Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 1-2




Cô giãy giụa với dây thừng thắt chặt trên người, thấy anh ta ến gần, cô cố gắng nhấc chân nghĩ muốn gạt ngã anh ta, tùy thời có thể chạy. Không ngờ anhta lại nghiêng người tránh ra, còn thu lại dây thừng, hung bạo kéo cô lại gần.

Sắc mặt cô trắng bệch sợ hãi, quát "Anh muốn làm gì?"

Cam Nhĩ Toàn rất hài lòng bình thường cởi ngựa thích nhất là lúc chơi đùa với sợi dây, giờ phút này có thể phát huy tác dụng, một cái đã bắt được cô.

"Những lời này nên là tôi hỏi cô mới đúng, tiểu thư, nửa đêm cô cầm dao xông vào phòng tôi là muốn làm cái gì?"

Cô mím môi không nói.

Vẻ mặt anh ung dung đùa cợt ;"Chẳng lẽ bởi vì yêu thích tôi, cho nên đêm khuya trốn vào muốn tỏ tình với tôi? Hay là thấy sắc đẹp mê người của tôi, cho nên muốn dùng sức mạnh với tôi, ép tôi đi vào khuôn khổ?" ( Editor: Trời ạ, có ai mà nửa đêm bị người ta kê dao vào cổ không chết xong còn ngồi tự kỷ về nhan sắc mình thế này không?)

"Anh ở đó nói bậy bạ cái gì đó? !" Nghe anh miệng đầy lời nói bậy, cô trừng mắt nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này không nhìn thấy cô tới kỳ thật là muốn giết anh ta sao?

Thuận tay bật công tác đèn trên tường, có chút kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh.

Cô gái rất trẻ, có một gương mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan tinh xảo như vẽ, da trong suốt như tuyết, tóc ngắn ngang tai như tơ lụa đen tỏa sáng, bao gồm cả quần áo đen trên người ôm theo đường cong cơ thể xinh đẹp giống như trái đào chín, rất hấp dẫn.

"Chậc, không ngờ là một đại mỹ nhân, cô giống như mỹ nữ vậy, nếu cô muốn leo lên giường của tôi thì nói rõ, tôi sẽ suy nghĩ cho cô cơ hội này, cần gì phải nữa đêm trèo cửa sổ đi vào, nếu chẳng may tôi lỡ tay, chẳng phải sẽ làm cô bị thương !" Giọng nói trầm thấp lộ ra một chút trêu chọc.

Cô gái xinh đẹp cứng người, giận dữ mắng mỏ, "Ai muốn leo lên giường của anh, tôi tới là muốn giết anh!" Người đàn ông này là t*ng trùng chảy ngược sao? Trong đầu đầy dâm tục.

"Giết tôi?" Cam Nhĩ Toàn đưa tay nâng cằm, quan sát vẻ mặt giận dữ buồn bực của cô giây lát, "Tôi không nhớ rõ là tôi có kết oán thù với cô, tai sao cô lại muốn giết tôi?"

Lúc nãy cô có ít nhất hai lần có cơ hội ra tay giết anh, nếu như vừa rồi cô không do dự một dao đâm xuống cổ anh, sợ rằng giờ phút này đã sớm mất cái mạng nhỏ này, nhưng cũng bởi vì cô nhiều lần do dự mới khiến cho anh có cơ hội phản kích.

Sơ suất thất thủ bị bắt, cô ảo não cúi thấp mặt, không muốn mở miệng nữa. Trong lòng cô không ngừng tự trách mình, nếu không phải vừa rồi cô chần chừ thì làm sao để cho anh ta có cơ hội có thể lợi dụng.

"Cô không muốn nói phải không?" Cam Nhĩ Toàn nhìn vẻ mặt tự trách của cô đàu giỡn."Có muốn tôi mang cô tới đồn cảnh sát rồi từ từ nói không?"

"Đừng!" Nghe vậy, cô bỗng nhiên giương mắt lạnh lùng giống như toát ra một chút hoảng sợ.

"Cô ám sát tôi không thành, sẽ không cho là tôi có thể bỏ qua cho cô như vậy chứ?"

"Anh muốn thế nào?" Cô cau mày, từ trong giọng nói của anh phát hiện chuyện hình như còn có chỗ thương lượng.

"Trả lời câu hỏi của tôi, tại sao muốn giết tôi?"

". . . . . . Đương nhiên có người bỏ tiền mua mạng của anh." Im lặng chốc lát, cô từ từ lên tiếng.

Có người mua mạng của anh? Nghe đáp án anh có chút không ngờ.

"Nói như vậy cô là một sát thủ?" Xưa nay anh rộng rãi hiền lành, số người kết thù kết oán ít ỏi, nhất thời cũng cũng nghĩ không ra ai có thề hận anh đến nỗi muốn anh chết.

Cô cắn môi không nói, chỉ hơi hơi gật đầu.

Anh trầm ngâm một chút hỏi nữa: "Là ai muốn mua mạng của tôi?"

