Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 37: Bôi thuốc




Trịnh Thế Bân nhìn chằm chằm lỗ tai của người đang nằm trong lòng, khẽ cười. Một tay xoa xoa tai, đặt người nằm dưới thân mình, dùng sức mà hôn.

—–

Chu Gia Thành vừa gặp được ‘món ăn’ của mình trong lễ cưới, Hồ Lăng, nhưng do cái mông đau đến mức khiến gã phải khóc ra nước mắt, nên không thể tiến lên đưa người đi. Nếu không phải bị Trịnh Thế Bân quấy rối thì đêm đó nhất định thành công.

Tuy gã không thích cậu, nhưng gã lại rất hưởng thụ cái cảm giác chinh phục dục vọng.

“Mẹ nó.” Liên tục mắc sai lầm trong buổi lễ, gã bật người đi lấy xe rời khỏi buổi lễ.

Phía sau rất đau, Chu đại thiếu trước đây chưa bao giờ phải chịu ngược đãi, thế mà lần này lại phải ôm lấy cục tức thật lớn. Gã không dám đến bệnh viện, nhưng gã hiểu được tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra một lần xem sao. Đàn ông không giống đàn bà, vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, gã quyết định…ĐI!

Chu Gia Thành đi mua khẩu trang để bịt vào, còn đeo cả kính. Xong xuôi mới tới khoa trĩ. Tuy đã bịt kín mít nhưng vẻ ngoài trông vẫn rất thu hút nên trên đường đi gãvẫn bị mấy hộ sĩ liếc mắt nhìn mấy lần. Dựa theo chỉ dẫn của hộ sĩ, gã tìm được cửa vào.

Ông bác sĩ bày vẻ mặt đa mưu túc trí, hỏi gã, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chu thiếu nghĩ thầm, hỏi vớ hỏi vẩn, đã đến đây rồi thì đương nhiên có chỗ không thoải mái.

Gã đưa tay sơ mặt, mới nhớ ra mình vẫn còn đang bịt khẩu trang. Gã không tự nhiên mà đứng lên, “Là…phía sau…”

Bác sĩ có nhiều kinh nghiệm, nghe thế hiểu luôn. Ông hơi đẩy gọng kính, bảo, “Cởi quần ra cho tôi xem nào.”

“Hả?” Lại còn phải cởi quần nữa hả? Chu Gia Thành định xoay người rời đi, không ngờ động tác quá mạnh nên ảnh hưởng đến vết đau.

“Cậu còn trẻ, nếu không chữa chỗ đó, sau này nhất định sẽ sinh ra nhiều phiền toái.”

Chu Gia Thành nghe xong, nghĩ đến chỗ đó của mình, nếu là đàn ông bình thường nghe xong cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng thực sự thì gã cũng là gay, trước nay gã vẫn luôn là 1, gã không muốn bị biến thành 0 đâu.

“Đờ mờ, Khang Lỗi, chờ đấy cho ông.” Gã cắn răng hừ hừ, sau đó vẫn đành chịu nằm sấp xuống để bác sĩ khám.

Hôm trường đại học của Khang Lỗi tổ chức lễ mừng năm mới, gã canh mãi ở ngoài cửa mới vất vả tóm được cậu, gã còn gọi theo một nhóm đi cùng để xử lí cậu. Nhưng Khang Lỗi lại không hề có bộ dạng giật mình sợ hãi, ngược lại còn bĩnh tĩnh lôi điện thoại ra cho gã xem một hình ảnh, đó chính là bộ dáng trên giường của gã, ngoài ra còn có rất nhiều đoạn video khác nữa. Gã không ngờ mình cũng có ngày bị uy hiếp đến thảm hại như vậy, nếu chuyện này bị gia đình biết, nhất định sẽ dùng gia pháp với gã.

Chu Gia Thành quay mặt hô lên, “Thế nào rồi?”

“Tiểu tử cậu với bạn trai chơi cũng quá trớn rồi.” Bác sĩ lắc lắc đầu, đeo găng tay vào, ấn xuống chỗ đó, Chu thiếu đau quá hét lên.

“Tôi nói này, mấy cậu phải chú ý đến chỗ này một chút chứ…” Bác sĩ đợi gã nhịn đau xong, ngón tay lại tiếp tục len vào bên trong, phát hiện không còn có chỗ nào không ổn nữa mới rút ngón tay, cởi găng tay ra.

“Tôi đưa cho cậu thuốc mỡ và thuốc uống, nửa tháng sau là ổn. Nhớ uống thuốc và bôi thuốc mỡ đều đặn.”

Chu Gia Thành khóe mắt đỏ hoe, sụt sịt cái mũi dưới lớp khẩu trang, ôm mông nhận lấy đơn thuốc.

Mẹ ơi đây là viết cái gì vậy? Chữ thảo à? Hay là đang viết chiếu thư?

“Hôm nay có tận hai đồng chí thanh niên tới đây, giới trẻ ngày nay đúng là…haizzz…”

Loáng thoáng nghe được tiếng lầm bầm của bác sĩ, Chu Gia Thành cầm đơn thuốc rồi vội vàng chạy về nhà.

Chu Gia Thành vừa tiến vào, Khang Lỗi liền cảm nhận được cơn tức giận của gã. Cậu rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên, “Trên bàn có cơm nóng đấy.”

