Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 122: Nhai thượng yên chi diễm – 1




Cùng đường ——

Tử Minh ngay từ đầu đã không có ý thả tín hiệu cầu viện, thậm chí đến một khắc cuối này y cũng không tính cầu viện, bởi y biết căn bản không có khả năng có cứu viện, mà tin tức y âm thầm tới đây chỉ có thể do kẻ trong giáo truyền ra, đây là trừng phạt sao? Sư tôn ——

Trừng phạt vì y âm thầm tới trước đoạt người đi sao? Hay, ngài vốn có tâm muốn diệt trừ ta, Tử Minh đứng trên vách núi, nhìn đoạn nhai mênh mông phía dưới ngẫu nhiên có đàn quạ bay qua lộ ra một nét cười khổ.

Y chưa từng nghĩ sẽ cùng chia sẻ một người với ai đó, y chưa từng nghĩ cũng có thứ y chiếm không được, lúc này đây, y buông bỏ tất cả, y thậm chí tin tưởng có thể mang người đi, sau đó biến mất không dấu vết, từ góc độ nào đó mà nói, y lại có thể vì một người từ bỏ hết thảy.

Tử Minh chậm rãi đưa tay vào vạt áo, máu tươi đã nhuộm đỏ trường bào màu tím, thương thế của y quá nặng, căn bản không có năng lực phá vây.

“Mọi người không cần lo lắng, Thông Thiên Lôi y đã dùng hết, sức y cũng chạy không thoát.”

Miệng nói như vậy, nhưng ai cũng lui về nửa bước, khẩn trương nhìn bàn tay trong vạt áo của Tử Minh, cho dù không phải Thông Thiên Lôi, nhưng trên người ma giáo này không chừng có khói độc gì đó chẳng hạn, vạn nhất bản thân xui xẻo bị đánh trúng, chính là mất nhiều hơn được, nhớ tới vừa rồi chiến đấu kịch liệt, tất cả trong lòng còn phát lạnh, đúng như Thiên Huyền cung truyền tin nói yêu nghiệt ma giáo quả thật không mang bao nhiêu người, hành tung thập phần bí ẩn, nếu không phải bọn hắn nhận được tin trước, căn bản khó có thể phát hiện, nhưng khi tất cả ở đây mừng rỡ, yêu nghiệt này lại ném ra hơn mười khỏa Thông Thiên Lôi, trùng trùng điệp điệp thoát vậy, nếu không phải Lâm đại hiệp cùng vài vị chưởng môn nhằm đúng thời cơ, chỉ sợ hôm nay đã để yêu nghiệt này chạy thoát, nhưng dù như thế, tổn thất của bọn họ cũng không nhẹ, bất quá chỉ cần hôm nay giết được yêu nghiệt này, có trả bao nhiêu đại giới đều là đáng giá.

Nghĩ đến đây, mọi người siết chặt binh khí trong tay, lại vây tới.

Lần này nếu để yêu nghiệt này chạy trốn, chưa nói sau này bọn họ sẽ bị trả thù, chỉ là muốn vây khốn lại cũng rất khó khăn.

“Đêm dài lắm mộng, vạn nhất ma giáo cứu viện đến, liền khó mà nói, chúng ta liền đánh qua.”

“Hảo”

Trong lúc đám người tính toán thiệt hơn, tay Tử Minh từ trong ngực rút ra, không phải Thông Thiên Lôi, cũng không phải độc vật gì, thậm chí không phải ám khí, lệnh tiễn, tất cả choáng váng, ai cũng không hiểu yêu nghiệt này sắp chết đến nơi, còn lôi ra hộp son làm gì, ánh mắt biến thành quái dị, không phải yêu nghiệt này sắp chết muốn làm cho mình chết xinh đẹp chút, mới lấy son ra thoa chứ? Chết cũng chết rồi còn thoa son, cho ai xem a, yêu nghiệt ma giáo quả nhiên không phải thường nhân có thể lý giải, trong lòng dâng lên một cỗ ác hàn, đại đệ tử Không Động Lâm Xung chân chậm nửa bước.

Son trong tay, đỏ như màu máu, Tử Minh chậm rãi mở nắp hộp, lưu luyến nhìn bên trong.

“Ngươi phải đi?”

“Ngươi muốn bỏ lại ta?”

“Ngươi không thể đi, muốn đi cũng phải mang theo ta”

Vô lại, một kẻ vô lại tột bậc, Tử Minh nhìn hộp son nở nụ cười ——

Lai Châu, y trọng thương lại được người cứu, dẫn tới kỹ quán, xui xẻo hết sức, khi đó ai cũng không biết ai là ai, y cũng chỉ cho rằng đối phương thật sự chỉ là một kẻ bán sắc thấp hèn, có thể hoàn toàn giữ bên người, cũng coi như báo đáp ân cứu mạng, không ai có thể nói y vong ân bội nghĩa, kỳ thật y chẳng sợ, thanh danh chỉ là thứ đám chính đạo tận lực theo đuổi thôi.

