Tần Ca

Chương 67: Những ngày chịu khổ của doanh chính cha (ngũ) ~






Doanh Chính đứng sững tại chỗ, cảm thấy bên tai ong ong vang lên: “Ngươi nói…Trường Thành sập…Tô nhi đâu? Tô nhi ở đâu?” cố sức nắm thị vệ trưởng lay hỏi.

“Bệ hạ!” Hai đầu gối quỳ sụp xuống đất thị vệ trưởng gục đầu gian nan mở miệng: “Theo người truyền tin về nói lúc Trường Thành sập đại hoàng tử ngay.. .ngay ở hiện trường..”

Thân thể run lên, Doanh Chính chống đỡ không được lui về sau một bước, trên mặt mất hết sắc máu: “Lúc nào phát sinh?”

“Đầu giờ Thân.” (khoảng 15 giờ)

Hiện tại là giờ Dậu (17h-19h), đã qua hơn một canh giờ, nói cách khác bên kia vừa xảy ra chuyện thì đã có người chạy về đưa tin tức: “Chờ cái gì? Còn không xuất phát!” Hét lớn một tiếng Doanh Chính chạy ra khỏi phòng.

Doanh Chính vốn luôn không tin trời không tin đất lần đầu khẩn cầu trời xanh phù hộ nhi tử Phù Tô bình an, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.

…………..

Giữa giờ Tỵ (khoảng lOh) biết được Mạnh Khương Nữ muốn gặp mình, Phù Tô đơn giản thu thập một chút liền chạy vội qua.

Lý Tín có thể chạy tới kịp tất cả đều nhờ có nàng đưa tin đúng lúc. Một nữ tử không ngại gian nguy, trèo non lội suối, bước trên con đường vô định không biết phải tìm ai mà còn có thể kiên trì như vậy, Phù Tô đối với nàng rất kính phục.

Dù sao bọn họ cũng không có giao tình, tuy nói cứu nàng nhưng làmình nhất sương tình nguyện, không thể nói rõ ai nợ ai. Mà nàng chỉ trong lúc vô ý nghe trộm được tin đã có thể làm đến như vậy, nói cho cùng ân tình của nàng mới là lớn.

Lần trước bởi vì vội đi Phù Tô cũng chưa cùng ‘Mạnh Khương Nữ’ vốn nên là hư cấu lại đột nhiên có chân thân nói được mấy câu, lần này có cơ hội nói chuyện với nhau Phù Tô phát hiện Mạnh Khương Nữ này khác với những phụ nhân đương thời chỉ biết thủ trứ nam nhân, hài tử với lò sưởi đầu giường mà sống.

Nàng biết suy nghĩ, cũng rất xông xáo, một mảnh tiểu viện ở nhà chồng cũng không thể tiêu ma hết sự độc lập cũng như tự cường của nàng.

Có những thứ đã khắc trong xương cốt, nhẫn nại nhất thời không có nghĩa là tiêu thất không còn.

Ban đầu Phù Tô còn lo lắng đề nghị của mình đối với một nữ tử Đại Tần mà nói có chút kinh hãi thế tục, lại không nghĩ đến khí phách của Mạnh Khương Nữ thực có thể sánh với nữ cường nhân trong xã hội hiện đại.

“Tỷ tỷ thấy chuyện Phù Tô nói có được hay không?” Kiên trì quan điểm thấy nữ nhân nhỏ hơn mình là gọi ‘muội muội’, lớn hơn mình là kêu ‘tỷ tỷ’, vô luận là kiếp trước hay kiếp này Phù Tô bằng vào một chiêu đó cũng có thể ở trong một vòng nữ tính hỗn đến phong sinh thủy khởi, mọi việc đều thuận lợi.

