Tam Thái Tử

Chương 941: Tát Ma chạy trốn




Đưa bọn nhỏ trở về xong, Lý Lân trở lại hậu viện, La Đức ngồi ở trên giường của hắn, đôi chân trắng nõn vung vẩy, nhơn nhơn tự đắc.

- Ngươi làm như thế nào? Khí thế lại hoàn toàn khác trước! La Đức nhảy dựng lên, cẩn thận đánh giá Lý Lân. Nếu không phải đã sớm biết, nàng cũng sẽ không tin tưởng người đang ở trước mặt lại chính là thiếu tộc trưởng của gia tộc La Căn danh chấn tây bắc.

- Ngươi nói cái gì ta không hiểu. Lý Lân giả ngu nói.

- Hừ, không cần giả bộ hồ đồ trước mặt bản tiểu thư, ngươi là La Căn - Tư Kha Đạt, không nghĩ tới Tây Sa tộc phí nhiều công sức tìm ngươi, vậy mà lại để cho ngươi thong dong trở lại khu vực sinh sống của bọn họ. Nếu Sa Thông Thiên biết ngươi ở chỗ này, chỉ sợ sẽ tức mà chết. La Đức cười tủm tỉm nói.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nơi này giao cho ngươi, ta đi khám bệnh tại nhà. Lý Lân thấp giọng nói.

- Ta và ngươi cùng đi! La Đức mở miệng.

Lý Lân mày nhăn lại, nói: - Ngươi đi theo ta làm cái gì?

- Hừ, đừng cho là ta không biết, mỗi khi trời tối ngươi đều đi đến Tam gia, xem bệnh cho vị nữ nhân mang thai kia, bất quá bọn họ không có bệnh gì, diện mạo cũng chỉ là bình thường, ngươi ân cần như vậy chỉ sợ là vì đứa nhỏ trong bụng các nàng, nói cho ta biết, đứa nhỏ trong bụng của bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì? La Đức trầm giọng nói.

- Ta bây giờ là một thầy thuốc, những việc chẳng phải đều là bình thường sao? Nhưng thật ra, ngươi không có việc gì lại muốn đi theo chỉ sợ là có mục đích khác. Lý Lân thần sắc lạnh xuống.

- Như thế nào, không tiếp tục giả vờ nữa sao? Trên mặt La Đức lộ nụ cười quỷ dị.

- Ngươi muốn tham dự vào thí nghiệm của ta? Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Quả nhiên là ngươi, tuy rằng không biết ngươi đang làm thí nghiệm gì, nhưng vừa lúc bản tiểu thư không có việc gì, tham dự vào cũng được.

- Tốt, một khi đã như vậy, nương tử của Lão Ngưu liền giao cho ngươi đảm nhiệm!

- Cái gì??? La Đức trợn tròn mắt, nàng tuy rằng không biết xem bệnh, nhưng nàng lại vốn là siêu cấp cường giả, đối với cấu tạo cơ thể mỗi người cực kỳ hiểu rõ, bệnh của phàm nhân tất nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

- Tin tưởng ta, đợi khi đứa nhỏ sinh ra, ngươi sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn. Trên mặt Lý Lân hiện lên nhất một nụ cười tà dị làm cho La Đức hận đến ngứa răng.

La Đức nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: - Có thể làm thiếu tộc trưởng của gia tộc La Căn bỏ qua lệnh triệu hồi của Giáo đình Quang Minh, cam tâm ở lại chỗ này làm thí nghiệm, thiết nghĩ đây nhất định là việc cực kỳ trọng yếu. Bản tiểu thư muốn nhìn xem cái gì có thể làm cho ngươi mê mẩn như vậy.

Lý Lân cười cười, không giải thích gì thêm. Hồn lực của La Đức tuy rằng cường đại, nhưng không có năng lực quan sát tinh tế, bởi vậy cho dù mang theo nàng, nàng cũng không thể nhìn ra cái gì. Nhưng đợi khi hài tử của Tam gia được sinh ra, La Đức khẳng định cũng sẽ có thu hoạch, nhất là khi nàng đi theo con đường của Chúa tể Ám Dạ, chú ýnương tử của lão Ngưu cũng tốt.

