Tam Thốn Nhân Gian

Chương 131: Phung phí của trời




- Qủa nhiên lời đồn là thật!

Hô hấp của Trần Vũ Đồng trở nên dồn dập, hắn lùi lại vài bước nhìn ba con khôi lỗi đang rên rĩ với Lâm Thiên Hạo không chớp mắt.

- Trần sư huynh, ngươi có ý gì hả!

Lâm Thiên Hạo nghe thấy lời của Trần Vũ Đồng thì lập tức biến sắc, cảm thấy đối phương đến thăm bái phỏng chỉ là muốn cười nhạo mình.

Nhưng lúc này Trần Vũ Đồng tựa như không nghe thấy lời chất vấn của Lâm Thiên Hạo, vẫn nhìn chằm chằm ba con khôi lỗi kia, thậm chí còn lật tay phải lấy ra một cái thẻ ngọc như muốn ghi lại số liệu của ba con khôi lỗi này.

Thấy Trần Vũ Đồng tự dưng chạy đến trêu gan mình, ba con khôi lỗi kia lại luôn miệng rên rĩ, thậm chí còn có một con trong số đó bước lên giơ hai tay ra với mình, bĩu môi õng ẹo đòi ôm, lửa giận mà Lâm Thiên Hạo cố nén cả nửa tháng cuối cùng cũng đến cực hạn, không nhịn được nữa.

Hắn không tiện phát tiết với Trần Vũ Đồng, cho nên rống to một tiếng, trực tiếp đánh một chưởng lên người con khôi lỗi đang giơ hai tay đòi ôm kia, một chưởng này mang theo cơn giận ngập trời và bao nhiêu căm thù dành cho Vương Bảo Nhạc.

- Câm miệng!

Một chưởng này đã hoàn toàn phóng thích tu vi Chân Tức tầng một của hắn, lại thêm đang tức giận nên hình như cũng khiến cho uy lực của nó tăng thêm không ít, trong tiếng nổ mạnh và Trần Vũ Đồng biến sắc thì con khôi lỗi này lập tức bị một chưởng của Lâm Thiên Hạo đánh trúng đầu.

Con khôi lỗi đó lập tức bị đánh nát, thân thể của lập tức rớt lộp độp xuống, nhưng ngay khi ngã xuống thì trên người nó lập tức vang tiếng còi cảnh báo.

Ngay khi tiếng còi cảnh báo này hụ lên thì cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở ra, thân ảnh tròn vo kia lập tức nhào ra, vẻ mặt bi ai khôn cùng, trực tiếp nhào tới trước mặt con khôi lỗi đã bị đánh nát đó.

- Tiểu Cường, ngươi làm sao vậy, Tiểu Cường!! Ta vẫn luôn nuôi dạy ngươi như ruột thịt, Tiểu Cường ngươi đừng có chết mà!

Lâm Thiên Hạo cười lạnh, đang định mở miệng thì đúng lúc này, thiên chi kiêu tử Trần Vũ Đồng đứng bên cạnh hắn cũng quát to.

- Lâm Thiên Hạo, ngươi làm trò gì thế hả!

Hắn vừa lên tiếng thì Lâm Thiên Hạo lập tức ngu người, hắn ta nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ cực điểm của Trần Vũ Đồng lúc này, hàn quang trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Trần Vũ Đồng thật sự đã nổi giận chứ không phải giả tạo, thực ra trước kia hắn bế quan một thời gian, sau khi xuất quan, đám thủ hạ biết rõ sở thích của hắn cho nên mới nhắc đến trò khôi hài của Lâm Thiên Hạo, còn đặc biệt nhắc đến ba con khôi lỗi nọ.

Vậy nên trong lòng Trần Vũ Đồng chợt động, nhớ tới con khôi lỗi rất đặc biệt mà năm đó mình thông qua người quen ở đảo Hạ Viện giao dịch được, càng nghiên cứu lại càng cảm thấy con khôi lỗi đó không hề tầm thường, cho nên hôm nay mới đến đây muốn chứng thực một phen.

Tuy rằng với hắn mà nói thì việc tìm hiểu xem khôi lỗi năm đó là ai làm ra rất đơn giản, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của ba con khôi lỗi với Lâm Thiên Hạo ban nãy xong thì Trần Vũ Đồng lập tức biết ngay mình không cần tìm đâu xa nữa, người làm ra khôi lỗi năm đó đúng là Vương Bảo Nhạc!

Điều khiến cho hắn vô cùng mừng rỡ chính là khả năng chế tạo khôi lỗi của đối phương đã tiến bộ rất nhiều, đúng là chẳng khác nào tăng vọt, khiến cho hắn nhìn sơ qua thì lại càng vui mừng hơn, sau đó nhìn thấy Lâm Thiên Hạo lại dám thô bạo hủy đi một con khôi lỗi như thế, đối với Trần Vũ Đồng mà nói thì đây đúng là hành vi cực kỳ tàn nhẫn, tội nghiệp tày trời, không khỏi tức giận trừng Lâm Thiên Hạo.

