Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 537: Vì cháu (1+2+3)




"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm lại muốn xác minh lại: "Lá cây sẽ thật sự không rời xa mẹ của chúng sao?"

"Đương nhiên rồi, mẹ sẽ không lừ gạt con, ngày mai khi con thức giấc không thấy lá cây trên mặt đất nữa bởi vì chúng nó đã đi tới bên mẹ chúng nó rồi."

Hạ Nhược Tâm vừa nói vừa bóc trứng gà đặt trước mặt con: "Nào, ăn trứng đi."

"Cảm ơn mẹ!" Tiểu Vũ Điểm nhận lấy trứng gà, vui vẻ cắn một miếng, lại cảm giác trong ngực bé trống trơn, vươn tay nhỏ hướng mẹ.

"Mẹ, búp bê, búp bê của Tiểu Vũ Điểm!"

Hạ Nhược Tâm đứng lên tìm búp bê, tìm nửa ngày vũng không biết đã đặt búp bê chạy đi đâu, rốt cục là ở trên trường, đặt trước mặt con gái đang nước mắt lưng tròng, nhéo cái mũi nhỏ: "Con mang búp bê để lung tung về sau muốn chính mình đi tìm nhé!"

Tiểu Vũ Điểm bĩu môi nhỏ, tay nhỏ lôi kéo quần áo mẹ, bé xin lỗi.

"Mẹ, thật xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm về sau không để búp bê lung tung nữa."

Tiểu Vũ Điểm thích nhất chính là một Tiểu Vũ Điểm lễ phép, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn rất ngoan, bé là một cô gái, một cô bé thục nữ. Nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Hạ Nhược Tâm lấy tập tranh, bắt đầu công việc. Tiểu Vũ Điểm chơi một lúc mệt rồi sẽ tự đi ngủ.

Mở máy tính ra, không ngoài ý muốn, gần đây Nếu Có Trời Nắng đều ở.

Hạ Mộc: "Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?"

Nếu có trời nắng: "Ừm, ngủ không được, vậy còn cô?"

Hạ Mộc: "Đứa bé còn chưa có ngủ."

Nếu có trời nắng: "Cô sẽ là một người mẹ tốt."

Hạ Mộc: "Tôi cũng có cảm giác anh sẽ là một người bố tốt."

Người bố tốt? Đời này anh cùng cô không giống nhau, anh không biết cái gì gọi là bố, cũng sẽ không biết cảm giác làm bố. Đây là báo ứng, anh cướp đi quyền làm mẹ của cô, cho nên cũng cướp đi quyền làm bố của anh.

"Mẹ."

Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, đây là bé buồn ngủ.

Hạ Nhược Tâm đi đến một tay bế con lên, cô rửa sạch mặt mũi chân tay rồi đặt bé trên giường vỗ về con ngủ, Tiểu Vũ Điểm đã thực sự mệt, đặt búp bê trong lòng một lúc bé liền ngủ, hơn nữa bé cũng không giống với những đứa trẻ khác thích phim hoạt hình, đứa nhỏ này dường như đối với TV không quá yêu thích, bé chỉ yêu thích búp bê của mình, nhiều khi Hạ Nhược Tâm lo lắng đứa nhỏ này hình như có chút hơi tự kỉ.

Cao Dật cũng nói Tiểu Vũ Điểm so với những đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn, đương nhiên cũng muốn càng thêm mẫn cảm một ít, nhưng không còn cách nào chỉ có thể chờ khi bé lớn lên khả năng sẽ tốt hơn một ít.

Chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi cô mới thừa dịp có thời gian, mở trang web tiếp tục công việc để hoàn thành, một bản hai trăm NDT, nếu tính Cao Dật không cho cô tiền tiêu vặt thì cô cũng tuyệt đối có thể nuôi dưỡng con gái, lại còn một phần công việc ở phòng hội hoạ, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng trong một tháng cô cùng con cuộc sống cũng thực tốt.

Cao Dật thật lâu còn chưa về, không biết hiện tại thế nào, càng không biết khi nào anh mới trở về. Cô dừng bút vẽ trong tay, trong lòng mất mát nhàn nhạt, giống như làn gió bên ngoài, thôi qua cuốn theo ít lá rụng, cũng cuốn lên một ít bụi bặm.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng "tí tách" hạt mưa rơi.

