Tam Thái Tử

Chương 551: Tai nạn của thành Trung Châu




Đáng tiếc Đại Bằng tộc thượng cổ và Thần Kình tộc thượng cổ luôn là đối thủ sống còn, Đại Bằng thượng cổ còn lấy rồng và cá voi làm thức ăn, cừu hận hai tộc dù là sau khi bị bức lui khỏi Thương Long đại lục cũng không ngừng dây dưa, không phải Đại Bằng thượng cổ xông đến thế giới của hai tộc long, kình săn mồi, thì là Thần Kình thượng cổ mai phục giết chết Đại Bằng thượng cổ. Hai tộc chính là kẻ thù vừa gặp mắt đã đỏ mắt. Cái gì mà nhận thức chung, cái gì ước định, sớm đã bị vứt ra khỏi đầu rồi.

Kíu...!

Một tiếng kêu sắc bén, Bằng Bất Thông hóa thành đại bằng trăm trượng, lợi trảo sắc bén đánh về phía Tinh Tán.

- Nộ Hải Thao Thao!

Tinh Tán hét lớn, vô tận thủy khí trong nháy mắt hội tụ thành biển, biển nước như có linh tính hóa thành bàn tay to lớn che cả bầu trời, đánh về phía lợi trảo của đại bằng trên bầu trời.

Ầm một tiếng, bằng trảo bị đánh lui, nước biển hóa thành bàn tay trong nháy mắt tan vỡ, đồng thời sóng nước kịch liệt cũng kèm theo sóng xung kích lan ra xung quanh, lực đạo khủng bố khiến cho hư không xuất hiện từng khe rách.

Rầm một tiếng, lại một đạo thân ảnh chui từ hư không ra, đây là một mỹ phụ trung niên, khoác áo khoác màu trắng sữa, nhìn qua có vẻ quý khí mười phần. Đáng tiếc lúc này vẻ mặt tuyệt thế mỹ nữ tràn đầy sát cơ, mà phía dưới cái áo khoác có một vết rách phá hủy đi vẻ đẹp.

- Hai tên ngu ngốc các ngươi lại ra tay ở đây, các ngươi điên rồi sao?

Mỹ phụ trung niên trách.

Đáng tiếc Tinh Tán và Bằng Bất Thông lại điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ, căn bản không hề để ý đến lời nói của mỹ phụ trung niên.

- Hai tên hỗn đản các ngươi, không được, phải hỏi xem đệ tử tộc ta vì sao tự nhiên biến mất.

Trung niên mỹ phụ là tận mắt nhìn thấy hậu bối trong tộc biến mất, cứ như vậy biến mất trong hư không, hơn nữa lúc nàng chuẩn bị ra tay tìm kiếm, thì hư không lại tan vỡ, hư không loạn lưu vô hạn đã xóa sạch những manh mối còn lưu lại, làm sao không khiến mỹ phụ trung niên không tức giận, nếu không phải hai người đang giao chiến, thực lực không dưới nàng, sợ rằng mỹ phụ trung niên sớm đã giết hai người trút giận rồi. Cho dù như thế, mỹ phụ trung niên cũng chuẩn bị dừng chiến đấu trước đã, sau đó sẽ hỏi hướng đi của đệ tử.

Xào xạc!

Từng đội chiến sĩ giáp đen từ phía xa chạy tới, ký hiệu của Bích Lạc hoàng triều trên áo giáp khiến người ta chấn động.

- Chấp pháp thiên quân của Bích Lạc hoàng triều!

Mỹ phụ trung niên kinh hãi, vốn muốn ra tay lập tức ngừng lại. Cả người thậm chí nhanh chóng lui lại, tránh tiếp xúc với đội quân chém giết này.

Chỉ trong nháy mắt, chi đội ngũ khoảng ba mươi người này đã đến bên bờ chiến trường, những người này toàn thân đều bao phủ trong áo giáp, chất liệu áo giáp nhìn qua có vẻ phổ thông, nhưng lại phát tán ra tuyên cổ chi khí yếu ớt. Phía sau thiết giáp lạnh lẽo này chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.

- Không tuân mệnh lệnh của bệ hạ, giết!

Thanh âm lãnh khốc truyền đến, hắc giáp thiên quân lập tức ra tay, lực lượng khủng bố mạnh mẽ xung kích đến chiến trường của Tinh Tán và Bằng Bất Thông, biến cố bất ngờ này khiến hai lão già đại kinh thất sắc. Lúc này muốn dừng tay thì đã muộn. Phải biết hộ pháp thiên quân của Bích Lạc hoàng triều ai cũng có thực lực cấp Võ Tôn, quan trọng nhất là, những người này tinh thông chiến trận, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố.

