Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 55: Thủy lao – 3




“Còn không mặc y phục lên?” Bạch Liêm nghiêng mặt, trên mặt có một nét đỏ ửng thoáng hiện, chỉ tiếc trong động ánh sáng quá mờ nhìn không rõ.

Không nghĩ hắn sẽ nói vậy, khố tử trong tay ướt đẫm, thật sự không muốn mặc lại.

“Này —— không mặc được không?” Ta thương lượng, dù sao trong động này hai đại nam nhân bọn ta, mặc hay không mặc y phục cũng có khác gì.

“Không được” Bạch Liêm trả lời còn nhanh hơn ta nghĩ.

Ta mặt mày đau khổ, khố tử ướt đẫm, nơi này lại lạnh như thế, mặc vào không chừng sẽ bị bệnh “Này —— “

Thấy ta nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, Bạch Liêm nhướng mày không vui nói: “Ngươi còn lề mề cái gì?”

Ta sao có thể nói với hắn ta không muốn mặc khố tử này, vì thế uyển chuyển đổi cách nói: “Đem khố tử của ngươi cởi cho ta đi.”

Bạch Liêm ban đầu còn cho là mình nghe lầm, sau lại thấy ta nhìn nửa thân dưới của hắn ngoắc ngoắc tay, nhất thời hai má sinh hồng, bất quá lúc này hiển nhiên là vì tức.

Bạch Liêm “phanh” một chưởng đánh vào mặt nước bên cạnh ta, cột nước dâng lên đến đỉnh động, sau đó như mưa rào xối thẳng vào người ta, đống lửa bên cạnh nháy mắt bị tắt rụi, khúc củi đen cũng bị lực đánh rớt vào nước.

Ta lau nước trên mặt, cầm ngoại y ướt đẫm, vắt một cái, nước ào ào chảy xuống, ướt sũng phỏng chừng cũng như bộ dạng ta, giờ ta không cần khố tử của Bạch Liêm nữa, phải là cần toàn bộ y phục của hắn.

Bạch Liêm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ hết sức hài lòng với bộ dạng hiện tại của ta, Nhàn nhã vạn phần ngồi vào một khối đá bên cạnh, cư cao lâm hạ nhìn ta đứng trong thủy lao “Bọn chúng không khóa ngươi lại?”

Không đợi ta trả lời, Bạch Liêm lại ngửi thấy mùi rượu trong không khí, lông mày nhíu lại “Rượu từ đâu đến?”

Ta vứt cái vò giờ đã chứa đầy nước trong lòng xuống đất, khóe miệng hếch lên “Dưới lao.” Động tác hai tay cũng không dừng, tiếp tục cởi y phục.

“Ngươi muốn làm gì?” Thấy động tác của ta, Bạch Liêm lại nhăn mày.

“Ngươi nói làm gì?” Ta lột xiêm y trên người, dùng sức vắt khô, cũng không để ý bộ dạng lõa thể của mình, trước mặt Bạch Liêm lấy nước lau người.

Bạch Liêm trầm mặc, nhìn người kia dùng y phục sát sát lên người, ánh lửa u ám chiếu lên da thịt lại có cảm giác tái nhợt, nhưng không thể phủ nhận cũng thật mạnh mẽ, giống như núi lửa tùy thời có thể phun trào, dấu vô số năng lượng, đó là một khối thân thể nam nhân, không ai có thể phủ nhận.

Ánh mắt Bạch Liêm dần dần trầm xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt ta, đúng vậy, là đi tới, khinh công của hắn hiển nhiên đã không phải dạng đặng bình độ thủy, bát bộ cản thiền, hắn như vậy thật giống Lạc Thần, chỉ là Lạc Thần không phải nam tử.

Ta nhìn băng phiến đã vỡ vụn sau lưng hắn, thở dài, ta tự cho mình kỳ tài thiên phú, lại không ngờ thế gian còn có kẻ không thua gì ta, nếu người trước mắt luyện được toàn bộ Cửu Hỏa thần công, chỉ sợ sẽ không dưới ta.

“Vì sao không giải thích?” Ánh mắt không chút kiêng kị nhìn cơ thể ta.

Bị hắn nhìn như vậy, là người sẽ khó tránh xấu hổ, huống chi lão nhân gia ta cũng không phải kẻ mặt dày mày dạn gì, đưa tay kéo tay áo hắn chen nửa thân dưới, mở miệng liền hỏi tình huống của Nhâm Hiêu: “Ngươi sẽ không thực giết Nhâm Hiêu đi?”

“Không được giết sao?” Bạch Liêm cũng không thu hồi tay áo mình, liếc ta một cái, thản nhiên hỏi.

Giết được, đương nhiên giết được, thuộc hạ của ngươi ngươi không được giết thì ai được giết đây.

