Tam Thái Tử

Chương 530: Bốn lạng đẩy nghìn cân




Phẫn nộ như trong dự liệu không có xuất hiện, trong nhà im ắng không có tiếng động.

Trong lòng Ngao Vô Không hiện lên một vẻ không hiểu, đột nhiên một cước đá văng đại môn, mấy chục cấm chế đơn giản bên trên, dưới lực lượng của Ngao Vô Không ầm ầm vỡ vụn. Trong phòng không có gì cả, yên tĩnh đến mức làm cho lưng Ngao Vô Không phát lạnh.

- Lý Lân, con mẹ nó ngươi ở nơi nào, đi ra. Mau lăn ra đây cho ta!

Ngao Vô Không điên cuồng rít gào. Cả người điên cuồng đến mức lật ngược cả đáy phòng . Nhưng Lý Lân không có xuất hiện, thậm chí ngay cả chút dấu vết tồn tại cũng không có.

- Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác, long mẹ nó, thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ngao Vô Không mơ hồ. Không đúng a, gã rõ ràng nhìn thấy Lý Lân vào phòng. Trước sau cũng không thấy đi ra, làm sao lại im hơi lặng tiếng biến mất.

- Khốn nạn, ngươi không phải nói Lý Lân ở đây sao, hắn ở nơi nào? Tìm ra hắn cho bản công chúa a!

Bát công chúa tập tễnh đi tới nổi giận thét to. Xem thường nhất loại khốn nạn giá họa người này, mặc dù bộ dạng gã thật sự khiến cho người ta đố kỵ.

- Ta... Ta...

Ngao Vô Không cứng họng. Sự biến mất của Lý Lân khiến cho gã có một loại dự cảm cực kỳ bất an.

Nhưng vào lúc này, một luồng áp lực kinh khủng truyền đến, cấm chế dùng bí pháp Long tộc xây dựng lên của Ngao Vô Không bị người đánh một quyền vỡ nát. Hiển nhiên đối phương đã lưu thủ. Nếu không dưới một kích đó không cần nói cấm chế, cho dù toàn bộ sân viện cũng muốn bị san bằng, Ngao Vô Không với Bát công chúa bên trong tất nhiên cũng sẽ bị giết dưới lực lượng cường đại.

- Đồ vô sỉ lớn mật, trả nữ nhi cho ta!

Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm kèm theo khí thế cường đại truyền đến, khí tức khủng bố đó đã tập trung gã, sắc mặt Ngao Vô Không nháy mắt liền tái mét.

Cao thủ cấp Võ Tôn, con bà nó, lần này thực đá trúng tấm sắt rồi. Lý Lân đáng chết. Rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào rồi?

- Phụ hoàng!

Bát công chúa đột nhiên chạy ra phía ngoài. Ngao Vô Không lách mình một cái, túm nàng trong tay. Con bà nó, hiện tại nha đầu này cũng thực sự thành bùa hộ mệnh của mình, nếu để cho tiểu nha đầu chạy, bản thân thật sự chết chắc rồi.

Ngao Vô Không một tay túm cổ Bát công chúa, bắt buộc bản thân trấn định lại, sau đó kéo Bát công chúa không ngừng giãy dụa tựa như con mèo nhỏ đi ra.

Một đế vương đầu đội mão bình thiên, mặc áo bào hoàng long, mặt đầy giận dữ nhìn chằm chằm Ngao Vô Không, khí thế cường đại kia làm cho Ngao Vô Không có cảm giác hít thở không thông.

- Võ Tôn cao giai, vậy mà là Võ Tôn cao giai, mẹ long ở trên. Lần này lão tử thật sự xong rồi.

Ngao Vô Không đắng chát đầy mặt. Vốn là muốn tính kế Lý Lân, ai có thể ngờ kết quả không như mong muốn, không hại được Lý Lân, ngược lại góp cả bản thân vào.

- Long tộc thượng cổ, không ngờ tới lúc trước Tinh Thần nói là sự thật, các ngươi vậy mà thật sự đến thành Trung Châu này.

Hoàng giả trung niên tức giận nói.

- Hoàng đế loài người, ta cũng không phải cố ý gây khó xử, đây chỉ là một hiểu lầm!

Ngao Vô Không kiên trì nói.

- Hiểu lầm?

