Tân Nương Khó Làm

Chương 20: Bá Trọng Thúc Quý




Mặt trời lặn về tây, hậu sơn Minh Nguyệt am vô cùng tĩnh lặng. Ngô Quý Lễ tiễn nhũ nương của Ngọc Chi, tâm tình phức tạp trở vào nhà. Vừa vào cửa đã thấy mẫu thân Quý thị ngồi bên chiếc bàn gỗ thô ráp, sắc mặt lạnh lẽo nhìn hắn. Ngô Quý Lễ mím môi không nói, đi tới một bên tự mình chuẩn bị nấu cơm. Ngô thị trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Quý Lễ, con không được đi.”

Bàn tay Ngô Quý Lễ cầm đồ đong gạo trong vại khựng lại, vẫn như cũ không nói gì.

“Lời ta nói con có nghe hay không? Không cho phép con tới Văn gia!”

Ngô Quý Lễ thở dài, đặt đồ trong tay xuống, bước tới cạnh bà ngồi xuống, “Nương, rốt cuộc người là vì chính mình, hay là vì Ngọc Chi?”

Nét mặt Ngô thị thoáng sửng sốt, “Con biết tất cả?”

Ngô Quý Lễ gật đầu, “Lúc đó nương đột nhiên yêu cầu quay về nhà mẹ ở Giang Nam, chính là vì biết tin Ngọc Chi sắp về nhà, sợ con gây ra chuyện ngu ngốc gì, có phải không?”

Ngô thị thở dài: “Con biết là được rồi, ta vốn cố ý muốn tách tụi con ra, con bé đã được định sẵn sẽ làm con dâu Văn gia, cho dù con có thích con bé đi nữa thì thân phận của hai đứa cũng xa trời cách đất, căn bản không thể có kết quả, ta cũng là vì tốt cho con.”

Ngô Quý Lễ cụp mắt không đáp.

“Quý Lễ, nếu con đã biết dụng ý của nương, vậy hẳn con biết hiện giờ con không thể tới Văn gia, cho dù hôm nay không phải Ngọc Chi gọi con đến thì con cũng không được đi. Con biết lý do vì sao mà, không cần ta giải thích.”

Ngô Quý Lễ ngước lên nhìn hai cái cây nhỏ đứng song song với nhau trong sân, bình thản nói: “Hôm ấy con gặp Ngọc Chi, cũng thấy Văn đại thiếu gia rồi.”

Nét mặt Ngô thị rất khó coi, hừ một tiếng: “Con sao lại không nghe lời như vậy, còn muốn đi gặp con bé?”

Ngô Quý Lễ không đáp lại, chỉ quay đầu hỏi nương hắn: “Hôm đó Văn phu nhân tới tìm người nói những gì?”

Ngô thị nghe thấy ba chữ Văn phu nhân thì sắc mặt càng trở nên khó chịu, “Bà ta có thể nói gì chứ, còn không phải là mấy lời cũ rích kia, hừ, cho rằng đôi ba câu thì có thể xóa sạch toàn bộ ân oán? Ban đầu bà ta đối xử với ta thế nào? Bây giờ có nói gì đi nữa cũng vô dụng.”

Ánh mắt Ngô Quý Lễ lại rơi vào hai cái cây kia, “Nương, con cảm thấy người có lẽ không nên hận Văn phu nhân, suy cho cùng năm đó nếu không phải có bà ấy sắp xếp, chúng ta cũng không thể sống yên ổn ở đây.”

Ngô thị tức giận nhìn hắn, “Vậy con nói xem nương không nên hận bà ta thì phải hận ai?”

Đôi mắt Ngô Quý Lễ cô đơn buồn bã, một lúc lâu sau từ miệng khó khăn thốt ra từ: “Cha.”

Sắc mặt Ngô thị lập tức trắng bệch, rất lâu vẫn không nói lời nào. Ngô Quý Lễ ở bên cạnh tiếp tục nói: “Ít ra Văn phu nhân mỗi tháng vẫn biết mượn danh nghĩa dâng hương tới thăm hỏi người, còn cha thì sao? Nhiều năm như vậy ông ấy có từng tìm mẫu tử chúng ta chưa?”

Ngô thị sầm mặt, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhưng lại không thốt lên được một lời phản bác nào.

“Nương, người vẫn không đồng ý cho con tới Văn gia sao?”

Ngô thị hừ lạnh một tiếng, “Con đừng quên sắp tới thi Hương rồi, con không chuẩn bị dự thi còn muốn đi làm tiên sinh dạy học gì đó?”

“Nhưng con cũng không đành lòng nhìn người cứ mãi lo liệu xoay sở cho nhà này như vậy, nếu người không muốn nhận tiền của Văn gia, vậy con dựa vào sức của mình đi kiếm tiền thì không sao chứ?”

