Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 64




Edit: Yomost

Beta: Cyane

Xe hơi màu đen quay đầu, Trần Y mở tay vịn ở giữa ra, để cánh tay bó thạch cao của mình lên trên. Trợ lý Giang giẫm chân ga rồi lái xe ra ngoài tiểu khu.

Cảnh đêm từ hai bên cửa sổ vụt qua.

Trên đường, người đi lại rất nhiều, xe cộ di chuyển cũng nhiều, thành phố như thủ đô dù cho đến tết cũng vẫn náo nhiệt như cũ. Trợ lý Giang nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Phu nhân, tôi có thể đưa cô đi xem một thứ trước không? Nó ở khu vực ngoại thành.”

Trần Y thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Được.”

“Cảm ơn.” Trợ lý Giang cười, thu hồi tầm mắt, vừa chỉnh lại dẫn đường vừa nói: “Nếu không kẹt xe thì hơn một giờ là đến, nếu phu nhân buồn ngủ thì có thể ngủ một giấc.”

Trần Y lắc đầu: “Không buồn ngủ.”

Cô dừng một chút, hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”

Ngón tay trợ lý Giang dừng lại, trả lời: “Tối nay sếp đi gặp một người bạn, mấy ngày này đều sẽ rất bận.”

Trần Y: “Ừm.”

Xe lái lên cao tốc, buổi tối trên cao tốc số lượng xe chạy cũng không nhiều, đường và công trình kiến trúc sát bên cao tốc đều rất tối. Trần Y lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.

Trong lòng cô có linh cảm, Trợ lý Giang không thể nào vô duyên vô cớ tìm cô, cho nên có liên quan tới Văn Trạch Tân.

Hơn một tiếng nói dài thì cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Trợ lý Giang vì chú ý đến Trần Y nên lái cũng không nhanh, lúc bảy giờ rưỡi tối đến khu vực ngoại thành. Xe ra khỏi đường cao tốc, lái thẳng về phía bến cảng.

Thủ đô chỉ có một cái bến cảng, không lớn nhưng rất nhỏ, nối liền với thành phố bên cạnh. Mấy năm nay phát triển rất mạnh, cảnh vật xung quanh bến cảng thay đổi rất nhiều, bây giờ rất có cảm giác giống như khu du lịch.

Xe dừng lại.

Trần Y xuống xe, trợ lý Giang đóng cửa xe, nói: “Chính là chỗ này.”

Trần Y cảm nhận được gió biển, cô cởi bỏ khăn quàng cổ, cùng trợ lý Giang đi về phía bến cảng. Chỉ có một vài ngọn đèn sáng, còn có mấy chiếc xe dừng lại.

Cách đó không xa, một cặp tình nhân đang nắm tay đi dạo.

Trợ lý Giang gọi một cuộc điện thoại, nói: “Mở đi.”

Ầm một tiếng.

Bên ngoài bến cảng có một chiếc du thuyền dừng lại đột nhiên sáng đèn lên.

Du thuyền nhiều tầng xa hoa đến mức khiến người khác kinh ngạc, khiến đôi tình nhân cách đó không xa kia cũng thấy kinh ngạc.

“Sếp đặt tên du thuyền theo tên của phu nhân.” Trợ lý Giang nhìn Trần Y.

Trần Y nhìn thấy bốn chữ [Vợ yêu Y Y] bên trên du thuyền từ từ sáng lên, những ánh đèn đó rơi vào mặt Trần Y. Trần Y nhìn không chớp mắt.

Trợ lý Giang nói: “Sắp xong rồi, bên trong vẫn còn dư lại một ít đồ trang trí mềm*.”

(*Đồ trang trí mềm bao gồm đồ nội thất, tranh trang trí, gốm sứ, hoa và cây xanh, vải rèm, ánh sáng và các đồ trang trí khác.)

“Chiếc du thuyền này là vào khoảng thời gian cô và sếp hạnh phúc, anh ấy đã sắp xếp bảo người làm.”

“Một năm qua, thứ khiến anh ấy kiên trì hoàn thành chiếc du thuyền này, chính là khoảng thời gian đó, phu nhân còn nhớ rõ là lúc nào không?”

Thời gian hạnh phúc.

Cô nhớ lại.