Rầm một tiếng, hư không lại xông ra mấy đạo thân ảnh, trong đó có mấy lão tổ đại gia tộc trong thành Trung Châu, không hề chậm trễ lập tức quay người rời đi, tại thành Trung Châu này va chạm Bích Lạc hoàng thất thuần túy là tìm chết. Nhưng vẫn còn nhiều người sắc mặt âm trầm lưu lại, những người này tuy rằng đều có dáng vẻ nhân loại, nhưng từ khí tức quỷ dị quanh người họ, hẳn là không phải nhân tộc.

Trên chiến trường Bằng Bất Thông bị một tiểu đội hắc giáp vây giết, chân thân đại bằng thượng cổ khổng lồ đã bị áp súc đến kích thước con người, cả người vết máu loang lổ, có vẻ rất chật vật. Hai mắt đỏ bừng nhìn về phía cao thủ vạn tộc thượng cổ đang đứng xa xa xem chiến, hô to:

- Chư vị, Bích Lạc hoàng thất cướp thanh niên cao thủ tộc ta, xin chư vị ra tay giúp đỡ.

Lời của Bằng Bất Thông đương nhiên là ăn nói lung tung, mục đích chính là để khuấy đục trận chiến này. Còn dẫn tới cao thủ vạn tộc cùng giúp, phá giải nguy cục này.

- Cái gì? là Bích Lạc hoàng triều cướp đi thanh niên tộc ngươi, nói vậy thanh niên cường giả tộc ta cũng rơi vào tay Bích Lạc hoàng thất rồi. Đáng chết, lập tức thả thanh niên tộc ta ra.

Có cao thủ vạn tộc tính khí nóng nảy hét lớn.

Trên mặt Bằng Bất Thông xuất hiện vẻ vui mừng, nhìn ra có hy vọng. Hắn hét lớn:

- Chư vị xin cùng ra tay, chúng ta liên hợp lại đòi Bích Lạc hoàng triều trả lại công đạo. Cho dù là nhân tộc muốn gây ra chiến tranh, vạn tộc thượng cổ chúng ta cũng không sợ!

Lời của Bằng Bất Thông đã có tác dụng, có người không nhịn được ra tay, nhanh chóng có thêm càng nhiều người gia nhập. Một hai cao thủ cấp Võ Tôn đại chiến đã có thể phá vỡ cả thành Trung Châu, huống hồ là một đám cao thủ Võ Tôn hỗn chiến. Nhất thời khí tức hủy diệt đã từ trung tâm diễn võ trường Thương Thiên lan ra bốn phía.

Những đại gia tộc mở ra đại trận phòng hộ kia sắc mặt đại biến, nguy cơ này đơn giản có thể gọi là diệt thế, không có cao thủ Võ Tôn hậu kỳ tọa trấn, chỉ dựa vào trận pháp trong gia tộc căn bản không thể giữ được truyền thừa. Tán tu và tiểu gia tộc không có bản lĩnh phòng hộ càng tuyệt vọng ra mặt.

Chạy...!

Trong đầu mọi người chỉ có ý niệm này.

Chính vào lúc này, toàn bộ thành Trung Châu xảy ra chấn động kịch liệt, chấn động không phải tới từ chiến trường giao chiến, mà là đến từ từng con đường ngang dọc khắp thành Trung Châu.

Một cỗ nhân uân chi khí bay lên, cả thành Trung Châu lại hóa thành một tòa trận pháp to lớn. Tất cả mọi người đều phát hiện bản thân không ra được, cho dù là truyền tống trận to lớn của thành Trung Châu cũng bị cỗ trận pháp này phong ấn hoàn toàn.

- Trời ơi, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cả thành Trung Châu lại bị phong cấm?

Có tán tu tuyệt vọng hô hoán, đáng tiếc đối mặt với thần tiên đánh nhau, tâm tình của tiểu tốt như bọn họ không ai để ý.

Trung ương hoàng cung, một tòa môn hộ năng lượng đen kịt đột nhiên xuất hiện chính giữa hoàng cung, một thân ảnh to lớn ngưng thần đứng trước môn hộ. Hắn một thân trang phục hoàng giả, chính là đương đại Bích Lạc Hoàng nắm trong tay Bích Lạc hoàng triều nghìn năm.

- Lão tổ, ta đã hạ quyết tâm rồi!

