàng cửu phẩm đối với ma thai đã có lợi rất lớn, trước mắt cũng làm cho nó hết chỗ để cắn nuốt. Cho dù không có siêu cấp cao thủ của long tộc can thiệp, Lý Lân cũng không thể nuốt Ngao Vô Không. Dù sao bản thân hắn cùng long tộc dây dưa không rõ. Một người vợ của hắn còn là long tộc, mặc dù long tộc ở Hắc Thủy Lâm không quan hệ lớn với long tộc Thượng cổ, nhưng luôn có vài phần hương khói tình nghĩa. Nếu Lý Lân thực sự nuốt Ngao Vô Không, sau này cũng không biết làm sao đối mặt với Ngao Vô Tình đâu.

Mày Lý Lân nhăn lại, có chút không hiểu ánh mắt đối phương. Nhưng thả Ngao Vô Không, hắn tuyệt đối không muốn làm. Không nói thần long hậu kỳ Võ Hoàng cả người là bảo vậy, chỉ cần lấy thực lực bây giờ của Lý Lân, đối diện giao chiến nhất định không phải là đối thủ của Ngao Vô Không. Mặc kệ uy hiếp tồn tại không phải là tính cách của Lý Lân, cho dù không thể gạt bỏ, cũng muốn cố hết sức làm suy yếu địch ý.

Lý Lân cắn nát ngón tay, bức ra một giọt máu. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trên mi tâm của Ngao Vô Không viết một chữ Lý. Một vòng huyết quang dâng lên, chữ Lý ở mi tâm Ngao Vô Không biến mất, đồng thời Ngao Vô Không đang ở trạng thái hôn mê đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi tràn đầy vẻ khiếp sợ khó tin.

- Chủ nô khế ước, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tọa kỵ của lão tử!

Lý Lân bá đạo tuyên bố. Nói xong còn giống như khiêu khích nhìn con mắt thần long màu vàng trong cái khe.

Mọi người không nói gì. Ngươi tồn tại như một con kiến lại luân phiên khiêu khích, đây không phải là tự tìm chết sao! Nhưng chuyện làm cho mọi người mở rộng tầm mắt đã xảy ra, trong hư không truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhõm, sau đó cái khe trong hư không chậm rãi khép lại. Hình ảnh cuối cùng còn lại là vẻ mặt đắc ý của thần long hoàng kim.

Đắc ý?

Không sai, chính là kiểu đắc ý khi thực hiện được âm mưu. Không nói Lý Lân ngạc nhiên, ngay cả hai huynh đệ Gia Cát cũng là ngơ ngác nhìn nhau.

- Lão nhị, ngươi nhéo ta một cái thử xem! Ta vừa rồi có phải nằm mộng hay không!

Gia Cát Ngự Phong vẻ mặt khiếp sợ nói.

Oanh một cước, Gia Cát Ngự Phong bị Gia Cát Thừa Phong đạp bay.

- Con mẹ nhà ngươi, lại gọi ta là Lão Nhị, ta liều mạng với ngươi!

Thanh âm bất bình tức giận của Gia Cát Thừa Phong truyền đến. Trên mặt Gia Cát Ngự Phong vốn đang giận dữ, dường như nghĩ tới điều gì thiếu chút nữa bật cười. Thật sự Gia Cát Thừa Phong đối với Lão Nhị có sự giải nghĩa quá mức khác loại, cũng khiến cho cái từ Lão Nhị này thành từ nhạy cảm trước mặt hai huynh đệ Gia Cát, lần này bởi vì quá mức khiếp sợ mới nói ra, ngược lại làm cho Ngự Phong nhớ lại mấy cười của Gia Cát Thừa Phong trước kia. Cũng may lão long thực lực cường đại kia xuyên qua hư không biến mất. Mọi người chỉ nhìn thấy Gia Cát Thừa Phong một cước đạp bay Gia Cát Ngự Phong, lại không nhìn thấy viện trưởng Ngự Phong phản kích. Trong nhất thời, sùng bái của mọi người đối với viện trưởng Thừa Phong tăng vọt. Sau này khi Gia Cát Ngự Phong biết được chuyện này đã lật đổ mười mấy cái bàn, sau đó vẻ mặt khinh thường quở trách Gia Cát Thừa Phong mặt dầy vô sỉ.