Cô buông bút vẽ trong tay xuống đi tới bên cửa sổ, màu đèn đường cứ như vậy không hiện sắc màu, thất thần nhìn chằm chằm đèn đường phía dưới, có đôi khi sẻ thôi bay tới vài phiến lá vàng khô.

Cô khoác quần áo đi ra ngoài, gió cuối thu thỉnh thoảng thổi đến người cô mang đến một ít thê lương lạnh lẽo, cô nhặt lên một phiến lá thu vàng, cũng học theo con gái đặt lá cây ở phía dưới rễ cây.

Lá rụng về cội.

Cô cười ấm áp, lan tràn hết cả gió thu, làm gió thu cũng không lạnh như vậy.

Thời điểm trở về máy tính vẫn mở, Nếu Có Trời Nắng vẫn ở đó.

"Ông chủ, còn chưa ngủ?"

Cô mới vừa đánh mấy chữ này liền cảm giác chính mình quản quá nhiều, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ tốt nhất vẫn đừng hỏi quá nhiều sẽ tốt hơn, có lẽ con người chỉ nghĩ muốn lẳng lặng, có lẽ con người đều đã ngủ.

Cô xoá những chữ đó đi, đóng chim cánh cụt, rồi đóng máy tính lại.

, mà nàng hình cái đầu nháy mắt đó là tối sầm đi xuống.

Mà nháy mắt hình cái đầu tài khoản của cô tối sầm ngay trước mắt anh, trái tim Sở Luật liền như vậy bị khoét trống rỗng.

Đây là nơi duy nhất anh có thể hưởng thụ những điều tươi đẹp, những chỉ tươi đẹp lúc trước, lúc sau anh lại cảm thấy ảm đạm.

Gió thu vẫn hiu quạnh như cũ, nghe tiếng gió thổi xào xạc khô khốc, không biết khi nào, có lẽ một cơn gió lớn nhánh cây khô cũng sẽ bị bê gãy.

***

Tống Uyển mỗi ngày vẫn mang canh ngạo đến bệnh viện thăm con dâu nhưng mẹ Lý vẫn luôn cho bà sắc mặt không tốt. Mẹ Lý còn chưa quên, anh con trai vô tình vô nghĩa, không tim không phổi kia đã không giúp đỡ bố vợ chuyện làm ăn thì thôi, thời điểm con gái còn đang mang thai lại muốn ly hôn, đây không phải lòng lang dạ sói thì là cái gì.

Mà bà dường như quên mất một chuyện, nếu không có Sở Luật hợp đồng làm ăn của nhà họ Lý cũng đâu có được lâu dài một cách kì tích như vậy.

Mấy ngày nay Tống Uyển bị nói lạnh nhạt, tính tình cũng không tốt.

Sở Giang xoa xoa hai bả vai bà: "Không muốn đi thì không cần phải đi, mặc bọn họ ầm ĩ đi, những người một nhà kia vốn là chiếm ít tiện nghi, nhà họ Sở một khối thịt mỡ lớn như vậy, bọn họ sao có thể không nghĩ sẽ cắn một tiếng.

"Tôi biết rồi." Tống Uyển cảm giác chính mình gần nhất vội đều là sắp tán giá: "Nhưng mà không có biện pháp nào, cháu nội ở trong bụng con gái họ, con gái họ không vui vẻ cháu nội của tôi cũng không tốt được, tôi đây đều là vì cháu thôi."

Sở Giang còn có thể nói cái gì, ông cũng không muốn để vợ phải chịu bị nhà họ Lý làm khó, nhưng Tống Uyển nói như vậy, cháu của bọn họ hiện tại còn chưa ra đời, vì cháu, nhẫn nhịn, nhà họ gả con gái cho nhà mình. Trước kia còn không ăn của nhà bọn họ một miếng cơm, còn không thể làm bọn họ xả giận hay sao.

"Tôi ngày mai cũng đi." Sở Giang suy nghĩ, vẫn nên chuẩn bị đi cùng vợ, còn có thể che chắn cho vợ.

"Thôi, ông vẫn là không nên đi." Tống Uyển nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt, tính tình Sở Giang sao bà có thể không biết, tính tình Sơ Luật đều di truyền nhà họ Sở mà có, anh bộ dáng tính tình tối tăm kia thì ông Sở Giang sao có thể sẽ dễ dàng nói chuyện, chính là Tổng Uyển sợ không chờ đến khi nhà thông gia bên kia nguôi giận, Sở Giang lại ném thêm một quả bom thì làm sao bây giờ.