Khi đó, y cho là mình chỉ cần bỏ chút thương tiếc có thể đổi về toàn tâm của đối phương, y cho là mình chỉ cần thêm chút lưu luyến, đối phương liền một lòng một dạ, y nghĩ một khi thân phận lộ ra ngoài, đối phương nhất định càng bám lấy y, đuổi không đi, sẽ càng dùng hết khả năng lấy lòng y, mong được một tia sủng ái…

“Kia là vật gì?”

“Chỉ là son phấn, nếu ngươi muốn, tặng ngươi đó”

“Ai hiếm lạ mấy thứ này”

“Thì ra ngươi thích mấy thứ này”

“Sau này ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ tặng ngươi bấy nhiêu”

Lúc ấy khoe khoang khoác lác, sau khi trở về lại hạ lệnh cho người thu thập, thiên nam hoàn bắc thu về mười rương lớn, đủ cho một người dùng cả đời, đáng tiếc, người nọ căn bản không cần mấy thứ này, có đôi khi y lại nghĩ, nếu người nọ thật sự chỉ là một tiểu quan thì tốt rồi, như vậy, y chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể giữ được đối phương, vô luận hắn muốn son phấn cũng tốt vinh hoa phú quý vàng bạc châu báu đều được, y đều cho hết, đáng tiếc, đối phương căn bản không cần ——

Tâm ngày càng đau, Tử Minh rốt cục cầm cự không được nửa quỳ trên vách núi, máu theo khóe miệng nhỏ lên son hồng, tựa hồ nhuộm màu son càng thêm đẹp mắt, một trận gió thổi qua vách đá, thổi y bào tung bay, hòa cùng mây tóc, tựa như hải tảo cuồng loạn phiêu dạt giữa dòng nước, sau khi trọng thương sắc mặt càng thêm tái nhợt, bởi ói ra máu mà môi mỏng đỏ tươi loá mắt, Tử Minh như vậy thật giống quỷ Tu La phiêu đãng trên con đường bỉ ngạn hoa, tươi đẹp và loá mắt.

Y xinh đẹp, xinh đẹp kinh tâm động phách, bất kỳ ai cũng không thể phủ nhận, nhưng vẻ đẹp ấy lại khiến người ta kinh hãi, nhất là khi đối diện với y ——

Vòng vây Tử Minh không khỏi lui về sau, thậm chí thối lui đến cuối cùng là nhanh chân bỏ chạy.

Chưởng môn Hoa Sơn cầm đầu đám người, miễn cưỡng chế định tâm thần, lạnh lùng nhìn địch nhân trọng thương trước mặt, trong lòng tuy kinh hãi, rồi lại thêm một tia quyết tâm.

Mà lúc này Tử Minh, trên người tản mát lệ khí ngập trời, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới lệ quỷ, đảo qua con ngươi mang theo điên cuồng, đám người nhất thời tâm sợ mật run.

“Hữu hộ pháp ngươi nếu hiện tại chịu đầu hàng, ta sẽ cho ngươi toàn thây.” Yêu nghiệt ma giáo phải diệt trừ, hôm nay bất kể thế nào cũng không thể buông tha người này.

Tử Minh lại như nghe thấy chuyện cười, cười lên ha hả, phi thường quỷ dị, đột nhiên tiếng cười két một tiếng dừng lại, Tử Minh oán hận nhìn đám người trước mặt.

“Các ngươi đều đáng chết”

Nếu không phải những kẻ này chắn trước mặt y, y hoàn toàn có thể mang người nọ đi, nếu không phải những kẻ này cản y, y sẽ không phải ngay cả nhìn mặt người nọ lần cuối cũng không thể, nếu không phải những kẻ này chắn trước mặt y ——

Tử Minh đột nhiên bạo khởi, nhằm thẳng đám người Lâm Minh Tiêu, một chưởng đánh gục chưởng môn Hoa Sơn, nhưng cũng bị mấy người liên hợp đánh bay ra ngoài.

Son rớt trên vách núi, dính đầy đất, đỏ như máu, Tử Minh nhìn hồng sắc tán giữa không trung, nhìn ngọn núi nguy nga phương xa, thân mình như diều đứt dây, rơi xuống sườn núi, bên tai là tiếng gió gào rít, thổi rối tung mái tóc dài ——

Cuối cùng vẫn không thể gặp mặt lần cuối, tầm mắt Tử Minh bắt đầu mơ hồ, y sẽ chết, cứ nghĩ như vậy, dần dần lâm vào bóng tối.

.

.

.