Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 138: Ngoại truyện 23




Tuyết rơi cả một đêm, toàn bộ kinh thành đều được bao phủ bởi tuyết trắng.

Sáng sớm, Cửu Nương tỉnh ngủ. Lúc mở mắt ra nàng liền thấy Cung Vương gần trong gang tấc, giống như tất cả chỉ là mộng.

Cung Vương nằm ở bên cạnh nàng, hai mắt nhắm nghiền, xem ra đang ngủ rất ngon.

Dáng vẻ hắn không hề khác so với tám năm trước, điều duy nhất thay đổi có lẽ là tuổi tác hắn tăng lên mà thôi.

Cửu Nương còn nhớ rõ ngày từ biệt năm đó, hai người cũng nằm trên cùng một chiếc giường, nàng cũng nhìn hắn như thế này và còn miêu tả đường nét khuôn mặt hắn.

Cửu Nương chậm rãi vươn tay ra khỏi chăn, cách lông mày Cung Vương chỉ non nửa đốt ngón tay thì nàng lại dừng lại, không chạm vào Cung Vương.

Cung Vương bất ngờ mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn sát khí giống như đã luyện thành thói quen đề phòng.

Lúc nhìn thấy Cửu Nương, sát khí trong mắt hắn lập tức tan biến. Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong tiết trời khắc nhiệt của mùa đông thì nụ cười ấy của hắn ấm áp như ánh mặt trời.

“Sao nàng không ngủ thêm lát nữa?” Có lẽ vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của Cung Vương hơi khàn khàn.

Cửu Nương buông tay xuống, nàng thản nhiên nói: “Trời sáng là ta đã tỉnh.”

Nói xong, nàng xoay người, đưa lưng về phía Cung Vương.

Cung Vương cười cười nhìn Cửu Nương, hắn đưa tay ra ôm lấy eo nhỏ của nàng, hắn tiến sát gần nàng rồi nhắm mặt lại, dùng sức ngửi mùi hương trên người Cửu Nương.

“Tám năm trước, bản Vương bị lưu đày, dù là tiên hoàng hay bọn người Đông Cương đều nhiều lần muốn lấy mạng bản Vương, nếu nàng theo bản Vương cùng đi lưu đày… bản Vương không biết có thể bảo vệ được nàng hay không. Nhưng chỉ cần bản Vương muốn trở lại kinh thành, tiên hoàng sẽ lấy nàng làm lợi thế để ngăn cản bước chân ta, chính vì vậy để nàng ở lại kinh thành mới là an toàn nhất.” Cung Vương biết Cửu Nương để ý chuyện gì, cho nên hắn cố tình nói ra chuyện này để cởi bỏ hiểu lầm.

Mãi lâu sau, Cửu Nương mới thở dài một hơi. Nàng đã sớm đoán được, chẳng qua nàng muốn có một cái cớ để nhớ, có nhớ thì mới có thể kiên trì đến bây giờ.

“Trời đã sáng, ngươi không trở về phủ sao?” Tuy cái gì cũng đều hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, nàng phải đợi tám năm lại là một chuyện khác. Chẳng lẽ muốn nàng không quá tám canh giờ đã hết sạch oán hận???

Cung Vương không nỡ buông Cửu Nương, giọng hắn khàn khàn nói:

“Trời lạnh, không muốn về.”

Cửu Nương hừ lạnh một tiếng rồi chế nhạo:

“Kinh thành lạnh, biên cương lại càng lạnh, không phải ngươi không sợ lạnh sao?”

“Bản vương không muốn đi!” Cung Vương cũng bắt đầu chơi xấu.

“Ngươi không đi, ta cũng đuổi không được ngươi đi. Nhưng ngươi buông ta ra, ta muốn dậy làm bữa sáng.” Đêm qua nàng còn chưa được ăn, Cung Vương lại còn lăn qua lăn lại với nàng cả đêm, hiện tại bụng nàng đã sớm trống rỗng.

“Nàng đừng dậy, để bản vương làm cho.” Vừa dứt lời, Cung Vương liền dậy mặc quần áo.

Nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, Cửu Nương bèn xoay người nhìn ra cửa, rất lâu sau khoé miệng nàng mới lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tóm lại người cũng đã về, chuyện này so với bất kỳ chuyện nào cũng không tốt bằng.

Cửu Nương rửa mặt xong liền đi tới phòng bếp, nàng đứng ở cửa nhìn Cung Vương bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp. 

Cung Vương đưa lưng về phía Cửu Nương, hắn không quay người lại, mà chỉ đơn giản nói: “Sắp xong rồi, nàng chờ một lát.”

Mặc dù tám năm không gặp, thời gian bọn họ xa nhau còn nhiều hơn thời gian lúc bên nhau nhưng giữa bọn họ không hề tồn tại cảm giác xa lạ, trái lại còn có cảm giác như đôi vợ chồng già.

