Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 73




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lê Dạ cài báo thức chế độ rung, bốn giờ sáng trời vẫn còn tối, báo thức vừa mới rung cái đầu tiên, anh lập tức tỉnh.

Nhanh chóng tắt báo thức, phát hiện người bên cạnh vẫn còn say ngủ, anh nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang khoác lên người mình, nhẹ nhàng bò xuống giường.
Bên ngoài vẫn còn thấy được bầu trời sao lấp lánh.

Hiện giơ cũng chỉ khu vực giống Bắc Hoa Sơn thế này mới thấy được cảnh sắc như vậy, Lê Dạ ngẩng đầu ngắm bầu trời một lát, hít vào không khí có chút lạnh, cả người liền lấy lại tinh thần.
Trong sân yên tĩnh, ông chủ của Nông Gia Nhạc không có ở đây.

Cũng may nhà bếp vẫn mở cửa, mấy ngày nay nhà bếp đều cho bọn họ dùng tự do ―― Dù sao ở đây các sinh viên cũng không ăn ngày ba bữa ở Nông Gia Nhạc, vì vậy thương lượng để tự mua thức ăn tự nấu.
Tuy thân thể Lê Dạ có chút bất tiện, nhưng so với những người ở đây cũng được xem là cao thủ ―― Ở đây ba người từ khi tiến vào xã hội, ngoại trừ Lê Dạ chính là Hứa Nhất Sơn và Tiểu Châu, Tiểu Châu lúc đó đã trực tiếp tuyên bố, cuộc đời của cậu đều dựa vào mì gói và xúc xích xông khói mà qua, vốn không có thiên phú nấu cơm.

Hứa Nhất Sơn nổi danh Cương Nha tiểu bạch thỏ lại rất kích động muốn thử, có điều ngày đầu tiên thiếu chút nữa đốt luôn nhà bếp, Lê Dạ đành phải ra trận.
Bởi vậy anh rất quen thuộc với chỗ này, sau khi mở khóa cửa, đi thẳng lại túi bột mì, đổ bột mì ra bàn rồi thêm một trứng gà, sau đó nhào bột rồi để bột nghỉ, nhân lúc này anh đi lấy một miếng thịt ba chỉ, thái hột lựu, mở bếp gas, đợi dầu nóng rồi xào, bột đã nở xong, lúc này bỏ hành tỏi bằm nhuyễn vào xào cho thơm, sau đó bỏ thêm tương ngọt và đậu tương, lần lượt cho thêm ớt và nước tương.
Tay chân anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không dám dùng sức nhiều, chờ sau khi xào xong, anh chầm chậm cán bột thành nhiều miếng mỏng rồi dùng dao cắt thành sợi mì chiều rộng cỡ ngón tay, cắt xong hết mì anh rải đều mì ra rồi áo bằng bột để mì không dính cục.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời đã có màu xanh và ánh sáng nhạt, đã 4:30 sáng.

Lúc này Lê Dạ mới trở về phòng anh, Tần Liệt Dương vẫn còn ngủ, vóc dáng cùng khổ người của người đàn ông này không nhỏ, nằm trên cái giường đơn tiêu chuẩn kia, nhìn có vẻ co cụm ―― Hắn cong người, xem mền như gối ôm mà ôm trong lòng, nhìn y chang như con nít, không hiểu tối hôm qua bọn họ chen lần làm sao mà ngủ được.
Rõ ràng là hắn chưa tỉnh ngủ nhưng Lê Dạ không thể để hắn ngủ tiếp được, “Tiểu Lục, dậy đi, Tiểu Lục, 4:30 rồi, đứng dậy rửa mặt ăn sáng thôi.”
Tần Liệt Dương không lên tiếng, giống như không nghe thấy.
Lê Dạ chỉ có thể tiến lại gần thêm chút nữa, đột nhiên bị Tần Liệt Dương mạnh mẽ kéo xuống ôm vào lòng, “Em tỉnh…” Nói còn chưa hết câu miệng đã bị chặn lại, đôi mắt Lê Dạ mở trừng trừng, nhìn thấy Tần Liệt Dương vẫn đang nhắm mắt, nhớ tới lời Tần Liệt Dương từng nói nên nhắm mắt lại.
Nụ hôn này tất nhiên là có chuẩn bị rồi, nhưng khác với lần trước là, Tần Liệt Dương không chỉ dây dưa bên ngoài, quyết đoán thăm dò vào trong miệng anh, từng chút chiếm đoạt địa bàn của anh.