Sau đó, trong thôn lại khôi phục sự yên tĩnh, vì đảm bảo sự yên ổn trong thôn, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Lý Lân, La Đức phải mang một cái khăn che mặt. Quả nhiên, có một tầng cái khăn che mặt, hậu sinh trong thôn tuy rằng còn có thể bị hấp dẫn, nhưng cũng không còn quá mãnh liệt như cũ. Nữ nhân trong thôn cũng dần dần tiếp nhận người phụ nữ xinh đẹp đến không hợp thói thường - tiên sinh phu nhân này.

Ở cách tiểu sơn thôn ba trăm dặm trong một tòa thành trấn, Tát Ma trên mặt có vẻ bối rối. Đối diện với y là Bằng Tam thần sắc bình tĩnh, bộ dạng trái ngược không hề quan tâm đến y.

- Thiếu gia khi nào thì trở về, đã ba tháng rồi! Câu nói này Tát Ma mỗi ngày đều nhắc lại, Bằng Tam nghe đến phát chán rồi. Bất quá lúc này cho dù bọn họ muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì bên ngoài toàn là cơ sở ngầm của Tây Sa tộc. Thậm chí thỉnh thoảng còn có cường giả cấp Chí Tôn đảo qua, khiến cho hai người cực kỳ khổ sở.

- Bằng Tam ca, ta về phòng trước. Nói xong, mập mạp đứng dậy trở về, phía sau hắn, trong ánh mắt Bằng Tam hiện lên vẻ tàn khốc.

Một lát sau, trong nhà Bằng Tam xuất hiện một đạo hắc ảnh, đây là một người áo đen, gã có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi này chứng tỏ thực lực của gã cực kỳ mạnh.

Bằng Tam đứng dậy, thần sắc vô cùng cung kính nói: - Ra mắt đặc sứ đại nhân.

- Mấy ngày nay có tin tức gì không? Có biết được nơi La Căn - Tư Kha Đạt đang ẩn trốn không? Hắc y nhân trầm giọng nói. Từ ngữ khí của gã, hắc y nhân này nhất định phải có thân phận khá cao, Bằng Tam đối với gã cực kỳ cung kính.

- Không có, Tư Kha Đạt giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả mập mạp chết bầm có quan hệ thân thiết với hắn kia cũng không biết. Có thể hắn đã thật sự chết rồi hay không? Bằng Tam trầm giọng nói. Không có ai ngóng trông cho Lý Lân chết hơn hắn, bởi vì nếu như vậy thì hắn có thể được giải thoát rồi, không cần hàng ngày phải ở chung với mập mạp ghê tởm kia.

- Cái tên mập mạp kia mỗi ngày đều ở trong phòng làm gì? Đặc sứ đột nhiên thấy hứng thú với Tát Ma. Thực lực đối phương không mạnh, lại có thể làm cho La Căn - Tư Kha Đạt xem y là thân tín, nhất định không phải là người đơn giản.

Vừa nhắc tới sở thích của mập mạp, đến thần kinh thép như Bằng Tam, cũng nhịn không được khóe miệng co quắp lại.

- Mập mạp chết bầm có sở thích luyến thi, cả ngày ở chung với tử thi hắc bà.

Hắc bào nhân sửng sốt, hiển nhiên cũng bị đáp án này làm sững sờ.

- Cẩn thận chú ý, đừng để cho hắn chạy. Hắc y một hồi lâu sau mới thốt lên lời. Hiển nhiên đã mất đi hứng thú tra xét gian phòng của mập mạp.

- Đặc sứ yên tâm, nếu như ngay cả một tên mập mạp chết bầm còn chưa đạt tới Thần cấp cũng để cho chạy trốn, vậy thì cái đầu của ta tồn tại cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Bằng Tam tự tin nói.

Hắc y nhân gật gật đầu, xoay người biến mất không thấy đâu nữa.

Bằng Tam nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía hắc y nhân ánh mắt lộ hung quang.

- Ai! Tư Kha Đạt, rốt cuộc ngươi đã chết hay chưa? Lão tử bị ngươi làm cho ăn ngủ bất an, nếu ngươi đã chết là tốt nhất. Bằng Tam thì thào tự nói, từng cũng là hảo nam nhi, sau mấy phen nhân duyên, vì giữ mạng sống, hắn đã đổi chủ vài lần. Nhưng đối với Tư Kha Đạt, chủ tử hiện tại này, hắn nhìn không thấu, sau khi phản bội, cuộc sống hàng ngày luôn bất an.

