Tam Thế Duyên

Chương 62: Chương 62: Nguyên Nhân Sinh Khí




CHƯƠNG 62: NGUYÊN NHÂN SINH KHÍ
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Liệp vừa hạ triều nhận được tin tức từ quan binh thành môn nên sớm tính toán thời gian bước ra đón. Hắn ngồi ở chính vị trong tiền thính dùng trà bánh, trên đùi còn có thân người mềm mại của tứ di nương bám chặt. Nàng ta cười kiều mị, tựa sát vào người Nhữ Liệp, nhân tiện nhét một miếng bánh vào trong miệng hắn, có chút trách móc nói:
“Tướng gia, nhìn người kìa, vừa nghe phu nhân cùng ngũ cô nương hồi phủ liền không để ý đến người ta nữa.”
Nhữ Liệp ngửa đầu ha ha vào tiếng cực kỳ thống khoái: “Đã lâu không gặp đương nhiên bổn tướng có chút nhớ rồi.”
Tứ di nương đưa ngón tay thon dài chỉ vào nơi ngực của hắn, âm thanh có chút ủy khuất nói: “Phu nhân cùng ngũ cô nương thật có phúc khí, vừa rời kinh vài ngày liền chiếm được bao nhiêu nhớ nhung của tướng gia.”
Lúc này có hạ nhân giữ cửa mới chạy vào báo Nhữ Hinh đang chạy bộ hồi phủ, khiến lời trong miệng Nhữ Liệp đến miệng liền đổi thành câu khác. “Còn không mau ra ngoài nghênh tiếp.” Chạy bộ hồi phủ? Vì sao lại phải như vậy?

Hạ nhân luôn miệng vâng vâng dạ dạ rồi chạy ra ngoài.
Nhữ Liệp cau mày chốc lát liền nói: “Nàng cũng đứng lên đi. Bổn tướng muốn đích thân ra ngoài gặp Hinh nhi.”
Tứ di nương vừa đứng lên, hắn cũng theo đó đứng lên bước nhanh ra ngoài. Tứ di nương bị động tác của hắn khiến cho có chút đứng không vững, phải giữ bàn để ổn định thân hình, còn có hai nha hoàn đỡ ở hai bên.
Chỉ là nàng rất nhanh hất hết cả hai ra, cất bước đuổi theo Nhữ Liệp. Nàng đương nhiên không muốn thua rồi.
Thế nên giờ phút này, hình ảnh Nhữ Hinh thu được vào mắt chính là bên cạnh người phụ thân sủng nàng tận trời xanh, tứ di nương thân mật khoát tay hắn, tay còn lại đặt lên bụng cố ý xoa xoa để cho nàng nhìn.
Ánh mắt của nàng lập tức tối đi, cho dù là người mù cũng cảm giác được thân người nàng đang liên tục toát ra những dòng chữ cùng nội dung, đó là ‘khó chịu’.
Mẫu thân thanh tu là vì cái gì, phụ thân lập tân thiếp còn không nói nay đến hài tử cũng có luôn rồi. Đột nhiên những lời nàng chuẩn bị mấy hôm nay nàng cũng không muốn nói ra miệng nữa.
Nhữ Liệp rút tay mình ra khỏi tay tứ di nương, bước lên một bước xoa xoa đầu nữ nhi từ ái hỏi: “Vì sao chạy bộ trở về? Những người khác đâu?” Sẽ không phải nữ nhi gặp phải chuyện gì không vui nên mới như vậy chứ?
“Bọn họ ngồi mã xa ở phía sau.” Nhữ Hinh thở dốc đáp, thân người tránh một bên để tay của Nhữ Liệp dừng trên không trung.
Nhữ Liệp có chút không hiểu, đây là giận hắn đi? Vừa trở về, hắn làm gì khiến nàng giận.
Tứ di nương đưa một tay xoa cái bụng phẳng của mình, một tay đỡ lưng như thai phụ sắp lâm bồn bước đến, hành lễ: “Gặp qua ngũ cô nương.” Nàng vốn nghĩ Nhữ Liệp sẽ đỡ mình không để mình hành lễ, nào ngờ hắn xem như không thấy, tức chết nàng!