Lê Dạ cảm thấy anh ở trước mặt người đàn ông mạnh mẽ này không hề có chút sức kháng cự nào, đương nhiên anh cũng chưa nghĩ đến chuyện lùi bước.

Anh vịn vào ngực Tần Liệt Dương, từng chút thích ứng cùng hắn răng môi chạm nhau, thời gian trôi qua, tay của anh buông ra, cả người bị ôm vào lòng, cuối cùng đưa tay ôm ra sau lưng Tần Liệt Dương, hai người cùng ôm nhau một chỗ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là trong phổi không còn không khí nữa, hai người mới tách ra.

Lúc này bên ngoài trời đã sáng rồi.

Lê Dạ nuôi hơn mấy tháng, làn da trắng ra nhiều rốt cuộc cùng thể hiện được công dụng của nó, Tần Liệt Dương nhìn Lê Dạ cười to, “Anh xấu hổ nhìn y chang như đít khỉ.”
Lê Dạ cũng không nhịn được bật cười, có điều rất nhanh anh đã khôi phục một ít tính nết thiếu niên, châm chọc hắn, “Vậy em hôn là cái gì?”
Tần Liệt Dương lập tức… cười ha hả.
Thời gian không còn nhiều, hai người cười đủ thì rời giường, mặt Lê Dạ vẫn còn nóng, dặn hắn, “Em nhanh đi rửa mặt đi, anh đã làm đồ ăn sáng cho em, trên đường về ngủ thêm một lúc.”
Nói xong, Lê Dạ vội vàng ra ngoài.

Tần Liệt Dương cầm bàn chải đánh rằng chà hai cái rồi ngẩng đầu nhìn trong gương, phát hiện mặt mình vẫn còn đang cười.

Thật ra vẻ mặt này cực kỳ hiếm khi xuất hiện trên gương mặt rất nặng lệ khí của hắn, thậm chí Tần Liệt Dương tự nhìn mặt mình còn thấy lạ lẫm, có điều hắn không có ý thay đổi, hắn vỗ vỗ mặt mình, phun nước súc miệng, vội vàng xuống lầu.

―― Công việc không thể chậm trễ được.
Xuống dưới lầu, Lê Dạ đã nấu mì xong, sợi mì óng ánh màu vàng nhạt của trứng gà tưới lên nước sốt zhajiang thơm phức, quả nhiên là mùi vì quen thuộc hình dáng quen thuộc.

Thật ra tay nghề nấu ăn của Lê Dạ lúc lên lúc xuống, món nào anh từng học qua với ba mẹ thì biết nấu, còn chưa học thì nấu bình thường.

May mà mì zhajiang này là món sở trường của anh.
Tần Liệt Dương không khỏi giống lúc còn bé, hai tay chà xát nhau, “Hôm nay có mì zhajiang nha.” Lê Dạ cười tủm tỉm đưa đũa cho hắn, “Đang có thịt.” Tần Liệt Dương cười tươi rói, khi còn bé hắn không ít lần ăn mì zhajiang không có thịt, khi đó ai cũng nghèo, trong lòng Lê Dạ biết rõ, hắn cũng hiểu, không ai nói ra.
Mấy năm nay về nhà, đồ ăn của hắn đều tinh tế, tô mì zhajiang trước mặt này thật ra vô cùng bình thường, tay Lê Dạ không có sức, sợi mì không được nhồi kỹ, không được dai.

Nhưng trong miệng Tần Liệt Dương thì đây là món ngon nhất, đã nhiều năm rồi, hắn mới lại có thể ăn sáng món quen thuộc, do chính tay Lê Dạ nấu.
Lái xe cũng dậy, nhưng ông ấy thì không cần Lê Dạ phải ra tay, tự thân đi nấu mì ăn.

Thời gian hai người đều gấp gáp nên ăn như hổ đói, Tần Liệt Dương còn vừa ăn vừa nói, “Hôm qua em có mua mấy món ăn vặt và poon choi* mang theo, sợ anh ở đây ăn đồ ăn không ngon, ai ngờ tới thì anh ngủ rồi, đồ ăn vặt để lại, mấy cái không ăn được thì đem bỏ, trở về em bù lại cho anh.

