Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 57: Phiên ngoại: Chu Gia Thành (3)




Khang Lỗi làm bộ chuẩn bị rút người ra, dùng hành động chứng minh lời nói ‘rời đi ngay lập tức’ của mình.

Chu Gia Thành vừa bị làm, hai chân đã mềm nhũn. Gã gầm gừ ghìm tay cậu tại, “Tôi mới nói một cậu mà đã thế rồi.”

“Tôi biết anh đang rất giận.” Khang Lỗi ôm Chu Gia Thành. Vì gã đang quấn chân vào người cậu nên lúc này cậu phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn được gã. Cậu mút giọt mồ hôi trên cổ của gã, rồi lại chậm rãi di chuyển môi lên miệng gã.

Chu Gia Thành trước giờ rất vô pháp vô thiên, nhưng đó mới chính là Chu Gia Thành trong lòng cậu.

Môi lưỡi triền miên, cậu thong thả dùng lực tiến vào trong gã, nghe tiếng ngâm nga của gã, “Có nhận của hối lộ này của tôi không?”

Chuyện gì cũng có thể dùng “cách này” để giải quyết, nhất là chuyện vợ chồng, cãi nhau đầu giường yêu nhau cuối giường.

“…Ừm…” Chu Gia Thành thoải mái tận hưởng phục vụ của Khang Lỗi, gã nghẹn ngào mãi mới nói được một câu đầy đủ, “Của hối lộ này, tôi nhận.”

Vừa dứt lời, Khang Lỗi bế xốc gã đè lên giường. Chu Gia Thành mơ màng không còn ý thức nổi mình đang nằm ở đâu, mặt mày ửng đỏ.

Khang Lỗi dùng tốc độ hỏa tốc, cởi sạch quần áo của Chu Gia Thành. Chu Gia Thành xưa nay chưa từng phải chịu khổ, da dẻ mịn màng khiến Khang Lỗi cảm thấy môi lưỡi khát khô, cậu cúi xuống triền miên hôn gã.

Cảm tưởng như ở dưới bị cọ sát đến sắp chảy máu rồi, Chu Gia Thành cũng không nói rõ được lúc này gã đang khó chịu hay thoải mái, hai chân run run chủ động quấn lấy thắt lưng Khang Lỗi.

Sau một trận mây mưa mãnh liệt, gã mơ màng để Khang Lỗi bế vào phòng tắm tẩy rửa.

Gã nhìn Khang Lỗi, bảo, “Ông đây không phải cho cậu thượng miễn phí đâu nhé.”

Khang Lỗi nói, “Tôi sẽ cố hết sức chăm sóc anh.”

Chu Gia Thành định chọc mấy lời, nhưng gã biết đây chính là hứa hẹn thật lòng của Khang Lỗi. Gã thật cẩn thận xác nhận lại, “Thật à?” Nếu là thật, gã cũng sẽ cố gắng sửa tính sửa nết.

Khang Lỗi lại mò ngón tay vào rửa sạch bên trong, “Trước tiên tôi hỏi anh mấy chuyện đã.”

“Chuyện gì? Hỏi mau đi.” Chu Gia Thành sốt ruột lắm rồi.

“Sau này ai giặt quần áo?”

“Giặt quần áo cái gì?” Chẳng lẽ để gã giặt chắc?

Khang Lỗi liếc gã một cái, “Ai sẽ vệ sinh phòng tắm?”

“Cậu bị ngốc à, đương nhiên là người giúp việc.” Gã bật người ngồi dậy, thấy ánh mắt Khang Lỗi có chút không đúng.

Gã đảo đảo mắt, cuối cùng ấp úng nói, “…Tôi làm.”

“Anh có còn tụ tập với đám bạn bè để đi tìm thú vui khác nữa hay không?”

“… Không tìm nữa.” Chu Gia Thành xoa xoa cái mũi.

“Anh có quản lí được tốt lão nhị và cái mông của mình không?”

“Mẹ nó…” Bị hỏi đến phát ngượng, Chu Gia Thành đánh một cái lên người cậu, “Lại còn hỏi chuyện này nữa.”

Khang Lỗi không tức giận, vẫn tiếp tục lau người giúp gã, “Ý của tôi là, về sau anh chỉ được có một mình tôi thôi. Nếu anh dám vi phạm, tôi nhất định sẽ chia tay với anh. Tôi nói được làm được.”

“Lâu lắm rồi tôi có đi tìm người nào khác đâu.”

“Thế sao vừa nãy anh nói anh muốn đi tìm đàn ông?”