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói. Trên mặt tràn đầy kiên định vạn cổ khó tan.

Môn hộ yếu ớt, không có thanh âm truyền lại, Bích Lạc Hoàng bất động đứng đó, trên mặt không hề có vẻ bất đắc dĩ.

Có lẽ là nửa canh giờ, có lẽ lâu hơn, trên môn hộ truyền tới một tiếng thở dài nhè nhẹ.

- Muốn làm thì đi làm đi! Chỉ cần ngươi có thể chịu được cái giá như vậy là được!

Giọng nói già nua truyền tới.

Bích Lạc Hoàng thở phào một hơi, vẻ mặt oai hùng lóe lên một tia nhẹ nhõm. Cung kính thi lễ với môn hộ một cái, rồi cấp tốc xoay người rời đi.

Năng lượng môn hộ cũng không biến mất, dường như qua một chớp mắt, lại dường như qua rất rất lâu, tiếng thở dài nhè nhẹ lại vang lên, trong đó tràn ngập nỗi niềm đau thương với chúng sinh.

- Thương thay hàng vạn bách tính thành Trung Châu, cái giá này đáng sao?

Không ai biết sắp xảy ra chuyện gì, cũng không ai có thể trả lời câu hỏi của tồn tại trong cánh cửa thần bí. Dường như không ai biết thành Trung Châu tại sao phải phong cấm, hàng vạn sinh linh trong chiến trường đại chiến cấp Võ Tôn sẽ có kết quả gì.

Trong chính điện Bích Lạc hoàng triều, Bích Lạc Hoàng đang ngồi ngay ngắn, trước mặt hắn là chín thanh niên anh tuấn đứng thẳng. Cửu hoàng tử phong thần tuấn dật đứng ở cuối cùng.

- Phụ hoàng, đại trận đã mở, cả thành Trung Châu đã không ai có thể rời đi.

Thanh niên đứng đầu cung kính nói.

- Rất tốt, tất cả chiếu theo kế hoạch mà làm! Lần hành động này chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.

- Vâng!

Chín vị hoàng tử cung kính nói.

- Tinh Thần, lần này ngươi làm trận nhãn, chuyện còn lại giao cho ngươi! Trẫm mong ngươi có thể sống sót, huyết mạch Lạc gia chúng ta không thể đoạn tuyệt!

Bích Lạc Hoàng chuyển mắt nhìn Cửu hoàng tử Lạc Tinh Thần, trên mặt tràn đầy tình thương của người cha.

- Phụ hoàng, không phải còn có tiểu muội sao! Huyết mạch Lạc gia sẽ không đoạn tuyệt!

Cửu hoàng tử trầm giọng nói.

Bích Lạc Hoàng lắc đầu, đôi mắt dường như nhìn thấu hư không, nơi đó chính là phủ đệ lâm thời của Lý Lân, Bát công chúa vẻ mặt hoàn toàn nôn nóng đứng bên cạnh Ảnh Tử, đồng thời thỉnh thoảng đá Ngao Vô Không một cước, khiến Ngao Vô Không không giữ hình tượng hét ầm lên. Chỉ là phân thân của Ngao Vô Không chỉ là tốt mã dẻ cùi, sao có thể là đối thủ của Bát công chúa, kết quả chỉ có thể bị đánh thảm hơn thôi.

Ngoài thành Trung Châu, trong Hắc Sơn Cốc, hư không không ngừng dao động, Ngao Vô Không hóa thành Sinh Tử Đao Cuồng Địa thần sắc ngưng trọng nhìn vào sơn cốc. Nếu trước đó hắn còn hoài nghi Lý Lân, hiện giờ đã hoàn toàn tin tưởng rồi.

- Tiểu thế giới, tên Lý Lân này lại nắm giữ một thế giới hoàn chỉnh!

Ngao Vô Không kinh ngạc không thôi. Đối với cao thủ cấp Võ Hoàng mà nói, tiểu thế giới vẫn chỉ là một giấc mơ, Võ Hoàng cửu phẩm cách Võ Tôn tuy không xa, nhưng một bước này khó như lên trời. Dù sao lĩnh vực vẫn chỉ là ý chí vô hình, nhưng tiểu thế giới đã hóa hư thành thực. Đây cũng là nguyên nhân vì sao võ giả dưới Võ Tôn vĩnh viễn không thể so sánh với cao thủ Võ Tôn. Người ta có lực lượng một thế giới duy trì, cho dù tiêu hao cũng có thể tiêu hao chết ngươi.