Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 34






Tần Phù nhăn mặt hỏi: “Chính xác không?”
Phương Vĩ gật đầu: “Em đã kiểm tra kỹ rồi, tác giả đó không nổi, chỉ là một người tàn hình, thời gian bắt đầu viết cũng sớm, tác phẩm đầu tiên cũng từ 2003.

Khi đó loại văn này không thịnh hành, cũng không có bao nhiêu người xem.

Truyện không đăng lên các trang đọc truyện online, chỉ đăng trên blog cá nhân, còn là một trang rất nhỏ, hầu như không có người xem.”
“Nếu truyện này đã có nhiều năm thì tại sao lúc đầu không sao, bây giờ mới tìm tới cửa?” Tần Phù hỏi.
“Chắc là muốn thả,” Phương Vĩ nói ra giải thích của một số chuyên viên bộ phận truyền thông, “Anh cũng biết gần đây chúng ta tuyên truyền mạnh mẽ, phủ sóng khắp các trang web chia sẻ video lớn, thậm chí tin tức trên tivi cũng không ít, nhất định là thấy được.”
“Thật là càng nhanh chuyện càng nhiều!” Tần Phù kháo một tiếng, “Tác giả nói thế nào? Đối phương thưa kiện đưa yêu cầu gì? Đòi tiền? Muốn nổi tiếng?”
Ngược lại cái này Phương Vĩ cũng nói không ra, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Tác giả không thừa nhận, chỉ cãi nhau trên weibo.

Đối phương trực tiếp yêu cầu chúng ta phải hủy bỏ bộ phim, không cho phép chúng ta chiếu.”
“ĐM!” Tần Phù chửi một câu, cậu đầu tư vào đây ba mươi triệu rồi, số tiền này không phải cậu không chi nổi, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà thua, thì kế hoạch vùng lên trong vòng một năm của cậu phải làm sao, cậu làm sao có thể, “Có địa vị gì?”
Phương Vĩ cũng không biết, “Là Trương Hàng đặc biệt báo cho em biết, chỉ nói muốn chúng ta xử lý chuyện này thích đáng, tác giả kia không phải một tác giả nhỏ nhoi không tiền không thế, luật sư cô ta mời là Kim Diệu, đó là luật sư cực kỳ nổi tiếng, khách hàng đều là người phi phú tức quý.

Mặt khác, người quen bên truyền thông của anh ta đều nói được người gửi công văn.”
Vừa nghe tin này, gương mặt Tần Phù vốn còn đang ngưng trọng suy nghĩ, lập tức trở nên nhẹ nhõm: “Trương Hàng? Cậu nghe anh ta nói? Anh ta là người thế nào chứ? Nhà anh ta ở Bắc Kinh này chỉ là gia đình hạng ba, anh ta gặp được mấy người có địa vị lớn.

Tên Kim Diệu kia cậu không biết, anh cũng không nghe qua tên đó, dễ thấy là hắn ta không phải người lăn lộn trong giới của chúng ta, hắn ta là thá gì chứ?”
Ban đầu Trương Hàng muốn theo Tần Phù lăn lộn, nhưng Tần Phù không thích phản ứng với anh ta, nhưng anh là người rất có mắt nhìn, dần dần ở giới thượng lưu lăn lộn cũng xem như người chạy việc.

Khi làm phim ‘Liệt Hỏa Tình Thiên’ Tần Phù không muốn ra mặt nên để Trương Hàng đứng tên, kết quả thành công.

Sau này Tần Phù lại muốn đầu tư, lập nên công ty hiện tại, Trương Hàng tự nhiên muốn theo vào, nhưng Tần Phù lại dùng Phương Vĩ, tất nhiên anh ta không còn chỗ.


Trương Hàng không còn cách nào khác đi đăng ký vào một công ty chiếu phim mạng, nhưng thật ra lại quen biết không ít người.

Anh ta cũng không ghi hận Tần Phù dùng người xong thì bỏ, đến giờ vẫn tự xưng là người của Tần Phù, còn thường xuyên gọi điện thoại.
Phương Vĩ lại khó xử hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tần Phù không hổ là chân truyện từ Phương Hải Đông: “Coi như không biết, loại chuyện này không quan hệ tới chúng ta.

Kêu tác giả liên lạc với cô ta thương lượng hợp tác, có kiện ra tòa cũng không làm gì được, chúng ta là mua bản quyền quay phim hợp pháp mà.”
Thôi thì giả bộ như không biết.