Cửu Nương định không để ý đến Cung Vương, tuy nhiên bụng nàng lại quá đói, nàng tính toán ăn xong rồi lại tiếp tục thực hiện kế hoạch không phản ứng, nhưng ai ngờ Cửu Nương lại nhìn thấy một màn không hề giống với tác phong từ trước đến nay của Cung Vương.

Cửu Nương đang ở bên trong ủ rượu, lúc nhìn thấy quần áo phơi trong sân thì nàng liền phát ngốc… kia không phải là quần áo của nàng, mà là quần áo của Cung Vương!

Nàng nghĩ mãi không thông, hoàng thượng đã sớm ban cho hắn một phủ đệ mới, tại sao hắn còn ngày ngày chạy đến nhà nhỏ của nàng? Nghiễm nhiên đem nhà nàng thành nhà hắn.

Chạng vạng tối, cổng nhà nàng lại bị người ta gõ, số lần gõ cửa trong một tháng nay còn nhiều hơn cả tám năm qua cộng lại.

Cửu Nương vừa mới tắm rửa xong, nàng mặc y phục chỉnh tề rồi mới ra mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Cung Vương một tay cầm gói thức ăn chín, một tay cầm vò rượu. Cửu Nương cau mày nói: 

“Đừng nói là ngươi thật sự mang rượu đến đây?”

“Nàng đoán xem đây là rượu gì?” Cung Vương khẽ cười.

Cửu Nương im lặng suy nghĩ, nghề của nàng là ủ rượu, Cung Vương sẽ không ngốc đến nỗi đi mua rượu ở nhà khác để chọc nàng tức giận, vả lại lời nói của hắn càng khiến người ta phải hoài nghi.

“Chẳng lẽ là… vò rượu mà Vương gia lấy của ta từ tám năm trước?!”

Cung Vương đưa gói thức ăn trong tay cho Cửu Nương, hắn đi vào rồi vừa đóng cửa vừa cười nói:

“Đúng như nàng đoán. Đi thôi, vào trong nhà uống cùng bản Vương một chén, được không?”

Đi vào trong phòng, Cửu Nương không thể không kinh ngạc mà hỏi: “Rốt cuộc ngươi cất vò rượu này ở đâu?”

Cung Vương để vò rượu xuống bàn, hắn đến cạnh lò sưởi để xua tan cái lạnh trên người. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Cửu Nương nhìn Cửu Nương ôm vò rượu tựa như bảo bối lên kiểm tra xem có bị hư hại chỗ nào không.

“Đừng nhìn nữa, nàng có nhìn cũng không có thêm một vò rượu nữa đâu, thà rằng quay sang ngắm bản Vương còn hơn.”

Cửu Nương liếc mắt nhìn hắn một cái. “Một lão nam nhân như ngươi thì có gì mà ngắm.”

Vừa nghe thấy Cửu Nương gọi mình là “Lão nam nhân”, Cung Vương liền nheo mắt lại, ngữ khí mang theo uy hiếp:

“Cho nàng một cơ hội nói lại lần nữa.”

Cửu Nương bĩu môi, không hề sợ mà tiếp tục nói: “Ngươi vốn già, lại còn không cho người khác nói… Này, ngươi làm cái gì…”

Cửu Nương mới nói được một câu, Cung Vương đã đưa tay nhéo hai má của nàng.

“Bản Vương đã cho nàng cơ hội.” Nói xong, hắn lại dùng thêm chút lực để nhéo má nàng.

Náo loạn một hồi, Cung Vương đột nhiên nói: “Tiểu Cửu, chúng ta thành thân đi.”

Trên mặt Cửu Nương vốn còn đang vui vẻ, khi nghe được lời này của Cung Vương, nụ cười trên mặt nàng liền thu lại, nàng chăm chú nhìn hắn.

“Lần trước ngươi nói trở về sẽ thành thân, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?”

Cung Vương cười cười: “Bản Vương sợ nếu đợi thêm một thời gian nữa thì nàng thật sự sẽ trở thành thê tử của người khác.”

Cửu Nương cụp mắt xuống, Cung Vương từng nói lần này hoàng thượng gọi hắn về là có chuyện, chỉ là nàng không nghĩ chuyện đến nhanh như vậy.

“Tất nhiên chưa phải bây giờ, còn khoảng một tháng nữa nên bản vương muốn ở bên cạnh nàng.” Cung Vương vươn tay ra nghịch lọn tóc bên tai Cửu Nương, thói quen này nhiều năm qua vẫn không thay đổi.