Ta trầm tư, kỳ thật tôi danh ban đầu của ta cùng Nhân Hiêu căn bản là không thể thành lập, ta có phải Khinh Trúc hay không Bạch Liêm tự nhiên rõ ràng, căn bản không cần phải trừng phạt Nhâm Hiêu, dù trừng phạt cũng không phải là tước hình, mà tội danh sau thì ——

Hắn ngay cả đầu sỏ là ta còn không giết, vì sao lại muốn giết người cả mình?

Hay hắn cố ý làm thế? Là muốn mượn ta gây khó dễ? Ta không biết Bạch Liêm có biết một thân phận khác của Nhâm Hiêu không, nếu hắn biết, vậy hoàn toàn có khả năng ——

Bạch Liêm muốn làm suy yếu Bích Lạc lâu ——

“Nhâm Hiêu kia tựa hồ cũng không đơn giản.” Ta thử nói.

“Nga? Không đơn giản thế nào?” Bạch Liêm từ chối cho ý kiến.

“Võ công không tồi” Sát thủ hàng đầu, nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm.

“Còn có?”

“Người không tồi” Tính cách trầm ổn đại khí, là một nhân tài.

“Nga?”

“Bộ dáng hẳn là không tồi” Đáng tiếc chỉ thấy dịch dung, nhưng đến ta cũng nhìn ra Nhâm Hiêu dịch dung, Bạch Liêm cũng nhìn ra mới đúng, không biết Tử Minh có nhìn ra không.

Cuối cùng ta kết luận “Giết quá đáng tiếc” Dù sao cũng là sát thủ đứng đầu Lạc Bích lâu, rất có ích, cho dù cố ý suy yếu thực lực Bích Lạc lâu, cũng nên làm nhẹ tay chút, bỏ mấy sát thủ như vậy cũng không có tác dụng lắm, có điều sau khi ta biết Nhâm Hiêu là Cơ Vô Song sẽ không nghĩ như vậy nữa.

“Đáng tiếc? Đáng tiếc lắm, hừ.” Bạch Liêm càng nghe trong lòng càng không thoải mái, sưu một cái kéo lại tay áo, lạnh lùng hừ một tiếng.

Ta bất ngờ không kịp phòng ngự bị hắn giật tay áo về, một trận gió lạnh tạt qua, ta tự động tự phát hướng dán vào người hắn, hai đại nam nhân chen chúc trên một mỏm đá ít nhiều cũng có chút cảm giác.

Có điều ——chen chúc rất ấm áp ——nghĩ vậy ta lại xích lại gần hắn…

Bất quá ta lớn mật dùng người ta để sưởi ấm dĩ nhiên hắn sẽ không hài lòng, còn chưa kịp ấm người đã dời đi, ta ủy ủy khuất khuất kéo áo hắn, hắn hừ lạnh túm lại, ta lại kéo một cái ——

Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, tay áo của Bạch Liêm liền bị rạch ra, ta nhìn nhìn tay áo trong tay, nhìn nhìn Bạch Liêm, không tự chủ được lui từng bước, trong lòng ai oan, rõ ràng ta đâu có bao nhiêu khí lực, áo này sao lại dễ rách vậy ——

“Trả, trả lại ngươi” Ta hảo tâm đặt tay áo kia vào tay hắn, đáng tiếc là Bạch Liêm tựa hồ cũng không hoan hỉ.

“Ngươi ——” Bạch Liêm nhìn người đối diện ánh mắt loạn chuyển, tức giận hai tay phát run, không tự chủ được tay giơ lên, nội lực muốn đánh tới đầu ta, ta cả kinh sao còn quản gì nữa, nhào người lên, một chưởng của hắn bổ xuống ta không chết mới thật kì quái ——

“Bùm” ta cùng Bạch Liêm song song ngã vào nước, giờ cả hai cùng ướt sũng, nhưng tổng so với bị chụp chết vẫn tốt hơn.

“Buông” Bạch Liêm phất tay lại muốn cho ta một chưởng, ta vội vàng sống chết ôm lấy hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, có thể bởi vậy ta cùng hắn không thể giữ được thăng bằng, rất khó dậy khỏi nước, may mà nước chỉ cao bằng nửa người, sẽ không chết đuối được.

Bạch Liêm bị ta áp trong nước không thể nhúc nhích, thân mình cũng không biết bị thủy băng vẫn bị ta làm tức giận, hơi hơi phát run, tựa hồ đang cực lực áp chế gì đó, nhưng lại chung quy không nói có đánh ta nữa không.

