Tam Thái Tử

Chương 945: Niết bàn




- Lão Ngưu!

- Tam ca!

Vợ của Trần Lão Ngưu và Trần Tiểu Tam cũng không có việc gì, cả đám nhìn bộ dạng kích động của nam nhân nhà mình thì cảm thấy rất khó hiểu.

- Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ đâu? Trần Đại Đao vẫn chưa nhìn thấy đứa nhỏ, trên mặt nhịn không được hiện lên vẻ khẩn trương.

- Ở gian phòng sát vách, là con của của chúng ta! Vợ của Trần Đại Đao ôn nhu cười nói, ba nam nhân liếc nhìn nhau, vội vã đi đến gian phòng sát vách.

- Hừ! Những nam nhân này thật là, có con rồi thì ngay cả lão bà cũng không cần! Vợ của Lão Ngưu nói. Lời còn chưa dứt, chính mình trước hết nở nụ cười. Mấy người phụ nữ trên mặt đều lộ vẻ hạnh phúc mỉm cười.

Trong gian phòng sát vách, ba đứa trẻ tinh minh nằm song song trên giường. Đệm chăn đều giống hệt nhau, điều này làm cho ba đại nam nhân hoáng váng.

- Điều này… làm sao chúng ta có thể nhận biết được đây? Tiểu Tam nhức đầu hỏi.

Ba người không biết nói gì, ba hài tử đều đang ngủ say, hơn nữa đều cực kỳ mịn màng đáng yêu.

- Ta cảm thấy con ta là đứa ở giữa, ngươi xem, tướng mạo này thật giống ta, uy phong lẫm lẫm. Lão Ngưu chỉ vào đứa bé ở giữa nói.

- Nói bậy, nhìn như thế nào thì đứa ở giữa này cũng giống con ta hơn! Đứa bên phải kia mới giống như là của ngươi. Khoan đã, đứa bên trái nhìn có vẻ càng giống ta hơn. Trần Đại Đao càng nói càng không thể xác định, cuối cùng quyết định ba đứa đều giống.

Lão Ngưu và Trần Tiểu Tam vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên chuyện này thật sự làm cho bọn họ luống cuống.

Ba nữ nhân nghe thấy tiếng tranh luận, đi tới, vợ của Lão Ngưu tức giận nói: - Có người làm cha như các ngươi hay sao? Ngay cả con của mình cũng không nhận ra được.

Ba nam nhân cười gượng, hiển nhiên không biết nên phản bác như thế nào. Nhưng rất nhanh, lại đến phiên ba nam nhân vui sướng khi người gặp họa, bởi vì ba nữ nhân cũng ra vẻ không thể xác định được người nào là con của mình.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, khẳng định Triệu tiên sinh biết, Triệu tiên sinh đang ở đâu? Vợ của Lão Ngưu hỏi.

Trần Đại Đao vỗ đùi, ảo não nói: - Triệu tiên sinh bị thương, chúng ta nhanh đem hắn tới. Nhìn thấy vợ con mà quên cả đại ân nhân đã cứu vợ con.

Vừa nghe thấy Lý Lân bị thương, ba nữ nhân càng thêm khẩn trương. Rất nhanh Lý Lân được mang tới, nhưng ở đây không ai biết trị bệnh cứu người, mọi người chỉ có thể ngây ngốc nhìn nhau.

- Tiên sinh, tiên sinh, ngươi làm sao vậy? Đại Sơn mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên. Hoắc Sâm hiếm khi không gây sự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy lo lắng.

- Đúng rồi! La Đức tiểu thư tinh thông y thuật, mau mời La Đức tiểu thư đến! Rốt cuộc vẫn là nữ nhân tinh tế hơn, vợ của Đại Đao nghĩ tới La Đức vốn đi theo Lý Lân hành nghề y, tìm nàng tất nhiên so với ở nơi này luống cuống có ý nghĩa hơn nhiều.

Lúc này La Đức đang đứng ở bên ngoài thôn, nhìn về hẻm núi to lớn phía, ngẩn người.

- Chỗ này phụ thân đã dẫn ta tới rồi, không đúng, là phụ thân mang theo tỷ tỷ đến đây, ta có thể mơ hồ cảm ứng được. La Đức nói xong, trên mặt, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra. Cực kỳ bất công, tỷ tỷ bởi vì thức tỉnh sớm hơn nên đã được phụ thân coi trọng bồi dưỡng, chính mình chỉ có thể trở thành cái bóng của tỷ tỷ, cả đời sinh tồn dưới cái bóng của tỷ tỷ mà thôi.

La Đức rất ít biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt của mình, rất nhanh nàng đã ổn định lại tâm tư, thật vất vả mới nắm giữ được quyền chủ động, nàng sẽ không nhượng lại dễ dàng.