Cửu Nương im lặng không nói, nàng cũng sẽ không ngăn cản Cung Vương.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, rất lâu sau Cung Vương mới nói: “Mấy ngày nữa kinh thành sẽ có biến động lớn, lúc bản Vương không ở đây, nàng không cần phải mở quán. Bản Vương sẽ cho Tiểu Sương đến đây cùng nàng, có chuyện gì thì nàng cứ bảo Tiểu Sương làm thay là được.”

Cửu Nương ngước mắt lên, nàng lo lắng hỏi: “Có phải trong cung có chuyện gì không?”

Cung Vương gật đầu: “Chuyện quan trọng, không chỉ hoàng cung gặp nguy hiểm mà cả kinh thành cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, nàng đồng ý với bản Vương không được đi chỗ nào khác.”

“Ta chờ người về.”

Hoàng cung rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, Cửu Nương cũng không biết. Nàng chỉ biết vào một buổi tối, trong cung bỗng nhiên xuất hiện ánh lửa cao ngút trời, cả đêm đó nàng không hề ngủ, nàng đang chờ Cung Vương.

Đến tảng sáng, tiếng gõ cổng vang lên, Cửu Nương định chạy ra mở cổng thì bị Tiểu Sương ngăn lại.

Tiểu Sương đi phía trước, Cửu Nương đi theo ở phía sau, xác nhận người bên ngoài là Cung Vương, Tiểu Sương mới mở cửa.

Cửu Nương ôm chầm lấy Cung Vương một thân áo giáp còn dính mùi máu tươi.

Cung Vương ôm lấy Cửu Nương, hắn quay sang gật đầu với Tiểu Sương.

Tiểu Sương cũng gật đầu một cái, sau đó quay người đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

Ngày hoàng đế đại hôn, Thái hậu có ý đồ mưu phản, đồng thời Đông Cương cũng thừa cơ đánh vào hoàng cung, ý đồ chiếm lấy hoàng cung trong tay Khải Nguyên. May mà có Cung Vương và quận chúa Lâu A Cửu, còn cả đại tướng quân Lôi Thanh Đại với các tướng sĩ cùng nhau bảo vệ hoàng cung, phản kích lại quân Đông Cương.

Thái hậu bị giam lỏng ở An Ý Cung, vì tránh trường hợp hoàng cung vẫn còn tàn dư của Đông Cương nên kinh thành đề phòng rất nghiêm ngặt, đội tuần tra cũng nhiều hơn.

Cửu Nương vẫn không đồng ý thành hôn với Cung Vương, kể cả việc hắn sắp xuất chinh, nàng cũng ngậm miệng không nói.

Trước đêm Cung Vương xuất chinh, Phương Duệ và Thẩm Ngọc cùng nhau đến quán rượu nhỏ, Cửu Nương và Cung Vương đã ở sẵn trong quán.

Phương Duệ và Cung Vương ngồi uống rượu, còn Cửu Nương và Thẩm Ngọc lại trở về nhà. Vừa vào đến nhà, Cửu Nương đã đưa chìa khóa cho Thẩm Ngọc.

“Bắt đầu từ ngày mai dân nữ không mở quán rượu nữa, nếu hai người muốn uống rượu thì trực tiếp đến nhà dân nữ, đây là chìa khoá nhà.”

Nói xong, Cửu Nương đưa chìa khoá cho Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc không nhận chìa khoá, nàng không hỏi cũng đoán được Cửu Nương muốn làm gì.

“Cửu Nương, ý của ngươi là muốn theo Cung Vương đến vùng biên cương sao?”

Cửu Nương kéo tay Thẩm Ngọc, nàng đem chìa khoá đặt vào tay Thẩm Ngọc, sau đó xoay người về phía sau, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nhẹ giọng nói:

“Dân nữ đã chờ tám năm, nhân sinh có bao nhiêu lần tám năm để có thể chờ? Dân nữ có thể tiếp tục chờ, nhưng Cung Vương thì sao? Chỉ cần thêm một lần tám năm là Cung Vương đã thành một ông lão, người mà dân nữ muốn chờ không phải là ông lão.”

“Cung Vương đã biết chuyện này chưa?” Thẩm Ngọc đoán Cửu Nương còn chưa thương lượng chuyện này với Cung Vương.

Cửu Nương xoay người lại, nàng cười với Thẩm Ngọc: “Nam nhân lúc nào cũng cảm thấy nữ nhân mềm mại yếu đuối, không chịu được gian khổ. Nương nương cảm thấy hắn sẽ cho dân nữ đi sao? Vậy thà rằng dân nữ cứ tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó hắn muốn đuổi dân nữ về thì cũng đã muộn. Dân nữ làm như vậy chẳng qua không muốn bản thân mình sau này phải hối hận, nhân sinh vốn ngắn, thời gian có thể cùng người mình yêu một chỗ lại càng ngắn hơn… dân nữ chỉ muốn trân trọng từng chút thời gian, không nên lãng phí năm tháng sau này.”