Kì thật chủ yếu cũng do người nhà họ Lý bên kia có chút quá phận, khi nói chuyện với người nào tính tình của bà luôn tốt, cũng có thể nhẫn, nhưng Sở Giang không phải người nào cũng có thể nhận nhịn được.

___________________________

Ngày hôm sau bà lại qua mang theo không ít đồ ăn, mẹ Lý vừa nhìn thấy đồ ăn liền mở miệng: "Có tiền như vậy mà chỉ cho chúng tôi ăn thế này thật đúng là đủ bủn xỉn."

Sắc mặt Tống Uyển cứng lại, sau đó lại dường như không có việc gì mang đồ ăn ra đặt trên bàn, mang đũa cho Lý Mạn Ni: "Mạn Ni, đây đều là đồ ăn của nhà hàng Ngọc gia tại gia con yêu thích nhất, ăn nhiều một chút!"

"Cảm ơn mẹ, mẹ vấ vả rồi." Lý Mạn Ni hồi phục một ít, cô biết cô không thể lật mặt với bà được, về sau bọn họ chính là muốn cùng sống bên nhau cả đời.

Thái độ Lý Mạn Ni làm Tống Uyển thở dài nhẹ nhõm, vẫn tốt, đứa con dâu này vẫn hiểu chuyện.

Mẹ Lý vừa nghe tiệm ăn Ngọc gia tại gia trên mặt có hơi ngượng ngùng, chỉ cần là người như bọn họ không ai không biết danh tiếng của nhà hàng Ngọc gia tại gia, mấy đời làm đầu bếp, tay nghề cũng là kế thừa từ trên xuống dưới, đồ ăn bên trong rất quý, một bữa cơm hơn mười, hai mươi vạn cũng là bình thường, lần này Tống Uyển mang tới năm sáu món ăn, hẳn không thấp, ít nhất không ít hơn một ngàn, một ngàn tiền này nhà họ Sở quả nhiên có tiền, nhưng có tiền cũng không biết giúp nhà mẹ vợ, mỗi lần nghĩ đến đây, vốn dĩ đang nói chuyện tốt nháy mắt lại khắc nghiệt lên.

Thường thường nói không tính toán cầu xin, cũng là ẩn dụ muốn Sở Luật giúp đỡ nhà họ Lý vượt qua cửa ải làm ăn khó khăn này, mà lúc này Tống Uyển thông minh tránh đề tài này đi, bà không thể thay con quyết định bất cứ cái gì.

Chuyện làm ăn, bà không cần cũng sẽ không làm chủ, cứ nghĩ con trai sẽ giúp nhưng lại không giúp.

Kì thật bà cũng không phải không cùng Sở Luật đề cập đến, nhưng con trai nói việc này anh có kế hoạch của mình, bà đừng quản, bà cũng chie có thể mặc kệ. Tiếp tục giả bộ hồ đồ

thôi.

Mẹ Lý không hỏi chuyện bản thân muốn hỏi, cũng không nghe được Tống Uyển hứa hẹn gì, mặt càng thêm nặng. Lý Mạn Ni kéo tay áo mẹ Lý sợ mẹ Lú nói quá nặng nề sẽ đắc tội với Tống Uyển với toàn bộ nhà họ Sở. Cũng chỉ có nói chuyện Tống Uyển là tốt nhất, cũng là thống tình đạt lý nhất, hơn nữa địa vị Tống Uyển ở nhà họ Sở là cao nhất.

Chỉ cần bà đứng về phía cô đến lúc đó còn có chuyện gì làm không thành.

Mẹ Lý trong lòng thật sự không thoải mái, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này, xụ mặt, không muốn nói chuyện.

Tống Uyển thu dọn đồ ăn đi, còn có một ít canh chưa uống, bà muốn đem đổ đi, bất quá nhớ tới những đồ ăn này rất quý, bà lấy về mình sẽ uống. Dù sao canh cũng không có ai động vào, tuy rằng trong nhà có tiền nhưng bà cũng không có thói quen vứt lương thực xuống đất.

Khi Tống Uyển đi ra mang đồ ăn linh tinh vứt đi, trong lòng chỉ ôm một hộp giữ ấm, bên trong là một bát canh, chính bà đã ninh vài tiếng đồng hồ, lại không ai uống.

