Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 64: 64: Bạn Mới





Giây phút nghe Băng Nghi nói câu đó, lòng Lâm Bằng trào dâng một cảm xúc vui mừng khó tả.

Anh cứ nghĩ cô ghét anh rồi cơ chứ, cứ nghĩ Băng Nghi không nói gì về chuyến đi này là vì hận anh không đáp lại tình cảm của mình.

Giọt nước mắt hạnh phúc của Lâm Bằng bất giác rơi xuống khiến Băng Nghi bối rối.
“A- anh khóc đấy à!? Em nói gì sai sao?”
Lâm Bằng lắc đầu, anh lấy tay gạc nước mắt rồi mỉm cười nói:
“Không, anh vui lắm.

Cứ nghĩ em ghét anh chứ”
“Em ghét anh lúc nào??”
“Anh- anh nghĩ vậy thôi…”
Băng Nghi khoanh tay trước ngực, giọng đầy giận dỗi:
“Em thích anh còn không hết, sao có thể ghét được chứ…”
Cả hai đang im lặng nhìn nhau thì có tiếng từ loa thông báo vang lên:
“Thông báo, hành khách nào có chuyến bay đến Anh vui lòng đi đến cửa số 1”
Băng Nghi nắm lấy đôi bàn tay to lớn của Lâm Bằng, nhỏ giọng:
“Em phải đi rồi, anh nhớ giữ sức khỏe nhé”
“Ừm, em cũng phải giữ sức khỏe, ăn uống điều độ”- Xoa đầu Băng Nghi.
Băng Nghi mỉm cười gật đầu.

Đã bao lâu rồi, cô không còn nhớ lần cuối bản thân ước rằng được đôi bàn tay này xoa lên đầu nữa, ước mong đó cũng dần phai nhòa theo năm tháng mà trôi vào dĩ vãng.


Ngay khoảnh khắc tay Lâm Bằng đặt lên mái tóc của cô, hệt như liều thuốc tinh thần giúp cô phấn chấn hơn, chỉ duy nhất mỗi Lâm Bằng có thể làm được điều ấy.
“Được rồi, em đi đây.

Nhớ chờ em đó”
“Ừm, nhất định sẽ chờ”
Băng Nghi cầm vali bước từng bước đến cổng lên máy bay, phút cuối còn ngoảnh lại vẫy tay chào khiến Lâm Bằng không kiềm được nước mắt, vội cúi mặt không cho cô thấy.

Nhiễm Nhiễm và Vân Nhi đang trên đường đến Quảng Châu chuẩn bị nhập học.

Chiếc tàu điện băng qua những dãy đồi cùng hàng cây thông trải dài, đàn chim én bay lượn tự do trên bầu trời trong xanh.
“Tên Dương Gia kia đâu rồi?”- Nhiễm Nhiễm hỏi.
“À Dương Gia sao? Cậu ấy có việc ở nhà nên sẽ xuống đấy sau”
“Tên đó dạo này có bắt nạt cậu không? Có làm cậu buồn không?”
Vân Nhi bật cười, cô lắc lắc đầu khẽ đáp:
“Cậu ấy rất tốt với tớ, không để tớ buồn gì cả”
Lúc này nét mặt của Nhiễm Nhiễm mới giãn ra một chút.

Vân Nhi là bạn thân nhất của cô, làm sao có thể giao cho một tên từng làm bạn mình khóc lên xuống mà yên tâm được chứ.
“Cậu mà bị hắn bắt nạt thì nói tớ đó, đừng giữ trong lòng”
“Được rồi tớ biết mà”
Sau khi đến Quảng Châu thì hai người tách nhau ra và đi đến trường của mình.

Nhiễm Nhiễm đang đi tìm phòng kí túc xá thì vừa bước lên cầu thang vô tình đâm trúng một người.
“A- tôi xin lỗi, cậu có sao không?”
Nhiễm Nhiễm rối rít xin lỗi, cô ngẩn mặt lên thì đó là một bạn nữ có mái tóc bím màu vàng hoe trông rất đẹp, đôi mắt màu xanh dương trong veo, long lanh thuần khiết.
“Xin lỗi…bạn- bạn có sao không?”
Cô gái ấy có chất giọng cao nhưng lại rất dịu dàng hệt như là đang hát, cô bối rối nhìn một lượt Nhiễm Nhiễm.
“Tôi k- không sao”
“Bạn cũng là tân sinh viên sao?”
Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, cô gái ấy thấy vậy thì nét mặt mừng rỡ nắm lấy tay cô.
“Vậy thì hay quá, tôi cũng là sinh viên vừa vào trường.

Bạn tên gì?”
“Gọi là Lưu Nhiễm được rồi, còn cậu?”
“Tôi là Nhược Lam”
Cả hai sau đó vừa đi tham quan trường vừa trò chuyện vô cùng thân thiết.