Sau khi từ biệt Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc, Cửu Nương đã nói với Cung Vương nàng muốn sinh cho hắn một đứa nhỏ.

Đêm đó bọn họ đã triền miên trên giường rất nhiều lần, k1ch tình nối tiếp k1ch tình, dường như chỉ muốn hòa mình vào đối phương.

Ngày hôm sau, lúc Cung Vương xuất trinh vẫn không thấy Cửu Nương xuất hiện. Mà lúc này Cửu Nương đã sớm lẻn vào đội ngũ hành quân, nhờ có sự giúp đỡ của Thẩm Ngọc nên nàng không hề gặp khó khăn.

Tận đến lúc đi gần đến biên cương, Cung Vương mới biết Cửu Nương cũng theo tới.

Cửu Nương bị phát hiện chủ yếu do đám tân binh mới được chiêu mộ, nhân phẩm của những người này không được đồng đều, trong số đó có người lại thích nam nhân. Lúc nhìn thấy Cửu Nương môi hồng răng trắng, hắn ta liền mặc kệ kỷ luật trong quân đội.

Hơn nửa đêm mò vào lều trại của Cửu Nương với ý đồ không tốt, may mà Cửu Nương luôn luôn cảnh giác nên lúc nam nhân kia muốn động thủ thì nàng đã đánh đòn phủ đầu, động tĩnh gây ra cũng khá lớn.

Lúc Cung Vương biết Cửu Nương thiếu chút nữa bị vũ nhục, hắn chỉ kém mỗi nước đem tên kia đi phanh thây.

Các tướng lĩnh đi theo Cung Vương lâu năm cũng lần đầu tiên nhìn thấy Cung Vương tức giận lớn đến vậy, dựa theo quân pháp để xử lý thì tội của tên kia chắc chắn là xử tử.

Trong trướng của chủ tướng, bầu không khí trở nên nặng nề, những người khác đều bị sự tức giận của Cung Vương làm cho sợ đến nỗi dù có việc cũng không dám tới gần, nhưng bọn họ cũng rất tò mò tiểu binh sĩ kia rốt cuộc là ai.

Cung Vương khó mà đè nén xuống lửa giận, hắn nhìn chằm chằm Cửu Nương, đôi mắt kia tựa hồ phun ra lửa.

“Nàng không  nghĩ đến việc bản thân sẽ gặp nguy hiểm hay sao?” Câu này của Cung Vương dường như là rít ra từ kẽ răng.

Cửu Nương li3m bờ môi bị khô nứt, nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:

“Ta không nghĩ đến.”

“Nếu như lần này nàng không bị bản Vương phát hiện, vậy có phải tận lúc đến biên cương thì nàng mới chịu nói với bản Vương?!” Cung Vương nghiêm mặt chất vấn.

“Đúng vậy.”

“…” Câu trả lời nhanh gọn của Cửu Nương, trái lại càng khiến Cung Vương thêm tức giận.

“Biên cương là nơi nào mà nàng dám tùy ý đến! Lát nữa bản Vương sẽ cho người đưa nàng trở về kinh thành.”

Cửu Nương chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Cung Vương, nàng kiên định nói:

“Ta không về!”

“Nàng!!!” Cung Vương nhìn Cửu Nương không chỉ gầy mà còn bị đen hơn, khuôn mặt cũng khô nẻ do gió lạnh… Hắn nhìn mà trong lòng chỉ còn lại đau lòng, mấy lời trách móc cũng không thể nói ra được.

Cung Vương đi đến trước bàn, mở hộp gỗ rồi lấy ra một bình sứ nhỏ.

Mùa đông hành quân đánh trận, sợ nhất chính là tay chân tướng sĩ bị nứt nẻ sẽ ảnh hưởng đến chiến sự, cho nên mỗi người đều mang theo một hộp thuốc mỡ bên người, người có điều kiện hơn thì sẽ có mỡ trăn. Cửu Nương không hề biết những điều này, vì thế nàng mới không mang theo.

Cung Vương mở nắp bình sứ, một mùi hương hoa thanh đạm bay ra, hắn chấm một chút trên tay rồi bôi lên mặt Cửu Nương, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Tiểu Cửu, nàng nghe lời bản vương được không? Điều kiện ở biên cương gian khổ, thời tiết khắc nghiệt lại còn vô cùng nguy hiểm, nơi này không thích hợp với nàng.”

Mỡ trăn bôi lên mặt làm Cửu Nương bị xót, nàng nhíu mày, tuỳ ý để Cung Vương bôi cho, vậy nhưng viền mắt nàng lại hơi ẩm ướt.