Phương Vĩ nghĩ đây cũng là biện pháp, tự nhiên đồng ý.
Tần Liệt Dương vừa xuống máy bay thì quay về nhà, đi tắm, mở mp3, sau đó ngã đầu ngủ, chờ lúc tỉnh dậy, đã gần chín giờ.

Hắn vừa xoa bụng vừa xoa đầu đi dạo trong nhà một vòng nhưng không tìm được cái gì để ăn, chỉ có thể tìm trên cánh cửa tủ lạnh số điện thoại, Ninh Trạch Huy cũng sợ hắn chết đói nên đặc biệt ghi lại số điện thoại của các hàng ăn, chọn ăn pizza, gọi điện đặt.
Trong thời gian chờ người giao cơm tới Tần Liệt Dương rất rãnh rồi không có gì làm, hắn đi vòng vòng trong phòng.

Gian phòng khách này bởi vì được thông với một phòng ngủ, cộng thêm nhà bếp không gian mở cho nên nhìn có vẻ đặc biệt lớn, tương đối mà nói thì phòng sách có chút nhỏ hẹp.

Lúc hắn mua căn hộ này, có nói qua yêu cầu với Ninh Trạch Huy, phòng khách phải lớn, phòng ngủ phải nhỏ, tốt nhất là kiểu phòng chỉ vừa nhét cái giường thôi không kê thêm được cái gì khác nữa.
Yêu cầu này quả thật kỳ lạ khó hiểu.

Có ai mà không muốn ở trong phòng thoải mái một chút? Phòng nhỏ sao lăn lộn được!
Lúc đó Ninh Trạch Huy đã nói với hắn: “Nhỏ như vậy, có muốn thay đổi cũng không được.

Hơn nữa, phòng nhỏ như vậy thì phòng khách cũng sẽ nhỏ, phòng khách lớn thì phòng ở diện tích cũng không hơn kém quá được.”
Tần Liệt Dương cũng không giải thích với Ninh Trạch Huy, chỉ kiên trì muốn gã đi tìm.


Cuối cùng kết quả không phụ lòng người, tìm được căn hộ như hiện tại.

Tuy không đạt được hoàn toàn yêu cầu của hắn nhưng ít nhất cũng không chênh nhiều.
Hắn chưa bao giờ nói với bất cứ ai, hắn không muốn ngủ ở gian phòng lớn rộng rãi, hắn sẽ cảm thấy trống rỗng, bốn phía không có chỗ dựa vào, hắn trơ trọi nằm trên giường, thật giống như một mình đang trôi dạt trên biển lớn không bờ không bến, trôi nổi bồng bềnh, sóng lớn ngập trời, chỉ có mình hắn.

Hắn không cách nào có được cảm giác an toàn.
Cho nên phòng sách trong căn hộ của Tần Liệt Dương cũng không lớn, diện tích không quá tám mét vuông, một mặt tường là giá sách đụng trần, bàn thật lớn, sách từ trong nhà đem tới nhét hết cũng không đủ giá sách, cho nên sách vở và tài liệu để đầy dưới đất lẫn trong phòng, hắn thật sự tò mò tới lúc Lê Dạ dọn tới ở sẽ mang vẻ mặt gì.
Điều này làm hắn đột nhiên nhớ tới căn nhà đất nhỏ của Lê Dạ.

Khi đó Lê Dạ thay ba mẹ trả nợ, đem căn nhà mới bán đi, rồi dọn tới căn nhà đất của ông nội để lại.

Nhà đất xứng đáng với cái tên của nó, có nền nhà bằng đá, còn tường thì dùng bùn và rơm để kết thành, trong nhà lại càng không có trần thạch cao, xà nhà cũ kỹ đã biến thành màu đen, lộ ra bên ngoài.

Trong làng ngoại trừ nhà của những người bần cùng, đã không còn ai ở trong cái nhà kiểu này nữa.

Nhà của Lê Dạ chẳng qua là vì ông nội đã qua đời, trong nhà lại có nhà mới nên mới không sửa chữa căn này.
Nhà có hai phòng, Lê Dạ để phòng có cửa sổ lớn cho Lê Diệu, còn mình ở phòng nhỏ.

Căn phòng nhỏ này cũng cỡ tám chín thước vuông, bên trong có một cái giường một mét năm, cái tủ chỉ có thể thấy trên tivi, chật kín, không khác mấy với phòng sách của hắn.
Ngày đầu tiên khi bị đưa đến căn nhà này, hắn rất bất ngờ, đời này hắn chưa bao giờ thấy qua căn nhà rách nát như thế, thậm chí trên tường còn dán bằng báo.

