Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 128: Đuổi ra khỏi nhà – 2




Thần sắc Hán Nghiêu Sinh cũng không có gì thay đổi, kỳ thật muốn tìm biến đổi gì đó trên mặt Hán Nghiêu Sinh là cực kỳ không dễ dàng, người ngoài luôn thấy Hán Nghiêu Sinh ôn văn nho nhã, tựa hồ không có chuyện gì có thể khiến hắn tổn hại phong vận.

Hán Nghiêu Sinh cũng không có phản đối đề nghị của Hợp Hư, tuy rằng hắn nhìn ra người trước mắt có dụng ý khác, hắn thậm chí còn tự hỏi, thời gian này người trước mắt có phải bị những người khác lạnh nhạt, mới giữa ban ngày ban mặt lại đả khởi chủ ý đến hắn hay không.

Kỳ thật tình thú khuê phòng Hán Nghiêu Sinh cũng không cự tuyệt, cho nên Hán Nghiêu Sinh chỉ cười cười, sau đó phi thường nể tình tiếp nhận đề nghị đóng cửa trong phòng múa kiếm, đương nhiên hắn cũng biết, người trước mắt khẳng định xem không phải hắn múa kiếm.

Hợp Hư muốn xem đương nhiên không phải múa kiếm, hắn tiến lên đình chỉđộng tác của Hán Nghiêu Sinh “Như vậy không được, như vậy không được” Nói xong liền xả ngoại bào của Hán Nghiêu Sinh xuống, tự nhiên chỉ lên tiểu y Hán Nghiêu Sinh vẫn thực đứng đắn, Hợp Hư cũng vẫn không giải đáp nghi ngờ của hắn. Cho nên khi Hán Nghiêu Sinh múa hai cái sau, Hợp Hư lại lấy quan điểm thẩm mỹ cắt đứt động tác của Hán Nghiêu Sinh.

“Không được, không được” Hợp Hư một bên lắc đầu một bên xả tiểu y Hán Nghiêu Sinh xuống, làm lần thứ ba thì khố tử của Hán Nghiêu Sinh cũng bị kéo rớt, mà tới lần thứ năm Hán Nghiêu Sinh chỉ còn cuốn một tầng bạc sa(vải mỏng).

Hợp Hư đối với hình ảnh trước mắt phi thường hài lòng, nhất là sa mỏng hắn mới xé từ trên xà ngang xuống cuốn cho Hán Nghiêu Sinh, sa mỏng che chắn, ẩn hiện thích thú, thật sự là xinh đẹp càng khiến Hợp Hư thèm muốn.

“Tốt lắm, tốt lắm, tiếp tục, tiếp tục” Hợp Hư không biết xấu hổ thúc giục, hắn thấy kế hoạch sắp thành công, không tự chủ xoa xoa mũi, ánh mắt càng loạn chuyển trên người Hán Nghiêu Sinh.

“Tốt lắm?” Thanh âm của Hán Nghiêu Sinh cũng không có gì biến hóa, vẫn cười ôn hòa.

Hợp Hư gật đầu như giã tỏi, hiển nhiên vừa lòng phi thường với kiệt tác của mình.

“Ngươi trước ra ngoài cửa đi”

Hợp Hư không rõ Hán Nghiêu Sinh yêu cầu vậy là có ý gì, nhưng chỉ cần Hán Nghiêu Sinh không đổi ý không múa kiếm nữa, mọi yêu cầu khác hắn đều sẽ không phản đối.

Này đây, Hợp Hư đứng ở cửa, chờ Hán Nghiêu Sinh vì hắn đạt tới nguyện vọng, cũng không ý thức được kế hoạch của hắn đã muốn phá sản.

Hán Nghiêu Sinh vẫn cười vô cùng văn nhã, giống như khi chơi cờ, chỉ là lần này Hán Nghiêu Sinh cũng không nói gì thêm, chỉ là trực tiếp đóng sập cửa trước mặt Hợp Hư, cửa khép quá nhanh, Hợp Hư phản ứng không kịp, suýt nữa bị kẹp mũi, chờ Hợp Hư ý thức được Hán Nghiêu Sinh đã đuổi hắn ra, không khỏi có chút uể oải, đứng trước cửa phòng Hán Nghiêu Sinh bồi hồi một lúc, rốt cục quyết định thay đổi địa điểm.

Nơi thứ hai Hợp Hư tới là chỗ Hà Lân Sinh, nghĩ đao vũ của Hà Lân Sinh cũng không kém kiếm vũ của Nghiêu Sinh chút nào, hơn nữa múa đao múa kiếm,đều dính một chữ ‘múa’, chỉ là cầm vật gì thôi, kỳ thật Hợp Hư cũng không để ý, chỉ là, kế hoạch của hắn chỉ cần có một chữ ‘múa’ sẽ tốt hơn.

