Tam Thái Tử

Chương 771: Tần Tuyết Linh hung hãn




Trời cao truyền đến tiếng gầm thét trầm thấp, dường như lão trời già đang tức giận rít gào.

Gào...!

Bóng đen ngẩng mặt lên trời gầm thét, bá đạo chi ý ngang nhiên sung mãn. Chiến ý khủng bố trực tiếp xông thẳng lên trời. Thiên địa bỗng bị kìm hãm, dường như lo lắng vô cùng.

Cảnh tượng này khiến mọi người chấn kinh, thiên địa lôi phạt lại bị một bóng đen cắn nuốt, mà bóng đen giằng co với thiên đại lại thắng lợi trở về.

- Trời ơi, đó là thiền tượng của thiên đế sao? Không phải thực thể đã có uy thế như vậy, thiên đế năm đó đạt đến mức độ nào rồi?

Mọi người trong đế đô nhìn thấy đều có vẻ chấn động.

Vũ Vương bay ra từ hoàng cung cũng có vẻ chấn động. Sau khi thành lập Đại Tần đế triều, Đại Tần thiên đế rất ít xuất thủ, cho dù là Vũ Vương cũng không biết thiên đế đạt đến trình độ nào. Trong Đại Tần chuyển sinh, hoàng tử, bộ tướng đều thành công chuyển thế, chỉ có thiên đế vốn là chủ đạo lại không xuất hiện. Vũ Vương giám quốc không thể không nói là một loại bất đắc dĩ. Còn về một loạt hành động của Vũ Vương, chẳng qua là hành vi của bản thân sau khi dã tâm bành trướng. Vũ Vương và các hoàng tử trực hệ Đại Tần đế triều đều đoán là thiên đế đã ngã xuống, vì thế đều cạnh tranh vị trí tối cao. Nhưng Vũ Vương tuy cường đại, lại là Đại Tần đệ nhất thái tử năm đó, nhưng các vương hầu hoàng tộc khác cũng không yếu. Có thể nói mỗi vương hầu Đại Tần chuyển thế thành công lại hồi phục ký ức kiếp trước đều có thực lực khủng bố.

Cắn nuốt lôi đình, thần tượng trong biển mây khí vận yên lặng đi, đôi mắt khủng bố cũng dần nhắm lại, cả biển mây khí vận lại lần nữa trở thành một mảnh mơ hồ, cho dù là thần tượng Vũ Vương ở gần nhất cũng không nhìn rõ bên trong có gì.

Hậu viện Tần phú Tần Tuyết Linh đang bế quan lại mở mắt, trên mặt lóe lên một tia sát khí. Tuy nàng thành công đột phá Thần cấp, khôi phục ký ức kiếp trước, nhưng nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma trước đó lại khiến nàng tức giận.

Ong...!

Tần Tuyết Linh trực tiếp biến mất trong nơi bế quan.

Trong đại sảnh Tần gia, đám người Tần Mục cũng chấn động, mà Thụy Vương lại tràn đầy vẻ hâm mộ.

- Thiên đế quả nhiên đạt đến trình độ khủng bố, bản vương cũng muốn thành cao thủ như thế, chuyển thế của Nguyên Tố Chi Tổ, chính là đỉnh lô tu luyện tốt nhất, ta tuyệt đối không thể bỏ qua.

Trong lòng Thụy Vương suy nghĩ, lần này hắn tất phải có được Tần Tuyết Linh.

- Tần nguyên soái, đề nghị của bản vương hy vọng ngài suy nghĩ cẩn thận, bản vương nhẫn nại có hạn, hy vọng ngài đừng làm khó bản vương.

Thụy Vương mở miệng uy hiếp.

- Khẩu khí thực lớn, cũng dám uy hiếp Tần gia chúng ta, ngươi ngại sống lâu sao?

Tiếng nói lạnh lùng truyền tới, một đạo thân ảnh xuất hiện sau lưng Thụy Vương.

- Tuyết Linh!

Sắc mặt Tần Mục biến đổi, hắn vô thức tiến lên một bước muốn bảo vệ Tần Tuyết Linh. Nhưng một màn tiếp theo khiến sắc mặt lão đầy vẻ chấn động.

Thụy Vương biến sắc, quay người nhìn Tần Tuyết Linh tươi cười đầy sát khí. Trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ.