“Dọa cậu thôi.” Kỳ thật gã chỉ lấy cớ để đi ra ngoài tránh mặt cậu.

Gã nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghĩ tới cái gì đó, lại mở mắt ra. Không tình nguyện hỏi, “Cậu nói cậu nuôi tôi là thật đấy à?”

Khang Lỗi mỉm cười, “Là thật.”

Chu Gia Thành vui đến mức muốn bay lên giời. Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra như không có gì. Gã liếc mắt nhìn Khang Lỗi, sau đó mở rộng hai chân ra để cậu rửa sạch, miệng còn “hừ” một tiếng.

Thị giác cùng xúc giác bị kích thích, ánh mắt Khang Lỗi tối sầm lại. Cậu cố gắng áp chế cảm xúc, hỏi. “Cổ Xuân không phải còn có một người mẹ sao?”

“À, mẹ nó chết rồi.” Chu Gia Thành ngoáy lỗ tai, “Hôm đấy tôi không có việc gì làm nên đi quanh quanh ở chỗ vỉa hè. Thấy một đám trẻ con đang bắt nạt nó nên đưa nó về nhà. Sau đó hỗ trợ tiền cho nó đi học. Mẹ nó cảm kích tôi lắm, còn định quỳ xuống nói cảm ơn nhưng bị tôi ngăn lại. Hôm sau lại đến nhà nó thì đã thấy mẹ nó tự sát rồi. Còn để lại mấy câu, nói là không muốn liên lụy đến con mình. Đàn bà thật đúng là khó hiểu.”

“Thế là anh liền mang nó về nuôi?” Một người làm mẹ bị bệnh nặng, có suy nghĩ như thế cũng là điều bình thường. Giải thoát cho mình cũng chính là giải thoát cho con mình. Khang Lỗi ôm chân Chu Gia Thành lên, bắt đầu xoa bóp.

Thoải mái quá đi mất. Chu Gia Thành mơ màng buồn ngủ, hai chân mở rộng, nâng mí mắt lên, “Ừ” một tiếng, “Nó không khóc cũng không làm loạn, rất ngoan. Nuôi nó cũng không khó.”

Đây vốn là việc làm tốt, thế mà đến khi gã về nhà giải thích với mọi người trong nhà thì lại bị mắng. Chu Gia Thành nhích lại gần cậu, ra lệnh, “Chân mỏi nhừ hết rồi, mau bóp cho tôi với.”

Khang Lỗi vừa bóp vừa nói, “Vậy làm người giám hộ đi. Cổ Xuân vẫn còn nhỏ, anh thu liễm tính tình một chút, nuôi trẻ là chuyện cả đời đấy.”

“Tôi biết rồi. Thằng bé ngoan lắm, sở thích ăn uống cũng hợp với tôi. Tôi thật sự muốn nuôi nó.” Chuyện này nặng nhẹ ra sao, Chu Gia Thành đều biết, nuôi dưỡng một đứa trẻ không phải là chuyện nhỏ.

Nghe câu trả lời của Chu Gia Thành, Khang Lỗi thấy rất vừa lòng. Cậu lau khô người cho gã rồi bế gã nằm lên giường. “Tôi ra ngoài xem Cổ Xuân thế nào đã.”

“Đi đi.” Chu nhị thiếu đỏ mặt nhìn người đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Đi ra ngoài đóng cửa lại, Khang Lỗi nhìn thằng bé ngồi trên bàn làm bài tập, chỉ là đầu đang úp xuống mặt bàn, chắc là buồn ngủ rồi. Cậu đi qua định bế thằng bé lên giường ngủ. Nào ngờ vừa mới bế lên thì thằng bé đã tỉnh.

“Anh.” Cổ Xuân dụi mắt.

Lâu lắm rồi cậu mới ôm một đứa trẻ trong lòng, tâm trạng có chút căng thẳng, “Bế em lên giường đi ngủ.”

“Em còn phải đi tắm. Nếu không anh ấy sẽ chê em bẩn mất.”

Lúc tắm rửa thằng bé rất yên lặng. Cho dù có kì cọ mạnh tay thằng bé cũng sẽ chịu đựng không kêu đau. Khang Lỗi thấy thể liền cười bảo, “Thấy đau hay muốn thứ gì thì phải nói ra cho anh biết, đừng cố chịu đựng. Nếu không anh sẽ không thích em đâu.”

“Anh, anh kia sẽ không cần em nữa ạ?” Cổ Xuân nắm lấy tay Khang Lỗi, mắt ậng nước.