“Rầm”, tiếng sập cửa vang lên. Chu Gia Thành để thuốc lên trên bàn rồi ngồi xuống ăn cơm. Lúc ở tiệc cưới, vì muốn giữ hình tượng nên không thể ăn nhiều, nói không đói bụng là không có khả năng. Gã ngồi trên ghế sofa ăn như hổ đói, coi Khang Lỗi là người vô hình. Ăn xong liền buông đũa chạy lấy người.

Thật không biết cái tính tình thối tha của anh ta là do bị ai chiều thành quen nữa, Khang Lỗi đứng dậy định thu dọn bát đũa. Mấy ngày nay cậu cũng quen với cảnh này rồi.

Lúc đi qua thì bị thu hút bởi cái túi mà Chu Gia Thành quên mang theo vào phòng ngủ. Mở túi ra thì thấy một tờ bệnh án, đọc xong cậu mới trấn định để lại chỗ cũ. Cậu gọi điện thông báo với tổ đội chơi game, “Đêm nay mọi người cứ đánh quái trước đi, tôi có việc bận rồi.”

Chu Gia Thành là người thích sạch sẽ, lúc ở trong phòng tắm gã định lôi thuốc ra bôi mới phát hiện ra gã quên mang vào. Thật đúng là mệt chết đi mất. Gã cúi đầu ra ngoài lấy thuốc. Trong lòng gã đang bừng bừng lửa giận, nhưng gã không làm gì được vì gã đánh không lại Khang Lỗi.

Chu Gia Thành nhẩm tính, gã với Khang Lỗi đã đánh nhau 3 lần, mà kết cục của mỗi lần đánh nhau đều là mông gã lại bị nở hoa.

Ăn của ông, ngủ nhà ông, dựa vào cái gì chứ?!

“Tắm xong rồi thì qua đây.” Khang Lỗi thấy Chu Gia Thành đi ra, liền ngoắc ngoắc tay.

“Bảo ông qua thì ông phải qua chắc…” Gã còn định mắng nữa, nhưng nhìn thấy túi thuốc trong tay Khang Lỗi liền im bặt, nhanh đi qua đó đoạt lại túi thuốc, “Mẹ nó, sao cậu dám đụng vào đồ của ông hả.”

Khang Lỗi bình thường không hay so đo với gã. Nhân lúc đối phương không chú ý liền bế ngang người gã lên, sau đó úp người gã nằm sấp lên đùi mình, lột quần ngủ ra, để lộ phần dưới thân còn chưa mặc quần sịp của gã.

Xem ra vết thương rất nặng, Khang Lỗi có chút áy náy, lấy ít thuốc mỡ bôi giúp người ta.

“Ông đây tự bôi được. Cút ngay!” Gã muốn ngồi dậy nhưng không ngồi được.

“Đừng động đậy nữa. Người đau là anh đấy.” Giọng nói có hơi lớn nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.

Chu Gia Thành ngoái đầu, có chút bực mình bảo, “Cậu định ở nhà ông đây đến bao giờ hả? Còn cả mấy đoạn video với ảnh chụp nữa, bao giờ mới xóa?” Cảm giác khoan khoái từ phía sau hậu huyệt truyền tới, gã hơi thả lỏng người, dịch dịch cái mông ý bảo cậu tiếp tục bôi.

Khang Lỗi đang tập trung bôi thuốc, không để ý đến gã.

Tên quỷ này, không định đi hả, còn uy hiếp ông đây nữa chứ.

Chu Gia Thành đưa tay xuống dưới gối tìm điện thoại. Lâu rồi gã không gặp đám cẩu hữu, lần này phải làm một bữa mới được, tốt nhất là gọi cả mấy tiểu mỹ nhân đến phục vụ. Kết quả là điện thoại thì chưa sờ thấy mà tay đã đụng tới mấy thứ đồ khác.

Lấy ra xem liền thấy rất quen mắt.

Trông cũng rất giống với túi thuốc gã mang về, hơn nữa vẫn là thuốc mới chưa mở ra. Chu Gia Thành có chút ngớ người, chọc chọc cánh tay Khang Lỗi, bảo, “Cái gì đây?”

“Nhặt được trên đường.” Đầu Khang Lỗi không hề ngẩng lên dù chỉ là một chút.

Nói dối, Chu Gia Thành nhích thân mình, quay đầu lại, cố gắng nhìn xem trên mặt người kia có biến hóa gì không, sau khi phát hiện ra sắc mặt cậu vẫn như thường, gã mới quay người lại, lấy chăn chùm lên người.

“Khang Lỗi, tổ sư, cậu đúng là tên khốn.”

“…” Khang Lỗi nghe xong, vẻ mặt vặn vẹo, cái miệng thô tục này là học ai đây không biết nữa, còn tục hơn cả đám người ở ký túc xá của cậu nữa.

“Bốp” một cái thật mạnh trên mông, cậu ấn thắt lưng người nọ xuống, “Còn không phục thì lại đánh tiếp.”

“Tên khốn nạn, lúc nào cũng ỷ vào chuyện ông không đánh lại được cậu mà bắt nạt ông đây.” Cmn, có tin không, ông chỉ cần dùng một ngón tay cũng giẫm chết được cậu nhé. Chu thiếu đã quen thói tùy tiện tự do, một chút tự giác mình đã làm sai cũng không hề có.

“….”