Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 125: Nhai hạ phong quang hảo – 1




Củi khô trong đám lửa kêu tanh tách, cẩn thận buông cổ tay Cách Ngạo Sinh xuống, đem ngoại y khoác lên người hắn, rồi đi qua chỗ Tử Minh ở một góc khác của sơn động, lúc này, ngoài Cách Ngạo Sinh một lòng muốn chết cùng Tử Minh một thân trọng thương, những người khác dù có nhiều có ít đều là thương tổn ngoài da, chẳng qua là khó hồi phục một chút, ngoài ra cũng không có gì.

Kiểm tra xong thương thế của Tử Minh, ta nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn bốn người ngồi xếp bằng, mỗi người một góc, Bạch Sở Hà Hán như cả đời không có ý qua lại với nhau, đối mặt với tình huống này lão nhân gia ta cũng chỉ có thể thở dài không dứt, muốn mấy người này coi nhau như huynh đệ đời này sợ là không thể nào, có điều bọn hắn không có đánh loạn, lão nhân gia ta đã hết sức vui mừng rồi, tề nhân chi phúc thật không dễ chịu a, cũng không biết cái đám đồng đạo (những người cứu nhân độ thế) thế nào lại trải qua sảng khoái như vậy, còn ta lại như nước sôi lửa bỏng. Dạo bước ra ngoài động, đáy cốc này thật sự chẳng có đồ gì hay, trước mắt đều là quái thạch như mấy trăm năm không ai động tới, tả hữu dạo qua một vòng cũng không thấy cái gì, chỉ thừa dịp chim nhạn bay qua liền dùng mấy cục đá đập xuống, có điều phỏng chừng cũng không đủ cho bảy người nhét kẽ răng, lại mò vài con cá trong đầm, khóe mắt đảo qua vách núi mọc ít cỏ bạch mao, vì thế mới chậm trễ một hồi.

Không khí trong sơn động từ khi mọi người tỉnh lại liền hết sức khó xử, ta ra ngoài một chuyến trở về tự nhiên cũng sẽ chẳng có gì thay đổi, ta dưới những ánh mắt không phải nhìn chằm chằm thì là nhắm mắt đả tọa, khi ta đi, mấy người kia đều nhìn một cái sau ai cũng không để ý tới ai mà nhập định, đồ đệ không giống đồ đệ, cừu nhân không như cừu nhân, không khí quỷ dị đến lão nhân gia ta mình đồng da sắt cũng nhịn không nổi mà da đầu run lên.

Bỏ cỏ bạch mao trên vai xuống, giương khuôn mặt tươi cười chào hỏi, nhưng mấy ánh mắt nhìn đến ta liền đồng loạt nhắm lại, trước khi nhắm vẫn không quên dùng ánh mắt sắt một miếng thịt trên người lão nhân gia ta, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, sờ sờ cái mũi, không khỏi có chút ủy khuất, khi nào thì lão nhân gia ta lại thành người gặp người ghét, thật thảm thương!

Xử lý xong chim nhạn với cá, đặt lên lửa, lại mang bạch sắc nhu thảo phân làm hai trải xuống cho hai ngươi trọng thương nằm, tuy rằng không khá hơn chút nào, ít nhất cũng mềm mại hơn.

Đám người Hán Nghiêu Sinh ở một bên nhìn giường cỏ mềm mại kia, trong lòng bắt đầu không thoải mái, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn lướt qua, chẳng qua lần này, ánh mắt có chút không đúng thôi.

Điều đó, ta một lòng tập trung trải cỏ tự nhiên không phát giác, chỉ là đột nhiên cảm giác hơi ẩm trong sơn động tựa hồ cao hơn, cũng không để trong lòng, ngày hè lại ở trong sơn động, lý nào lại thoải mái, cẩn thận ổn định Cách Ngạo Sinh cùng Tử Minh trên giường cỏ, lật lật đồ nướng trên lửa, lão nhân gia ta lại rời đi, trong chốc lát, tất cả chỉ thấy một núi cỏ nhỏ từ cửa động tiến vào, không phải ai khác, chính là lão nhân gia ta lại đi cắt cỏ a, may mắn thứ này coi như không thiếu, vơ vét mấy chỗ, đủ nhiều để làm mấy cái giường cỏ, tuy rằng giường cỏ căn bản so ra kém giường lớn kim điêu ngọc khắc nhiều lắm, nhưng ít ra so với ngủ trên mặt đất vẫn tốt hơn.

Hán Nghiêu Sinh nhìn giường cỏ dưới thân, Hà Lân Sinh nhìn lửa bập bùng bên cạnh, Bạch Liêm túm lấy một cọng cỏ tranh, mỗi người mang một tâm tư.

Tử Minh bưng canh cá trong tay, Cách Ngạo Sinh thấp cúi thấp đầu, Hàn Đàm nắm chặt nhạn chân trong tay, lại mang những mùi vị khác.

