Tần Phu Nhân

Chương 27: Nữ nhi muốn hỏi một chút về người kia của Thích gia…




Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin

Tin Viên Thị có thai, cảm giác giống như sấm giữa trời quang, với loại tiếng nổ đặc biệt thế này làm mọi người bất ngờ tới đờ đẫn cả ra.

Không bao lâu sau Viên Thị tỉnh lại, Tần lão gia liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Sau đó.

Không có sau đó nữa.

Tần Ngọc Lâu vừa mừng lại vừa lo, mừng là vì có khả năng nàng sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội, còn lo là vì thân thể của Viên Thị, nên phải hỏi đông hỏi Tây với đại phu, vì sợ xảy ra thiếu sót gì.

Tần lão gia của bọn họ sau khi đờ đẫn ra một lúc, cuối cùng cũng đem đuổi đại phu ra ngoài. Tất nhiên Tần Ngọc Lâu phải ở lại khắc phục hậu quả. May là đại phu nói không có gì đáng lo ngại, chỉ là hiện tại thai nhi còn ít tháng, nên cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, không thể để tinh thần phiền não nữa.

Tần Ngọc Lâu lại cẩn thận hỏi thêm một số vấn đề nữa, vì có chút lo lắng cho độ tuổi hiện tại của Viên Thị liệu có chỗ nào không ổn không, đại phu rất nhẫn nại giải thích cùng dặn dò mấy câu, lúc này Tần Ngọc Lâu mới yên lòng.

Chỉ phân phó Phương Phỉ sai người đi lấy thuốc, rồi dặn Phương Linh đi lấy bạc đưa cho đại phu, còn đưa cho đại phu một hồng bao lớn.

Đại phu ước chừng số bạc vừa nhận được, lập tức vui mừng ra mặt. Mới vừa rồi tâm tình không vui của ôngkhi ở trong phòng khám bệnh rồi dặn dò đến cả nửa ngày thế mà lại bị lệnh đuổi ra ngoài giờ đã tan thành mây khói, giờ lại thấy cả gia đình tất cả đều hưng phấn đến đầu óc choáng váng, làm tâm tình càng thêm vui vẻ.

Sau khi Tần Ngọc Lâu an bài ổn thoả mọi việc, lúc này mới phát hiện lão phu nhân vẫn ở trong phòng chưa rời đi.

Lão phu nhân gắt gao nắm lấy tay Tần Ngọc Lâu, nắm chặt đến mức tay nàng thấy đau, bà nhất thời nói năng có chút lộn xộn: “ Chúng ta… Tần gia của chúng ta cuối cùng…cuối cùng cũng có hậu, lão bà tử ta sau khi chết đi rốt cuộc cũng có mặt mũi để gặp lại tổ phụ của cháu….”

Đôi môi Lão phu nhân run rẩy nói, hai mắt bà phiếm hồng nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, vui mừng đến phát khóc.

Tần Ngọc Lâu nghe xong, hai mắt nàng cũng đỏ lên. Chuyện này vô luận đối với nàng, hay với phụ mẫu, ngay cả với mọi người trong Tần gia mà nói, đều là một chuyện tốt đầy chấn động!

Lại nói, sáng sớm ngày thứ hai, việc đầu tiên Tần Ngọc Lâu làm đó là phân phó thưởng bạc cho các hạ nhân trong toàn phủ, cái gọi là muốn mọi nơi đều vui mừng là như thế, tuy nàng không thể khiến khắp nơi vui mừng nhưng có thể gắng gượng để toàn phủ cùng vui.

Xưa này chi tiêu trong phủ Tần Ngọc Lâu quản lý khá chặt chẽ, nhưng lần này lại không giống vậy. Bởi vì trước kia đột nhiên việc hứa hôn tìm đến, chỉ thiếu điều làm cho Tần phủ gà chó không yên, hiện giờ cũng tốt rồi, vốn dĩ không khí đang trầm lắng nặng nề bỗng nhiên hoá thành hư không.