“Không đâu. Em có thể gọi anh ấy là bố hoặc chú. Sau này em chính là đứa nhỏ của anh ấy.”

Nghĩ Cổ Xuân không hiểu lời mình nói, Khang Lỗi lại giải thích một lần nữa. Thằng bé mù mờ gật đầu. Khang Lỗi ôm thằng bé ra ngoài. Lau khô người rồi thay quần áo ngủ. Chất liệu quần áo ngủ là vải dệt, rất mềm mại, chứng tỏ Chu Gia Thành cũng không phải là không quan tâm đến thằng bé.

Xét theo tuổi tác, Khang Lỗi vốn muốn Cổ Xuân gọi Chu Gia Thành là chú. Nào ngờ sáng hôm sau, Cổ Xuân thức dậy, vào trong phòng ngủ của hai người, trèo lên giường gọi Chu Gia Thành, “Bố ơi, rời giường thôi.”

Chu Gia Thành bị dọa sợ. Ngẩng đầu nhìn thì thấy Khang Lỗi đang cười mình, gã vò tóc, ấp úng chấp nhận.

Thằng bé lại càng thêm kích động. Chu Gia Thành ngáp một cái thật to, “Đến trường nào.”

Nói xong bế thằng bé lên, cảm giác có chút kì diệu. Trước lúc đi học, Cổ Xuân thơm má gã một cái, khiến mặt gã nóng bừng cả lên. Gã ngượng ngùng miễn cưỡng thơm lại một cái, “Chuẩn bị đến trường đi. Cái anh đang ở trong phòng ngủ sẽ đưa con đi.”

Trên đường đi, Khang Lỗi hỏi Cổ Xuân, “Vì sao em lại quyết định gọi là bố?”

Thằng bé nghĩ một lúc rồi trả lời, “Bởi vì em là đứa nhỏ của bố mà.”

Khang Lỗi xoa xoa đầu thằng bé, miệng nở nụ cười. Cổ Xuân so với những đứa trẻ khác thì ngoan hơn rất nhiều.

“Chiều nay bố sẽ tới đón em.”

“Không phải tới quán cơm của bác kia nữa sao?” Cổ Xuân ôm cặp xách, khó hiểu.

Khang Lỗi ngồi xổm xuống, “Sau này không ăn tối ở quán đó nữa. Về nhà ăn. Bố em hoặc anh sẽ tới đón em. Về sau em sẽ không bao giờ phải về nhà một mình nữa.”

Thằng bé cúi thấp đầu, nghẹn ngào sụt sịt. Khang Lỗi định an ủi nó thì đã nghe thấy nó nói, “Em thích bố lắm.” Nói xong lại thơm má Khang Lỗi một cái, “Cũng thích anh nữa.”

Khang Lỗi xoa má, cười ra tiếng. Nhìn Cổ Xuân đi vào nhà trẻ rồi mới xoay người rời đi. Bây giờ vẫn còn sớm.

—–

Chỉ vì được gọi là “bố” mà Chu Gia Thành bây giờ muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được nữa, cứ trở mình mãi. Cửa phòng bỗng bị mở ra, gã quay lại tròn mắt hỏi, “Không đi làm à?”

Khang Lỗi đi tới ôm Chu Gia Thành. “Xin nghỉ một hôm rồi.”

“Hừ. Mấy ngày nữa tôi cũng sẽ tới làm trong công ty nhà tôi.”

Khang Lỗi nói, “Thật ngạc nhiên.”

“Thế không lẽ ngày nào cũng ngủ thế này à? Nam nhi chí không phải ở trên giường. Với cả bây giờ cũng có Cổ Xuân rồi mà.”

Chu Gia Thành trở mình, nằm đối mặt với Khang Lỗi. Bỗng nghĩ, nếu sau này Cổ Xuân cũng giống bộ dạng này của mình, gã chắc sẽ phát điên mất.

“Khang Lỗi.”

“Gì?”

Chu Gia Thành căng thẳng bảo, “Tôi biết tính tôi không tốt. Cậu cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ thay đổi dần.” Mặt gã nóng hết cả lên.

Khang Lỗi thấy gã như ngừng thở, cảm thấy thật đáng yêu, liền ôm gã vào trong lòng, vỗ về an ủi rồi nhẹ nhàng hôn gã một cái. “Tôi tin anh mà.”

Chu Gia Thành cảm thấy thật cảm động, cảm động đến mức cả người gã lại sinh ra phản ứng rồi. “Mẹ nó, ông đây lại…cứng rồi.”

“…”

Chu Gia Thành, “Hôn tôi đi.”

“…”

-HOÀN-