Ta hiểu rõ hơn bất cứ ai, nếu hắn lúc này muốn giết ta, hoặc hắn thật sự muốn giết ta, ta thế nào cũng không thể sống tới giờ, dù sao ta đang đối mặt với đồ đệ của đồ đệ đã đột phá tầng thứ tám Cửu Hỏa, võ công cường đại.

Bất quá tính tình này của hắn phải sửa, cứ động một chút lại muốn giết người vậy cũng không tốt lắm a, sau này vẫn nên cách hắn xa một chút, ít nhất là trước khi ta khôi phục võ công.

Ngay khi ta ôm chặt Bạch Liêm may mắn mình còn sống qua kiếp nạn, một thanh âm lạnh lùng nhẹ nhàng lọt vào, nếu nói Bạch Liêm lãnh chỉ trong lời nói, thì người kia không thể nghi ngờ là lãnh phát ra từ khung xương, chỉ nghe y nói: “Nùng tình mật ý, hảo sinh tiện nhân.” Đây vốn là tám chữ khen tặng, lúc này bị y từng chữ từng chữ gắn ra, khiến ta không khỏi sợ run cả người.

Vốn còn mong y khi nào thì đến cứu ta, lúc này ta trăm ngàn hối hận, một người đến đã đủ làm ta đau đầu, còn người nữa ta không thể xác định mình có thể sống sót để ra ngoài hay không.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía lúc nãy Bạch Liêm xuất hiện, cao cao trên thềm đá, một người tử y hoa phục đứng đó, ánh lửa hôn ám chiếu tới càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng khiến không kẻ nào có thể bỏ qua phẫn nộ y phát ra.

Ta âm thầm rên rỉ một tiếng, chỉ hận không thể thoát khỏi đây, nhưng giờ trên có hổ, dưới có lang, có đi được hay không không phải ta có thể quyết định.

“Một Nhâm Hiêu còn chưa đủ, giờ lại là ai?” Tử Minh nhàn nhã bước xuống thềm đá, tư thế tao nhã cao quý như nữ vương, bất quá nắm tay siết chặt dấu trong tay áo, không hề bình tĩnh như ngoài mặt.

Ta rõ ràng cảm giác được thân mình Bạch Liêm cứng đờ, vừa rồi hắn một chưởng đánh vào nước, bọt nước hầu như dập hết ngọn đuốc quanh ta, mà hắn lúc này lại đưa lưng về phía Tử Minh, thân mình ở trong nước cùng ta dây dưa không rõ, Tử Minh không nhận ra hắn cũng phải, nhưng tình trạng thị giác mơ hồ cũng không kéo dài lâu.

“Ngươi ——” Tử Minh thấy rõ bộ dạng ta, sắc mặt nhất thời đen như đáy nồi. Vừa rồi ở cửa y chỉ nghĩ người nọ thân mật cùng người khác, không nghĩ tới kẻ này ngay cả y phục đều cởi sạch, động tác nhanh như vậy, nếu y đến chậm một bước, không chừng chuyện tốt đều thành, nghĩ đến đây sắc mặt Tử Minh càng thêm khó coi.

Nếu ta lõa thể khiến Tử Minh cảm thấy phẫn nộ, vậy khi Tử Minh thấy rõ người dưới thân ta, diễn cảm hẳn dùng đặc sắc không đủ để hình dung.

“Người này là ai?” Tử Minh chung quy khó có thể che dấu vị chua, lạnh lùng hỏi.

“Hữu hộ pháp tự ý xông vào thủy lao tựa hồ không ổn.” Thanh âm thản nhiên từ dưới người ta truyền đến, ta xem người này nhìn người kia, quyết định không nói leo, miễn cho trở thành vật hi sinh.

Tử Minh nghe tiếng, lắp bắp kinh hãi, nhìn người đang dây dưa cùng người nọ trong nước, cả người nhất thời cứng đờ, thần sắc trên mặt đổi mấy lần, có khó tin, có nghi hoặc, có tổn thương, có phẫn nộ, có thể nói thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng lại chỉ còn lại gương mặt không chút thay đổi, mang theo nụ cười lạnh hơi hơi có ý vị trào phúng, những dao động trên gương mặt được che dấu vô cùng tốt, tốt lắm, cho nên y có thể giấu diếm được rất nhiều người, nhưng những người đó hẳn là không phải ta cùng Bạch Liêm ——

“Không biết sư huynh lúc này đang làm gì?” Tử Minh hạ mắt, tựa hồ y chỉ là tới vấn an, mà ta không phải không mặc y phục, Bạch Liêm cũng không phải một thân chật vật.

“Vậy sư đệ tới có chuyện gì?” Bạch Liêm đẩy ta ra, chỉnh y phục bay ra khỏi nước, dáng người tuyệt đẹp, rơi xuống đất nháy mắt y phục trên người đã muốn khô.

.

.

.