Chuyện của em xong sẽ đón anh về.”
* Poon Choi: là một món ăn Quảng Đông truyền thống từng phổ biến khắp miền Nam Trung Quốc.

Đầu tiên, nó lan sang các ngôi làng có tường bao quanh ở Vùng lãnh thổ mới, Hồng Kông, sau đó đến phần còn lại của lãnh thổ.

Được dịch khác nhau là “bữa tiệc lớn”, “ẩm thực lưu vực” hoặc “nồi đất Trung Quốc”.


Đúng năm giờ xuất phát, Tần Liệt Dương trên xe ngủ bù một giấc, chờ đến Tần thị vừa đúng giờ vào làm.

Ninh Trạch Huy vẫn chờ ở cửa thang máy như ngày thường, có điều hôm nay đầu mày đuôi mắt tràn ngập vui vẻ, nhìn có vẻ là có chuyện tốt.
Tần Liệt Dương vừa gặp liền hỏi, “Sao nhìn cao hứng vậy?”
Ninh Trạch Huy mới không nói cho hắn nghe, tuy rằng hai người vẫn chưa thỏa thuận được, có điều Trác Á Minh đã bị gã ăn vạ đến mức phải thừa nhận là bạn trai, hơn nữa còn đồng ý sau này không có gã đi chung sẽ không đến bar chơi đêm.

Cười cười nói, “Còn không phải do có tin tốt.”
Nghe nói xong hắn mới yên tâm, Ninh Trạch Huy báo cáo với hắn, “Giống như chúng ta đoán, hôm nay Báo Đô Thị phản kích chúng ta, chỉ dùng mối quan hệ tình huống, nói là cho dù chúng ta kiểm tra sản phẩm không có vấn đề, cũng không có nghĩa sản phẩm trước đó không có vấn đề, hai điều này cơ bản không dính dáng gì với nhau, hơn nữa đây không phải đang xét về thái độ xử lý vấn đề, rõ ràng là chúng ta đảo lộn phải trái, yêu cầu chúng ta đừng tiếp tục lừa gạt đại chúng, nên lý trí thừa nhận sai lầm của bản thân.”
Tần Liệt Dương nghe xong thì cười khẩy, nói với gã, “Bọn họ cũng chỉ có chừng đó bản lĩnh, e là hôm nay sẽ tức chết.”
Hôm qua bọn hắn đã nghĩ tới điểm này, sau một buổi thảo luận sôi nổi đủ loại bài viết dài ngắn, báo hôm nay chỉ một câu, “XX Báo Đô Thị, chúng tôi yêu cầu kiểm trắc sản phẩm có vấn đề một lần nữa, ngươi dám không!”
Trang đầu các tờ báo đều trắng tinh, chỉ duy nhất một câu màu đen, còn phía dưới lạc khoản là: QUEEN, một loạt các số điện thoại.”
Nghĩ mà xem, khi nhìn thấy một tờ Báo Đô Thị nằm chung một chỗ với chín tờ báo như vậy, là cái cảm giác gì.

Một bên người khởi xướng đang kêu gọi ầm ĩ, ngươi làm việc sai trái lại không có thái độ muốn đối mặt chính diện, ngươi còn muốn lừa gạt cho qua.

Ai ngờ đâu bên kia người ta nói cho mình biết, người ta muốn kiểm trắc, người ta muốn xử lý!”
Cái mặt này không những bị đánh vang dội, mà còn là tự đưa mặt lên cho người ta đánh.

Trên mạng cực kỳ náo nhiệt, lúc này lực lượng hai bên đã không còn ngang ngửa như hôm qua, hôm nay có rất nhiều người qua đường đổi phe đứng về phía của QUEEN, có người nói, “Trước kia còn thấy Báo Đô Thị có lý, hôm nay mới thấy bọn họ vốn không muốn giải quyết vấn đề, bây giờ thấy mất mặt chưa.