Nhược Lam từ nước ngoài chuyển về nước, cô gốc Hoa nhưng được gia đình đưa sang nước ngoài sinh sống từ bé.

Nhiễm Nhiễm và Nhược Lam ngồi nghĩ ở tầng thượng, cơn gió lồng lộng thổi mạnh, trong không khí chỉ có tiếng rít lên từng hồi của ngọn gió…
Cả hai tiếp tục tản bộ tham quan hết mới dừng lại mua nước uống.

“Chúng ta có thể ra ngoài cổng được không?”- Nhược Lam nói.
“Cậu có người đợi ở ngoài sao?”
Nhược Lam gật đầu, chỉ tay về phía xa xa có một bóng người.
“Anh tớ đang ở ngoài đấy”
Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì gương mặt có hơi biến sắc, Nhược Lam thấy liền hỏi:
“Nhiễm Nhiễm cậu có sao không? Mặt xanh xao quá…”
“Có phải chúng ta đã để anh cậu phải đợi không? Tớ xin lỗi, lẽ ra không nên bảo cậu đi xem thêm chút”
Nhược Lam bật cười, xem ra là gặp một cô bạn mít ướt rồi đây.

Cô kéo tay Nhiễm Nhiễm hướng ra phía cổng.
“Cậu không cần phải lo, anh ta đợi tới chiều cũng không sao”
“S- sao lại thế”
“Tớ không biết phải nói sao nhưng cứ đi theo tớ đi”
Càng đến gần cánh cổng trường màu trắng to lớn thì dáng người nam kia càng hiện rõ hơn, Nhược Lam vỗ vỗ vai anh, nói:
“Chí Quang, em đây”
“Lam Lam à em có biết anh đợi em lâu lắm rồi k-”
Chí Quang nghe giọng em gái mình thì định quay lại mắng cô một trận thì bắt gặp ánh mắt đen láy, sâu hút của Nhiễm Nhiễm liền khựng lại.
“Giới thiệu với anh.

Đây là Nhiễm Nhiễm, bạn mới quen của em”
“Ch- chào anh ạ…”
“Aha chào em…anh là Lục Chí Quang, anh trai của Nhược Lam”
Chí Quang gãi gãi đầu đầy ngại ngùng, nét đẹp của Nhiễm Nhiễm anh chưa từng thấy qua, một nét đẹp đến mê người.
“Đ- đây là tiểu mỹ nhân sao?”- Nói thầm.
Đang đấu tranh tư tưởng thì Nhược Lam khoát lấy tay anh và Nhiễm Nhiễm, hào hứng nói:
“Chúng ta về nhà thôi!! Hôm nay nhà tớ có món bánh kem dâu mới làm đó, cậu qua ăn cùng đi”
Nhiễm Nhiễm nghe liền buông tay ra, xua tay đáp:
“Th- thôi kì lắm, tớ cũng chưa phải thân thiết với cậu quá….qua nhà cậu thì có hơi…”
“Thì bây giờ thân đây”

Nhược Lam che miệng Nhiễm Nhiễm lại không cho cô nói gì thêm.
“Cậu không cần quan tâm chuyện đó đâu, bọn tớ hiếu khách lắm, ai cũng mời qua chơi hết á”
“V- vậy sao”

Ngôi nhà của Nhược Lam và Chí Quang có ba tầng lầu, một khoảng sân vườn rộng lớn phía bên trái và phía sau, từ cổng nhìn vào sẽ thấy đài phun nước tượng David to ở ngay trước mắt, cánh cổng lớn bằng sắt được mạ vàng đầy sang trọng.

Ba người bước vào phòng khách, không gian rộng lớn với tông màu trắng vàng chủ đạo, đèn chùm lưu ly lớn được treo trên trần nhà vô cùng đẹp mắt.

Một người quản gia đưa trà hoa cúc và bánh kem đến, ông cười nhẹ nói:
“Quý quá, lần đầu tiên tôi thấy tiểu thư Nhược Lam đưa bạn đến chơi đó”

“Vậy là em ấy đi thật rồi sao…?”
Lâm Bằng từ lúc Băng Nghi đi không dám ngẩn mặt lên nhìn cô phút cuối.

Nếu thấy anh khóc, Băng Nghi sẽ không an tâm.

Anh đã cố ngăn những giọt nước mắt nhưng không thể.
“Ơ- ơ…”
Đột nhiên có một chiếc khăn lạnh áp lên má Lâm Bằng khiến anh giật mình ngước lên.

Giây phút anh nhìn thấy cô, bao nhiêu nước mắt cố nén liền tuôn ra như mưa.
“T- Tiểu Nghi!!?”.