Thần sắc Ngô thị trở nên nhu hòa, một hồi lâu chỉ yếu ớt thở dài, “Quý Lễ, hẳn con hiểu rõ dụng tâm của nương, nương chỉ mong con không dùng dáng vẻ này vào Văn gia. Nương mong con đỗ đạt công danh, quang minh chính đại bước vào, chứ không phải giống như nương trước đây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi đi.”

Ngô Quý Lễ quay đầu nhìn mẫu thân mình, dung mạo xinh đẹp ngày trước sớm đã không còn, tóc mai cũng đã điểm bạc, bàn tay gác trên bàn vàng vọt gầy guộc, rõ ràng tuổi tác trẻ hơn Văn phu nhân, nhưng lần trước khi đứng cùng thì lại thấy tựa như trưởng bối của bà ấy. Từ khi nào người đã trở nên già nua như vậy?

Dù Ngô Quý Lễ vì chuyện của Ngọc Chi nên có hơi giận bà, nhưng nhìn thấy hình ảnh này thì cuối cùng vẫn không đành làm trái ý của bà.

“Được, vậy con không đi.”

Ánh mắt hắn lại rơi trên hai cái cây nhỏ trong sân, đó là do hắn và Ngọc Chi trồng mấy năm trước. Vài năm đã trôi qua nhưng cũng chỉ cao lên một chút như vậy. Trước đây hắn ngây thơ còn tưởng rằng rất nhanh thì có thể cao lớn, thậm chí cành lá xum xuê, có thể “liền cành”.

Có điều đó chẳng qua đều là suy nghĩ đơn phương của một mình hắn, Ngọc Chi khi ấy chỉ nói, sân viện này trống trải quá, phải trồng hai cái cây bổ sung mà thôi….



Lúc tin Ngô Quý Lễ từ chối truyền tới thì Ngọc Chi đang ở trong phòng cầm một quyển thoại bản đọc say sưa. Sau khi Thước Nha Nhi báo tin này thì nàng có hơi ngạc nhiên, có lẽ không ngờ sẽ như vậy. Theo lý mà nói Quý Lễ tóm lại sẽ suy nghĩ vì mẫu thân mà tiếp nhận việc này mới phải nhỉ.

Nàng nghĩ không thông, nhưng vẫn phải nói kết quả cho Văn Chiêu Lăng, nên liền đặt sách xuống đi tìm chàng. Nàng đã trốn tránh chàng suốt hai ngày, hai ngày này cũng không biết chàng bị gì, tóm lại cứ động tí là trêu chọc nàng, khiến nàng vừa thẹn vừa bực. Nàng sợ mình chống đỡ không nổi, chuyện đó nếu bị mẫu thân chàng biết được thì mình xong đời. Mặc kệ thế nào, tình cảnh Văn Chiêu Lăng thổ huyết ở nhà nàng lần trước vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, nàng không dám lại khiến chàng bị như vậy lần nữa.

Suy nghĩ lung tung một hồi thì đã tới trước cửa thư phòng. Cửa sổ cửa chính đều đóng, Ngọc Chi vốn cho rằng chỉ có một mình Văn Chiêu Lăng bên trong, nhưng bước tới trước lại nghe thấy trong phòng truyền ra giọng của một người khác, đó là âm thanh có phần hùng hồn trầm thấp của nam tử trung niên. Ngọc Chi ngẫm nghĩ, một hồi lâu mới nhớ ra buổi sáng Văn Chiêu Lăng từng nói hôm nay Cố tiên sinh tới, hẳn là vị trong phòng rồi.

Cố tiên sinh này là đại phu phụ trách chữa trị cho Văn Chiêu Lăng, nghe nói khoảng thời gian trước đi vùng khác, lần này trở về khám lại cho Văn Chiêu Lăng. Ngọc Chi chưa gặp ông ấy bao giờ, khó tránh khỏi có chút tò mò, nhất thời cũng không muốn rời đi, cho nên đứng bên ngoài cửa sổ nghe hai người nói chuyện.

“Bá Ngọc, sao con luôn muốn như vậy? Hiện tại con đã thành thân, làm việc sẽ có nguy hiểm.”

“Cố thúc thúc nói đúng, con đã nói chuyện với thúc thúc rồi, ông đang giúp con bố trí.”

“Nếu con đã có tính toán, vậy ta cũng không nhiều lời nữa. Lần này đi Tô Châu, trái lại cảm thấy nơi đó là chỗ tốt, có thời gian con cũng tới xem thử.”

Trong phòng phút chốc bỗng trở nên im ắng, tiếng Văn Chiêu Lăng lại vang lên: “Vậy sau này con có thể dẫn Ngọc Chi cùng đi.”

