Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 13




Gió rừng thổi qua, khói đen phiêu tán.

Ngọn lửa màu cam nhẹ nhàng đung đưa, lúc sáng lúc tối, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Đổi thành nửa ngày trước, Tần Ninh nhất định sẽ buông tha tất cả, khắp nơi tìm kiếm cành khô, duy trì lửa cháy không tắt. Hiện giờ, có đá lửa tự cháy giao dịch được, nhóm lại lửa không là vấn đề, tự nhiên không cần nôn nóng.

Cậu để tâm, là một vấn đề khác.

Đi tới bên cạnh cây nấm bị chém đổ, Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống. Tùy tiện nhặt một cành khô lên, gẩy gẩy đống lửa, trong lòng đếm thầm.

Không đến năm giây, bên tai truyền đến tiếng vang sột soạt.

Cúi đầu nhìn xem, không khỏi một tay che mắt, phát ra một tiếng r.ên rỉ.

Sáu bạch tuộc xếp hành, một nối tiếp một, xúc tua ôm lấy xúc tua, liền thành một đường.

Rừng trên đảo yên tĩnh, tiếng sa sa của xúc tua xuyên qua lá cỏ, một chút không lọt, truyền vào trong tai Tần Ninh. Cộng thêm vòng xanh tỏa sáng, hoàn toàn chính là một chuỗi nguồn sáng di động, muốn bỏ qua cũng khó.

Nhìn bạch tuộc dừng ở bên chân, Tần Ninh chống cằm, một trận đau đầu.

Đây là ném không mất?

“Tao nói…”

Tần Ninh lên tiếng, sáu viên cầu lập tức co lại, giống như bị dọa sợ.

“……”

Cậu cái gì cũng chưa làm đâu!

Bất đắc dĩ, Tần Ninh cào cào cổ, cẩn thận nhấc một con bạch tuộc lên, nâng ở trong lòng bàn tay.

“Chúng mày rốt cuộc từ đâu đến? Theo tao làm cái gì?”

Bạch tuộc nhỏ mắt rưng rưng, ôm ngược lấy tay Tần Ninh, chết sống không buông lỏng, lại là một trận anh anh anh anh.

“……” Này còn có thể vui vẻ câu thông không?

Nhận được đồng bạn “cổ vũ”, năm con bạch tuộc phá quán tử phá suất(1), cùng nhau ôm chân, anh anh anh không dứt.

Nếu Tần Ninh không thu lưu, tám chín phần mười sẽ khóc thành bạch tuộc khô.

Tần Ninh ngửa đầu nhìn trời.

Được rồi, đây là bạch tuộc, bạch tuộc biết ôm chân cầu thu lưu.

Vũ trụ quả nhiên thần kỳ.

Mấy nhóc con xa lạ này, hình dạng rất giống bạch tuộc đốm xanh, có độc hay không, tạm thời chưa thể xác nhận.

Theo biểu hiện này, xác nhận vô hại với bản thân.

Không xếp trong danh sách hàng hóa, lại vị dụng cụ chứa vật ném ra, khả năng lớn nhất, là theo hàng hóa của Link trộm đi lại đây. Về phần là nhập cư trái phép có mục đích, hay là bị bắt làm một cuộc du lịch tinh tế, không phải Tần Ninh quan tâm.

Nếu đến, chỉ có thể ở lại.

Ăn?

Tần Ninh lắc đầu.

Đời này, hình như trời sinh không có hứng thú với giống loài này.

Đưa trở về?

Đồng dạng loại bỏ.

Máy giao dịch truyền tống hàng hóa, không quản vật sống hay chết, đều phải thu phí.

Nợ còn chưa trả đủ, kẻ ngốc mới sẽ không có việc gì tìm việc.

Lại nói, từ bị dụng cụ chứa vật ném ra, lại đến ôm chân ăn vạ, đủ loại dấu hiệu cho thấy, đám hành khách nhập cư trái phép này chín phần không muốn rời đi.