Cái gì mà người ta không chịu giải quyết, là ngươi từ chối mà, nếu không người ta làm gì phải phát nhiều quảng cáo như vậy, đều do các người dồn ép.”
Thậm chí còn có người tiết lộ, “Tôi đã thử gọi đến số điện thoại trên báo, là một anh trai nghe máy, giọng nói cực kỳ êm tai, thái độ vô cùng tốt, tôi muốn kiểm chứng xem bọn họ có phải là thật nên đã nói tôi là người của Báo Đô Thị, thái độ bọn họ vẫn tốt như cũ, không hề tránh né, nói tôi có thể đến để làm kiểm trắc bất cứ lúc nào.

Người ta rất thành tâm muốn giải quyết vấn đề đó.”
Trừ lần đó ra thì chưa có người nào trong giới kinh doanh lên tiếng, không ngờ người đầu tiên lên tiếng là Tổng giám đốc của Đại Thụy Quốc Tế ngài Tưởng trong lần phỏng vấn ngày hôm qua đột nhiên trả lời, “Bây giờ sinh tồn trong ngành công thương nghiệp thật khó khăn, những thương hiệu quốc tế đã tích lũy hơn trăm năm, họ có truyền thừa có danh tiếng có công nghệ, chúng ta lại muốn đem sản phẩm mới vài chục năm đi so sánh với người ta, vốn đã không chiếm được ưu thế rồi.

Khó khăn lắm mới có người nổi bật, truyền thông chúng ta còn không ra mặt bảo vệ, một bên thổi phồng người ta, một bên bôi đen xí nghiệp trong nước, tôi thật không hiểu những người muốn cái gì?”
Phóng viên nhạy bén hỏi lại, “Ngài đang ám chỉ việc của QUEEN và XX Báo Đô Thị?”
Mọi người đều nghĩ ngài Tưởng sẽ phủ nhận, dù sao mấy chuyện này không cần thể hiện thái độ rõ ràng, không ngờ ông ấy lại khẳng định, “Đúng.”
Một viên đá ném vào gây nên sóng gió.

Có Đại Thụy Quốc Tế ủng hộ, cộng thêm nhiều người dần cảm thấy Báo Đô Thị không đáng tin ý đồ bất chính, dư luận trên mạng triệt để ủng hộ QUEEN.
Tần Liệt Dương đoán không sai, nếu nói hôm qua Tần Liệt Dương chỉ tiến hành bước đầu tiên phản kích ―― Chứng tỏ lập trường, bắt đầu đánh lôi đài với bọn họ, thì bước phản kích hôm nay của QUEEN không thể thích hợp hơn.
XX Báo Đô Thị, lúc này bất chấp đêm đã khuya, cả đám người có liên quan đều cầm một tờ báo có in đúng một dòng kia, từng người trong phòng họp đều bốc khói.
Tổng biên tập đập bàn hỏi cấp dưới, “Không có chút tin tức nào sao? Không phải nói các người trước khi đi in, phải tìm hiểu xem nội dung của bọn họ sao?”
Chủ nhiệm Ban biên tập rất khó xử mà trả lời, “Thời gian in của mấy hãng báo kia cũng được lùi lại, chúng ta đã chờ đến ba giờ sáng, nếu không in nữa chắc chắn không kịp, lúc đó mới đưa bản in xuống.

E là, QUEEN đã chi tiền cho bọn họ, yêu cầu trang đầu in cuối cùng, đến lúc cuối mới giao cho nhà in, nếu không bọn họ cũng không thể làm vậy.”
Nhắc tới cái này, mọi người cũng không có biện pháp.
Im lặng hồi lâu, Chủ nhiệm Tống Thành Thành nhịn không được đặt câu hỏi, “Lãnh đạo, anh nói xem lần này… chúng ta có cần trả lời không.

Nếu không trả lời e là dư luận ngày càng bất lợi cho chúng ta.”
Thật ra chuyện này trả lời hay không đều rất khó, nếu mà trả lời thì phải đưa ra tín hiệu hòa giải, vậy thì hoàn toàn trái với ý định ban đầu của bọn họ, có điều lúc đầu tới giờ không ai ngờ được Tần thị lại có thể đối chọi cứng rắn như vậy.