“Hả, Ngọc Chi? Chính là vị tân hôn nương tử kia?”

“Đúng ạ.”

“Haha, được đó, hiện giờ con coi như đạt được ý nguyện rồi nhỉ? Chính là tiểu cô nương đó?”

Giọng Văn Chiêu Lăng mang theo ý cười: “Chính là nàng.”

Ngọc Chi nghe mà mù mà mù mờ, mấy câu này không liền mạch, cũng không biết rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, nhưng có thể khẳng định không có câu nào liên quan đến thân thể của Văn Chiêu Lăng, không phải nói tới khám lại ư?

Ngọc Chi đang do dự liệu có nên gõ cửa hay không thì cửa đã tự mở ra, Văn Chiêu Lăng từ bên trong bước ra, thấy nàng thì hơi sửng sốt, “Ngọc Chi? Nàng tới đây lúc nào?” Trước đó chàng bảo tất cả hạ nhân lui xuống, thấy nàng ngồi trong phòng đọc sách, còn tưởng nàng sẽ không ra ngoài, nào ngờ nàng đã ở trước cửa.

“Ta vừa đến, nghe thấy hai người đang nói chuyện nên không vào trong. Hiện tại đã nói xong rồi?”

Văn Chiêu Lăng khẽ nhíu đầu mày, không biết nàng nghe thấy điều gì. Một người tuổi trung niên từ trong phòng bước ra, mặt mày hiền hậu, da dẻ trắng trẻo, hàm râu ngắn, mặc áo choàng màu đỏ thẫm, chắp tay chào Ngọc Chi, “Thì ra đây là đại thiếu nãi nãi, Cố mỗ lần đầu tiên gặp mặt.”

Ngọc Chi vừa rồi nghe Văn Chiêu Lăng gọi ông một tiếng Cố thúc thúc, vội vàng đáp lễ, “Cố thúc thúc khách sáo rồi, Ngọc Chi là vãn bối, nên là con làm lễ chào hỏi người.”

Cố tiên sinh vuốt râu cười với Văn Chiêu Lăng, “Bá Ngọc may mắn thật, đại thiếu nãi nãi dung mạo đoan trang, thái độ kính cẩn hiểu lễ, thật không hổ là xuất thân danh môn.”

Ngọc Chi có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Văn Chiêu Lăng, tựa tiếu phi tiếu, “Đúng vậy, Ngọc Chi trước giờ luôn dịu dàng đoan trang.”

Ngọc Chi xấu hổ quay đầu đi. Chàng cố ý.

Văn Chiêu Lăng tiễn Cố tiên sinh ra cửa, mãi đến khi tới cửa lớn Văn gia, Cố tiên sinh dừng bước hỏi Văn Chiêu Lăng: “Con vẫn chưa nói cho đại thiếu nãi nãi ư?”

Văn Chiêu Lăng gật gật đầu, “Qua một thời gian nữa, hiện con không muốn nàng bị cuốn vào.”

Cố tiên sinh trầm ngâm: “Bá Ngọc, đừng trách ta hỏi câu không nên hỏi, mặc dù con thích nàng, nhưng con có thể tin nàng sao?”

Văn Chiêu Lăng thở dài, “Con tin tưởng nàng, nhưng trái lại không biết nàng có tin con hay không.”

Cố tiên sinh trước tiên hơi sửng sốt, kế đó lại bắt đầu bật cười, “Ta thật không ngờ con cũng có lúc không biết làm sao như vậy, nếu nàng thật tâm đối đãi với con, hẳn là sẽ tin con.”

Văn Chiêu Lăng mím môi, “Vẫn nên chờ một thời gian nữa rồi nói ạ, nếu nàng biết được, tới lúc đó khó tránh khỏi bị liên lụy.”

Cố tiên sinh híp mắt nhìn trời, “Ta đại khái biết được quyết định của con rồi. Ngay từ đầu con đã không định tiếp tục ở Văn gia chờ đợi, phải không?”

Văn Chiêu Lăng cười cười, quay người, ánh mắt quét một vòng bên trong đại trạch, “Con bỗng nhớ tới lời tổ phụ từng nói với con lúc nhỏ.”

“Hả? Lời gì?”

“Đỗ đạt công danh, vinh quang gia trạch.”

Cố tiên sinh cười ha ha hai tiếng, vỗ vai chàng, “Sao lại đột nhiên nhớ điều này?”

“Chỉ là đang nghĩ nếu thật sự làm như thế, thì sau này con sẽ phải mất đi ít nhiều tự do. So ra, sắp xếp hiện tại của con là thích hợp nhất.” Chàng dừng lại, lại bổ sung một câu: “Cũng phù hợp với Ngọc Chi, tính cách của nàng ở trong đại gia tộc thế này sẽ phải chịu đựng một đời, quả thực rất buồn khổ.”