Lúc Hợp Hư tới Hà Lân Sinh đang ngủ trưa, đại khái là lớn tuổi, cho nên tinh thần có chút uể oải, Hợp Hư gần đây cảm giác mình già hơn rất nhiều, càng tận lực tận hưởng lạc thú trước mắt, chẳng qua Hợp Hư tận hưởng lạc thú tựa hồ cũng không được sáu người kia đồng ý.

Hà Lân Sinh thấy Hợp Hư, đương nhiên thực nể tình, đợi biết ý đồ Hợp Hưđến, tự nhiên cũng cười đáp ứng, Hợp Hư lần này rút ra giáo huấn lúc trước ở chỗ Hán Nghiêu Sinh, ẩn nhẫn một hồi, đương nhiên dù ẩn nhẫn thế nào cũng tuyệt không thể ẩn nhẫn đến cuối cùng, cho nên sau khi Hợp Hư đuổi hết tôi tớ trong viện, đã lấy một cây đao muốn Hà Lân Sinh múa, động tác cùng Hà Lân Sinh vừa đủ, chẳng qua lên xuống mấy cái, y phục trên người Hà Lân Sinh lại ít đi vài món, Hà Lân Sinh vốn đang cao hứng, nhưng lúc này có ngu ngốc cũng hiểu được, lão gia hỏa này đang giở trò đùa giỡn mình.

Hà Lân Sinh nét mặt già nua có chút không nhịn được, ngươi nói giữa ban ngày ban mặt, lại ở giữa sân bị khinh bạc, lúc này nếu ở trong phòng, không chừng Hà Lân Sinh còn ỡm ờ, nhưng cố tình là ở trong sân, trên đầu còn treo thái dương rực rỡ, cho dù là Hà Lân Sinh cũng chịu không nổi, tâm xấu hổ, Hợp Hư lại không đúng lúc nói đổi địa điểm, da mặt Hà Lân Sinh cũng không nhịn được, không nhịn được này cũng chính là tuyên cáo kế hoạch của Hợp Hư chính thức phá sản.

Vuốt tường viện của Hà Lân Sinh, Hợp Hư nuốt lệ mà rời đi.

Lúc này trừ Cách Ngạo Sinh cùng Hàn Đàm tất cả đều đang ở Tây Lưu cung, cho nên Hợp Hư chưa quá mức tuyệt vọng, Hợp Hư quyết định tới tìm Bạch Liêm, dù sao còn hơn Tử Minh, Hợp Hư xem thấy Bạch Liêm sẽ dễ khi dễ một ít.

“Thế nào lại tới đây, có chuyện gì không?” Bạch Liêm để bút trong tay xuống, trên bàn đang vẽ một nửa đóa cúc tím.

Hợp Hư nói quanh co hai tiếng, quyết định hành văn gãy gọn, chính sách uyển chuyện lúc trước không thành công. Cho nên Hợp Hư quang minh chính đại nói ra yêu cầu của mình, còn không để ý bên ngoài mặt trời đã nhường chỗ cho ánh trăng chiếu rọi.

Bạch Liêm nghe xong, sắc mặt có chút quái dị, lập tức khôi phục, nhìn trời bên ngoài, lại nhìn Hợp Hư đang chăm chú nhìn mình, Bạch Liêm có chútđau đầu, hắn không rõ lão gia bất tử này, thế nào càng sống sắc tâm càng tăng vọt vậy, lần trước lừa bọn họ mở cái gì Bất lão đại hội, trước nữa còn sai người làm thuyền lớn nói muốn du hồ ngắm đèn, đèn đâu không thấy, đông cung đồ lại bái độc nhất đại điệp, suốt đêm đem thuyền về, mới không làm cho mọi chuyện càng thêm kỳ cục, còn lần trước lần trước nữa…

Lúc này làm sao còn nghĩ tới diễm vũ đây ——

Bạch Liêm đầu rất đau, Bạch Liêm căn bản không để Hợp Hư có cơ hội nói xong, phi thường khách khí cũng tuyệt đối không chừa đường lui đem người đẩy ra ngoài, đóng cửa, tiếp tục họa bức tranh chưa xong, cũng không biết có phải do đau đầu hay không, mấy đóa hoa có chút thiếu tự nhiên.