Cô ngẩng đầu cho anh hai ánh mắt thờ ơ, "Tôi không biết, cho dù có biết rõ, tôi cũng không thể nói." Mỗi nghề đều có mỗi luật lệ riêng, bọn họ làm nghề này, đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất chính là giữ bí mật của người giao phó.

Sau một lát cô suy nghĩ, Cam Nhĩ Toàn tin tưởng cô thật sự không biết được kẻ chủ mưu thật sự sau màn này là ai, từ hành động do dự của cô lúc nãy có thể nhìn ra được, hình như cô cũng không muốn lấy mạng của anh.

"Tôi cũng vậy không phải là không thể thả cô, chỉ là. . . . . ."

Thấy anh nói đến một nửa liền dừng lại, không hề nói tiếp nữa, cô không nhịn được hỏi tới, "Chỉ là như thế nào?"

"Ai biết tôi có lòng từ bi thả cô, có thể cô sẽ còn quay lại giết tôi không."

"Tôi. . . . . ." Cô không biết trả lời anh như thế nào, bởi vì coi như cô đồng ý không giết anh ta, ông nội cũng sẽ phái người khác tới hoàn thành nhiệm vụ này, dòng họ Khuất bọn họ một khi đã tiếp nhận ủy thác cho tới nay chưa từng thất bại.

Mắt sáng Cam Nhĩ Toàn hơi nheo lại, thấy trên cổ cô có thắt chiếc khăn lụa màu đen, mơ hồ lộ ra một phần dấu nhỏ màu đỏ, anh không nhịn được đến gần cô, muốn nhìn kỹ hơn.

Ánh mắt cô phòng bị nhìn chằm chằm người đàn ông bỗng dưng lại gần."Anh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là thừa dịp cô không thể động, muốn làm gì cô thì làm." Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, anh nghĩ cố ý dọa cô, giả bộ làm ra nét mặt tà dâm.

"Anh dám!"

"Tại sao không dám?" Khuôn mặt anh u ám, dùng giọng nói không đàng hoàng nói: "Cô dám chạy tới giết tôi, tôi nghĩ rằng cũng chỉ có được cái tốt sau khi bị giết, sau đó sẽ bỏ cô vào cái rương đấy, trút đầy xi măng, thả chìm xuống biển, như vậy thì thần không biết quỷ không hay."

"Anh!" Cô hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ rằng chính mình là một lúc mềm lòng, lại đổi được kết quả như vậy.

Thấy khuôn mặt cô suy sụp, làm như tưởng thật, Cam Nhĩ Toàn cười sang sảng ra tiếng, giơ tay lên rút khăn lụa đen quàng trên cổ , khi cái bớt màu đỏ hình mặt trăng khoảng nửa bàn tay bên trái hiện lên đập vào mắt thì con mắt xinh đẹp hơi ngạc nhiên che giấu, nghĩ đến chuyện tám năm trước.

"Đây là. . . . . ." Anh không nhịn được lấy tay muốn chạm.

Cô mãnh liệt gạt ra, "Dừng tay! Muốn giết cứ giết, anh đừng mơ tưởng làm nhục tôi!"

"Chớ khẩn trương, tôi chỉ muốn biết cái bớt này cô có từ nhỏ sao?" Anh lùi lại phía sau một bước làm cho cô yên tâm.

"Chẳng lẽ có người bớt sẽ mọc ra sau khi lớn lên sao?" Cô hỏi ngược lại, có chút không hiểu tại sao nhìn anh ta hình như bắt đầu quan tâm chuyện cái bớt của cô.

"Tên của cô?" Cam Nhĩ Toàn đột nhiên nói.

"Cái gì?"

"Tôi muốn biết tên của cô."

Cô hơi nhếch môi, không muốn tiết lộ.

Cam Nhĩ Toàn cũng không gấp, chậm rãi mở miệng, "Đối với chuyện cô tới ám sát tôi, tôi có hai phương án xử lý, thứ nhất chính là cách mà tôi vừa nói trước tốt sau giết, thứ hai chính là giao cô cho cảnh sát, chỉ là nếu như cô chịu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi còn có thể có lựa chọn thứ ba."

Cô không thể để cho cảnh sát bắt được cô, khiến nhà họ Khuất rước lấy phiền toái, càng không muốn chịu nhục mà chết.

Cô ôm một tia chờ mong hỏi;"Cái gì. . . . . . Điều kiện?"

"Cô làm giúp tôi mười chuyện, sau khi chuyện thành công, cô có thể đi nha."

"Mười chuyện kia?" Cô hoài nghi vậy sẽ không là chuyện quá dễ dàng.

"Tạm thời tôi còn chưa nghĩ đến, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho cô biết." Thấy mặt cô lộ vẻ nghi ngờ, anh cười nói: "Tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không bảo cô đi phóng hỏa, cũng sẽ không bảo cô đi giết người, nhất định là chuyện cô có khả năng làm được, thế nào?"

". . . . . ." Cô suy nghĩ lông mày nhíu lại, cân nhắc tình huống, một lát mới nói: "Được rồi, tôi đồng ý với anh."

Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt muốn đưa tay cởi dây trói cho cô, đột nhiên dừng lại động tác.

"A, chờ một chút, làm sao tôi có thể tin tưởng lời cô nói chứ? Nếu như tôi vừa thả cô ra, cô liền chạy mất dạng, tôi phải đi đâu tìm cô? "

Giọng cô trong trẻo lạnh lùng nói;"Tôi dùng uy tín của tôi thề, tuyệt không nuốt lời."

Mặt anh vẫn còn hoài nghi nhìn cô, "Làm sao tôi biết uy tín của cô có phải đã cạn kiệt đến kiếp sau rồi không?"

Thấy anh lại chất vấn lời hứa của cô, cô giận đến mức nghiến răng

". . . . . . Vậy anh muốn tôi làm thế nào mới bằng lòng tin tưởng?"Từ nhỏ cô đã được dạy bảo uy tín so với sinh mạng mình còn quan trọng hơn.

"Trước tiên nói một chút về tên của cô?"

Im lặng trừng anh một hồi lâu, mím chặt đôi môi lúc này mới sâu kín thở khẽ ra ba chữ, "Khuất Lam Sơ."

"Khuất?" Anh lấy làm kinh hãi, "Cô là người nhà họ Khuất?"

Anh từng nghe các bậc trưởng bối nói qua về nơi đó, nhà họ Khuất là một gia tộc sát thủ thần bí, chỉ cần bọn họ nhận ủy thác, chưa từng thất bại, nhưng nhà họ Khuất tại sao lại phái cô gái này ra ngoài? Rất dễ dàng nhận thấy, dường như cô là người vẫn đang học nghề.

Hơn nữa, theo anh biết, nhà họ Khuất nhận ủy thác, đối tượng đều là người vô cùng xấu xa tàn ác, anh cũng không nhận ra mình có phần vinh hạnh đạt tới điều kiện này.

Là nghĩ sai chỗ nào rồi sao?

Đáng chết, Khuất Lam Sơ thầm mắng mình ngu xuẩn, vừa rồi cô không nên thành thật mà nói ra tên họ của mình như vậy, cho anh ta biết cô là người nhà họ Khuất, như vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến những người khác trong gia tộc sao.

Cam Nhĩ Toàn cười một tiếng, "Xem ra cô đến từ nhà họ Khuất, tôi tin tưởng cô là được." Anh cầm tới một tờ giấy, cầm bút lên viết ở trên mấy chữ đưa cho cô."Ừ, chỉ cần cô ký tên lên trên này, thỏa thuận của chúng ta được lập."

Anh hơi buông lỏng sợi dây để cho cô có thể cầm bút lên ký tên.

Nhìn xuống nội dung anh viết, lông mày cô nhíu lại, sau cùng vẫn ký lên trên ba chữ Khuất Lam Sơ.

"Tối nay cô dọn qua đây đi." Thu lại tờ giấy, anh cười mỉm mở miệng.

*********

Báo cáo với ông nội nhiệm vụ thất bại, còn bị uy hiếp đồng ý điều kiện của đối phương, Khuất Lam Sơ thật bất ngờ ông nội không hề trách mắng cô nặng nề, chỉ yêu cầu cô trước khi hoàn thành nhiệm vụ không thể trở về.

Cô nằm ở trên giường, cô cảm thấy vô lý.

Mục tiêu cô muốn ám sát giờ phút này nằm ngủ ở phòng sát vách, mà cô lại ngủ trong phòng khách nhà anh ta, loại càm giác kỳ quái này thật không nói nên lời.

Tất cả đã thoát khỏi tầm tay của cô, cô muốn giết người giết không thành, ngược lại bị người ta bắt, đồng ý giúp anh ta làm mười việc, trước lúc hoàn thành mười việc đó, cô còn phải kiêm làm vệ sĩ của anh ta bảo vệ an toàn của anh ta.

Khuất Lam Sơ ảo não lông mày nhẹ chau lại.

Cô không hiểu, ông nội biết rõ tính cách của cô, tại sao lần này lại phái cô đi thi hành n hiệm vụ?

Nhớ lại trước khi đi, ông nội nói ——

"Nếu như con không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, ta không có cách nài khác hơn là giao tiểu Khả cho Lam Tranh, tùy ý nó sắp đặt."

Mỗi lần Lam Tranh nhìn thấy tiểu Khả, luôn đe dọa muốn mang nó đi nướng, nếu thật là giao cho anh ta, tiểu Khả nhất định sẽ mất mạng, một khi nghĩ đến Lam Tranh có thể sẽ ăn hết tiểu Khả, cô cũng không có cách nào không lo lắng.

Giọng nói và ánh mắt của ông nội lúc đó lạnh lùng, khiến cho cô hiểu được cũng không phải ông đang nói đùa, nhưng nếu cô không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ này, ông nội thật sự sẽ làm như vậy.

Nhưng, muốn cô tự tay cướp đi sinh mạng một người, thật sự cô khó có thể làm được.

Nên làm cái gì mới phải?