Xoa xoa mi tâm, Tần Ninh bỗng nhiên nhớ tới, mấy nhóc con này mượn giao dịch trộm qua đây, nhất định không phải miễn phí.

Ý nghĩ vừa đến, lập tức da đầu căng thẳng.

Vội vàng mở màn hình ra, xem xét đối lập từng mục một.

“Kỳ quái?”

Giá trị của bạch tuộc không cao, hay là có nguyên nhân khác?

Tính toán đâu ra đấy, mức giao dịch, điểm tín dụng cùng với số lượng thiếu nợ, không có bất cứ chênh lệch.

Đóng máy giao dịch lại, Tần Ninh cau mày cân nhắc thật lâu, bỗng nhiên bật cười.

Tra ra không đúng thì có thể làm gì?

Ném chúng nó trở về, nợ vẫn cứ là chính mình.

Giao cho hệ thống, sung làm năng lượng sinh vật…… Nhìn nhìn mấy viên cầu xanh lam ôm cùng một chỗ kia, Tần Ninh mím môi, rốt cuộc không nhẫn tâm được.

“Tính chúng mày may mắn.”

Hình như nghe hiểu lời Tần Ninh nói, sáu viên cầu lam không lại ôm nhau phát run, mà là phân tán ra, sột soạt sột soạt một lúc, nhao nhao giơ xúc tua lên.

Bóng sáng chập chờn, nửa phút sau, ba cái khay trống rỗng xuất hiện.

Cá nướng tỏa hơi nóng, thịt nướng phát ra mùi cháy sém.

Canh đặc dùng phương pháp đặc biệt chế biến, càng là hương thơm ngào ngạt.

Rầm.

Mùi hương bay vào chóp mũi, Tần Ninh không tự giác nuốt nước miếng.

Nếu không phải tất cả quá mức chân thật, cậu kém chút cho rằng bản thân trúng chiêu, bị độc tố của bạch tuộc ảnh hưởng, sinh ra ảo giác.

“Cho tao?” Tần Ninh chỉ chính mình.

Một con bạch tuộc nhỏ từ dưới khay thò ra, mắt to cong lên, cho ra đáp án khẳng định.

“Những thứ này đều là từ đâu đến?”

Khay hạ thấp, mấy cái xúc tua đồng thời giơ ra, đong đưa trước sau.

Tần Ninh cúi xuống, ghé sát vào nhìn kỹ.

rốt cuộc phát hiện, trên xúc tua màu lam, được khảm song song hai vòng tròn lớn cỡ hạt gạo, lóe lên ánh kim của kim loại.

“Dụng cụ chứa vật?”

Lại một lần lóe sáng, khay tăng thêm thành bốn cái, mùi đồ ăn trở nên nồng đậm.

Tần Ninh híp mắt.

Mấy nhóc con này thành công nhập cư trái phép, nợ nần của mình lại không tăng thêm, hình như có lời giải thích.

Chúng nó cùng Link là quan hệ gì…… Tần Ninh ngoáy tai, tên mặt sâu kia dám lừa cậu, vậy đừng trông cậy vào cậu phát thiện tâm.

Lãng phí cơ hội giao dịch quý giá, chỉ vì truyền tin cho hắn?

Cậu không ngốc đến mức ấy.

Trên thực tế, bạch tuộc trộm trốn đi có gần hai mươi, nhưng thành công tới chỉ có một phần ba.

Cam chịu nguy cơ mất mạng, cũng muốn trốn khỏi vực Đen, đủ thấy chúng nó quyết tâm vững vàng thế nào. Trước khi đi còn không quên dọn sạch nhà bếp, lấy chuẩn bị “phí du lịch”, cũng xả được một hơi.

Phỏng đoán ra tiền căn hậu quả, Tần Ninh lại càng sẽ không thông báo Link.

Để cho tên mặt sâu kia đau lòng đi thôi!