Bây giờ, toàn phủ trên dưới mọi người đều vô cùng cao hứng, ngay cả bước đi thôi cũng nhẹ lướt như bay. Hôm nay Tần Ngọc Lâu dậy sớm, trước tiên nàng đi tới phòng bếp, cẩn thận căn dặn các bà tử, còn đặc biệt để Phương Linh ở lại trông coi.

Vừa đi đến chính phòng, đúng lúc nhìn thấy Tần lão gia với sắc mặt đầy phấn khởi đang bước ra khỏi viện, tư thái phong độ, thần thái phi dương, kích động từ hôm qua đã vơi bớt, lúc này từ xa Tần lão gia đã thấy Tần Ngọc Lâu đi tới, chờ nàng lại gần vẫn tủm tỉm cười nói: “ Lâu Nhi, phải chăm sóc mẫu thân con thật tốt, còn có đệ đệ của con, hôm nay phụ thân giao mẫu tử bọn họ cho con….”

Tần Ngọc Lâu tức khắc cong cong mắt mỉm cười, nói: “ Vâng, nhất định buổi tối sẽ đem mẫu tử bọn họ bình an trả lại cho phụ thân…”

Lúc này Tần lão gia mới an tâm rời đi, mà chỉ là mới bước được ba bước đã lại quay đầu, dường như một bước cũng lưu luyến không thể rời đi.

Rõ ràng mấy ngày trước đây còn cảm thấy ông đã già đi vài tuổi, nhưng mới chỉ sau một đêm lại cảm thấy ông trẻ lại không ít, quả nhiên con người gặp chuyện vui tinh thần liền sảng khoái.

Xuân Tri thây thế, cũng che miệng cười nói với Tần Ngọc Lâu: “ Vừa rồi lão gia còn nói hôm nay muốn xin nghỉ một ngày, kết quả bị thái thái quở trách cho một trận, lúc này mới lưu luyến rời đi…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong chỉ cười tủm tỉm. Bước vào phòng, liền thấy Viên Thị mặc một xiêm y màu trắng đang ngồi trên giường, sắc mặt so với hôm qua đã khá hơn, tuy vẫn còn chút tiều tụy, nhưng không còn nhợt nhạt như hôm qua.

Lúc thấy Tần Ngọc Lâu bước vào, dường như có chút ngượng ngùng, hai má khẽ ửng đỏ, trong miệng lại oán giận nói với Tần Ngọc Lâu: “ Chuyện này khiến ta không còn mặt mũi nào gặp con, cái mặt già này của ta đã mất hết cả rồi, đều tại phụ thân của con cái lão già kia…”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu của bà lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng là vô cùng cao hứng. Tần Ngọc Lâu cởi giày, nhanh nhẹn bò lên giường, chiếc giường rất lớn, Tần Ngọc Lâu lại chỉ rúc vào gần bên cạnh Viên Thị.

Viên Thị trừng mắt nhìn Tần Ngọc Lâu một cái, lên tiếng quở trách: “ Sao lại leo lên giường của phụ mẫu, con bao tuổi rồi, một chút quy củ cũng không có ….”

Tần Ngọc Lâu ôm Viên Thị, làm nũng nói: “Dù sao cũng ở trước mặt mẫu thân nhà mình, không có quy củ cũng không sao, mẫu thân cũng biết đức hạnh của nữ nhi mà, đâu phải người mới biết ngày hôm nay, nên cần phải che giấu làm gì…”

Viên Thị hơi nghẹn lại, trừng mắt nhìn nàng một cái, trong mắt ánh lên sự cưng chiều vô hạn.