“Ta đi bộ hơn nửa tháng, lòng bàn chân bị phồng rộp cả lên, ta chọc cho những nốt rộp kia xẹp xuống rồi lại tiếp tục đi tiếp. Vậy mà ta không cảm thấy khổ, ta sợ nhất mình phải một thân một mình chờ đằng đẵng ở kinh thành, chờ đợi không biết đến lúc nào.”

“Tiểu Cửu…” Cung Vương không biết nên trả lời Cửu Nương thế nào.

“Ta không muốn trở về… không muốn trở về, ngươi để ta ở lại bên cạnh được không?” Ánh mắt Cửu Nương lộ vẻ cầu xin.

Ánh mắt hắn tối lại, nghiêm giọng nói: “Lần sau không được tuỳ tiện như này nữa.”

“Được, ta không tuỳ tiện.”

Cửu Nương trả lời nhanh chóng, Cung Vương có chút không tin tưởng ngước mắt lên nhìn nàng.

Tính khí Cửu Nương ngang bướng, hắn không biết nàng sẽ nháo ra chuyện gì.

Cung Vương im lặng nửa ngày rồi mới bất đắc dĩ nói:

“Nàng có thể theo bản vương đến biên cương, điều kiện kiên quyết là phải nghe lời, không thể vào quân doanh. Bản vương sẽ bố trí ổn thoả cho nàng ở biên thành, nàng có bằng lòng hay không?”

Nhận được sự đồng ý, Cửu Nương gật đầu lia lịa.

Cung Vương bất lực nở nụ cười, hắn từ trước đến nay nói một không nói hai, nhưng chỉ mềm lòng với duy nhất Cửu Nương.

Cung Vương không gạt các tướng sĩ về thân phận của Cửu Nương, bởi vì hắn là người thẳng thắng, cộng thêm hình tượng của hắn ở trong lòng mọi người nên không có người nào gây rối ồn ào, thậm chí bọn họ còn dành sự tôn trọng đối với Cửu Nương.

Đi bộ gần một tháng như thế, bọn họ còn không chịu nổi, huống chi là một nữ tử? Thật sự không thể không bội phục.

Bởi vì đã biết được thân phận của Cửu Nương, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Cung Vương lại tức giận lớn như vậy.

Màn đêm buông xuống, chỗ ở của Cửu Nương tất nhiên không còn là lều trại của binh lính, mà là trong trướng của Cung Vương. Nàng được uống canh nóng, sưởi lò than, đây là buổi tối tốt nhất trong nửa tháng qua và nàng cũng không cần phải đề phòng cả đêm.

Cung Vương trao đổi với tướng sĩ đến giờ hợi mới kết thúc. Hắn bưng nước ấm vào trong trướng, nhìn thấy Cửu Nương ngồi ở trên giường, dáng vẻ gật gà gật gù của nàng khiến Cung Vương không nhịn được cười, nhưng cũng có chút đau lòng.

“Ngươi đã về!” Thấy Cung Vương trở về, Cửu Nương lộ vẻ kinh ngạc vui mừng.

Nàng đang định đứng dậy thì Cung Vương lại nói: “Đừng động.”

Hắn bưng nước ấm đến trước mặt Cửu Nương, sau đó vươn tay cầm lấy đôi chân đang định rụt về của nàng.

“Ta tự mình làm được.”

Cung Vương ngước mắt nhìn Cửu Nương, Cửu Nương mím môi, ngượng ngùng nói: “Xấu.”

Cung Vương lắc đầu, giúp Cửu Nương cởi tất rồi nhẹ nhàng đặt chân nàng vào chậu nước ấm.

“Nàng ngâm chân một lúc rồi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai sẽ phải lên đường.”

Có Cung Vương bên cạnh, Cửu Nương ngủ rất ngon giấc.

Nhìn Cửu Nương ngủ say, hắn không nhịn được mà thở dài một tiếng, sau đó đem nàng ôm càng chặt hơn.

Nàng nói tám năm đối với nàng là quá giày vò, còn hắn cũng đâu khác nàng.

Cửu Nương theo Cung Vương đến biên cương, Cung Vương bố trí Cửu Nương ở vùng biên thành ngay phụ cận, thỉnh thoảng có thời gian rỗi là hắn sẽ đến gặp nàng, một tháng có thể gặp được mấy lần.

Đến biên cương tháng thứ ba, Cung Vương càng lúc càng bận rộn, hắn vội vã đến gặp Cửu Nương được có một lần, mà thời gian bên cạnh nàng cũng chỉ gần nửa canh giờ.

Lúc Cung Vương đang định rời đi, Cửu Nương mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Cung Nương nhìn Cửu Nương có lời muốn nói với mình, hắn hỏi:

“Còn có chuyện gì?”

Cửu Nương do dự hỏi: “Lần sau lúc nào thì ngươi qua đây?”

“Gần đây Đông Cương bắt đầu hành động, có lẽ trong khoảng thời gian này ta không thể tới. Sao vậy, có chuyện gì sao?”