Thụy Vương là cao thủ Thần cấp trung cấp đỉnh phong, lại không biết Tần Tuyết Linh xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào. Trước đó thần thức quét qua, Tần Tuyết Linh chẳng qua chỉ là tu vi bán Thần cấp, thậm chí lúc đó để hạn chế nàng đột phá, Thụy Vương đã cố ý can thiệp. Mục đích là ngăn trở nàng trở thành cao thủ Thần cấp, thậm chí Tần Tuyết Linh xuất hiện tẩu hỏa nhập ma Thụy Vương cũng không bất ngờ. Nhưng Tần Tuyết Linh rõ ràng đột phá thành công rồi, chỉ là võ giả vừa mới đột phá Thần cấp lại khủng bố như thế sao?

- Tần cô nương, bản vương Lý Thụy hữu lễ!

Thụy Vương nói nhỏ.

- Vừa rồi là thần thức của ngươi cắt đứt ta đột phá?

Tần Tuyết Linh lạnh lùng hỏi.

- Cô nương hiểu lầm rồi, bản vương chỉ tò mò cô nương đang ở đâu, tuyệt không cố ý quấy rầy cô nương đột phá.

Trên mặt Thụy Vương lộ vẻ xấu hổ, kỳ thực trong lòng hắn lại có chút kinh hãi, hắn lại không nhìn thấu tu vi của Tần Tuyết Linh.

- Hừ, khua môi múa mép, bản cô nương ghét nhất loại nam nhân nghĩ một đằng nói một nẻo như ngươi. Cút ngay đi!

Ba chữ cuối cùng bá đạo vô cùng, hiển nhiên căn bản không để thực lực của vương hầu Đại Đường cường đại vào mắt.

Thụy Vương sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

- Tần cô nương, bản vương là vương hầu Đại Đường, cô nương lại bảo ta cút? Cô muốn Tần gia chọc lấy đại họa ngập đầu sao?

- Hừ! Ta mặc kệ ngươi là vương hầu gì, còn không cút, bản cô nương sẽ không khách khí nữa!

Tần Tuyết Linh cố nén lửa giận trong lòng, nếu không phải bận tâm thân phận Tần gia, nàng căn bản không thể đến đây chất vấn, mà có thể trực tiếp ra tay diệt sát. Tần Tuyết Linh kiếp trước là đại cao thủ sát phạt quyết đoán, đối mặt với uy hiếp căn bản không hề nương tay mềm lòng.

- Ngươi... Làm càn!

Thụy Vương tức giận, hắn cảm thấy có mấy cỗ thần thức tra xét Tần phủ, nhất thời thẹn quá hóa giận sắc mặt đỏ bừng.

- Ngươi đã không tự đi, vậy bản cô nương đành đánh ngươi đi vậy!

Tần Tuyết Linh lạnh lùng cười. Mạnh mẽ ra tay, một chưởng muốn đánh tới Thụy Vương.

- Hừ!

Thụy Vương hừ lạnh một tiếng, không hề nghĩ ngợi nghênh chưởng đối kháng. Hắn cho rằng nhìn không thấu thực lực của Tần Tuyết Linh là vì đối phương sử dụng một loại bí pháp nào đó, căn bản không phải thực lực của bản thân.

Ầm một tiếng, Tần Tuyết Linh không hề lay động. Thụy Vương lại lui về phía sau mười mấy bước, đá xanh dày dặn trên mặt đất cũng bị phá vỡ sau mỗi bước lui về.

Nếu không phải trong cơ thể còn có bí bảo hóa giải mấy phần lực đạo, một chưởng này sợ rằng đã khiến hắn bị thương nhẹ rồi.

Thụy Vương tức giận, trong tay xuất hiện một cây lang nha bổng to lớn, cuốn theo cương phong kinh khủng đánh về phía Tần Tuyết Linh. Thẹn quá hóa giận khiến hắn không còn chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Xoẹt...!

Một tiếng hú dài, Bạch Hổ Kiếm chằng chịt vết nứt xuất hiện trong tay Tần Tuyết Linh. Thanh Long Đao đã hủy rồi. Trong tay Lý Lân chỉ còn có Bạch Hổ Kiếm và Huyền Vũ Khải thôi.

Ầm một tiếng, kiếm khí tung hoành, theo đó là tiếng hổ gầm chấn động thiên địa. Thụy Vương ầm ầm thối lui, lòng bàn tay xuất hiện vết máu tí ti, cánh tay hơi chút run rẩy. Đồng thời vương bào trên người xuất hiện mấy vết rách kiếm khí, hiển nhiên không bị thương đến da thịt. Nhưng bộ dáng vô cùng nhếch nhác. Hiển nhiên một kích vừa rồi hắn chịu thiệt không nhỏ trong tay Tần Tuyết Linh.