- Lâm Thiên Hạo, của quý nhường này mà ngươi lại nhẫn tâm phá hủy, ngươi đúng là cái đồ phí của trời!

Bị Trần Vũ Đồng quát như thế, Lâm Thiên Hạo thật sự lại ngu người tiếp, nhất là Trần Vũ Đồng lại gọi cái con khôi lỗi kia là của quý khiến cho Lâm Thiên Hạo thật sự ngơ ngác nhìn con khôi lỗi bị mình phá hủy kia.

Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng run lên, quên cả vờ vịt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Trần Vũ Đồng còn đang tức giận hơn cả mình, hai mắt mở to, vừa cảm thấy khó tin lại đột nhiên nhớ tới đại nhân vật ở đảo Thượng Viện mà Tạ Hải Dương nhắc đến năm đó.

- Đây... Chẳng lẽ đó chính là hắn sao?

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.

Lúc này cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lâm Thiên Hạo đều ngu người, Trần Vũ Đồng chạy vội tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, đầu tiên là đau lòng nhìn con khôi lỗi đã bị đánh hỏng, sau đó thở dài vỗ vai Vương Bảo Nhạc.

- Vương sư đệ, ta tên là Trần Vũ Đồng, haiz, thực không dám giấu, ta chính là người khi xưa từng mua khôi lỗi của ngươi, nay ta tận mắt chứng kiến việc này, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ làm chứng cho ngươi, há cho thể bỏ qua cho hành vi phá hủy pháp khí yêu thích của đồng môn!

Trần Vũ Đồng nói xong thì trực tiếp lấy thẻ ngọc ra truyền âm dặn dò một lúc, sau đó lạnh lùng quắc mắc nhìn Lâm Thiên Hạo.

Vương Bảo Nhạc chớp mắt, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng vi diệu, dẹp bỏ kế hoạch vốn có của mình, cũng nhìn về phía Lâm Thiên Hạo.

Đồng tử của Lâm Thiên Hạo co rụt lại, đang định mở miệng thì chợt biến sắc, lấy thẻ ngọc truyền âm ra khỏi túi, sau khi lướt qua thì thông báo đến từ phòng chấp pháp của Pháp Binh các lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Xử phạt này rất nặng, ngoại trừ bồi thường ra thì còn có xử phạt, dù túi tiền của Lâm Thiên Hạo rủng rỉnh thì cũng phải thót tim, ẩn ẩn thấy đứt từng đoạn ruột, lại tức giận vô cùng, đồng thời trong đó cũng có nói nếu như tái phạm thì chẳng những sẽ xử phạt gấp trăm lần mà còn ghi vào hồ sơ của đạo viện, trở thành vết nhơ cả đời!

Thế thì gay to rồi, mặc dù phụ thân của hắn có thể xử lý được, nhưng hắn không muốn để cho ông biết mình lại hục hặc với Vương Bảo Nhạc. Lúc này Lâm Thiên Hạo chỉ có thể nhịn, hắn phát hiện, kể từ khi mình gặp được Vương Bảo Nhạc xong thì mọi chuyện chẳng suông sẻ chút nào, nhất là sau khi đến đảo Thượng Viện này thì lại càng liên tục bị hại. Nhưng chẳng khi nào được xả giận cả, nhất là bây giờ, Trần Vũ Đồng kia lại đi ra mặt thay cho Vương Bảo Nhạc.

Lâm Thiên Hạo thở hồng hộc vài tiếng, nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi không nói lời nào, nghẹn một bụng lửa giận xoay người quay lại động phủ, vừa mới đi vào thì hắn đã nhịn không được mà đập phá toàn bộ đồ đạc trong động phủ, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận gào to.

- Vương Bảo Nhạc!!

Mà lúc này ở bên ngoài động phủ, Vương Bảo Nhạc hai mắt sáng rực, hắn đã thấy rõ cái gì gọi là quyền lực ở đây rồi, chỉ một câu nói của Trần Vũ Đồng này thôi đã có thể khiến cho Lâm Thiên Hạo phải ấm ức nuốt giận.

Mà ý nghĩa của việc này khiến cho Vương Bảo Nhạc chớp mắt một cái rồi lập tức đứng dậy ôm quyền cúi đầu với Trần Vũ Đồng.

- Đa tạ Trần sư huynh!

Nói xong, Vương Bảo Nhạc còn mời Trần Vũ Đồng vào động phủ làm khách một chuyện, Trần Vũ Đồng cũng rất muốn giao thiệp với Vương Bảo Nhạc để tìm hiểu thêm về khôi lỗi, cho nên vui vẻ đồng ý. Sau khi bước vào động phủ, cả hai người đều đang có ý kết giao với nahu nên nhanh chóng nói cười vô cùng rôm rả.