Cửu Nương cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, ta chỉ muốn hỏi vậy thôi.”

Cung Vương xoa đầu Cửu Nương, ánh mắt vui vẻ mang theo sủng nịnh, hắn dặn dò:

“Ta không ở bên cạnh, nàng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Cửu Nương gật đầu, nhìn Cung Vương cưỡi ngựa rời đi, đến khi thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt, nàng mới đưa tay đặt lên bụng mình.

Nếu giờ nàng nói thì sợ hắn sẽ lo lắng, thôi chờ lần tới gặp mặt rồi nói sau.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, ngay khi Cung Vương rời khỏi hai ngày, biên thành có khách không mời mà tới, gian tế Đông Cương sớm lẻn vào thành, bọn chúng nội ứng ngoại hợp, đốt nhà cướp bóc, bắt không ít phụ nữ và trẻ em.

Cửu Nương là nữ tử, tuy Cung Vương có cho người bảo vệ nhưng vì không yên lòng, hắn vẫn để nàng tiếp tục giả nam trang.

Thời điểm Đông Cương đánh lén vào thành, nhờ vào chút công phu nên Cửu Nương thừa dịp đánh ngất xỉu hai binh lính đi một mình. Nàng trói hai tên đó lại với nhau, đổi quần áo của binh lính Đông Cương rồi tính toán thoát thân, ai ngờ nàng lại tình cờ biết được bọn chúng chủ yếu bắt trẻ em và phụ nữ để — làm con tin.

Lúc Cung Vương biết biên thành nơi Cửu Nương đang ở bị quân địch càn quét, tử thương vô số thì hắn cơ hồi phát điên cầm quân chạy tới biên thành, tìm kiếm người còn sống sót trong đống thi thể.

“Điện… điện hạ, Cửu cô nương có lẽ bị quân địch bắt về quân doanh…” Lời nói của trung tướng mang theo run rẩy, bởi vì cho dù không mất mạng nhưng bị quân địch bắt thì cũng không tốt hơn so với chết, nam nhân bị bắt có lẽ chỉ bị tra tấn, còn nếu là nữ tử…

Ánh mắt Cung Vương đỏ lên như màu máu tươi.

“Lập tức điều động cho bản vương một trăm tinh binh!”

Trung tướng giật mình nói: “Điện hạ! Không thể tuỳ tiện hành sự!”

Cung Vương liếc mắt nhìn trung tướng, ánh mắt hắn lạnh buốt, hắn nghiêm nghị hỏi:

“Bản vương muốn hỏi ngươi một câu vì sao quân địch không chỉ bắt nữ nhân ở biên thành, ngay cả người già và trẻ em cũng bị bắt đi?!”

Trung tướng nghẹn lời, hắn cũng không ngờ quân địch lại ác độc đến mức này. Cuối cùng hắn không tiếp tục khuyên Cung Vương nữa.

Đêm đó Cung Vương mang theo một trăm tinh binh do Phương Duệ hạ lệnh cho Lôi Thanh Đại huấn luyện từ trước, đây đều là những công tử con em thế gia được rèn dũa thành một đội quân tinh nhuệ.

Canh hai, giờ đã là mùa xuân nên thời tiết khô ráo.

Tiểu đội ẩn nấp trong rừng cây bên ngoài doanh trại của địch, tập trung tinh thần chờ chỉ thị.

Bọn họ chưa từng nghĩ trong doanh trại địch lại đột nhiên xuất hiện ánh lửa quái dị, ánh lửa này nhanh chóng lan rộng, quân địch hoảng loạn hò hét nhau dập lửa.

Cung Vương một thân giáp sắt đen đứng trên ngọn cây, hắn nhíu mày nhìn ánh lửa không ngừng bùng lên ở phía đằng xa.

Một lúc sau Ôn Lăng cũng nhảy lên, hắn nhỏ giọng nói bên tai Cung Vương:

“Điện hạ, hình như kho thóc của địch bị cháy, hiện tại đại bộ phận quân địch đều đang hỗn loạn.”

Cung Vương “Ừm” một tiếng rồi ra lệnh: “Cho người của ta đi đánh lạc hướng của đám binh sĩ, bắt địch phải bắt vua trước, bản vương sẽ đi tìm chủ tướng.”

Nói xong hắn nhảy xuống khỏi ngọn cây rồi ẩn thân vào trong màn đêm.

Cửu Nương sau khi đốt cháy kho thóc, rất nhanh sau đó nàng đã tìm được nơi giam giữ bách tính biên thành.

Nàng giả vở sốt ruột rồi dùng tiếng của Đông Cương để nói với lính gác:

“Kho thóc bị cháy, mọi người nhanh chóng hộ nhau đi dập lửa!”