Hợp Hư cuối cùng tới chỗ Tử Minh, quá trình đại để giống nhau, chỉ là lần này hắn trực tiếp bị ném ra, đã nhiều năm như vậy, Tử Minh vẫn duy trì thói quen tốt đẹp, ném người ——



“Mấy vị phu nhân quả là —— khụ khụ, không thua đấng mày râu, ha ha” Vân Định Hưng xấu hổ cười hai tiếng, đối với chuyện phu thê người khác, hắn tự nhiên khó mà nói được cái gì.

Hợp Hư đương nhiên sẽ không kể việc xấu hắn làm cho người nghe, chỉ lập lờ nói hắn thế nào đắc tội phu nhân, bi thương bị đuổi đi, coi như là biệt khuất lão tâm.

“Vật kia đã đánh mất không biết bao nhiêu năm, bọn hắn bắt ta đi tìm, là muốn ta tìm ở đâu.”

“Khụ khụ, hẳn mấy vị phu nhân là cố ý khó xử ngươi, qua vài ngày đợi các nàng hết giận, huynh đài lại trở về là được.”

“Ai, đáng thương ta già đầu rồi còn phải lưu lạc bên ngoài.” Hợp Hư thở dài, hắn sao không biết đám Hán Nghiêu Sinh cố tìm cớ đuổi hắn xuống núi, Ngu nhân bội kia muốn tìm cũng không cần phải lão nhân gia ta tự mình đi tìm a.

“Tại hạ họ Hợp tên một chữ Hư.” Đối phương báo danh, hắn cũng nên đáp lễ.

“Nguyên lai là Hà huynh, tại hạ Vân Định Hưng, đệ tử Hoa Sơn, không biết Hà huynh có tính toán gì không, có nơi để dừng chân chưa?” Cũng không biết có phải danh tiếng Hợp Hư quá nổi hay không, phàm là thấy Hợp Hư ai ai cũng tự động đổi thành “Hà Tu”, điểm này không thể không nói thật sự là có chút bất đắc dĩ.

“Nga, tại hạ tính toán tới Cách gia Nhạc Dương ở mấy ngày.”

“Cách gia Nhạc Dương, chẳng lẽ là nhà Cách Minh chủ Cách Ngạo Sinh?”

“Phải, lần này tới cũng tiện xem Cách Minh chủ gần đây thế nào” Đã hơn một tháng không gặp Cách Ngạo Sinh, Hợp Hư thực tưởng niệm.

“Không thể tưởng được Hà huynh lại quen biết Cách Minh chủ, bất quá, Hà huynh lúc này đến Cách phủ chỉ sợ sẽ vô ích.”

“Vì sao?” Hay là Cách Ngạo Sinh không ở nhà.

“Luận kiếm đại hội bốn năm một lần cử hành ở Luận Kiếm sơn trang, Cách Minh chủ thân là Minh chủ võ lâm nhất định phải lộ mặt, hẳn là hắn đã trên đường tới Luận Kiếm sơn trang.”

“Như vậy a, thật là khéo, xem ra tại hạ cũng cần tới Luận Kiếm sơn trang một chuyến.” Hợp Hư là muốn tới chỗ Cách Ngạo Sinh, nếu Cách Ngạo Sinh không có ở Cách phủ, hắn cũng chẳng muốn tới đó quấy nhiễu, dù sao còn có nhạc phụ đại nhân ở đó.

“Luận Kiếm sơn trang này Vân huynh biết dựng ở nơi nào sao?”

Vân Định Hưng sửng sờ một chút, tựa hồ thật không ngờ Hợp Hư ngay cả giang hồ đệ nhất đại trang ở đâu cũng không biết, lập tức lại nghĩ tới người này ngay cả Luận kiếm đại hội cũng không biết, không biết Luận Kiếm sơn trang cũng không kỳ quái.

“Tại hạ cũng không đi lại trên giang hồ, cho nên với việc này không rõ ràng lắm” Hợp Hư cười giải thích, hai mươi bảy năm hắn một lòng học võ, lại ngủ một giấc ba mươi năm không trở mình một cái, tám năm gần đây lại một lòng nghĩ chuyện khuê phòng, nào có lòng đi để ý cái gì Luận Kiếm sơn trang cái gì Luận kiếm đại hội.

Vân Định Hưng lại lý giải thành một hàm ý khác, không đi lại trên giang hồ nghĩa là không phải người giang hồ, không phải người giang hồ sẽ không biết chuyện giang hồ, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái, nếu hắn biết người trước mặt chính là chủ nhân Ngu nhân bội Hợp Hư, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

“Tại hạ cùng người trong sư môn đang định đi Luận Kiếm sơn trang, Hà huynh nếu không chê, có thể đồng hành cùng bọn ta.”

.

.

.