Bà mang theo hộp giữ ấm, đang chuẩn bị bước đi thì thấy được một bóng người nho nhỏ, không tự chủ được bà đi theo, bà đi theo đếm ghế nghỉ chân ở bệnh viện, trong ngực ôm một con búp bê xinh đẹp hơi cũ, nhưng quần áo lại được giặt rất sạch sẽ.

Đứa bé rất đáng yêu, hai ba tuổi, đôi chân nhỏ đung đưa trên ghế.

Bế nâng khuôn mặt quả táo trắng trẻo, mũm mĩm đáng yêu.

"Chào con, Tiểu Vũ Điểm."

Tống Uyển đi đến ngồi xổm bên Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nở nụ cười hết cỡ.

"Chào bà ạ!" Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn chào hỏi Tống Uyển, đôi tay nhỏ vẫn ôm chặt búp bê, thẹn thùng cười với Tống Uyển, bộ dáng trẻ con làm nhiều người thích.

"Sao con lại một mình ở chỗ này?" Tống Uyển để hộp cơm trong tay xuống, lo lắng hỏi. Đứa trẻ bé như vậy sao lại tới đây, chẳng sẽ bởi vì bị ốm, bà vội vàng đặt tay lên trán bé, vẫn tốt, không nóng.

"Tiểu Vũ Điểm đến đây tiêm." Tiểu Vũ Điểm dơ cánh tay lên, làm một bộ dáng dũng cảm.

"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh?" Trong lòng Tống Uyển vội vàng, bé thật sự bị bệnh sao?

"Bệnh bệnh?" Tiểu Vũ Điểm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Bà, Tiểu Vũ Điểm không bị bệnh nha, bệnh bệnh của Tiểu Vũ Điểm đều rất tốt, mẹ mang Mưa nhỏ đi tiêm, Tiểu Vũ Điểm cũng không khóc. Mẹ nói cháu là đứa trẻ dũng cảm, đứa trẻ dũng cảm sẽ không khóc."

"Vậy mẹ con đâu?" Trong lòng Tống Uyển oán trách bố mẹ đứa nhỏ này, sao lại để một đứa bé một mình ở chỗ này, đứa bé lớn lên xinh đẹp như vậy không sợ bị bắt cóc sao?

"Mẹ ở kia!" Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ phía trước, Tống Uyển theo tầm mắt Tiểu Vũ Điểm nhìn qua hoá ra là toilet.

Bà cũng không rời đi, ngồi trên ghế cùng Tiểu Vũ Điểm chờ mẹ của bé.

"Có đói bụng không?" Tống Uyển nhớ tới hộp canh của mình, mang ra đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm: "Bà tromg người không tốt, con xem nhiều như vậy, bà lại ăn không hết, Tiểu Vũ Điểm thay bà ăn được không, như vậy bà sẽ rất cảm kích Tiểu Vũ Điểm."

Tiểu Vũ Điểm liếm môi, bé muốn ăn quá.

"Bà ơi, Tiểu Vũ Điểm có thể ăn ạ?" Bé cẩn thận hỏi, mẹ nói không tjeer ăn đồ nhà người ta.

"Đương nhiên rồi." Tống Uyển xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Nếu Tiểu Vũ Điểm ăn một chút chính là giúp bà, đứa trẻ ngoan có phải nên giúp người khác không."

"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu: "Vậy Tiểi Vũ Điểm liền giúp bà ăn luôn một ít nha!"

Bà đầu tiên là cảm ơn Tiểu Vũ Điểm, Tống Uyển mở hộp cơm ra, múc từng muỗng cho Tiểu Vũ Điểm, không biết vì cái gì trong lòng ê ẩm trương tướng, dường như đối với đứa trẻ xa lạ này lại vô cùng kiên nhẫn. Bà nghĩ có thể bởi vì nguyên sắp làm lên chức bà nên đặc biệt thích trẻ con.

Tiểu Vũ Điểm ăn hơn một nửa bát liền no, bé sờ sờ bụng nhỏ, còn đánh bụp no một cái.

Tống Uyển hơi xấu hổ, xem bà này lại quên mất sức ăn của trẻ nhỏ có hạn, thật sự là ăn không nhiều được như vậy.

"Ăn ngon không?" Bà dùng tay lau khuôn mặt nhỏ, càng thích một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật xinh đẹp, ngủ quan lớn lên cũng thật đẹp, về sau trưởng thành chắc chắn sẽ là cô gái rất xinh đẹp.

