Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1155:  Nợ một người mẹ




“Anh nói đi.” Lục Tiêu Họa cảm thấy nợ người đàn ông này một lần, nếu không quá phận cô sẽ đồng ý.

“Cô có thể làm mẹ của bé một ngày hôm nay được không?” Sở Luật nghiêng người nhìn sang nghiêm túc hỏi Lục Tiêu Họa, trong đôi mắt quạnh quẽ của anh có bóng dáng cô. Anh phát hiện Tiểu Vũ Điểm rất thích Lục Tiêu Họa, hơn hẳn với Dương Nhược Lâm, anh đã nói vì con gái cái gì anh cũng có thể làm, bao gồm cả tìm một người mẹ cho con gái.

“Cái này…” Lục Tiêu Họa sao có thể đồng ý. “Rốt cuộc tôi không phải là mẹ của bé.” Nếu chỉ một ngày thì cô đồng ý, cô nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của đứa bé trong lòng, nhưng nếu qua một ngày thì sao?

Đúng vậy, cô có thể làm một ngày nhưng lại không thể làm cả đời, rốt cuộc cô là Lục Tiêu Họa, không phải mẹ ruột của bé.

“Đây là cô nợ bé.” Sở Luật nhàn nhạt nói, không khó nhận ra trong giọng anh có hàm ý.

“Tôi nợ bé?” Lục Tiêu Họa không rõ anh nói gì. “Sao tôi lại nợ bé?” Cô thật sự không biết, cô không nhớ chuyện gì trước kia, quá khứ của cô chỉ là trống rỗng, chẳng lẽ cô giết mẹ đứa nhỏ này sao? Cho nên cô mới nợ bé một người mẹ.

“Cô nợ bé một người mẹ.” Giọng Sở Luật tiếp tục truyền đến.

Lục Tiêu Họa cảm giác miệng mình rất thúi, như thế nào lại thật sự nợ?

“Là tôi hại chết mẹ của bé sao?” Cô vẫn cứ có cảm giác Sở Luật nói giỡn, mà hiện tại cô không thích tính tình này của Sở Luật. Nợ tiền thì trả tiền, nhưng chưa thấy ai buộc một phụ nữ chưa chồng làm mẹ cho con gái mình.

“Coi như vậy.”

Câu này của Sở Luật khiến lòng Lục Tiêu Họa căng thẳng, cô nắm tay lại: “Trước kia tôi từng giết người?”

“Chẳng lẽ cô không nhớ gì?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi, đương nhiên anh cũng không đem cái chết của Hạ Nhược Tâm quy kết cho Lục Tiêu Họa, rốt cuộc người hại chết Hạ Nhược Tâm không phải cô ấy mà là chính anh, nếu lúc ấy anh không đem Hạ Nhược Tâm giao cho Hạ Dĩ Hiên thì đã không tạo thành hậu quả như này, những cái đó không cách nào sửa sai.

Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại mím chặt môi lại.

“Cô ấy chết như thế nào?” Cô cúi đầu, ngón tay cũng khẽ đặt lên mặt đứa nhỏ trong lòng, thật sự sợ mình chính là hung thủ hại chết mẹ của đứa nhỏ này. Nếu là thật, nói cho cô phải làm thế nào mới có thể cho đứa nhỏ này một người mẹ.

“Cô ấy thay cô chịu tai nạn xe.” Sở Luật nói nhỏ, có chút trầm ngạnh.

Lòng Lục Tiêu Họa không khỏi co rụt lại, chịu tai nạn thay cô, chết thay cô… Cô đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hóa ra có một số việc không bình thường nhưng cô thật sự không nhớ.

“Lục Tiêu Họa.” Người đàn ông kia lại gọi tên cô.

“Sao?” Cô hồi lại tinh thần, chỉ là lại thiếu một ít tự tin, rất khó đối mặt với hai cha con này.

“Tôi rất cảm ơn cô đã báo thù cho cô ấy, tôi nợ cô một câu cảm ơn.”

Lời nói của Sở Luật khiến Lục Tiêu Họa càng thêm không hiểu điều gì, cũng khiến cô càng thấy buồn vui mông lung.

“Tôi đã làm gì?” Cô cười khổ, đầu óc đang hỗn loạn. Xác thật trong đầu cô vẫn không có một tia ký ức, trước kia của cô là trống rỗng, cái gì cũng là trống rỗng, cái gì cũng là trắng xóa, cô không tìm được một chút ký ức, cũng không thấy được một ít màu sắc.

Đột nhiên tầm mắt Sở Luật chuyển tới trên người cô, phát hiện sắc mặt cô đang rất hoang mang khó hiểu.