Cửu Nương không biết nói tiếng Đông Cương, nhưng bách tính biên thành lại nói được. Sống giữa đủ mọi hạng người mà còn có thể toàn thân trở ra, Cửu Nương bắt buộc phải học cách tự bảo vệ mình, cộng thêm lúc trước lăn lộn một tháng trong quân đội của Cung Vương mà không hề bị phát hiện, cho nên lần này lẩn vào trong doanh trại địch, nàng cũng coi như là qua mắt được bọn họ.

Sau mấy ngày lăn lộn trong đây, cuối cùng nàng cũng có thể tiếp cận xe chở tù nhân, nàng lén lút hỏi những người bị nhốt vài từ ngữ Đông Cương liên quan đến cháy, để khi đốt kho thóc là nàng có thể mang bọn họ chạy trốn.

Lính canh gác nghe thế cũng không nghi ngờ gì, bọn chúng nhanh chóng chạy đi dập lửa. Cửu Nương nhân cơ hội mở khoá xe tù, đối với Cửu Nương mà nói thì mở các loại khoá chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi toàn bộ khoá được mở, nàng đang định cùng mọi người chạy trốn thì lại bị kẻ địch phát hiện.

“Tù binh muốn chạy trốn!!!” Một tiếng hô lớn vừa vang, lập tức vô số binh sĩ Đông Cương đã xông tới.

Ngay lúc Cửu Nương thầm nghĩ không ổn thì bốn phương tám hướng truyền đến tiếng báo động có quân địch xông vào quân doanh.

Cửu Nương vừa vui vừa sợ, trong lòng nàng biết Cung Vương đã tới, lúc bị binh sĩ Đông Cương bao vây, nàng và bách tính biên thành đã cùng nhau nâng hai tay lên làm ra động tác đầu hàng, trong lòng thầm nghĩ nên làm thế nào để phối hợp với Cung Vương.

Kỳ thực Cửu Nương đã phối hợp rất đúng lúc, đầu tiên là đốt kho thóc, tiếp đó là cứu tù binh… những việc này đã thu hút chú ý của rất nhiều binh sĩ.

Đám người Cửu Nương vừa mới đầu hàng, phía ngoài đoàn người lập trức truyền đến một thanh âm lành lạnh:

“Thả bọn họ ra!”

Đoàn người tản ra, Cửu Nương nhìn thấy Cung Vương một thân áo giáp đang kề kiếm vào cổ tướng địch.

Cung Vương nhìn thấy Cửu Nương bình an vô sự cùng với bộ quần áo kia thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nhìn nhau, không nói một lời nhưng lại hiểu rõ ý của đối phương.

Cung Vương khống chế tướng địch, binh lính đang chiến đấu cũng dừng lại động tác, tiểu đội tinh binh tiến về hai phía bên cạnh Cung vương.

“Để những người này rời đi an toàn, bản vương sẽ tha cho chủ tướng của các ngươi.”

“Có cái rắm, dù bản tướng thật sự thả các ngươi đi thì lấy gì đảm bảo các ngươi sẽ không hèn hạ bắn trộm tên?!”

Cung Vương nhếch mép cười lạnh, hắn dùng tiếng Đông Cương châm chọc:

“Ngươi cho rằng Khải Nguyên cũng bỉ ổi hèn hạ giống người Đông Cương các ngươi sao?”

Chủ tướng Đông Cương bị Cung Vương khống chế á khẩu không nói được gì, sắc mặt hắn trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh:

“Thả bọn chúng ra.”

Cửu Nương không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì nàng có thể hiểu được đại khái.

Cung Vương hạ lệnh cho Ôn Lăng: “Cho người của ta đi kéo xe ngựa lại đây.”

Con tin đều là phụ nữ và trẻ em nên chạy trốn rất bất tiện, bọn họ phải lấy xe ngựa chở lương thảo của quân địch để tiện đường di chuyển.

Cung Vương mang theo tướng địch cùng đám người rời khỏi đại doanh của quân địch.

Trước khi bắt tướng địch, Cung Vương đã an bài đại quân giờ nào xuất binh rồi ở nơi nào tiếp ứng, tất cả mọi chuyện đều được lên kế hoạch rõ ràng cụ thể.

Từ trước đến nay, riêng việc bày mưu tính kế Cung Vương không hề thua kém một ai.

Cung Vương khống chế tướng địch cùng rút lui, quân địch ở phía sau cũng theo sát không rời.

Bọn họ di chuyển suốt hai canh giờ, từ đêm cho đến bình mình, cuối cùng cũng tiến vào ranh giới Khải Nguyên, tất cả mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi đã rút lui an toàn, cũng đến lúc thả bản tướng quân ta rồi chứ?!” Một tướng quân dù chết cũng phải chết trên chiến trường, chứ không phải chết khi bị bắt làm con tin, đây là tôn nghiêm của một tướng sĩ!