Nhữ Hinh một tiếng không đáp, lại nghe phụ thân hỏi: “Mẫu thân đâu? Nàng có khỏe không?” Hắn tiện tay cướp lấy chiếc khăn lụa thượng hạng mới tinh trên tay tứ di nương, đau lòng thay nữ nhi thấm mồ hôi. Lòng hắn đương nhiên cũng vẫn nhớ đến thê tử kết tóc với mình rồi, nàng là nữ tử hắn yêu thương nhất cơ mà.
Hắn làm tất cả đổi lại câu trả lời lạnh nhạt của nữ nhi: “Mẫu thân rất khỏe, muốn lưu lại trên tự lâu hơn. Tứ tỷ cùng biểu ca cũng lưu lại bồi.” Nàng là mẫu thân, nàng cũng không muốn về nơi này.
“Vì sao?” Nhữ Liệp ngập tràn không hiểu hỏi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Tứ di nương lại mừng rỡ hơn bất cứ kẻ nào. An thị không trở về, hai di nương còn lại vẫn còn đang bị cấm túc, vậy nàng là lớn nhất trong phủ rồi, mà ân sủng của hắn không phải cho nàng thì còn cho ai nữa.
Nhữ Hinh lạnh nhạt nâng mắt đáp: “Mẫu thân có chút khó chịu trong người nên mới muốn lưu lại đến khi tâm trạng tốt mới trở về.” Một khẩu khí liền giải đáp hết thắc mắc của Nhữ Liệp, nàng còn nói thêm: “Nữ nhi mệt mỏi, trở về viện trước.”
Nói xong nàng xoay người cùng Thiêm Hương trở về Vong Địa.

Nhữ Liệp thất thần nhìn theo bóng lưng của nữ nhi đang từ từ khuất xa, lúc này mới hiểu được nàng đang nói thứ gì. Hắn xoay đầu dùng nhãn thần lạnh nhạt ngang tứ di nương một mắt rồi phất tay áo triều phục quay người bước đến phương hướng thư phòng. Trước đó còn không quên căn dặn quản gia: “Khi Tuân nhi Cách Quận trở về, bảo bọn hắn đến thư phòng gặp ta.” Hắn rất muốn biết đến cùng ở Linh Lung tự đã phát sinh ra những chuyện gì, vì sao nữ nhi lại sinh khí với hắn, lại vì sao mà thê tử không muốn hồi kinh.
Đương nhiên lúc sau hắn biết được sự thật cũng bất đắc dĩ liên tục thở dài không dứt. Hắn cũng không biết nên làm thế nào cho đúng, lưng hắn gánh hưng vong của Nhữ gia cơ mà. Dạo này hoàng thượng liên tục đề cập đến chuyện hôn sự của Nhữ Tuân cùng Trưởng Tôn Lăng Vân, mà làm phò mã chính là ở rể hoàng thất, vậy liền lấy ai vì Nhữ gia khai chi tán diệp?
Nhữ Dao sẽ gả vi thái tử phi, vậy liền không giúp được gì. Nhữ Hinh lại dung mạo không tốt, vừa không thể gả cho người ngoài, chỉ có thể chọn người thân thuộc. Mà An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cùng đều phải vì gia tộc khai chi tán diệp, hắn không thể làm việc độc đoán như vậy được.
Chính vì thế, cũng chỉ có thể trông cậy vào hài tử trong bụng của tứ di nương thôi. Nhưng hắn thề, có trời đất chứng dám, lòng hắn chỉ có mỗi mình An thị mà thôi.
Nhữ Hinh sau khi trở về Vong Địa, đều đầu tiên nàng làm chính là phát hai phong hỏa tốc thư đến Linh Lung tự. Một lá báo bình an cùng giấu nhẹm đi chuyện tứ di nương hoài thai cho An thị. Một lá cho An Lam Ca cùng Nhữ Dao, kể hết mọi chuyện trong phủ rồi bảo bọn họ nghĩ các lưu mẫu thân ở lại tự lâu hơn.
Nàng biết giấy không bọc được lửa, nhưng hiện tại tâm trạng mẫu thân vì chuyện của Tống gia mà không tốt, tạm thời vẫn không nên nói ra, tránh cho mọi chuyện ngày một tệ. Đợi tâm trạng của mẫu thân khá hơn lại tìm biện pháp lựa lời khóe léo mà nói cũng chưa muộn.