Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm

Chương 75: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (32)




"Hầu gia, lúc trước hoàng công công có nói, thân thể bệ hạ càng ngày càng lụn bại, bây giờ tiểu thái tử cũng đã hoàn toàn ỷ lại vào người, người xem, có thể hay không cần ….?"

Ám Vệ do dự hỏi.

Lý Ngọc Trần dương tay dừng hắn lại, âm thanh trầm bổng khẽ nói: "Thời buổi trước mắt loạn lạc, hết thảy hành động đều nên đặc biệt cẩn trọng, không thể để người khác có chủ đề để mà nói"

Ám Vệ cẩn trọng gật gù, tựa như nghĩ đến cái gì, cau mày nói: "Hầu gia, ngày hôm trước Mạc công tử có đến phủ Minh chủ gặp Tô Thiếu Hiệp một chuyến, có lẽ trong đó có vài vấn đề."

Nhắc tới Mạc Vân Trạch, ánh mắt Lý Ngọc Trần nháy mắt trở nên ôn nhu, liền theo sau đó ác liệt nói:

"Sao không báo với ta sớm một chút?"

Ám Vệ cả kinh quỳ xuống một cái trên đất: "Hầu gia tha tội!"

Lý Ngọc Trần tức giận khua quạt giấy, nhìn như thanh niên cao quý cùng nho nhã tuấn tú rốt cuộc đánh một đòn khiến Ám Vệ văng thẳng tới tường, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.

"Lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu?"

Lý Ngọc Trần âm trầm nói, quay lưng đi rời khỏi gian nhà không ngoảnh lại, tiến về hướng Tuyết Vân viện chỗ ở của Mạc Vân Trạch.

Vị trí Mạc gia nằm ở Tây Bắc, quanh năm băng tuyết dày đặc, vì lẽ đó tại thời điểm Lý Ngọc theo đuổi Mạc Vân Trạch, đã ở Hầu phủ của mình xây dựng một khu nhà biệt viện, đặt tên Tuyết Vân Viện, tỏ rõ bản thân một lòng say mê.

Gió lạnh cô tịch, nha hoàn cùng người hầu Tuyết Vân viện ngủ rất sớm, chỉ còn duy nhất một chiếc phòng còn ánh nến chập chờn yếu ớt.

Biểu hiện Lý Ngọc Trần bỗng dưng buông lỏng. đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Mạc Vân Trạch mặc một bộ áo nội bào đơn bạc đang ngồi trước bàn vẽ cái gì đó.

Tứ chi hắn thon dài khuôn mặt tuấn lãng, khiến người khác có cảm giác vô tâm vô phế không quan tâm điều gì, đem ra so sánh cùng Lý Ngọc Trần hắn còn lạnh lùng hơn một chút.

Mạc Vân Trạch nhìn thấy Lý Ngọc Trần đột nhiên đến, có chút kinh ngạc, song sau đó liền rất nhanh phục hồi trạng thái lạnh nhạt thường ngày, thu hồi ánh mắt, một lần nữa tập trung vẽ bức tranh của mình.

"Muộn như vậy, sao còn chưa ngủ?"

Âm thanh Lý Ngọc Trần ôn nhu, nhẹ nhàng chầm chậm đi đến bên cạnh hắn, liếc mắt một cái qua bức họa.

Chỉ thấy bên trong bức họa núi đồi vạn dặm liên tiếp, giữa không trung đại bàng tung cánh xuyên mây, dưới bầu trời vách đá cheo leo, có một người mặc Thanh Y đang đứng.

Mặt người Thanh Y hướng về phía vách núi sâu vạn trượng, bóng lưng cô tịch âm ỉ làm lòng người phát lạnh.

Mạc Vân Trạch gác bút xuống, ngữ khí thờ ơ nói: "Không thích ứng với khí hậu, tự nhiên đêm đến không thể chợp mắt".

Lý Ngọc Trần nở nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay ôm quanh Lạc Vân Trạch, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói rằng:

"Vân Trạch nhớ nhà sao? Đợi ta xử lý xong những việc vặt vãnh này trong kinh, rồi sẽ cùng ngươi về Đại Tuyết sơn, bên cạnh ngươi ngắm núi đồi vạn dặm, dõi theo đại bàng hùng dũng đập cánh, bồi ngươi…cả đời".

Mỗi chữ hắn nói ra, chỉ khiến Mạc Vân Trạch cảm thấy hàn ý trong lòng sâu thêm một tầng.

Cảm giác vô lực như kéo lôi hắn vào vũng bùn, động cũng không được, chết cũng không xong.

Hắn dựa vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của Lý Ngọc Trần, vắng lặng hỏi:

"Lý Ngọc Trần, ngươi còn muốn cũng ta diễn màn phu thê tình thâm đến bao giờ?

Nụ cười trên khuôn mặt Lý Ngọc Trần thoáng cứng đờ, trong nháy mắt sau đó khôi phục: "Vân Trạch, ngươi nói năng nhăng cuội gì đấy. Một tấm chân tình ta đối với ngươi, ngươi cho là ta đang diễn sao?"

Ánh mắt Mạc Vân Trạch lạnh lùng, ngoài cười nhưng tâm không cười nhìn hắn: "Thật sao? Bố trí mười hai ám vệ suốt ngày theo sau bên cạnh, cũng là để bảo vệ ta sao?"

Hành động bị vạch trần, sắc mặt Lý Ngọc Trần không biến sắc nói: "Ngươi ở kinh thành không nơi nương tựa, ta sắp xếp thêm mấy người bảo vệ thì có làm sao?"

Sắc mặc Mạc Vân Trạch âm trầm ngó lơ Lý Ngọc Trần ôm ấp, xoay người cắn răng nói:

"Mạc gia ta ở Đại Tuyết sơn, xưa nay không cần người khác bảo vệ."

Nhìn hai tay bị mặc kệ của mình, Lý Ngọc Trần phảng phất như thất thần vài giây, nụ cười trên mặt biến mất, chậm rãi nhìn về phía Mạc Vân Trạch.

Chỉ thấy mắt thanh niên phong đạm như gió, đối với mình tràn ngập nghi vấn, còn có lạnh lùng.