Trong một tháng sau khi cưới, cô từng nghĩ cố gắng hơn một chút. Mấy ngày này hai người quả thực tương đối hạnh phúc, nụ cười của anh cũng nhiều.

Trần Y nói: “Nhớ một chút.”

Trợ lý Giang cười cười: “Cô nhớ rõ, sếp cũng nhớ rõ.”

Trần Y: “Ừm.”

Nhớ, sau đó thì sao?

Bốn chữ [Vợ yêu Y Y] rất dễ thấy, đôi tình nhân kia sau khi wow lên một tiếng thì chỉ vào bốn chữ bên trên, ở đó bàn luận. Lúc đầu bến cảng yên tĩnh, lúc này lại bởi vì chiếc du thuyền này mà trở nên vô cùng chói mắt.

Trợ lý Giang hỏi: “Phu nhân có muốn đi lên xem một chút không?”

Trần Y dừng lại, lắc đầu.

Trợ lý Giang cười cười: “Vậy thì chờ sau này làm xong vậy. Chúng ta về thủ đô trước nhé?”

Trần Y nhìn trợ lý Giang một chút, lời muốn nói anh ta còn chưa ra toàn bộ. Trần Y ừm một tiếng, lập tức hai người trở lại trong xe, trợ lý Giang còn chuẩn bị nước ấm cho Trần Y uống.

Xe khởi động, lại lần nữa lái về. Du thuyền sau lưng càng ngày càng xa, nhưng chùm ánh sáng kia vẫn đuổi theo xe không buông. Trần Y dựa vào cửa sổ xe, nhìn du thuyền ở bên ngoài kia qua cửa kính.

Khoảng thời gian cô cố gắng đó, bây giờ xem ra không phải là vở kịch độc diễn.

Xe lên cao tốc, trợ lý Giang nhìn đường phía trước, hỏi: “Phu nhân có cảm thấy tính cách của sếp bây giờ với lúc đi học có hơi khác không?”

Trần Y thu hồi tầm mắt, vuốt điện thoại, đáp: “Có.”

“Nhưng hình như ở bên ngoài cũng không thay đổi nhiều lắm.”

Thích cười khi đọc sách, có chút lười nhác, phong lưu, thích nói đùa, thỉnh thoảng sẽ ngáp, hơn nữa quả thực cũng sẽ thỉnh thoảng thích qua lại với người đẹp.

Trợ lý Giang cười lần nữa: “Thật ra tính cách thật sự của sếp là lúc cô thấy bây giờ, tính tình kém, lạnh lùng, có hơi cố chấp.”

Trần Y: “Hồi đó đi học không phải như thế.”

Trợ lý Giang nắm chặt tay lái, nói: “Đó là bởi vì năm thứ hai đại học, sếp ở Myanmar bị người ta nghĩ rằng là Văn đại thiếu nên mời đi uống trà. Khi đó Văn thị chữ trị AI đã chạm vào vảy rồng* của người khác, vì vậy những người đó đã để mắt tới bọn họ. Chín khẩu súng chĩa vào sếp, bảo sếp gọi điện thoại cho gia đình.”

(*逆鳞 (Chạm vào vảy rồng): Hán việt là nghịch lân, có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng giết chết.)

“Sếp không chịu, thà chết cũng sẽ không đánh nhau càng không muốn khiến cho người trong nhà thỏa hiệp. Nhưng lúc ấy bạn học đi cùng anh ấy rất sợ chết, chủ động gọi cho người nhà của sếp. Khi đó ông cụ Văn vẫn còn, đối mặt với yêu cầu của những người kia, ông cụ một mực không đồng ý, đồng thời không hề do dự, cũng vô cùng máu lạnh lựa chọn bỏ rơi sếp.”

Toàn thân Trần Y lạnh lẽo.

Trợ lý Giang cười, nhìn gương chiếu hậu, sau đó nói tiếp: “Sếp có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến kết quả như này, chính bản thân anh ấy có thể lựa chọn không thỏa hiệp, nhưng mà chí ít thì ông cụ Văn cũng cố gắng một chút chứ? Đáng tiếc ông cụ Văn không như vậy.”