Ôn Lăng đi trước dò đường quay về bẩm báo Cung Vương:

“Điện hạ, đại quân của ta ở phía trước cách đây một dặm đang đợi lệnh.”

Cung Vương “Ừ” một tiếng, hắn bỏ thanh kiếm khỏi cổ tướng địch.

Tướng địch căm tức nhìn Cung Vương, tròng mắt Cung Vương mang hàn ý sâu không thấy đáy, hắn cảnh cáo chủ tướng quân địch:

“Bản vương sẽ tuân thủ lời hứa, nhưng bản vương cảnh cáo ngươi nếu lại tiếp tục giở trò hèn hạ… bản vương có thể lẻn vào quân doanh của ngươi một lần thì chắc chắn có thể lẻn vào lần thứ hai!”

Tướng địch khẽ nhếch miệng, hắn liếc mắt nhìn tù binh phía sau Cung Vương, không biết có phải do Cung Vương hết lòng tuân thủ lời hứa hay không mà tâm hắn sinh ra mấy phần xấu hổ, hắn bất thình lình nói:

“Sau này bản tướng quân muốn đường đường chính chính cùng ngươi so tài.”

Dứt lời hắn quay người rời đi, Cung Vương quả thật không có phái người chặn giết.

Tướng địch vừa rời đi, Cung vương quay người bước nhanh chóng về phía xe ngựa có Cửu Nương đang ngồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cửu Nương vui quá nên khóc, bỗng nhiên nàng xây xẩm mặt mày, thân thể lảo đảo ngã xuống, cũng may Cung Vương nhanh tay nhanh mắt ôm lấy nàng.

“Tiểu Cửu!?” Cung Vương sợ hãi kêu tên Cửu Nương, thấy nàng không phản ứng, hắn lập tức ôm nàng lên ngựa rồi quay sang dặn Ôn Lăng:

“Ngươi hộ tống bách tính trở về, bản vương đi trước tìm quân y!”

Cung Vương nói xong liền thúc ngựa chạy về quân doanh.



Đầu óc Cửu Nương hỗn loạn, nàng cảm thấy chính mình ngủ rất lâu, nàng hơi hé mắt ra thấy phía trước xuất hiện một bóng người rất mơ hồ, sau khi mở mắt ra thì nàng mới nhìn rõ đó là Cung Vương.

Cung Vương thấy Cửu Nương tỉnh lại, hắn vội vã đỡ nàng ngồi dậy.

Cửu Nương dụi mắt hỏi: “Ta làm sao…”

Đang nói đến đây thì nàng giật mình ôm lấy bụng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Cung Vương.

Vung Vương thở dài một hơi: “Đứa nhỏ không có việc gì.”

Cửu Nương thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi.

Nàng cẩn thận từng ly từng tý nhìn Cung Vương, giọng nói mất hết khí thế, nàng giải thích:

“Không phải ta cố ý không nói với ngươi, ta định đợi lần sau gặp lại thì mới nói cho ngươi biết.”

Cung Vương lắc đầu, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, “Cái gì cũng không cần phải giải thích, nàng bình an vô sự là tốt rồi.”

Nghe được lời này của Cung Vương, đột nhiên viền mắt Cửu Nương lại ươn ướt, nàng nức nở nói:

“Ta tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi.”

Cung Vương ôm Cửu Nương vào lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng rồi nói:

“Lần này nàng làm rất tốt.”

Thời điểm đuổi tới doanh trại địch, hắn không dám nghĩ nếu như không được gặp lại Cửu Nương thì sẽ thế nào?! Hắn quá mức sợ hãi, cho nên không dám nghĩ, mãi đến khi nhìn thấy Cửu Nương bình an vô sự thì cả người hắn giống như được sống lại.

“Vương gia, hiện tại chúng ta lập tức thành thân có được không?!” Trải qua lần này, Cửu Nương càng muốn thành thân với Cung Vương, nàng không muốn tách khỏi hắn thêm một lần nào nữa.

“Được, bây giờ chúng ta sẽ lập tức thành thân.” Kiếp này không rời xa, cũng chẳng sợ khổ, hắn kiên quyết không bao giờ buông tay.

Hôn lễ trong quân doanh được tổ chức cực kỳ đơn giản, không có rượu, không có hồng y, chỉ có tiếng kèn cùng tiếng trống vui mừng của các binh sĩ… Bọn họ cùng nhau bái thiên địa chính thức nên duyên vợ chồng.

Có lẽ đây là hôn lễ đơn sơ nhất, nhưng với Cửu Nương lại là hạnh phúc nhất.

Còn gì quan trọng hơn việc trọn kiếp được nắm tay người và cùng nhau bạch đầu giai lão?!!!

—ooOoo—