Hắn kinh ngạc lặng lẽ nhìn chung quanh, sau đó lại nhìn vào ánh mắt của Lê Dạ, Lê Dạ rất bình thản hỏi hắn: “Phòng chỉ có vậy thôi, em ngủ trên giường với anh hay ngủ dưới đất?” Tần Liệt Dương đương nhiên sẽ không chọn ngủ trên giường, hắn không muốn gần gũi với bất cứ ai.
Có điều rất nhanh hắn đã cảm thấy được chỗ không tốt của căn phòng nhỏ này.


Căn phòng quá nhỏ, đừng nói xoay người, ngay cả hô hấp mạnh một chút người kế bên cũng nghe thấy, cùng ngày hôm đó bởi vì hắn muốn tỏ ra kiên cường, đồ ăn của Lê Dạ ngay cả nửa miếng cũng không đụng vô, dạ dày cả ngày không ăn gì co rút một chỗ, bao tử không ngừng phát ra tiếng ọt ọt, trong gian phòng nhỏ thế này, âm thanh đó không khác gì sét đánh.

Hắn xấu hổ cố kiềm lại hơi thở, lắng nghe động tĩnh của Lê Dạ, rất sợ làm anh thức giấc, khiến anh chê cười.
Sau khi xác định Lê Dạ không chút động tĩnh, hắn mới len lén chạy ra khỏi phòng, lại chỗ cái lu nước chỗ cửa nhà bếp, lấy cái vỏ hồ lô múc nửa nước lã, uống tới khi đầy bụng.

Sau đó mới len lén chạy về phòng, vào nhà hắn còn nương theo ánh trăng nhìn trộm Lê Dạ đang năm trên giường, người này nằm ngủ cũng nghiêm chỉnh như vậy, vô cùng thành thật nằm trên giường, tứ chi khép lại, y chang dáng nằm tiêu chuẩn.

Nhưng có lẽ bản thân vẫn cảm thấy nóng nên cái chăn không biết đã bị xốc ra từ lúc nào, cái chăn chỉ che đúng cái bụng, lộ ra tay chân trắng bóng.
Tần Liệt Dương nghĩ Lê Dạ không phát hiện mình ra ngoài uống nước, sau đó mới nằm xuống.

Ai dè nằm một hồi hắn lại chịu không nổi, hắn uống rất nhiều nước, trong bụng giờ toàn là nước, thậm chí cảm giác bụng lắc lư, giống như một quả bóng nước.

Hắn bắt đầu nấc cục, ban đầu còn có thể cố nhịn, đem mặt vùi mạnh vào gối, không cho phát ra âm thanh, nhưng loại chuyện như nấc cục này bản thân không thể kiểm soát được, không bao lâu sau trong nháy mắt hắn muốn thở một cái, lại nấc luôn một tiếng vang dội ~~~
Tần Liệt Dương gần như ngay lập tức nhìn về phía Lê Dạ, phát hiện anh chỉ trở mình một cái, mới yên tâm nằm xuống.

Sau đó lại khom người đứng lên, len lén ra ngoài.

Lúc đó hắn mới bị vứt bỏ, đã nghĩ ngay cả mẹ ruột còn không thể tin được, người ta vì sao phải chịu đựng ngươi chứ? Cho nên vừa tự ti vừa cẩn thận.

Hắn rất sợ mình không cẩn thận khiến Lê Dạ chán ghét, đuổi hắn đi.
Hắn thật sự không còn nhà để về.
Cũng may, Lê Dạ giống như hoàn toàn không biết chuyện xảy ra hôm qua, thậm chí đối với việc hắn quét tước sân vườn để lấy lòng cũng không nói một lời, mới làm hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự rất sợ Lê Dạ nói không cần ngươi làm, như vậy thì hắn làm sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại? Nhưng hắn cũng sợ Lê Dạ sai hắn làm cái này làm cái kia, hắn không muốn tốn quá nhiều sức.
Chờ khi hắn quen thuộc hơn một chút, phòng nhỏ lại xuất hiện thêm một ít bất tiện.

Toàn căn phòng chỉ có chiếc giường có vẻ lớn, còn lại trước giường chỉ còn khoảng trống rộng một mét có thể trải chiếu, nên hắn nằm ở đó.