“Sau đó sao, là chú nhỏ Văn còn có Văn tiên sinh nghĩ hết biện pháp mới khiến cho đám người kia thả sếp ra, nhưng sếp cũng bị đánh đến gần chết, bệnh dạ dày của anh ấy chính là bị vào lúc đó.”

Đầu ngón tay Trần Y quắn chặt vào nhau, cô không dám tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.

Khi đó anh bao nhiêu tuổi?

Năm hai đại học.

Mới ngoài hai mươi tuổi.

Mới ngoài hai mươi tuổi.

Chàng trai thời cấp ba mặc đồng phục màu tím và trắng chất chứa ý cười kia dường như lập tức bị nhuộm máu.

Nhà họ Văn giấu diếm chuyện này quá kỹ, toàn bộ thủ đô không ai biết. Có lẽ tại ông cụ áp dụng thủ đoạn cứng rắn, chuyện này phải quên đi.

Trần Y: “Văn đại thiếu thì sao?”

“Không biết, lão tiên sinh không cho người ta nói cho Văn đại thiếu, ngay cả Văn phu nhân cũng không được phép nói. Hai người chú nhỏ Văn và Văn tiên sinh cuối cùng cũng nghe lời của lão tiên sinh.”

Trần Y: “…”

Cho nên Văn Trạch Tân phải tự mình nuốt uất ức này.

Trợ lý Giang nhìn Trần Y một chút, nói tiếp: “Mà sau khi trở về thủ đô, tinh thần sếp sa sút một khoảng thời gian, anh ấy hoàn toàn không biết nên đối mặt thế nào với ông nội của mình. Có lẽ anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng từng thử rất nhiều quyết định, cuối cùng chính là khiến bản thân mình mạnh lên, thế là năm thứ ba đại học đó anh ấy lại đi Myanmar.”

“Anh ấy ở lại đó, vượt qua tất cả sợ hãi, dần dần mọi thứ như tính cách của anh ấy cũng chậm rãi thay đổi theo. Nhưng ông cụ Văn là người thông minh cỡ nào, ông ấy nhận ra sếp đã thay đổi rồi, sợ sếp tranh đoạt vị trí người thừa kế với đại thiếu, thế nên ông ta bắt đầu chèn ép sếp. À, không đơn giản là chèn ép, đã lập di chúc từ sớm, hy vọng sếp chỉ làm một vương gia nhàn hạ.”

Trần Y: “Ông cụ việc gì mà phải làm như thế? Tại sao lại làm vậy chứ? Thật quá đáng.”

“Đúng vậy, có lẽ là bởi vì đại thiếu là đứa trẻ mà ông ấy tự mình nuôi lớn. Sếp thay đổi càng nhiều thì lão tiên sinh càng chèn ép, cũng càng ngày càng quá đáng. Sau này là chú nhỏ Văn giúp một tay, chú ấy nói với sếp rằng không bằng duy trì nguyên dạng, thu tài năng lại, làm một con dao núp trong bóng tối, đánh lừa dư luận.”

“Sếp bắt đầu điều chỉnh bản thân, từ từ trở về dáng vẻ công tử quần là áo lượt của quá khứ, dần dần chú nhỏ Văn cũng cảm thấy như vậy rất tốt, thế là sếp cũng bắt đầu đi theo chú nhỏ Văn.”

“Một số chuyện Văn thị xử lý không tốt, cũng đều là sếp xử lý, cho nên sếp trở nên không có bất kỳ nhược điểm gì, đối với đồ vật mình yêu thích cũng không còn tùy tiện cố chấp. Có một số đồ vật nhìn như anh ấy thích, chẳng qua đều là giả mà thôi.”

“Người không có nhược điểm mới có thể đi được lâu dài.”

Hốc mắt Trần Y đỏ lên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Xuống cao tốc, trợ lý Giang không lái về căn hộ ở trung tâm thành phố kia mà là lái về phía đầu tư Minh Lợi. Đầu tư Minh Lợi là tài sản cá nhân của Văn Trạch Tân, không có chút quan hệ nào với nhà họ Văn.

Trần Y nhìn thấy hai chữ Minh Lợi thì kinh ngạc vì nó là tài sản cá nhân của Văn Trạch Tân.

Giờ này Minh Lợi không có người, rất yên tĩnh, cũng rất tối. Trợ lý Giang dẫn theo Trần Y đi vào phòng làm việc của Văn Trạch Tân. Trần Y hỏi: “Đây là?”