Nguyên nhân của vấn đề tỉ lệ lao dịch xây dựng Trường Thành tử vong quá nhiều ngoại trừ công tác nguy cơ cao ra, chính yếu là điều kiện sinh hoạt cũng như chữa bệnh quá kém. Trình độ phát triển xã hội có hạn, nhân viên y tế khan hiếm, đây không phải chuyện nói an bài là có thể an bài, bồi dưỡng ra được một đại phu hợp cách cần rất nhiều nhân lực, vật lực cùng thời gian.

Bởi vậy Phù Tô mới đặt mục tiêu trước tập trung cải thiện về mặt thể chế công tác cùng bảo đảm hậu cần. Chuyện trước hắn phải chờ hồi cung rồi cùng những người có liên quan kết hợp với tình trạng thực tế trước mắt an bài. Chuyện sau mới là bức thiết cần một người đối với công tác nghiêm túc phụ trách, thận trọng, không có tư tâm, trực tiếp nghe hắn lãnh đạo.

Mạnh Khương Nữ bị một tiếng ‘tỷ tỷ’ làm đỏ mặt có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn hào phóng cười nói: “Đại hoàng tử nói đùa, Khương Nữ một phụ nhân sao hiểu được những chuyện này, bất quá đại hoàng tử là vì các lao dịch trên công trường mà suy nghĩ thì Khương Nữ có thể nhìn ra. Chuyện khác ta không hiểu, nhưng nếu chỉ là những việc như đưa nước đưa cơm để cho bọn họ ăn được thức ăn nước uống sạch sẽ thì Khương Nữ thật ra làm được. Có chuyện gì đại hoàng tử cứ nói, chỉ cần Khương Nữ có thể nhất định làm hếtsức”.

“Không chỉ có cơm ăn có nước uống, quan trọng nhất là phải giúp cho bọn họ ít sinh bệnh ít thụ thương, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm những lao dịch này sống được đến lúc hoàn thành một năm lao dịch. Triều đình sẽ đưa tiền bạc về an bài ăn ở cho lao dịch, nhưng người phụ trách phải đáng tin cậy, bởi vậy Phù Tô liền nghĩ đến tỷ tỷ. Nữ nhân cẩn thận, sẽ có thể phát hiện một ít vấn đề chi tiết dễ bị bỏ quên, cho nên việc này nếu như do tỷ tỷ phụ trách thì không thể tốt hơn.” Phù Tô nói rất chân thành, từ đầu đến cuối hai mắt đều mang ý cười nhìn thẳng vào Mạnh Khương Nữ.

Mạnh Khương Nữ im lặng cúi đầu suy nghĩ sâu xa, không thể không nói nàng xác thực bị đề nghị của đối phương đả động cũng như cảm động, bất quá nàng cũng có lo lắng, chỉ dựa vào một thân nữ tử là mình thì làm sao quản được những nam nhân kia?

Thấy Mạnh Khương Nữ mặt lộ vẻ do dự, Phù Tô vội nói tiếp: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, kỳ thực những chuyện khác tự sẽ có người phụ trách. Mà tỷ tỷ phải làm chỉ là giám thị sự cải thiện cơm nước vệ sinh cũng như hoàn cảnh dừng chân. Đến lúc đó Phù Tô sẽ đích thân phái người ở một bên hiệp trợ tỷ tỷ, tiền triều đình phát xuống sẽ không giao vào tay quan phủ địa phương mà trực tiếp giao cho tỷ tỷ. Đương nhiên tỷ tỷ cũng không phải làm không công, bao ăn bao ở, có ngày nghỉ ngơi, triều đình mỗi tháng cũng sẽ chia ngươi bổng lộc, cũng chính là tiền công.”

“Điều này sao có thể!” Vừa nghe còn muốn cho mình tiền công Mạnh Khương Nữ vội vã cự tuyệt: “Có ăn có ở Khương Nữ đã rất thỏa mãn, làm sao có thể thu tiền công của triều đình. Phu quân mà Khương Nữ chưa từng thấy mặt một lần chết thảm dưới chân Trường Thành, Khương Nữ chỉ mong có thể chia ra ít lời lãi cho những nữ tử cũng chịu cảnh như mình mà thôi.”