Cả hai cùng trao đổi kinh nghiệm chế tác khôi lỗi, Vương Bảo Nhạc phát hiện Trần Vũ Đồng cũng có tài năng không hề tầm thường ở mặt chế tác khôi lỗi, thủ pháp vừa tinh xảo, lại xử lý chi tiết cực kỳ đúng chỗ.

- Mục tiêu của ta chính là chế tạo ra thần binh khôi lỗi, ta tin rằng khôi lỗi như thế nhất định sẽ sinh ra khí linh giống như linh hồn, trở thành người thật!

Hai mắt Trần Vũ Đồng sáng rực lên, lần này trao đổi với Vương Bảo Nhạc khiến hắn được lợi không nhỏ, dù ở mặt luyện chế Vương Bảo Nhạc không bằng hắn, nhưng ở mặt hồi văn và sáng ý thì lại có điểm độc đáo rất riêng, đã cho hắn có rất nhiều ý tưởng.

Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu cả hai người chính thức tiếp xúc với nhau, cho nên bất giác nói chuyện đến tận chiều muộn thì Trần Vũ Đồng mới cáo từ rời đi. Trước khi hắn đi, Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng hào phóng tặng cho Trần Vũ Đồng mấy con khôi lỗi.

Hắn biết rõ sở thích của đối phương cho nên toàn tặng mấy con cao to cơ bắp đầy lông, nhưng hắn không tặng khôi lỗi kia. Vương Bảo Nhạc không nỡ tặng con khôi lỗi đó, dù sao thì nó là thứ đã dẫn dắt hắn rất nhiều trong việc chế tạo khôi lỗi.

Dù vậy nhưng Trần Vũ Đồng cũng vô cùng kinh hỉ, sau khi trịnh trọng nhận lấy thì vung tay, tặng luôn món linh bảo đánh lừa trí não khi xưa Vương Bảo Nhạc mượn dùng cho hắn luôn.

Phải biết rằng dù nó không thể dùng để đối địch, nhưng cũng là linh bảo, được Trần Vũ Đồng tặng suông như thế cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy rõ ràng Pháp Binh các còn đại gia hơn cả hệ Pháp Binh.

Sau khi tiễn Trần Vũ Đồng rời đi, Vương Bảo Nhạc quay lại động phủ của mình, đăng nhập lên linh võng, sau khi tìm hiểu về thân phận của Trần Vũ Đồng xong thì hắn cũng giật mình.

- Trần sư huynh này là binh tử hàng đầu nắm giữ quyền thế cực lớn, phụ trách quản việc trong Pháp Binh các, tất cả những kiến trúc ở trên mặt đất đều do hắn quản lý!

- Còn có lời đồn nói rằng hắn sắp trở thành phó các chủ sao?

Vương Bảo Nhạc không khỏi giật mình, hắn không ngờ đối phương lại có địa vị như thế, lúc này tâm tư không khỏi rục rịch.

- Tuy hắn có sở thích đặc biệt là nghiên cứu khôi lỗi, nhưng lại khá tốt, sau khi các học sinh của Pháp Binh các tấn chức binh đồ xon thì đều có tư cách xin giữ chức ở khoảng nào đó, nếu như ta có thể vào được chỗ hắn phụ trách quản lý...

Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, trầm ngâm một lúc thì hạ quyết tâm.

Vậy nên những ngày sau đó, ngoại trừ tu luyện và luyện chế pháp khí ra xong thì hắn cũng rút thời gian ra để bồi dưỡng quan hệ với Trần Vũ Đồng, nhưng cũng không làm trắng hơn hay thường xuyên quá, càng không đến các bộ tuyên truyền huỵch toẹt cho người khác biết việc này. Càng không hề nói tới việc đến viện quản bộ nhậm chức, thậm chí chính thủ hạ của Trần Vũ Đồng cũng không biết hai người bọn họ đã thành lập quan hệ riêng.

Chuyện này khiến cho Trần Vũ Đồng vô cùng thưởng thức, hơn nữa tính cách của Vương Bảo Nhạc không tệ, nên dần dà cả hai lại thân thiết hơn một chút.

Sau một thời gian ngắn, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình đã mở ra được một cục diện nho nhỏ ở trên đảo Thượng Viện, đồng thời bản thân cũng khá rành về phần rèn, bước tiếp theo chính là bắt đầu luyện chế.

- Chẳng qua trước đó phải tiến hành thí nghiệm tinh thần sâu hơn mới được.

Vương Bảo Nhạc quay đầu nhìn vách tường, ánh mắt lóe lên, phất tay một cái, lập tức có hơn ba mươi con khôi lỗi xuất hiện, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, xếp hàng đi ra khỏi động phủ.