Trợ lý Giang khom lưng, lấy từ trong ngực ra một tấm card, đó là tấm card của Văn Trạch Tân, Trần Y liếc mắt một cái nhận ra. Trợ lý Giang lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển vở, đặt lên bàn: “Đây là quyển vở mỗi lần sếp nhất định phải xem một lần, tôi cảm thấy trong này khẳng định có bí mật, phu nhân xem thử nhé?”

Đó là một quyển vở bìa màu nâu, Trần Y lật trang thứ nhất ra, đập vào tầm mắt đúng là chữ viết của Văn Trạch Tân khi học cấp ba. Đây là một quyển vở có chút giống vở ghi nhật ký.

Ngày 6 tháng 4 năm XX.

Chậc chậc, thời tiết đẹp như vậy, người bên cạnh này lại mặc áo cao cổ, nhưng khi xoa mặt của cô ấy, lập tức cô ấy lại la oai oái lên. Gọi là Trần Oái là được rồi, đừng gọi Trần Y.

Ngày 8 tháng 4 năm XX.

Chậc, mặc nhiều như vậy, ngồi xổm ở chỗ ấy ăn kem, vừa nhìn thấy mình còn đột nhiên quay người. Làm gì vậy nhở, sợ mình sẽ cướp kem của cô ấy để ăn chắc?

Ngày 2 tháng 6 năm XX.

Thành tích của cô ấy không tốt, đoán chừng không đỗ được cùng một trường đại học với mình, sầu cả người. Mẹ nó Trần Y cậu cố gắng một chút đi.

Mỗi đoạn nhật ký của anh đều không ghi nhiều, dăm ba câu, nhưng tất cả những chữ “Cô ấy” này đều là nói về Trần Y. Trợ lý Giang ở một bên nhìn mấy lần, đột nhiên nói: “Thảo nào sếp ghi chú tên điện thoại di động của cô là [Cô ấy].”

Trần Y siết chặt quyển vở.

Cô cũng nhớ ra, anh ghi chú tên điện thoại của cô là [Cô ấy], mà lúc này [Cô ấy] này lại chiếm cứ toàn bộ quyển vở, ba năm cấp ba này đều như vậy.

Anh không thẳng thắn biểu đạt chữ thích bằng lời nói trong thời gian này, nhưng những việc ghi chép lại tất cả đều là cô, ngay cả Văn Trạch Lệ cùng với một nữ sinh mà anh chơi tương đối thân cũng chưa từng xuất hiện trong này.

Trợ lý Giang: “… Phu nhân, anh ấy không nói dối, từ cấp ba là anh ấy đã thích cô rồi.”

Đồ ngốc cũng nhìn ra, mỗi một nét bút mỗi một chữ anh ấy ghi chép đều chỉ liên quan tới Trần Y, chỉ liên quan tới phu nhân. Nhưng mà quyển nhật ký này chỉ ghi chép đến năm hai đại học.

Ghi chép của năm nhất đại học rải rác là thế vậy mà vẫn có Trần Y.

Những thứ anh ghi chép, Trần Y lại không có ấn tượng nào, cô chỉ nhớ rõ lúc đó quả thực đã gặp mặt vài lần ít ỏi.

Thật ra mấy đoạn đằng sau này có thể thấy được sự bực bội trong giọng điệu của Văn Trạch Tân, và dường như xen lẫn một chút bá đạo cùng ham muốn chiếm hữu. Đáng tiếc là phần sau không có, phần sau nhật ký tất cả đều là khoảng trống.

Trợ lý Giang: “Từ sau chuyện đó thì sếp đã không tiếp tục ghi chép chuyện của cô nữa.”

Trần Y khép vở lại, gập notebook, không nói tiếng nào.

Trong lòng trợ lý Giang cũng hơi kinh ngạc, anh ta đã lấy trộm tấm card của sếp để đến mở, làm thế nào cũng không ngờ sẽ mở quyển nhật ký này ra. Trợ lý Giang cầm lấy điều khiển ở trên bàn, mở một cái tivi cách đó không xa ra, màn hình sáng lên, trợ lý Giang bấm vài cái, hình ảnh xuất hiện.