“Đó là chuyện đương nhiên phải làm, còn tỷ tỷ nếu như làm tốt thì lấy tiền là tất nhiên, hơn nữa nếu cần đi đâu sao có thể không có tiền bạc bàng thân.” Nhấc ấm trà tiếp nước cho Mạnh Khương Nữ, Phù Tô tiếp tục nói: “Để tiện cho tỷ tỷ quản thiện phòng Phù Tô có nghĩ đến một biện pháp.”

“Đại hoàng tử mời nói.”

“Về người phụ trách làm cơm ta muốn thuê các phụ nhân quanh đây, đương nhiên nếu là gia quyến của lao dịch thì rất tốt. Thứ nhất có thể kiếm thêm tiền công bổ sung gia dụng, thứ hai sao…cũng giải quyết được tình trạng phu thê hai nơi lo lắng hãi hùng.”

Ngẫm lại lời Phù Tô, Mạnh Khương Nữ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về Phù Tô nói: “Nếu như vậy Khương Nữ thật ra mong muốn mướn một ít quả phụ, nữ tử lẻ loi một mình mang theo hài tử qua ngày rất trắc trở, mà trượng phu của các nàng đều chết dưới chân Trường Thành. Cho nên mong rằng…”

Thuê phụ nhân Phù Tô không cảm thấy gì, nhưng thuê một đám quả phụ thì Phù Tô ngược lại có chút khó xử, không phải có câu nói ‘trước cửa quả phụ nhiều thị phi’ sao? Công trường nam nhân nhiều, nếu như truyền ra chuyện gì rối loạn thì có thể cái được không bù đắp đủ cái mất.

Dường như nhìn ra vẻ khó xử của Phù Tô, Mạnh Khương Nữ giải thích: “Đại hoàng tử không cần lo lắng về chuyện đồn đãi. Đều là người cơ khổ có ai lại cố tình lộng chuyện thị phi? Nữ tử tái giá không dễ, nữ tử chết trượng phu thì càng khó, quả phụ mang theo hài tử thì khó càng thêm khó. Khương Nữ làm như vậy chỉ là để cho các nàng có một con đường sống. Nếu như ngày sau ai truyền ra lời khó nghe ta cho ít tiền đuổi đi là được, nhưng mong đại vương tử có thể phái binh bảo chứng an toàn cho đám nữ tử chúng ta, dù sao…”

Câu kế tiếp Mạnh Khương Nữ khó nói, nhưng Phù Tô trong lòng hiểu rõ, gật đầu ý bảo mình đã biết.

“Đến lúc đó mong rằng đại hoàng tử có thể thỉnh một đạo thánh chỉ, không có bảo chứng sợ rằng không người dám đến.”

“Đây là tự nhiên, Phù Tô nếu đã nói ra ắt sẽ an bài tốt tất cả.”

Hai người nói non nửa ngày nhưng dù sao cũng là lý luận suông, thấy khí trời không sai thời gian cũng còn sớm, đi xem công trường rồi trở về hẳn là vẫn kịp vãn thiện. Vì vậy Phù Tô mời Mạnh Khương Nữ cùng mình đi công trường xây dựng Trường Thành, khảo sát thực địa, nhìn xem có gì cần cải tiến, cần an bài như thế nào.

Phù Tô làm việc thích rèn sắt khi còn nóng, nếu không rất nhanh sẽ gặp cái gì lắc lư mất nhiệt tình, bởi vậy khi hắn gặp việc phải quyết định thật nhanh, nói làm liền làm vô cùng ăn nhịp với tính tình nghiêm túc rõ ràng của Mạnh Khương Nữ.

Gọi vài thị vệ tìm một chiếc xe ngựa, mang theo đồ ăn vặt, Phù Tô cùng Mạnh Khương Nữ đạp bước lên con đường đến công trường.