Thịt nướng cùng cá nướng vô cùng mỹ vị, Tần Ninh gió cuốn mây tan, ăn hết bốn cái khay, mới chỉ lửng dạ.

Sờ sờ bụng, lấy ra một cái nồi canh nhỏ nhất.

Cũng may còn có khúc cá.

Không khéo tay một chút, nguyên liệu tốt là được.

Đang định đi múc nước, mắt cá chân lại bị ôm lấy. Cúi đầu, không khỏi sững sờ tại trận.

Không biết từ khi nào, cành khô chất đống đã được dựng lên.

Một con bạch tuộc đốm xanh đánh đá lửa, mấy con còn lại nhanh chóng di động, lấy sức lực không phù hợp với thể tích rửa nồi canh, đổ đầy nước đầm, gác lên đống lửa.

Hai con bạch tuộc màu sắc đậm nhất, phụ trách xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Xúc tua khua khoắng, ánh bạc lóe qua.

Thịt cá bị chia thành lát cắt cỡ bàn tay, cuộn lại xếp thành núi nhỏ, chờ đợi vào nồi.

Chọn ra bộ phận mềm nhất, từng lát từng lát đặt ở trong khay, tẩm thêm nước sốt, chính là mỹ vị hiếm có.

Đẩy đẩy cái khay, đám nhóc nhìn Tần Ninh, dùng hành động tỏ vẻ, chúng nó rất hữu dụng.

Nhìn nhìn thịt cá, lại nhìn nhìn nồi canh đang tỏa hơi nóng, Tần Ninh xoa xoa mũi, đột nhiên cảm thấy, bản thân kiếm lớn.

“Cảm ơn.”

Trong ánh mắt đầy chờ mong của bạch tuộc nhỏ, Tần Ninh nhấc một lát thịt cá, đưa vào trong miệng.

Thịt cá chắc chắn, dẻo dai ngon miệng. Nước sốt nồng đậm, một chút mùi cá tanh đều thành vị ngon.

“Chúng mày ăn không?”

Đám nhóc lúc lắc xúc tua, chia nhau ôm lấy một cái xương cá.

Siết chặt xúc tua, trong chớp mắt, xương cá biến thành bột phấn, vòng xanh phủ trên xúc tua, màu sắc đậm hơn rất nhiều.

“Ăn xương?” Tần Ninh ngạc nhiên.

Bạch tuộc nhỏ gật đầu.

“Xương đầu cá?” Cậu nhớ rõ ràng, tập tính ăn của bạch tuộc không phải như vậy.

Tiếp tục gật đầu.

“Mặt khác, tỷ như vỏ cua, sò ốc, hà?”

Tần Ninh thử nêu ví dụ.

Mỗi nói một thứ, bạch tuộc nhỏ lại gật đầu một cái.

“Tao biết rồi.”

Ăn xong một khay cá lát, Tần Ninh liếm liếm môi.

“Đợi rời khỏi khu rừng này, muốn ăn cái gì cũng có. Hiện tại mà nói,” Tần Ninh buông khay, giơ vỏ sò để ở bên cạnh lên, “Cái này muốn không?”

Sáu bạch tuộc đốm xanh đồng loạt dừng lại, nhìn chằm chằm vỏ sò, tràn đầy khát vọng.

Xác định Tần Ninh không phải đang nói đùa, chớp mắt biến thành sáu cái bóng mờ, bay nhanh xông tới, gắt gao ôm lấy đồ ăn.

Tần Ninh có chút không nói gì.

Thật sự là sáu ăn hàng?

Có trường đao giao dịch được, vỏ sò lại không bao nhiêu tác dụng, cho bạch tuộc làm thức ăn, Tần Ninh cũng không đau lòng.

Hắc trạc rung rung, hệ thống giao dịch tỏ vẻ bất mãn.

Tần Ninh không nhìn.