Cố tiên sinh thở dài, “Nếu nàng hiểu được tấm lòng của con hẳn cũng sẽ tin con.”

Văn Chiêu Lăng cong môi cười, “Có lẽ chờ thành phu thê thật sự thì không có vấn đề.”

Cố tiên sinh ngẩn ra, kế đó thì không ngừng cười to, “Không ngờ mấy lời ta nói kia phu nhân vẫn tưởng là thật, đúng là khổ cho con rồi.”

Văn Chiêu Lăng phất phất tay, “Không có cách nào, đây cũng là kế sách tạm thời, nếu như con thân thể khỏe mạnh thì không chỉ phải gánh vác trách nhiệm đỗ đạt công danh vinh quang gia tộc, mà còn phải gánh cả trách nhiệm khai chi tán diệp thê thiếp hàng đàn, vậy lại càng mệt mỏi.”

Cố tiên sinh cười gật gật đầu, “Điều con làm so ra còn muốn xa hơn điều con thấy.”

Văn Chiêu Lăng lắc đầu, “Trái lại con cảm thấy mình thật sự rất vô tình vô nghĩa….”Vừa nói vừa đi vào trong cổng lớn.

Cố tiên sinh ở sau lưng chàng nhẹ giọng thở dài: Người như vậy nên sinh trưởng ở chốn điền viên núi non, cần trúc nhà tranh, non xanh nước biếc, uống rượu ngắm hoa, câu cá bên hồ, cùng người yêu thương thong thả trải qua ngày tháng, vì cớ gì lại sinh ra trong thế gia quyền thế?

Vừa rồi ông cũng không nói ngoa, việc Văn Chiêu Lăng làm vĩnh viễn luôn xa hơn nhiều so với những gì chàng thấy. Lần đầu tiên gặp chàng, ông đã cảm thấy chàng không đơn giản, cảm giác này giống như người thúc thúc phóng khoáng không chịu gò bó kia, thậm chí so ra còn mạnh mẽ hơn. Chỉ là Văn Chiêu Lăng khéo che giấu, nếu không tin tưởng người đó thì có lẽ người kia vĩnh viễn chỉ nhìn thấy bộ dáng bệnh tật và gương mặt với nụ cười ôn hòa, mà không đoán được nội tâm của chàng…….

Lúc Văn Chiêu Lăng quay lại phòng thì thấy Ngọc Chi đang xem mấy dược liệu đặt trên bàn, thi thoảng lại duỗi tay đùa nghịch một chút, thấy chàng đi vào thì hiếu kỳ hỏi chàng: “Đây là Cố tiên sinh để lại?”

Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Ừm, ông nói mấy loại này là thuốc tốt để điều dưỡng thân thể.”

Ngọc Chi “À” một tiếng, căn dặn Thước Nha Nhi thu dọn cất kỹ.

“Đúng rồi, vừa rồi ta muốn báo với chàng, Quý Lễ nói huynh ấy không định tới Văn gia làm thầy dạy.”

Văn Chiêu Lăng hơi ngạc nhiên, dựa vào hiểu biết của chàng thì Quý Lễ hẳn là sẽ tới mới phải. Hiện giờ chàng vẫn nhớ ánh mắt hắn nhìn Ngọc Chi hôm đó trên phố lớn, trong đó rõ ràng chứa đựng tình ý, bây giờ lại từ chối cơ hội vào Văn gia, chắc là chàng suy đoán sai rồi. Quý Lễ, Quý Lễ, Bá Trọng Thúc Quý….

Văn Chiêu Lăng chớp mắt nhìn Ngọc Chi, “Sắp tới nàng vẫn cùng mẫu thân đi Minh Nguyệt am dâng hương ư?”

Ngọc Chi có chút không rõ sao chàng lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn dựa trên tình hình thực tế gật đầu, “Đi, mẫu thân sớm đã căn dặn, có điều sắp tới Đoan Ngọ, đầu tháng chắc không đi được, chắc phải mười lăm.”

Văn Chiêu Lăng gật gật đầu, “Thế ta lần tới sẽ đi cùng nàng.”

“Hả? Sao chàng lại muốn tới Minh Nguyệt am?”

Văn Chiêu Lăng cười, “Lâu rồi không đi, muốn đi xem thử.”

Ngọc Chi ngạc nhiên, “Trước đây chàng từng tới đó?”

“Đúng vậy, có đến một lần, không phải ta có nhắc với nàng Văn gia từng tới Minh Nguyệt am cầu y hỏi dược sao? Lần đó ta cũng đi cùng với mẫu thân.”

Ngọc Chi giật mình, Văn Chiêu Lăng nhìn nàng cười không nói. Kỳ thật chính là lần đó, chàng đã gặp nàng lần đầu tiên.