Chưa kể, bắt đầu tiến hành trình tự kiểm trắc, mọi chuyện sẽ không do bọn họ khống chế nữa, lỡ như không có vấn đề ―― Theo lý bọn họ không nên nghi ngờ, báo cáo còn nằm đó, nhưng phản ứng hai ngày nay của Tần thị làm ông không khỏi dấy lên nghi ngờ, chuyện này tám phần là có người động tay động chân, vậy chẳng khác nào bọn họ phỉ báng người ta.
Nhưng nếu không trả lời, phải làm tiếp thế nào đây? Bọn họ vốn không có cách nào phản kích lại.

Đã nói sản phẩm nhà người ta chất lượng kém, không có lương tâm, gây ung thư, người ta nói tất cả sản phẩm đều đạt tiêu chuẩn, hoan nghênh cầm sản phẩm đi kiểm tra bất cứ lúc nào.

Ngươi lại nói người ta cho dù đem sản phẩm có sẵn đi kiểm tra không có vấn đề, cũng đâu có nghĩa sản phẩm trong tay bọn họ không có vấn đề, không ngờ người ta nói mời ngươi đưa sản phẩm tới đi, người ta chờ được kiểm tra.
Cuộc chiến này phải đánh thế nào đây? Vốn không có chỗ nói tiếp, toàn bộ những lời người có thể nói đều bị người ta đi trước một bước chặn hết rồi.

Trừ phi người tiếp tục già mồm mạnh miệng, cắn chặt nói bọn họ có vấn đề.
Rõ ràng, Tổng biên tập cũng bó tay, vẫy vẫy tay bảo bọn họ kết thúc họp.


Chờ mọi người rời đi hết, người này mới gọi điện thoại cho bạn già.

Người bạn kia lúc này bắt máy rất nhanh, ông lập tức nói, “Chuyện này không dễ làm rồi.” Đối phương vẫn cười nói, “Không phải chỉ là dư luận thôi sao? Chút nữa tôi sẽ nói thư ký đưa danh sách vài người cho anh, kêu phóng viên đi phỏng vấn bọn họ.

Ngoài ra, tìm thêm vài phóng viên canh ở cửa ra vào Tần thị, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Ninh Trạch Huy báo cáo xong chuyện mấy tờ báo, thì đề cập tới việc Đại Thụy Quốc Tế lên tiếng ủng hộ, Ninh Trạch Huy rất bất ngờ, “Hai bên không có giao tình gì vậy mà ở thời điểm này lại tỏ thái độ.”
Tần Liệt Dương lúc này nhớ lại chuyện Tưởng Vũ Văn nói coi trọng hắn, mặc dù là ông Tưởng lên tiếng, nhưng hắn cảm giác chuyện này có liên quan tới Tưởng Vũ Văn, vì vậy quyết định có cơ hội sẽ trả lại hết, để tránh sau này bắt hắn lấy thân báo đáp, nhà hắn có lỗi với nhà họ Tưởng một lần rồi, nếu họ nói ra yêu cầu này, có khi cha hắn đồng ý thật.
Sau đó Ninh Trạch Huy nói đến chuyện của Á Uy.

Nhưng là chuyện tốt, “Bên Á Uy đã có tin tức, họ nói đã điều tra rõ ràng, sẽ nhanh chóng giao câu trả lời thuyết phục cho chúng ta.”
Tần Liệt Dương nghe xong thoải mái hơn nhiều, chỉ đích danh, “Đi phòng PR nhìn xem.

Cũng mệt muốn chết rồi.” Phòng ban này là nơi bận rộn nhất mấy ngày gần đây.

Nói xong, hai người đi xuống tầng dưới, không ngờ trên đường đi lại trùng hợp gặp được Phương Hải Đông dẫn theo trợ lý.
Phương Hải Đông từ sau khi xảy ra chuyện tham ô đó rất hiếm khi tới công ty.

Tần Liệt Dương bất ngờ nhếch chân mày, chào một tiếng cậu.

Phương Hải Đông hờ hững gật đầu, không có ý định nói chuyện với hắn, đi lướt qua nhau.

Ninh Trạch Huy nhìn bộ dạng kia liền tức giận vô cùng, dù sao ngoài quan hệ cậu cháu, Tần Liệt Dương còn là đại diện Chủ tịch đó, bất kể thế nào cũng không thể có thái độ như vậy ở công ty.
Ngược lại Tần Liệt Dương không để trong lòng, vừa đi vừa nói, “Lão sắp thẹn quá hóa giận rồi.” Chuyện như vậy lão chắc chắn là có nội gián.