Lúc Doanh Chính đội cơn mưa càng rơi càng nặng hạt giục ngựa chạy như điên đến nơi gặp chuyện không may thì chỉ thấy Trường Thành hôm qua còn uy nghiêm đứng vững đã đổ nát một đoạn lớn. Đặc biệt nơi giữa đoạn sập là nghiêm trọng nhất, ngay cả một mảnh tường tàn cũng không có, chỉ còn một đống hỗn độn.

Lúc này một đám nô lệ lao dịch đang ở trên đống phế tích đào bới đám công hữu vì không chạy trốn kịp mà bị vùi ở phía dưới, tiếng kêu gọi ầm ĩ không dứt bên tai.

“Đều đi tìm đại hoàng tử cho trẫm!” Vuốt nước mưa trên mặt Doanh Chính lập tức chỉ huy người đi tìm Phù Tô hiện vẫn còn thất tung không thấy.

Tay cầm áo tơi đi đến che lên đầu cản mưa cho Doanh Chính, Lý Tín khuyên nhủ: “Ở đây nguy hiểm, không biết có còn tường thành tiếp tục sập hay không. Bệ hạ vẫn nên đến nơi an toàn tránh mưa trước. Đại hoàng tử cát nhân thiên tướng nhất định sẽ không gặp chuyện không may.”

“Không, trẫm chờ ở ngay đây! Nhất định phải tìm được Tô nhi, nhanh sai người đi tìm!”

Khổ khuyên vô dụng, Lý Tín gọi một gã thị vệ tiếp tục nâng áo tơi che mưa cho quân vương, hắn cùng thị vệ trưởng xông lên vừa giải cứu vừa tìm người.

Nhưng theo thời gian từng chút một qua đi, thế mưa càng lớn, còn có tường thành tiếp tục sập, đến giờ này mọi người vẫn chưa tìm được Phù Tô cùng thị vệ đồng hành của hắn. Lúc này lòng mọi người ở đây đã từ từ trở nên lạnh lẽo, hi vọng càng lúc càng xa vời.

Nhìn từng cụ từng cụ thi thể được đào ra khiêng đi Doanh Chính tay chập lạnh ngắt, toàn thân máu phảng phất đình chỉ lưu động. Hắn không dám, cũng không nguyện tin tưởng nhi tử thực sự bị chôn ở phía dưới, hơn nữa rất có thể đã…

Thế nhưng theo một lao dịch may mắn tránh thoát một kiếp tại hiện trường thì trước lúc Trường Thành đổ Phù Tô đang đi lòng vòng ngay vùng này, điều này làm cho Doanh Chính giống như bị người cướp đi một tia hi vọng cuối cùng.

Mười bảy năm, tròn mười bảy năm bọn họ rốt cuộc mới hiểu rõ tình cảm dành cho nhau, ông trời có thể nào tàn khốc mà chia cách bọn họ như vậy? Bọn họ lẽ nào thiên lý không dung, thế đạo bất tồn đến như vậy sao?

Đẩy thị vệ ngăn trở lối đi của mình ra, Doanh Chính không quan tâm xông lên trước, tự mình dùng hai tay đào móc đá sỏi bùn đất. Qua vài lần, đôi tay biết bao năm chỉ từng nắm qua cán bút cùng lợi kiếm, chưa từng làm chuyện khác đã đầy lên từng đạo lỗ hổng.

Hạt cát viên sỏi chui vào từng  móng tay kẽ thịt, tay đứt ruột xót sao không đau, thế nhưng hiện tại mọi tâm tư cùng tinh lực mà Doanh Chính có đều đang đặt hết lên những viên đất hòn đá được bẩy lên này, đâu còn để ý được thương tích trên tay.

Thị vệ trưởng cùng Lý Tín tiến lên ngăn cản nhưng đều bị Doanh Chính ném sang một bên, hai người bọn họ duy chỉ hi vọng đại hoàng tử ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, nếu không hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.