Mùa hè Lê Dạ không có gì để làm, mùa đông anh sợ lạnh, thích nhất là ôm chén nước nóng, nửa đêm hay đi tiểu.


Trong phòng tối như mực, không để ý một chút là sẽ giẫm lên hắn.
Có khi là tay, có khi là chân, có một lần còn đạp lên mặt.

Vậy mà người này còn mơ màng, tựa như không biết gì còn muốn đi tiếp, hắn thổi mấy cái vô chân làm anh ngứa tỉnh.

Người này đứng không được, vui vẻ ngã lên người hắn, đè lên người khiến hắn thiếu điều muốn phun máu, ai dè anh nói: “Ai da, lạnh thế này nằm trên mặt đất thoải mái lắm hả? Mỗi tối còn bị giẫm lên, cho em thêm một cơ hội nữa, muốn ngủ trên đất hay lên giường ngủ với anh?”
Tần Liệt Dương khi đó đi theo Lê Dạ gặm bánh ngô ăn dưa muối, mỗi ngày nghĩ đủ cách để đem chút tiền ít ỏi để sinh ra tiền, thậm chí hắn cũng biết, trong căn phòng nho nhỏ này, phía sau cái tủ cũ kỹ nhưng nặng nề kia, có một cái lỗ nhỏ, trong đó giấu toàn bộ số tiền của nhà Lê Dạ, tổng cộng có ba ngàn bảy trăm tệ.
Hắn từ lâu đã không còn là hắn lúc mới tới nửa năm trước, tràn ngập đề phòng với căn nhà này và người kia.

Hắn lúc này đã có chìa khóa căn nhà của Lê Dạ, hắn biết đến gần giếng nước thế nào, đã rất quen thuộc với mấy con gà trống trong sân, còn học được khi về nhà thì hô to với Lê Dạ em đã về, Lê Dạ em đói bụng, Lê Dạ em muốn ăn cơm.
Vì vậy hắn nắm cả hai tay của anh người mà lớn hơn hắn hai tuổi lại nhỏ gầy không cao hơn hắn bao nhiêu: “Anh thật là nhỏ mọn, hơn nửa năm rồi mới chịu nói.”
Lê Dạ cười tít mắt: “Tại anh nghĩ em ngủ rất thoải mái mà.”
Từ đó về sau, thời gian một năm rưỡi, hắn và Lê Dạ ở chung một phòng ngủ chung một giường, Lê Dạ cho hắn nằm ở trong, bên tay trái của hắn là bức tường đất lạnh lẽo đã ba mươi lăm tuổi, bên tay phải của hắn là Lê Dạ mười bốn tuổi nóng hầm hập, mỗi buổi tối đều lẩm bẩm xem hôm nay đã kiếm được bao nhiêu tiền, y chang như cái máy lặp đi lặp lại.

Tuy rằng không có tiền, nửa tháng mới có tiền ăn thịt một lần, không có quần áo mới, không có máy tính hay bất cứ đồ chơi xa xỉ gì, không thể đi du lịch tứ xứ hay xuất ngoại, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy kiên định như vậy.
Hắn không thể không thừa nhận, những ngày tháng đó là khoảng thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời của hắn.

Mà hắn giờ đây lần nữa gặp lại Lê Dạ, nhất là khoảng thời gian gần đây, tuy hắn đã liều mạng kiềm chế nhưng vẫn liên tục hồi trưởng lại đoạn thời gian đó ―― Ký ức như thủy triều tràn lan, mài mòn hết sự sắc bén của đá sỏi, lộ ra bề mặt với bản chất ấm áp.

Cho dù là Tần Liệt Dương cũng không thể phủ nhận, dù còn sự tồn tại của cái kết, nhưng số tin nhắn tồn đọng đã hơn nghìn cái, Lê Dạ chung quy là không giống.
Ngay cả đây là mâu thuẫn.
Chuông cửa vang lên, kéo hắn trở về từ trong hồi ức, đóng lại cuốn sách đã lật được quá nửa.

Hắn gọi điện thoại cho Ninh Trạch Huy: “Tìm vài người đến, tôi muốn thu dọn lại phòng sách một chút, thuận tiện sắp xếp đưa tới một ít nội thất cho phòng ngủ.”
Cái này chỉ giống như những thứ ban đầu anh đã cho hắn, cho anh một chỗ để ở.

Giống như ở trên máy bay, hắn tự nói với mình như vậy một lần nữa..