Đương nhiên cũng có khả năng là đối thủ cạnh tranh làm, nhưng ngành nghề nào cũng có quy tắc riêng, tất cả mọi người ở trong quy tắc này tìm đủ cách cạnh tranh nhau là hợp lý.

Nhưng nếu vượt ra khỏi quy tắc này, một khi bị phát hiện thì chính là lợi bất cập hại.

Gần đây các xí nghiệp đều không thay máu, hắn cảm thấy không có ai đột nhiên rút não mà đi làm loại chuyện này.”
Chuyện này rõ ràng là sau khi hắn trục xuất Phương Vĩ, Phương Hải Đông mới tiến hành trả thù.

Lão so với mẹ hắn thì thông minh nhạy cảm hơn nhiều lắm, e là đã nhận ra thái độ Tần Phù thay đổi nên muốn đẩy nhanh hành động, mau chóng đạp hắn xuống đài.
Có điều, lão nghĩ thì hay lắm!
Tần Liệt Dương vẫn khinh bỉ Phương Hải Đông như trước đây, đi vào Phòng PR.

Đại khái hôm nay hiệu quả báo chí rất tốt, bên trong vô cùng náo nhiệt.

Mấy ngày nay bọn họ tăng ca liên tục, nhưng trên mặt lúc này đã không còn vẻ căng thẳng như mấy ngày trước, tất cả đều rất thoải mái, bình thường Tần thị cũng không quản lý nhân viên nghiêm khắc, lúc này là giờ ăn sáng, mọi người còn đang phát đồ ăn nhẹ.

Các loại đồ ăn đóng gói bay khắp nơi, còn có tiếng nói, “Để xem lần này bọn họ phản bác thế nào, xem bọn họ còn dám tùy tiện cắn người nữa không.”
Có một nhóc tròn trịa còn đắc chí nói, “Bọn họ bây giờ nhất định là hối hận đến xanh cả ruột rồi.

Sáng hôm nay, em nhìn tình hình ở các sạp báo mà thiếu chút vui đến chết.

Nhớ ngày đó bọn họ ỷ là truyền thông mà bội nhọ chúng ta, bây giờ thì sao, cũng nếm thử mùi vị này đi.


Chúng ta chính là thổ hào vậy đó, khí phách vậy đó, không giống người thường vậy đó, còn có bản lĩnh khi dễ người khác đến mức nói không nên lời thì thế nào, cho bọn chúng nghẹn chết.

Haha…”
Thằng nhóc đang cười thì nhìn thấy Tần Liệt Dương, lập tức bị nghẹn, may mà chưa nghẹn chết.

Phát hiện cậu đột nhiên khác thường, mọi người mới chú ý Chủ tịch đến, vội vàng yên tĩnh lại, Tần Liệt Dương tiện tay chụp được một bịch Brioché đang bay đến, cô gái vừa ném xong vẻ mặt sắp chết tới nơi, nhưng không dám lên tiếng.
Tần Liệt Dương không để ý, ném trở lại cho cô, xong mới nói, “Hai ngày nay mọi người cực khổ rồi.” Tất cả mọi người đều ra vẻ khiêm tốn không dám nhận, Tần Liệt Dương rất thoải mái nói với cậu nhóc tròn trịa kia, “Cậu làm ra vẻ mặt vậy làm gì, nói hay lắm, chính là thổ hào vậy đó, khí phách vậy đó, điên cuồng vậy đó, một chút thiệt cũng không ăn, một chút lỗ cũng không nhận.

Cho nên các anh em, vất vả thêm vài ngày, triệt để đánh xong trận chiến này cho đẹp, chờ hết thảy kết thúc, ông chủ thổ hào này sẽ phát bao lì xì lớn cho mọi người.”
Ngay lập tức, nhóc tròn trịa la lên, mọi người trong phòng cũng vui vẻ hoan hô, cả phòng ồn ào hẳn.