Nhưng vào lúc này, trong phòng của mập mạp chết bầm, truyền ra tiếng ngáy cách rất xa cũng có thể nghe thấy được.

Bằng Tam cười cười, làm người mà như lợn béo thế thì được tích sự gì, hảo nam nhi cần phải sát phạt tứ phương, chỉ có máu tươi mới có thể chứng minh giá trị tồn tại của hắn, chỉ có giết chóc mới có thể đem lại cho hắn sự hưng phấn điên cuồng.

Nhưng rất nhanh ước mơ của hắn bị phá vỡ, hắc y nhân đã quay lại.

- Không đúng, tiếng hít thở này không đúng. Hắc y nhân nói khiến cho Bằng Tam cảm thấy khó hiểu. Hắn nhìn đặc sứ, nếu không phải do tình thế, Bằng Tam cũng sẽ không cúi đầu trước hắn.

- Khốn kiếp, tên mập mạp chết bầm kia chạy mất rồi! Hắc y nhân biến sắc, giận dữ hét lên với Bằng Tam.

- Cái gì??? Ngài đang nói đùa hay sao! Nghe tiếng ngáy của tên mập mạp chết bầm kia, từ trước cho tới bây giờ đều vẫn như thế. Bằng Tam bất mãn nói. Chính hắn dù sao cũng là cường giả Đế cấp đỉnh phong, mặc dù phải nương dựa người khác, nhưng dù sao cũng không phải loại chó mèo nào cũng có thể rít gào trước mặt hắn.

Hắc y nhân giận dữ, trực tiếp lao ra, một cước đá văng cửa phòng Tát Ma, đầu tiên đập vào mắt đúng là mập mạp đang gục trên bàn ngáy ngủ.

- Đây không phải là... Bằng Tam không mở miệng được nữa rồi, đâu còn là mập mạp chết bầm Tát Ma, đây chỉ là một túi bông tài hình người mà thôi, ở sau vách tường gần đó có một cái còi, bên trên có khắc một phong trận cỡ nhỏ, chính là do có phong trận này tồn tại nên mới có thể phát ra tiếng giống hệt tiếng ngáy của con người.

- Người đâu? Hắc y nhân lớn tiếng rít gào.

Bằng Tam vẻ mặt vẻ lo lắng, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, một người bình thường nhìn như vô dụng lại đột nhiên biến mất.

- Âm mưu, có âm mưu. Chẳng lẽ là Tư Kha Đạt đã trở về rồi? Hắc y nhân thanh âm vô cùng âm lãnh nói.

- Không có khả năng...Hắn trở về nhất định sẽ cho ta biết, vì sao chỉ mang đi tên béo này. Bằng Tam lớn tiếng nói.

- Hừ, nếu như là ta thì ta cũng sẽ không mang theo ngươi. Hắc y nhân trước khi rời đi còn lưu lại một câu.

Bằng Tam đứng ngây người tại chỗ, hắn biết Lý Lân cho tới tận bây giờ vốn không tín nhiệm hắn, nhưng dù sao đã đi theo Lý Lân một thời gian không ngắn, bị quẳng đi như vậy làm cho Bằng Tam trong đáy lòng sinh ra oán hận. Đương nhiên, loại người như Bằng Tam, cho dù Lý Lân cứu hắn hắn cũng sẽ không cảm kích. Hắn vẫn sẽ vì cái mạng nhỏ của mình mà bán đứng Lý Lân.

Cách trấn nhỏ năm trăm dặm có một con sông lớn, ở trên mặt sông có một quan tài rách nát đang trôi nổi, nhanh chóng hướng về phía hạ du lao tới. Mọi người đang đi thuyền trên sông, nhìn thấy vật này đều mở miệng kêu lên một tiếng xui xẻo, căn bản không có ai quan tâm tới nó. Quan tài rách nát này không thể chịu được sức nước sẽ bị phá hủy, sau đó thi thể bên trong tất nhiên trở thành đồ ăn cho cá tôm. Hơn nữa nhìn chất lượng quan tài thấp kém, bên trong nhất định không thể cất dấu đại nhân vật nào được. Cho nên tuy rằng rất nhiều người đã thấy, nhưng gần như không có ai chú ý.