Đen cậu nhiều lần như vậy, một cái vỏ sò mà thôi, cũng phải so đo?

Đứng lên, vươn vai, quét mắt nhìn đám nhóc đang ôm vỏ sò gặm, trong đầu đột nhiên toát ra một câu: Tìm quản gia ở tinh tế, trước hết đếm vuốt.
Vào đêm, gió rừng càng lạnh.

Lửa trại cháy hừng hực, canh cá đậm sệt lăn lộn trong nồi.

Thịt cá tan vào trong canh, chỉ thêm một nhúm muối nhỏ, đã vô cùng ngon.

Tần Ninh bất chấp nóng, bưng bát, một bên nhe răng nhếch miệng, một bên uống hết nửa nồi canh cá.

Thịt cá cùng canh còn lại, tính cả đồ làm bếp, đều được bạch tuộc đốm xanh thu lại.

Xác quả vốn định dùng để đun nước, lại thành “nhà mới” cho bạch tuộc. Vì tranh đoạt quyền sử dụng, mấy nhóc còn đánh nhau một trận.

Tình hình chiến đấu rất là kịch liệt.

Dừng ở trong mắt Tần Ninh, lại là sáu viên cầu ôm nhau lăn lộn, bắn lung tung ra bốn phía, vô cùng thú vị.

Ăn uống no đủ, thưởng thức xong viên cầu quay cuồng, Tần Ninh ngáp một cái, lấy lều ra, ấn nút khởi động.

Hộp kim loại cỡ bàn tay bay khỏi lòng bàn tay, lơ lửng giữa không trung, lồi ra sáu góc, không ngừng tăng lớn.

Trong chớp mắt, một tòa kiến trúc màu xám bạc cao xấp xỉ một tòa nhà năm tầng, xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

Đây là lều?

Cằm Tần Ninh rơi xuống đất.

Cậu quả nhiên coi thường thời đại tinh tế.

Bạch tuộc đốm xanh lại không hiếm lạ gì.

Nếu chúng nó tiếp tục tiến hóa, có thể mở miệng nói chuyện, lập tức có thể nói cho Tần Ninh, đây thật sự là lều. Trừ có thể che gió che mưa, bên trong còn có hệ thống điều chỉnh nhiệt độ, kèm theo giường bàn ghế, các loại đèn phát sáng, thậm chí ngay cả nhà bếp cỡ nhỏ cũng có một.

Chẳng qua, đây là loại đã sớm lỗi thời. Hiện tại, đã trở thành món đồ chơi cho tộc trùng nhỏ tuổi.

Nói theo cách khác, ỷ vào Tần Ninh không biết, Link thật sự là gian thương một lần.

Kéo cửa kim loại ra, Tần Ninh bắt đầu đánh giá bốn phía.

Kiến trúc chia làm ba tầng, vô cùng rộng mở.

Tầng dưới chót là đại sảnh, có sáu cái cột kim loại dựng thẳng, khung chống lên cao, ngăn cách hơi ẩm trong rừng.

Cột đứng ở chính giữa đại sảnh, to hơn một chút so với các cột khác, bên trái có một ván kim loại lồi ra.

Tần Ninh đi đến gần, tò mò nhìn.

Một con bạch tuộc nhỏ nhanh chóng leo lên, xúc tua ấn hai cái vào giữa ván, cửa kim loại nghiêng ra, lại là một bộ cầu thang lên xuống!

Tần Ninh mở lòng bàn tay, bạch tuộc tự giác bò tới, tránh khỏi hắc trạc, quấn ở cẳng tay, giống như một cái vòng tay khác.

Bước lên cầu thang, đến tầng hai, Tần Ninh rốt cuộc hiểu được, vì sao lại gọi “lều không gian”. Từ bên ngoài nhìn vào, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, bên trong kiến trúc lại có diện tích lớn như vậy.