Kỳ thật nếu không có chuyện gì xảy ra, tình trạng này phỏng chừng sẽ kéo dài thật lâu ——

Ta quan sát đống lửa trước mắt, lại nhìn giường cỏ dưới thân đám Hán Nghiêu Sinh, sơn động cong cong, không quá lớn, không đến mức phải chen chúc, đống lửa gần cửa động, mà ta đây khi ngồi bên đống lửa cạnh cửa động nhìn lại, chỉ thấy sáu cái giường cỏ xếp theo thứ tự, chỉnh tề ngăn nắp như vậy, có điều, có điều ——

Sao lại chỉ có sáu cái, lão nhân gia ta hối hận thúi ruột, làm sao ta lại quên mất mình cơ chứ, nhìn sắc trời bên ngoài, ngẫm lại vách núi đã bị ta cạo sạch sẽ, hiện tại muốn đi tìm căn bản là người ngốc nói mê, vô hạn xót thương nhìn sáu cái giường cỏ mềm mại, nhìn nhìn lại đống đá vụn cứng rắn bên đống lửa, lão nhân gia ta khóc không ra nước mắt.

Đám Hán Nghiêu Sinh lúc này hiển nhiên cũng ý thức được, đồng loạt mở to mắt, cảnh giác nhìn qua, thấy ánh mắt ta lưu luyến dừng trên giường cỏ của bọn hắn, làm sao lại không hiểu ý tứ trong đó, mặt đỏ lên, tâm tư vừa động, sắc mặt lập tức liền xanh mét xuống.

Hoàn cảnh lúc này xấu hổ như thế, còn không phải do người này ban tặng, nghĩ như vậy lại dùng ánh mắt ngoan độc xiên một miếng thịt trên người ta.

Ta một bên không phát giác gì, tiếp tục dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm giường cỏ dưới thân đám Hán Nghiêu Sinh, làm cả đám như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Thấy ta vẫn không từ bỏ ý đồ, sáu người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, nhưng không rõ trong lòng đối phương nghĩ gì, trong chuyện phức tạp này há có thể dùng một ánh mắt nói lên tất cả, e chỉ có dùng thời gian từ từ đem xấu hổ, không cam lòng, phẫn nộ, oán hận này bào mòn, có lẽ đến lúc đó bọn hắn mới có thể tìm được một phương thức nào đó để ở chung, thí dụ như, giờ bọn hắn với đối phương thờ ơ lãnh đạm, nhìn mà không thấy.

Đống lửa vẫn vang lên tanh tách, không ngừng bắn ra mấy đóa hoa lửa, ánh lửa đỏ rực nhuộm màu sơn động, ta tiếp tục chăm chú nhìn giường cỏ, âm thầm tính toán, giường của Hán Nghiêu Sinh lão nhân ta không dám tranh, Tử Minh cùng Cách Ngạo Sinh thương thế nghiêm trọng, giường bọn họ lão nhân gia ta ngại giành, Hà Lân Sinh tuy rằng có thể, nhưng lão nhân gia ta không được người ta đồng ý đã động đến hai đồ đệ người ta, ít nhiều có chút xấu hổ, cho nên qua tranh cũng không tốt, còn Hàn Đàm, nghĩ tới trước ta hại người ta bị phạt, sau hại người ta nhảy núi, lúc này còn tranh giường, cũng có chút không thiên lý, bài trừ đi, chỉ còn lại Bạch Liêm đang dựa vào thạch bích, nhãn châu xoay động, tâm tư cũng động, nghĩ Bạch Liêm lúc này cũng coi như thế đơn lực bạc, hơn nữa chuyện hắn muốn đánh muốn giết cũng đã qua lâu rồi, tức gì thì phỏng chừng cũng tiêu bớt đi nhiều, chủ yếu là, Bạch Liêm luyện chính là tuyệt học Cửu Hỏa của lão nhân gia ta, xét về vũ lực thì lão nhân gia ta chiếm ưu thế tuyệt đối, nghĩ như vậy, giống như ăn được một viên thuốc an thần.

“Giường cỏ khá lớn, chúng ta chung nhau tốt lắm” Nói xong cũng không đợi người ta đồng ý, cởi ngoại y liền vội vàng tiến đến, kéo y bào Bạch Liêm cởi xuống lúc trước tự động tự phát phủ lên hai người, động tác nhanh chóng, không kém chiêu tuyệt học võ lâm Di hình hoán ảnh.

Bạch Liêm cương cứng tại chỗ, hai má tựa hồ có chút run rẩy, trên mặt thoáng hiện mạt hồng, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, sau cũng chỉ có thể nằm xuống, cùng người đồng sàng cộng tẩm, chẳng qua giường cỏ này rõ ràng không thể nói là lớn.

Đêm rất yên tĩnh, chung quanh chỉ có tiếng tí tách khi hoa lửa tắt, lão nhân gia ta nắm bên cạnh Bạch Liêm, đột nhiên tâm viên ý mã, trong đầu đều là hồi sự ở Bích Hải Triều Sinh các ngày đó, hầu kết lăn lộn, phát ra khô nóng, trộm mở mắt nhìn, Bạch Liêm cũng đã ngủ say, trong bóng tối, dưới ánh lửa tàn dung nhan tuấn mỹ lại càng thêm vào một tia dụ hoặc.

Nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn quét qua những người xung quanh, trộm xòe bàn tay, đánh ra một đạo kình phong, vô thanh vô tức đem lửa tàn tắt hoàn toàn, ngay sau đó sơn động đều chìm trong bóng tối.

Kéo ngoại bào che giữa hai thân thể lên cao, thật cẩn thận vươn một bàn tay qua ——

.

.

.