Là một đoạn video của camera.

Là trong phòng VIP của một câu lạc bộ. Ánh đèn lờ mờ, xung quanh có không ít rượu ngon, mà trên ghế sô pha dài tổng cộng có bốn người đàn ông đang ngồi, trong đó bao gồm Văn Trạch Tân. Anh vắt chéo chân dài, nghiêng đầu nói chuyện với người khác, mà bên cạnh bọn họ đều có một người phụ nữ, hoặc sát bên cạnh hoặc chỉ đơn giản là ngồi rót rượu cho đối phương.

Người phụ nữ bên cạnh Văn Trạch Tân kia chỉ đơn giản ngồi đó, chuyên nghiệp rót rượu cho anh. Anh thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với người phụ nữ kia, khóe môi mang theo ý cười, nhưng không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, dù sao cũng rất phong lưu phóng khoáng, cũng cười rất bạc tình, rất thu hút người khác. Vào giờ phút này, Trần Y nhớ tới tiệc sinh nhật ngày ấy, nụ cười của anh cũng như thế này.

Hình ảnh nhanh hơn, dần dần người trong phòng VIP càng ngày càng ít, người đàn ông cuối cùng, sau khi Văn Trạch Tân đứng dậy tiện bọn họ về thì trở lại phòng VIP. Trong phòng VIP ngoại trừ anh ra thì không có người khác, ngay cả người phụ nữ kia cũng không thấy. Anh cúi người nâng ly rượu lên, sau khi uống xong một ly cuối cùng liền ngồi dựa vào ghế.

Nụ cười trên mặt trút bỏ sạch sẽ, đôi mắt rủ xuống, lạnh lùng mà cô đơn.

Trợ lý Giang nói: “Tôi đã từng thấy vô số lần sếp như vậy.”

Anh ta tiếp tục nói: “Trước đó tôi đã từng nghe chú nhỏ Văn nói, mặt nạ của người này đeo rồi sẽ rất khó tháo xuống, tôi nghĩ sếp chính là như vậy. Chẳng qua bây giờ anh ấy đã thay đổi rất nhiều, cảm giác gần như không còn đeo mặt nạ nữa.”

“Phu nhân, cô cảm thấy anh ấy có thể nhận được sự tha thứ của cô không?” Trợ lý Giang đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Y.

Trần Y cũng nhìn trợ lý Giang, nhếch môi.

Trợ lý Giang cười lần nữa: “Thật ra sếp không cho tôi nói cho cô biết những chuyện này, mà tối nay tôi mạo hiểm như vậy, thật ra còn có một chuyện muốn nói với cô. Sếp muốn để cô đi, anh ấy cảm thấy là anh ấy hại cô rời khỏi thủ đô, cho nên cô mới gặp phải chuyện của mẹ con Lưu Nguyệt Nga. Anh ấy đã thu xếp tương lai của cô xong xuôi, muốn để cô tự do.”

Trần Y trố mắt.

Tự do?

Là ly hôn?

Cô vừa mới từ bỏ chuyện này.

“Thu xếp xong tương lai của tôi?”

Trợ lý Giang chuyển một tờ ghi chú từ trên bàn qua, trên đó viết một hàng chữ, đưa cho cô nhìn.

“Để Trần Y không lo miếng cơm manh áo, bao gồm con cháu của cô ấy.”

Trần Y nhìn hàng chữ này, rất rất lâu sâu, quyển nhật ký trong tay rơi xuống trên mặt bàn. Nhưng mà khi nó rơi lại bị lật lại, mặt sau cùng rơi ra, mặt sau cùng có chữ viết.

Là kiểu chữ hiện tại của Văn Trạch Tân, viết ngoáy mà sắc bén.

[Hóa ra từ lúc tôi tự mình chỉ đích danh muốn cô ấy thì đã định trước sẽ thua ở trên người cô ấy. Dù cho tôi không chịu thừa nhận, dù cho tôi từng cảm thấy đó chẳng qua là một cuộc liên hôn, chỉ bởi vì cô ấy trung thực, hiền thục, cho nên tôi mới nhìn trúng cô ấy, không liên quan đến tình yêu.]

[Thế nhưng còn lâu mới không phải không liên quan đến tình yêu, đó là khát vọng duy nhất.]