- Không thể nào, ngươi vừa mới đột phá làm sao có thể có thực lực như vậy?

Thụy Vương không thể tin được hỏi.

- Thực lực của ngươi quá yếu!

Tần Tuyết Linh lạnh lùng nói. Bạch Hổ Kiếm vung lên, Tần Tuyết Linh như tiên tử lăng không hạ phàm.

Sắc mặt Thụy Vương trầm xuống, ầm ầm đánh ra một đạo kim quang, kim quang kim mạnh mẽ mở ra, kèm theo một tiếng kêu vô cùng hung tàn.

Sắc mặt Tần Tuyết Linh biến đổi, nàng cảm nhận được nguy cơ từ trong đạo kim quang này. Nhưng nàng không hề né tránh mà dũng cảm tiến tới, Bạch Hổ Kiếm chém về phía kim quang.

Ầm ầm, Tần Tuyết Linh lại lui lại, trên mặt thoáng hiện một tia trắng bệch. Nhưng uy lực của đạo kim quang cũng bị Tần Tuyết Linh làm suy yếu đến mức cực đại, lộ ra hình dạng bên trong. Lại là một sợi lông vũ nửa đen nửa trắng.

- Chân vũ của hung cầm thượng cổ? Trong tay ngươi lại có thứ này.

Hung cầm thượng cổ cực kỳ khủng bố, ngay cả cường giả Thánh cấp cũng trở thành thức ăn trong bụng chúng. Tần Tuyết Linh trước đó chỉ cảm thấy nguy hiểm, nhưng không cảm giác được đó là thứ gì. May mắn Bạch Hổ Kiếm xuất lực, Huyền Vũ Khải bảo hộ thân thể nàng, mới giúp nàng không bị thương mà tiếp được.

Thụy Vương không nói lên lời, hắn không ngờ Tần Tuyết Linh lại có thể ngăn cản chân vũ của hung cầm thượng cổ, mặc dù vì thực lực hiện tại của bản thân không thể hoàn toàn phát huy uy lực của nó. Nhưng cũng không phải một cường giả Thần cấp có thể dễ dàng ngăn cản.

Đột nhiên, sắc mặt Thụy Vương biến đổi, trầm giọng nói:

- Ngươi đã thức tỉnh ký ức kiếp trước rồi? Kiếp trước của ngươi sẽ không phải cường giả Thánh cấp chứ?

Tần Tuyết Linh lạnh lùng cười:

- Giờ mới phát hiện không cảm thấy hơi trễ sao?

Dứt lời, liên tục bước tới, trong nháy mắt đã tới trước người Thụy Vương. Ngọc chưởng đánh ra, một chưởng đánh Thụy Vương đang toàn lực phòng ngự bay đi. Tiếp đó Tần Tuyết Linh phát động công kích như bạo vũ cuồng phong, Thụy Vương đường đường là một cường giả Thần cấp, vương hầu Đại Đường, lại bị một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi Tần Tuyết Linh đánh tơi tả, kết quả này khiến những cường giả đưa thần niệm quan sát nơi này đều ngưng trọng.

Trong một góc bình dân sinh sống ở đế đô, một đạo thân ảnh vẻ mặt tiếc nuối rời đi, phẫn nộ trong mắt hiện lên thành lời.

- Đáng chết, nữ nhân này làm sao lại khủng bố như thế? Thụy Vương vô năng, ta còn cho rằng hắn có thể đắc thủ chứ!

Người này chính là tứ hoàng tử Lý Kỳ dẫn dắt Thụy Vương đến Tần phủ. Nhưng hắn vào lúc Tần Tuyết Linh đánh Thụy Vương tơi tả, đã biết không ổn, hiện giờ đang suy nghĩ làm sao để an toàn thoát thân.

Ầm ầm một tiếng, đại chiến Tần phủ kết thúc, đường đường Thụy Vương lại bị phong ấn tu vi, bị đá như hồ lô lăn lông lốc ra ngoài. Điều này khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều tràn đầy kinh hãi.

Ong...!

Một thân ảnh cẩm bào xuất hiện trước cửa Tần gia, người tới mặc vương bào giống Thụy Vương, nhưng khí chất trên người bá đạo hơn Thụy Vương thê thảm trên mặt đất vô số lần.

- Phế vật vô dụng.

Người tới chính là giám quốc thái tử Vũ Vương. Hắn tiện tay đánh ra một đạo chân khí, phá tan cấm chế trên người Thụy Vương.

Thụy Vương vẻ mặt xấu hổ, đứng lên không nói một lời dẫn theo người của mình bỏ đi.