Nên biết, Tần Liệt Dương luôn rất hào phóng, lần này đến hắn cũng nói bao lì xì lớn, có thể thấy được có bao nhiêu hậu hĩnh, bọn họ cầm tiền thì làm việc là đều phải rồi, nhưng ông chủ biết thưởng phạt rõ ràng thì tất nhiên càng được lòng người.
Để mặc bọn họ ầm ĩ, Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy trở lại phòng làm việc, nhìn thấy thư ký Vương vội vàng chạy tới, “Không xong, có người ở cửa ra vào gây sự, nói là người mua hàng, còn có rất nhiều phóng viên ở đó.”
Tần Liệt Dương nghe xong nhíu mày, lúc hắn đi lên ở dưới đâu có việc gì, nói cách khác chuyện này vừa xảy ra chưa lâu, phóng viên có thể lập tức có mặt? Rõ ràng là dàn dựng sẵn.

Hắn nói với Ninh Trạch Huy, “Cậu xuống dưới nhìn xem.”
Bên ngoài cao ốc Tần thị.

Nơi này vốn là một trong những khu trọng điểm, bình thường tới lui đều là thành phần trí thức, đa phần đều nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, rất ít người trò chuyện ồn ào.

Nhưng hôm nay thì khác, trước là lái xe tới dừng ngay trước cửa ra vào cao ốc, nhân viên bảo an tiến tới muốn nói chỗ này không cho dừng xe, mời người đi ra bãi đậu xe phía sau.
Không ngờ người trên xe tắt máy, trong xe đi ra hai người phụ nữ trung niên, thêm ba người đàn ông vạm vỡ.

Đội hình kiểu này nhìn sơ là biết có chuyện không ổn, nhân viên bảo an lập tức thông báo cho quản lý tòa nhà chuẩn bị người.

Nhưng nhân viên đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Gần như ngay lập tức, năm người triển khai đội hình, bắt đầu ném một đống quần áo và túi xách xuống mặt đất, mới đầu bảo an cũng không hiểu làm gì, QUEEN vốn cũng không thích làm logo lớn, bọn họ chỉ nghĩ là quần áo bình thường, lúc đó có vài nhân viên của QUEEN đi ngang qua liếc mắt đã nhận ra, “Đó không phải sản phẩm của QUEEN sao?”
Có câu nói đó tính chất sự việc liền khác, bảo an lập tức tiến lên muốn ngăn cản bọn họ, một người phụ nữ lập tức hét lớn, “Đồ của QUEEN gây ung thư, còn không bằng đồ bỏ!” Nói xong bà ta liên tục giẫm đạp lên số quần áo kia, thậm chí còn rút ra cây kéo, muốn cắt bỏ ngay trước mặt mọi người.

Bảo an nhanh chóng tiến lên, không ngờ nghe thấy tiếng tách tách tách tách, phóng viên đã đến.
Từ Mông Mông vì thu thập thông tin vẫn chưa về nhà, có điều trong điện thoại rất phấn khởi, nói được tiếp đón vô cùng ân cần, Lê Diệu mới yên tâm.

Về nhà ngã đầu ngủ một giấc, còn gửi tin nhắn trả lời cho Lê Dạ, anh, em sẽ cố gắng sống tốt.
Rạng sáng hôm sau thức dậy đi làm, gã còn rất hưng phấn, không ngờ bị quản lý gọi ra, “Lê Diệu, ông chủ kêu cậu tới phòng gặp mặt.”
Lê Diệu có chút ngạc nhiên, ông chủ lớn chưa bao giờ tới đây, trước giờ luôn do Giám đốc quản lý, sao đột nhiên tới đây.

Hơn nữa, sao lại gọi gã vào nói chuyện? Hình như gã chưa bao giờ tiếp xúc với ông chủ.
Nhưng quản lý sẽ không giải thích với gã, sau khi nói xong thì đi, Lê Diệu không nơi để hỏi thăm, không dám chậm trễ, chỉ có thể nhanh chóng vào phòng ông chủ.

Cửa phòng làm việc đóng chặt, Lê Diệu gõ cửa.

Bên trong truyền ra giọng nói uy nghiêm, “Lê Diệu phải không? Mời vào.”
Lê Diệu nói phải, sau đó xoay tay cầm đẩy cửa vào, kết quả vừa mở cửa ra nhìn thấy bên trong có hai cảnh sát đang đứng, vô cùng nghiêm túc nhìn gã nói, “Anh là Lê Diệu à, anh bị tình nghi can thiệp vào kết quả kiểm trắc, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.”.