Giữa lúc đó một chiếc xe ngựa chạy nhanh trong màn mưa to gió lạnh rét thấu xương đến, lúc bị thị vệ ngăn lại thì cửa xe mở, một người làm mọi người ở đây chấn kinh đến rớt cằm từ trong xe nhảy ra.

“Cha, ngươi làm gì vậy?” Tiếp nhận áo tơi người đánh xe đưa che lên đỉnh đầu, Phù Tô chạy về phía trước nhìn Doanh Chính toàn thân ướt đẫm, y phục dính vào người, tóc bết hết cả lại, một thân lầy lội nói: “Ta giữa đường nghe nói Trường Thành sập.. .cho nên đến xem..”

Hiện trường ngoại trừ tiếng nước mưa cũng chỉ có lời nghi hoặc của Phù Tô, tất cả mọi người ở đây mặt lộ vẻ khiếp sợ nhìn hắn, mà Phù Tô thì chẳng hiểu gì cho nên vẫn cứ nhìn Doanh Chính.

Tưởng ảo giác Doanh Chính lau nước mưa trên mặt, dụi dụi mắt, thấy người đứng phía trước xác thực là nhi tử nhà mình liền ném tảng đá trong tay vọt sang: “Ngươi chết ở nơi nào?” Ôm nhi tử thật chặt vào trong ngực, loại cảm giác mất đi lại có được này suýt nữa làm Doanh Chính trước mặt mọi người kích động đến khóc lên: “Ngươi biết ta lo lắng đến thế nào không? Đồ đáng chết! Đồ đáng chết!” Kéo Phù Tô, Doanh Chính nhắm cái mông hắn hung hăng giáng cho mấy cái.

Lực đạo mãnh liệt làm Phù Tô thiếu chút nữa phát khóc, tuyệt không kém cỏi so với mấy cái lúc trước kết nghĩa thì Hạng Vũ tặng cho hắn.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Cha, đau! Đau!” Tránh thoát bàn tay Doanh Chính Phù Tô bưng mông nhảy sang một bên.

“Ngươi có biết ta nghĩ ngươi bị chôn ở dưới kia hay không?” Kéo nhi tử lại, nghĩ đến sự thất thố vừa rồi của mình, hận đến nghiến răng Doanh Chính xoa nắn khuôn mặt Phù Tô giống như nắn mỳ, làm cho Phù Tô nghĩ mình còn không bằng bị chôn ở dưới kia cho rồi.

“Nói, ngươi chạy đi đâu? Đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Doanh Chính nhéo tai Phù Tô, chẳng hiểu sao lại dám chắc Trường Thành sập khẳng định thoát không được quan hệ với nhi tử nhà mình.

“Mới…mới không phải…mới không phải ta khóc sập nó!” Phù Tô vội vã làm sáng tỏ.

Không thể tin được Phù Tô lúc này còn có tâm tình nói giỡn, Doanh Chính nghiến răng hạ lệnh cho Lý Tín toàn quyền phụ trách giải quyết hậu quả liền dùng bàn tay còn đang chảy máu của mình kéo Phù Tô vào trong xe ngựa, sai người quay về dịch quán.

Thẳng đến lên xe thấy vết máu trên mặt đất Phù Tô mới phát hiện trên tay Doanh Chính cha đều là lỗ hổng, móng tay cũng tất cả đều bị cát đá nhồi, mà còn có nguyên một cái móng đâm luôn vào thịt: “Đây là…” Ôm lấy hai bàn tay đầy vết thương trước mắt Phù Tô mắt bắt đầu phiếm hồng.

Trừ phi lòng làm từ tảng đá, còn không việc này ai gặp phải cũng đều cảm động. Trên đời này có mấy người có thể quan tâm mình từ đáy lòng đến nỗi vì mình mặc kệ mọi sự dùng hai tay đào đất đá?