Trên mặt hoàng giả trung niên bắn ra cơn thịnh nộ, trong ánh mắt tràn đầy sự tàn khốc, hận không thể một ngụm nuốt tên tiểu nhân vô sỉ trước mắt. Bắt nữ nhi người ta ngược lại nói với người ta là hiểu lầm, không cần nói là hoàng đế không thể khinh thường, cho dù là phụ thân bình thường cũng sẽ không có ai không tức giận.

- Nhục nhã nữ nhi của trẫm lại còn nói là hiểu lầm, cho dù ngươi là long tộc thượng cổ hôm nay cũng phải dùng máu tươi của ngươi để trả lại.

Hoàng giả trung niên không chút che giấu sát cơ của mình.

Ngao Vô Không cảm thấy cả người rét run, nhưng lại biết lúc này tuyệt đối không thể kinh sợ, nếu không thật sự mạng nhỏ sẽ phải bàn giao ở nơi đây.

- Hoàng đế loài người, ta thừa nhận trước đó có lỗi, nhưng dù sao ta đại biểu cho long tộc thượng cổ, ngươi muốn khiến cho quốc gia của ngươi khai chiến với long tộc thượng cổ sao?

Ngao Vô Không bắt đầu bịp người. Có thể thành công hay không gã cũng không cách nào cam đoan.

- Ngươi đang uy hiếp trẫm? Không cần nói long tộc thượng cổ còn chưa xuất thế, cho dù xuất thế, trẫm cũng không sợ.

Hoàng giả trung niên tự tin nói.

Ngao Vô Không vẻ mặt khổ sở, vì mạng nhỏ, lần này phải làm cường đạo một lần.

- Hoàng đế loài người, ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng xin chớ quên, nữ nhi của ngươi vẫn còn ở trong tay ta, thả ta rời đi, nếu không ta sẽ kéo cô ta chôn cùng.

Ngao Vô Không kiệt lực làm ra thần sắc tàn nhẫn, hiện Bát công chúa ở trong tay đã là lợi thế duy nhất của gã, cũng là hy vọng mạng sống duy nhất của gã.

- Hừ, mật chó thật lớn, ngươi cho là uy hiếp nữ nhi của trẫm là có thể đào tẩu sao? Nơi đây là Bích Lạc hoàng triều!

Hoàng giả trung niên không chút động, ngẫm lại cũng có thể lý giải, nếu quả thật để cho Ngao Vô Không bắt cóc Bát công chúa nghênh ngang rời đi, vậy thể diện của Bích Lạc hoàng triều sẽ mất hết.

Ngay khi đôi bên giằng co chưa xong, Ngao Vô Không đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, theo bản năng xông về phía trước.

Đáng tiếc, lúc này đã muộn, một bàn tay to tái nhợt khô gầy, im hơi lặng tiếng xuất hiện ở sau đầu Ngao Vô Không, năm ngón tay mở ra, chuẩn xác tóm lấy cổ Ngao Vô Không, xách gã lên tựa như bắt gà con.

Ngao Vô Không rất muốn phản kháng, nhưng gã hiện tại ngay cả động một chút cũng làm không được, cả người cứng ngắc, long nguyên gặp phải sự giam cầm trước nay chưa từng có.

- Bệ hạ, xử trí con sắc long này như thế nào?

Thanh âm khô khan khàn khàn vang lên sau lưng Ngao Vô Không. Ngao Vô Không kiệt lực chuyển động con mắt, rốt cục cũng nhìn thấy cái tên biến thái im hơi lặng tiếng bắt giữ mình kia.

Đó là một nam tử gầy, cả người không có mấy lượng thịt, sắc mặt trắng bệch lợi hại, dường như mấy vạn năm chưa từng thấy ánh mặt trời vậy. Tóc khô héo tùy ý rũ sau ót, bộ dáng lộn xộn tựa như rất nhiều năm không được chỉnh lý. Tuy tay trái tóm lấy ót Ngao Vô Không gầy tái nhợt, nhưng lực lượng lại lớn hơn bình thường. Khiến cho Ngao Vô Không kinh ngạc, nam tử gầy vậy mà chỉ có một cánh tay, phần tay phải chính là ống tay áo trống rỗng.

- Đưa vào Thiên Dược Giám! Toàn thân thần long đều là bảo vật, vừa vặn trẫm dùng gã luyện chế một lò bảo dược.

Bích Lạc Hoàng khí phách nói.