Không gian trống trải, không có bất cứ trang sức. Chỉ có một màn hình hiển thị chiếm mặt tường bên phải, hiện tại cũng là một mảnh tối đen. Đài khống chế xiêu vẹo, có vẻ không thể khởi động.

Xem qua toàn bộ trên dưới trái phải, đáy đài khống chế cũng sờ thử, vẫn không tìm được chốt đóng.

“Chẳng lẽ là hỏng rồi?”

Giơ cánh tay lên, bạch tuộc vẫn không nhúc nhích.

Xem ra, nhóc con này cũng không thể cho ra đáp án.

“Mà thôi.”

Tần Ninh rời đài khống chế, quay lại cầu thang lên xuống.

Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, có thể từ từ nghiên cứu. Giả sử thật sự có vấn đề, cũng không có cách nào trả hàng.

Các loại vật dụng trang trí, đầy đủ mọi thứ.

S.ờ soạng bốn phía, thoải mái tìm được một thiết bị điều khiển bằng âm thanh.

Điều tiết qua nhiệt độ ánh sáng, tạm thời thỏa mãn trí tò mò, Tần Ninh dừng ở trước giường lớn hình vuông, mạnh nhào về phía trước, hạnh phúc lăn một vòng.

Không chân thật.

Rất không chân thật.

Dùng lực véo đùi một cái, mới dám tin tưởng bản thân không phải đang mơ.

Ngày hôm qua còn đang sinh tử một đường, có thể mất cái mạng nhỏ bất cứ lúc nào.

Trong nháy mắt, lại có phòng có giường, không lo ăn mặc, còn kèm theo sáu con đưa đến cửa, hoang, quản gia bạch tuộc?

Loại cảm giác hạnh phúc này, gần như làm cho Tần Ninh lơ lửng.

Lật người, đầu vai bỗng nhiên chợt lạnh, bên tai truyền đến tiếng vang nhỏ.

Tần Ninh vội vàng dời đi, phát hiện hai viên cầu bị đè phải, đang khua khoắng xúc tua, ra sức giãy giụa.

Xác định bạch tuộc không sao, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm. Một lần nữa nằm xuống, lấy vải tơ nhện ra, cuộn lại làm gối đầu.

Ấn xuống chỗ lõm trên đầu giường, mái vòm kim loại tách ra hai bên, chỉ còn một tầng lồng thủy tinh, chiếu ra bầu trời sao màu xanh đen.

Tần Ninh ngồi dậy, cười đến vui vẻ.

Lúc này, có nên phát biểu một chút cảm xúc không nhỉ?

Nhưng mà nha… Cậu quả nhiên không có tế bào văn nghệ gì.

Hai phút sau, bạn Tần nào đó ngáp liên tục, ngã vào trên giường, nặng nề thiếp đi.

Mặt trăng biến thành lưỡi liềm bạc, đàn sao lấp lánh.

Ánh sáng bạc xuyên thấu mái vòm, rải trên người Tần Ninh, giống như phủ xuống một tầng vầng sáng.

Bạch tuộc đốm xanh lấy vỏ quả ra, cuộn thành sáu quả cầu nhỏ, co vào trong vỏ, móc theo từng đôi, nhanh chóng ngủ say.

Trong rừng trên đảo, bóng đêm bình tĩnh, giống như trước kia.m

Bên ngoài tinh cầu nguyên thủy, trong trạm không gian thành Vũ, lại là một cảnh tượng khác.

Trước đài khống chế, nhân viên theo dõi tóc xám mắt đen bỗng nhiên nhíu mày, nhanh chóng phóng to một góc màn hình, phát hiện một cái bóng mơ hồ đang ẩn nấp, lập tức ấn truyền tin.

“Quan chỉ huy, phát hiện tinh hạm lạ!”

(1) Phá quán tử phá suất: chỉ chuyện làm sai hoặc người làm chuyện sai lầm không phải tích cực sửa sai, bổ cứu, mà là mặc kệ, không quan tâm thậm chí cam chịu