“Khổ nhục kế! Ngươi đây là khổ nhục kế trắng trợn! Đừng cho là ta sẽ…ta sẽ.. .cảm động..”Dụi dụi mắt, Phù Tô không biết vì sao mấy chuyện cảm động gần đây cứ liên tục phát sinh, cũng không kéo chút cự ly làm kỳ giảm xóc.

“Không cho ngươi cảm động.” Kéo Phù Tô vào lòng Doanh Chính nhắm mắt lại, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nghe nhịp tim đập của đối phương lúc này mới chính thức buông tâm: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi vì sao lại giữa đường đi vòng?”

“Ta..Thấy sự tình huyên lớn như vậy căn bản lừa không được, vì vậỵ Phù Tô chỉ có thể từ từ nói lại kinh qua sự tình phát sinh.

……..

Lại nói chuyện Phù Tô mang theo Mạnh Khương Nữ đến công trường thị sát, hai người vòng vo quanh thiện phòng rồi doanh trại một vòng lớn xong phát hiện không ít nơi phải cải thiện.

Sau cùng hai người mới lên công trường kiểm tra hoàn cảnh công tác của lao dịch cùng nô lệ, kết quả thấy ở đây không chỉ nguy hiểm càng nhiều, hơn nữa người làm việc dưới sự khu sử của roi da sức lực rất tiêu cực.

Bất quá đây chính là chuyện Phù Tô muốn giải quyết, bởi vậy Mạnh Khương Nữ sau khi kiểm tra một vòng liền báo cho Phù Tô biết trong lòng mình đã có tính toán, nhưng cần thời gian hảo hảo an bài.

Thái độ cũng như nhiệt tình công tác của Mạnh Khương Nữ làm Phù Tô càng thêm xác định mình không tìm nhầm người, vì vậy hai người dọc theo Trường Thành đã xây tốt mà đi, bởi vì phu quân của Mạnh Khương Nữ được mai táng ở đây.

Dọc theo đường đi thấy Mạnh Khương Nữ thập phần thương cảm rầu rĩ không vui, vì vậy xuất phát từ hảo tâm Phù Tô muốn chọc cho nàng cười liền chỉ vào tường thành nói giỡn: “Tỷ tỷ có muốn khóc sập Trường Thành này luôn không?”

“Khóc sập?” Mạnh Khương Nữ chớp mắt mấy cái, sau đó cười khẽ đáp: “Đại hoàng tử thực sự là hay nói giỡn, Trường Thành này nếu như có thể bị khóc sập, vậy làm sao chống đỡ ngoại xâm?”

‘“Khóc sập’ chỉ là cách nói ví von mà thôi, Phù Tô là muốn nói trong lòng tỷ tỷ nếu như có gì ủy khuất không bằng thống thống khoái khoái khóc ra, phát tiết ra, sau đó vui vui vẻ vẻ tiếp tục sống.”

Đi lên trước vuốt ve vách Trường Thành, Mạnh Khương Nữ khẽ lắc đầu: “Nào có nhiều nước mắt như vậy mà rơi, vẫn là thôi đi.”

Tuy nói như vậy nhưng không có nghĩa là trong lòng Mạnh Khương Nữ thực sự không có ủy khuất cần thả ra, nàng chỉ là không thể trước mặt một nam tử xa lạ thất thanh khóc lớn, cho nên mới từ chối hảo ý của Phù Tô.

“Ta đây khóc cho ngươi xem?”

“Đại hoàng tử khóc?”

“Đúng vậy!”

“Người.. .có ủy khuất?” Mạnh Khương Nữ nghi hoặc hỏi.

Lắc đầu, Phù Tô khụ khụ mấy tiếng, đấm đá tường gào khóc: “Ta oan a! Oan muốn chết! Ta là một kẻ coi tiền như rác ~ khụ khụ khụ~ Ho khan một chút Phù Tô áy náy cười cười với Mạnh Khương Nữ: “Lần nào cũng vậy, hát nhầm.”

Hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình Phù Tô dựa vào tường vừa giả vờ khóc vừa hát: “Cải thìa chôn dưới đất, ba tuổi không có nương…chỉ sợ cha muốn hậu nương…Thú hậu nương ba năm rưỡi, sinh một đệ đệ thương hơn ta, đệ đệ ăn mỳ ta húp nước, mỗi lần bưng chén…Thân nương a…Nương thân a…”

Càng lâu càng đầu nhập, hát đến nông nỗi Phù Tô tự cảm động luôn chính mình, mà khi hắn quay đầu nhìn lại đã thấy Mạnh Khương Nữ không chỉ không cười mà còn khóc lên: “ Tỷ tỷ ngươi sao không cười mà còn khóc?”

“Thiên hạ đều nói bệ hạ đối tốt với đại hoàng tử, thế nhưng hài tử không có nương sao có thể..”Lau lau nước bên khóe mắt Mạnh Khương Nữ khóc không thành tiếng. Bởi vì nàng ba tuổi đã chết nương, hậu nương đối với nàng cũng không tốt, có đệ đệ rồi cha lúc trước sống nương tựa lẫn nhau cũng mặc kệ nàng.  

Được lắm, lộng xảo thành chuyên. Nhìn Mạnh Khương Nữ khóc Phù Tô chỉ có thể tống người lên xe ngựa, lệnh người kéo xe đi tắt vào thôn trấn định mua vài thứ dỗ dành Mạnh Khương Nữ bị chính mình làm cho khóc. Lúc đi hắn còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Trường Thành uy nghiêm vững chãi, thầm nghĩ chất lượng thật không sai.

Thế nhưng xe mới đi được một chén trà nhỏ thì phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, tiếp đó đại địa rung động, khói đặc cuồn cuộn, tiếng kêu sợ hãi không ngừng.

Nghe thanh âm Phù Tô vội vàng leo ra khỏi xe, quay đầu nhìn lại hắn thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi mình xuống, bởi vì ‘thành sập sập sập’ rồi.

Nhân đơn lực bạc, mình có chạy trở về cũng giúp không được cái gì, vì vậy Phù Tô sai người đánh xe quay về dịch quán gọi viện binh.

Thế nhưng khi bọn hắn chạy về thì lại nghe người ở dịch quán nói Doanh Chính mang theo mọi người từ lâu đã chạy đến nơi gặp chuyện không may. Thả Mạnh Khương Nữ ở đó Phù Tô lại quay về cản Doanh Chính cha đừng tìm hắn nữa…

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Đỡ trán nhìn nhi tử đang co rụt mình lại sắp không còn bao nhiêu Doanh Chính đã không lời nào để nói.

Biết rõ Trường Thành sập là bởi vì ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu lại gặp mưa to, ai cổ hủ thật đúng là có thể cho rằng người nào đó có thiên đại oan tình khóc sập Trường Thành: “Sập cũng tốt, miễn cho chiến tranh thì tự sập.” Doanh Chính hư thoát nói.

“Đúng vậy..” Phù Tô nhỏ giọng phối hợp.

Nhìn nhi tử cúi đầu chơi cuốn vạt áo Doanh Chính nghiến răng nói: “Câm miệng! Chẳng lẽ ta phải chiêu cáo thiên hạ rằng Tần Trường Thành là bị hoàng trưởng tử của Đại Tần hát sai điệu mấy lời nhảm nhí đến nỗi sập luôn hay sao?” Nói đến phần sau Doanh Chính trực tiếp sửa nói thành rống.

“Ta hát mới không sai điệu đâu!” Phù Tô ngẩng đầu hờn giận cải chính.

“Ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng!” Tìm không được cái gì đánh Phù Tô, Doanh Chính trong cơn kích động trực tiếp cởi giầy nhắm Phù Tô muốn đập xuống, chỉ tiếc đập chưa được mấy cái hắn liền thấy đầu choáng óc váng ngã luôn trong xe ngựa.



~