- Phụ hoàng..., nhi thần xin phụ hoàng giao con sắc long này cho nhi thần, nhi thần sẽ bào chế gã, để báo mối hận bị nhục nhã!

Hai mắt Bát công chúa đẫm lệ nói.

- Nha đầu Khuynh Thành, tại sao con lại ở trong phủ Cửu hoàng tử, còn gặp phải con sắc long sắc đảm ngập trời này?

Hai tròng mắt cơ trí của Bích Lạc Hoàng trêu tức nhìn nữ nhi nhà mình. Tuổi của Bích Lạc Hoàng rất lớn, con cái lại không nhiều, con nhỏ nhất Cửu hoàng tử cũng đã trưởng thành, sau này bên cạnh cũng chỉ có một tiểu tử chưa thành niên như Bát công chúa, đương nhiên là hết sức sủng ái. Nhưng dù sao ông cũng là hoàng giả, hoàng giả đủ tư cách khống chế tất cả, làm việc tự có quy tắc của mình. Sẽ không bởi vì nữ nhi mà rối loạn hoàng mệnh.

- Nhi thần vốn là tìm đến Lý Lân vừa mới đầu nhập vào Cửu ca, ai biết mập mạp chết bầm vậy mà dẫn con đến chỗ con sắc long đó, phụ hoàng phải làm chủ cho con.

Bát công chúa lắc lắc cánh tay Bích Lạc Hoàng làm nũng nói.

Quản gia béo của quý phủ Cửu hoàng tử đứng xa xa mềm nhũn hai chân, tê liệt ngồi dưới đất, trong lòng tràn đầy ủy khuất, quả thật Lý Lân được an bài ở tại nơi đây, chỉ là không biết vì sao không thấy Lý Lân, nơi đây lại xuất hiện một con sắc long hại chết người không đền mạng.

- Được rồi, chuyện này dừng ở đây, con sắc long này có thể giao cho con, tiểu tử kia, ngươi không ý kiến chứ?

Bích Lạc Hoàng vỗ về đỉnh đầu nữ nhi nhà mình, hai tròng mắt lại nhìn hướng sân viện bên cạnh.

Kẹt một tiếng, cửa tiểu viện mở ra, Lý Lân ăn mặc chỉnh tề đi ra.

- Bái kiến hoàng đế bệ hạ!

Thần sắc Lý Lân cũng được cho là cung kính, không nói đến thân phận hoàng đế, chỉ cần thực lực cao thủ Võ Tôn đã đủ cho Lý Lân đối đãi cung kính.

- Lý Lân, tên khốn nạn nhà ngươi, con mẹ nó ngươi vậy mà gài ta!

Ngao Vô Không nằm trên mặt đất, bị giam cầm tu vi nhìn thấy Lý Lân có thể nói là kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, không để ý hình tượng chửi ầm lên.

- Ta gài ngươi? Ngao Vô Không, ngươi nói xem ta khi nào thì gài ngươi?

Lý Lân bày một bộ vẻ mặt nghi hoặc, chỉ là người sáng suốt đều biết hắn đang giả trang.

- Ngươi kêu ta... Là ngươi...

Ngao Vô Không bỗng chốc không biết nói gì, ngẫm lại quả thật hết thảy mọi việc đều là mình vì trả thù Lý Lân mà làm ra. Nhưng từ chuyện Lý Lân biến mất, Ngao Vô Không hiểu được mình đã trúng chiêu của Lý Lân.

- Lời phải nói rõ ràng, ta chỉ kêu ngươi hộ pháp cho ta. Nhưng không kêu ngươi bắt cóc công chúa điện hạ. Tuy ngươi là ta mang đến, nhưng đó lại là hành vi cá nhân của ngươi. Tin tưởng hoàng đế bệ hạ cũng sẽ nhìn rõ mọi việc.

Lý Lân bình tĩnh mười phần nói. Giống như không một chút lo lắng bởi vì Ngao Vô Không mà ảnh hưởng bản thân.

- Tiểu tử kia, ngươi chính là Lý Lân, đệ tử khiến cho người ta nhìn không thấu từ trước tới nay của học viện Thần Ma? Biến thái vừa mới nhập học đã rời đi?

Bích Lạc Hoàng hứng thú nhìn Lý Lân, ánh mắt hiểu rõ tất cả kia làm cho cả người Lý Lân không được tự nhiên.