- Ta muốn vào xem một chút bên trong có cái gì! La Đức thấp giọng tự nói. Nàng tồn tại đã rất nhiều năm tháng, nhưng phần lớn thời gian bị vây ở trong hư vô mịt mùng, tuổi thật của nàng cũng không lớn, làm việc cũng thiếu mục đích, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cứ quấn quít lấy hành động của Lý Lân. Dù sao cảm giác vừa tỉnh đã được Lý Lân cứu, mặc dù trong miệng không thừa nhận, nhưng địa vị của Lý Lân ở trong lòng hắn cũng không phải chỉ là người qua đường.

- La Đức tiểu thư, La Đức tiểu thư! Thanh âm của Trần Đại Đao từ trong sơn thôn đàng xa truyền đến.

La Đức chỉnh đốn tâm tình, có chút buồn cười: - Xem ra những người phàm tục kia để thích ứng được nơi này còn phải cần một khoảng thời gian nữa.

- La Đức tiểu thư, Triệu tiên sinh bị thương, Triệu tiên sinh bị thương! Thanh âm của Trần Đại Đao lại vang lên. La Đức trong lòng căng thẳng, bay lên trời chuẩn bị quay về xem.

- Sư mẫu, sư mẫu, sư phụ bị thương!

Tiếng của hai đứa trẻ vang lên, hai tiếng sư mẫu này làm hại La Đức lảo đảo choáng váng, thiếu chút rớt từ trên không xuống đất.

- Hai tiểu quỷ, nếu còn nói lung tung ta sẽ cắt lưỡi các ngươi. La Đức thầm mắng, nhưng cũng tự giác tăng nhanh tốc độ.

Nhìn thấy La Đức từ phía trên bay vào, hai tiểu tử cảm thấy tò mò, ba người Trần Đại Đao thì tỏ vẻ sợ hãi.

- Để ta xem! Lúc này thanh âm của La Đức không lớn, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.

Trong phòng, Lý Lân đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc.

- Hắn trúng độc! La Đức chỉ nhìn thoáng qua liền kết luận nói.

Tất cả mọi người bị chấn kinh, không rõ làm sao Triệu tiên sinh có thể bị trúng độc.

- Chẳng lẽ là rắn độc? La Đức tiểu thư có biện pháp cứu trị không? Thiếu linh dược gì chúng ta đều có thể đi thu thập. Trần Đại Đao lớn tiếng nói.

La Đức lắc đầu, nói: - Hỗn độn kịch độc, cường giả cấp Chí Tôn dính phải cũng phải chết, nếu không phải thực lực của hắn cường đại, chỉ sợ lúc này sớm đã bị ăn mòn thành một đống xương khô.

Mọi người sắc mặt đại biến, ba nữ nhân càng khóc to lên.

- Khóc cái gì, hắn còn chưa có chết, người này là mạng con gián, nào có chết dễ dàng như vậy. Lý Lân nhìn như rất suy yếu, nhưng trên thực tế còn cách cái chết xa vạn dặm. Hơn nữa lúc trước, khi đỡ đẻ, hắn dường như đã khám phá ra bí mật nào đó, đang tiến hành một lần niết bàn quan trọng.

Không cần nói đến Lý Lân là người trực tiếp sáng tạo nên, cho dù là La Đức cũng từ nhi tử của Lão Ngưu nhận được sự trợ giúp cực lớn, đây cũng là lý do nàng cố tình cải biến con đường tu luyện đường, để cuối cùng có thể đạt tới hoặc vượt qua trình độ của phụ thân nàng, Chúa tể Ám Dạ.

- Nói như vậy, tiên sinh sẽ không chết? Đại Sơn nín khóc mỉm cười, hiển nhiên tại trong lòng đứa nhỏ đáng thương này, Lý Lân đã được hắn xem như phụ thân của mình.

- Đương nhiên không chết được, tuy rằng hiện tại chúng ta đã chuyển tới địa điểm khác, nhưng việc tu luyện không thể trì hoãn, Đại Sơn, ngươi phải hướng dẫn những người khác luyện công cho tốt. La Đức nói xong, chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc. Chuyện như vậy mà chính mình lại cũng để ý, chẳng lẽ mình đã thực sự thừa nhận thân phận sư mẫu hay sao.

- Dạ! Đại Sơn nghe lời gật đầu, nhưng thật ra khi nghe nói Lý Lân không có việc gì, tiểu mập mạp ngồi ở bên cạnh nở một nụ cười làm cho người ta khó chịu.

- Tiểu mập mạp, một lần làm sư, cả đời là phụ, Đại Sơn phải hướng dẫn những hài tử khác tu luyện, ngươi ở chỗ này chăm sóc sư phụ của ngươi, nếu chăm sóc không tốt, thì chớ có trách ta vô tình. La Đức cười tủm tỉm nói. Nhưng nàng càng ôn nhu tiểu mập mạp càng sợ hãi, hiện tại hắn càng cảm thấy rùng mình.