"Ăn ngon lắm ạ, cảm ơn bà." Miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm cười tươi, đôi mắt cũng cong lên, rồi sau đó đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Bé trượt xuống ghê ôm lấy một người phụ nữ xinh đẹp, còn ríu rít cùng cô nói cái gì đó.

___________________

Người phụ nữ bế Tiểu Vũ Điểm, nhìn thoáng qua Tống Uyển gật đầu mônt cái, sau đó lại nhéo khuôn mặt nhỏ trong lòng, cùng bé nói gì đó.

Tống Uyển có chút mất mát nghĩ đến hộp canh, bà than một tiếng, đi ra khỏi bệnh viện. Gió thu thổi tới bên người làm bà cảm thấy hơi lạnh.

Chờ đến khi Hạ Nhược Tâm từ toilet đi ra thấy Thẩm Vi đang giáo huấn nhóc con kia.

"Ai bảo con ngồi ở đó?"

Thẩm Vi nheo hai mắt, khí chất nữ vương dường như hạ gục một mảnh, tuy rằng không phải đàn ông nhưng khí thế lại cực mạnh mẽ.

Mưa nhỏ biết mình phạm sai lầm rồi, bé bĩu môi nhỏ, nâng khuôn mặt lên kéo tay áo Thẩm Vi: "Dì ơi, Tiểu Vũ Điểm biết sai rồi, Mưa nhỏ bò cao cao, cũng có thể nhìn được gì nha!"

Thẩm Vi hung hăng nhéo khuôn mặt nhỏ của bé: "Tiểu quỷ này muốn hù chết người sao, ném đi cho mẹ cháu khóc chết đi."

"Giao lại cho cô này." Thẩm Vi nhét Tiểu Vũ Điểm vào lòng Hạ Nhược Tâm: "Cái này nhà cô thật không chăm sóc tốt."

Hạ Nhược Tâm tiếp nhận con gái, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ, cô hỏi con gái, nếu không biết sai rồi sẽ bị đánh vào mông.

"Vâng, Tiểu Vũ Điểm biết sai rồi, nhận sai có thể sửa đó mới là đứa trẻ ngoan." Mẹ nói cho nên bé thừa nhận sai lầm, bé nói xin lỗi.

"Tôi đi đây, còn có việc!" Thẩm Vi nhìn thời gian, đã đi lâu rồi phải đi về thôi, cô thò mặt ra: "Thơm cái nào!"

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn thơm Thẩm Vi, Thẩm Vi sờ mặt, ảnh mắt đột nhiên hơi ảm đạm: "Nếu tôi còn đứa bé kia, khả năng cũng sẽ lớn như vậy, cũng sẽ hôn tôi, cũng sẽ gọi tôi là mẹ.

Hạ Nhược Tâm nắm bả vai Thẩm Vi xem như an ủi.

Thẩm Vi lấy kính râm trong túi đel lên mặt, che khuất phần lớn khuôn mặt, cô lập tức đi ra ngoài, thân ảnh mỏng manh tựa như sắp bị gió thu tiêu tán.

"Có đói bụng không?" Hạ Nhược Tâm ôm chặt con hơn, nghĩ chốc nữa trở về sẽ mang con đi ăn chút gì đó.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không đói bụng." Tiểu Vũ Điểm sờ cái bụng hơi phình ra của mình: "Có bà cho Tiểu Vũ Điểm ăn canh, Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi."

Hạ Nhược Tâm ngừng lại, đặt con trên mặt đất, sau đó vỗ bủng nhỏ của bé.

"Thật sự là ăn rồi?"

"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu: "Vầng, ngon lắm."

Hạ Nhược Tâm cảm thấy người này sẽ không cho bé uống thuốc độc gì, chắc do cô nghĩ nhiều quá, người ta là người tốt thấy Tiểu Vũ Điểm là một đứa bé cho nên mang canh uống không hết cho bé, làm gì có ai nhàm chán mang độc dược cho đứa trẻ uống, nhưng cô vẫn toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Về nhà sẽ giảng đạo lí cho con, về sau đồ của người xa lạ không thể ăn bậy.

Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê, một đôi chân nhỏ dẫm trên mặt đất, có thể biết là mình đã gây hoạ cho nên ngoan ngoãn một câu cũng không nói, chờ mẹ dạy bảo.

"Đi, mẹ dẫn con đi ăn khoai sợi." Hạ Nhược Tâm bế con lên, dẫn bé đi ăn khoai sợi Tiểu Vũ Điểm rất thích ăn, khả năng đứa trẻ nào cũng thích đi.

"Cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm vừa nghe đi ăn khoai sợi, đôi mắt sáng lên.

***

Khi Tống Uyển trở về liền kể cho Sở Giang chuyện gặp một đứa bé gái ở bệnh viện.

"Ông không biết đâu, đứa bé kia lớn lên xinh đẹp lắm, đôi mắt kia còn to như này!" Bà so một chút lớn nhỏ hình như có hơi khoa trương.

"Bà xác định đó là một đứa bé?" Sở Giang hạ báo trong tay xuống, bị bà so sánh doạ sợ rồi.

"Không phải đứa bé thì là cái gì?" Trong lòng Tống Uyển vui sướng, nếu về sau cháu trai hoặc cháu gái tưởng thảnh như vậy thật là tốt.

"Là trâu!" Sở Giang buông báo trong tay, dùng ngón trỏ vòng vòng thành một cái viên, đặt lên đôi mắt, đôi mắt lớn như vậy không phải trâu thì là cái gì.

Tống Uyển giật báo đấm lên mặt Sở Giang.

Vẻ mặt Sở Giang gắng bình lại, ai bảo nói sai khiến bà đánh đi.

"Bọn họ hôm nay không làm khó bà?" Chờ đến khi Tống Uyển bớt giận, sắc mặt khôi phục bình thương, Sở Giang mới hỏi.

"Vẫn vậy." Tống Uyển chỉ cần nhớ tới người trong bệnh viện trong lòng bắt đầu không thoải mái, nếu không phải con dâu còn mang thai cháu bà, bà sao có thể đi nhẫn nhịn người nhà họ Lý.

"Vẫn là muốn Tiểu Luật giúp đỡ công ty nhà họ Lý. Bằng khômg còn có thể làm gì?" Bà than một tiếng, nói: "Mỗi ngày đều nói cái này đó, không thấy mệt sao?"

"Chuyện công ty, để tự Tiểu Luật xử lý, bà không cần tham gia vào!" Sở Giang cầm báo trên bàn, tuy rằng hơi nhăn nhúm một ít nhưng chữ vẫn rõ ràng.

Tống Uyển trừng ông: "Ông cho tôi là đứa ngốc sao?"

"Đúng, có khi bà rất ngốc." Sở Giang nói xong, đột nhiên sửng sốt, ông chậm rãi nâng khuôn mặt lên, quay đầu một chút nhìn về phía vợ, kết quả vừa nhìn thấy Tống Uyển cười như không cười, đứng sững sờ ở nơi đó, trong lòng thở dài.

"Ai......"

Thật đúng là cái số tôi.

Khi Sở Luật trở về vừa đúng lúc liền thấy bố anh ôm chăn gối ném lên ghế sô pha.

"Bố cùng mẹ cãi nhau?" Anh đi đến sô pha bên kia tìm một chỗ ngồi xuống.

Sở Giang rải đệm chăn ra, cũng không thấy mất mặt, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, ông kéo chăn nằm lên, liếc mắt nhìn con trai, thanh đạm nói: "Nhà họ Lý bên kia, tốt nhất con nên xử lí tốt, mẹ con gần đây tâm tình không tốt đều bởi vì con.

"Con biết rồi." Sở Luật đặt ngón tay lên đầu gối, nhẹ nhàng ngồi xuống, môi mỏng giương lên một độ cong, mười phần lạnh lẽo.

Sở Giang nhìn thấy cũng không nói gì.

Buôn bán bên kia nhà họ Lý ngày càng thảm, vốn dĩ đã đi đến cuối cùng rồi, lại kéo tới hơn nửa tháng, cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, lúc trước lại thiếu ngân hàng không ít tiền, bọn họ muốn nhờ danh nghĩa của Sở Luật vay tiền ngân hàng, nhưng bên kia bàn bạc nói cái gì cũng không cho vay, Sở Luật cũng coi như mặc kệ, ngân hàng bên kia cũng không cho vay.

Công ty lại căng thẳng một tháng, cuối cùng bị ngân hàng tịch thì, còn chưa kể đến ngay cả nơi ở cũng gởi ngân hàng, toàn bộ đều thế chấp ngân hàng, nhà họ Lý phá sản. Thậm chỉ đến cả nơi ở cũng không có. Cả nhà phải ở bên trong nhà biệt thự hai tầng của con rể kia.

"Sở Luật, cậu đứng lại đó cho tôi."