“Lục Tiêu Họa, cô thật sự không nhớ nhũng chuyện trước kia?” Anh nheo lại hai mắt, có thể cảm giác được cô không biết những chuyện anh nói. Cô đang thử tiếp nhận những chuyện này nhưng dường như có chút không tiếp nhận nổi.

“Đúng vậy.” Lục Tiêu Họa cũng không giấu giếm. “Một năm trước tôi bị bệnh, khi tỉnh lại đã không nhớ rõ chuyện trước kia. Ba mẹ tôi nói trước kia tôi cũng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng hôm nay tôi mới biết được hóa ra không phải thật sự không có, kỳ thật là có nhưng bọn họ không nói cho tôi.”

“Sở tiên sinh.” Cô nhìn về phía Sở Luật, nghiêm túc noi.

“Anh có thể đem mọi chuyện anh biết nói cho tôi không? Tôi muốn tìm lại những ký ức đó cho dù là ký ức không vui.”

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé đã tính, vừa thấy Lục Tiêu Họa liền rất vui vẻ vùi mình vào lòng cô.

"Đổi lại..." Cô không nghĩ sẽ đề ra yêu cầu trao đổi như vậy bởi vì cô không muốn mang đứa nhỏ này thành điều kiện trao đổi, cô rất thích đứa nhỏ này, cũng rất thương bé, nhưng cô lại không có bất cứ cái gì có thể đem ra để trao đổi với Sở Luật.

“Cô không cần phải nói gì cả, tôi hiểu.” Khóe môi Sở Luật khẽ cong lên có chút mỉa mai khiến Lục Tiêu Họa có chút không chỗ dung thân.

Xe lại đi một hồi liền đến một công viên trò chơi. Lục Tiêu Họa nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm, đưa bé tới chơi các trò chơi trong công viên. Nhưng làm mẹ thật sự không phải dễ dàng, cô còn đi một đôi giày cao gót, hiện tại cô thật sự muốn ném giày mà đi chân đất, hiện tại cô cuối cùng cũng hiểu thế nào là muốn đẹp thì phải trả giá, mà hôm nay cô trả giá rất thảm, chân cô mỏi nhừ đau đớn. Thật vất vả mới tìm được một chiếc ghế nghỉ chân, cô vội vàng ngồi xuống, cũng ôm Tiểu Vũ Điểm lên để bé ngồi bên cạnh mình, tay cô vẫn không rời khỏi người đứa bé.

Lúc này Sở Luật tiến lại, anh lấy ra một cái túi, sau đó đưa túi cho Lục Tiêu Họa.

“Cho tôi? Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa có chút thụ sủng nhược kinh, cô mở túi ra, hóa ra bên trong là một đôi giày đế bằng, mà size giày đúng là size của cô.

“Sao anh lại biết tôi đi size giày nào?” Cô vội vàng cởi đôi giày cao gót của mình thay bằng đôi giày đế bằng, vừa vặn không rộng không chật, hơn nữa đi đôi giày này lại thấy rất thoải mái. Nói là đưa bé vào đây chơi kết quả cô lại giống như chiếm được lợi lộc, còn có được một đôi giày.

“Nhìn là biết.” Sở Luật lấy một chai nước cho cô, sau đó anh lấy từ trong người ra một chai, chai này có nhiệt độ cơ thể của anh, không quá lạnh, anh cho Tiểu Vũ Điểm uống.

“Mắt của Sở tiên sinh không tồi.” Lục Tiêu Họa đặt chai nước xuống ghế, mở nắp ra uống vào.

“Cô có cỡ chân gần giống với vợ tôi, chiều cao của cô cũng không khác nhiều lắm nên tôi mua theo size của cô ấy, rộng thì cô đi tạm mà chật thì bỏ đi.”

Sở Luật vốn im như đá, hôm nay lại có thể nói nhiều như vậy đối với người khác đã là thiên đại thù vinh, anh phá lệ mở miệng nói chuyện cùng Lục Tiêu Họa cũng chỉ xem như vì con gái, giống như là người rất quen thuộc. Nhưng hiện tại bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, anh không khỏi khẽ nhếch môi, không phải như quen thuộc. Lục Tiêu Họa có lẽ còn không nhớ, nhưng trong ký ức của anh cô gái này từ khi bắt đầu đi vào công ty liền chưa từng nói chuyện với ông chủ là anh, trước kia anh không rõ nguyên nhân, hiện tại đã biết bởi vì người cô muốn trả thù không chỉ là Hạ Dĩ Hiên, còn có anh.