Tần Ngọc Lâu kéo cánh tay Viên Thị, hai người dựa sát lại với nhau, không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, vừa ấm áp vừa yên bình, một lúc sau, Tần Ngọc Lâu nhẹ giọng nói: “Có đệ đệ, thật tốt, tâm tình của mẫu thân liền tốt hơn…”

Dừng một chút lại nói: “ Với phụ thân lại hoà hợp như lúc ban đầu, thật tốt…”

Viên Thị nghe xong vẻ mặt mềm mại hẳn, cúi đầu đưa tay vén tóc mái trên trán của Tần Ngọc Lâu, buồn bã nói: “Nếu việc hôn nhân của con được định đoạt xong xuôi, thì mới là tốt nhất…”

Tần Ngọc Lâu hơi nhăn nhăn mũi nói: “Mỗi ngày nương cứ nghĩ đến việc đuổi con đi thôi…“ thấy sắc mặt Viên Thị đen lại, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, lập tức giương mắt nhìn Viên Thị, dời đề tài hỏi: “ Hôm qua nhìn thái độ của mẫu thân bình thản như vậy, chẳng lẽ người sớm đã biết việc có đệ đệ?”

Hôm qua sau khi Viên Thị tỉnh lại, được đại phu báo cho là có hỉ mạch, dù trên mặt bà cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không phải phát đờ đẫn ra như mọi người

Viên Thị rũ mắt, trầm ngâm một lúc, nói: “ Mấy ngày trước có đoán được một chút, chỉ là lúc ấy vì lo lắng chuyện của con, nào còn tâm tình suy nghĩ chuyện khác?”

Tần Ngọc Lâu nghe xong lại sửng sốt, chỉ lẩm bẩm nói: “ Ngay cả đệ đệ cũng không màng sao?”

Vẻ mặt Viên Thị nghiêm túc nói: “ Đệ đệ con quan trọng, nhưng Lâu Nhi của ta cũng rất quan trọng…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong trong lòng bỗng vô cùng cảm động. Thật lâu sau, Viên Thị nắm tay Tần Ngọc Lâu vuốt nhẹ, rồi bỗng nhiên cất tiếng nói: “ Mấy ngày tới Thích gia sẽ sai người đến…”

Thấy Tần Ngọc Lâu giương mắt nhìn bà, Viên Thị trực tiếp hỏi: “ Lâu Nhi, con suy nghĩ như thế nào…”

Tần Ngọc Lâu trầm mặt một lúc, cố ý nói: “ Hôm qua không phải mẫu thân đã nói với phụ thân, lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, tiểu hài tử như con không nên hỏi đến sao?”

Viên Thị nghe xong, nhường mày nói: “Chỉ là hù phụ thân con thôi, con sắp đi lấy chồng rồi, nào còn tính là tiểu hài tử…”

Tần Ngọc Lâu: “…..”

Thấy hai đầu lông mày của Viên Thị vẫn chau lại chứa đựng chút phiền não, Tần Ngọc Lâu cũng không xấu hổ, trực tiếp hỏi: “ Thích gia…. nữ nhi muốn hỏi một chút về người kia của Thích gia…”

Về gia thế của Thích gia, lần trước lão phi nhân cũng đã nói qua ít nhiều. Chỉ là về người mà nàng được hứa hôn kia, thú vị chính là, chưa thấy có người nào đề cập đến, cho dù là chỉ một câu cũng tốt.

Kết quả, một câu cũng không có.

Trước kia Viên Thị luôn xem xét thay nàng, nàng cũng chưa bao giờ hỏi qua, vì nàng luôn tin tưởng Viên Thị chắc chắc sẽ thay nàng an bài thỏa đáng, nhưng bây giờ bất thình lình mối hôn sự này xuất hiện tìm đến cửa, trong nháy mắt đã đem cả nhà nàng nháo loạn một phen.

Nên bỗng nhiên nàng có chút tò mò.

Viên Thị nghe xong câu hỏi của nàng, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ hơi nhướng mày, ngay sau đó nói đúng sự thật: “Chính là trưởng tử trưởng tôn của Thích gia, không lâu trước đây mới được phong làm thế tử, tên là Thích Tu, năm nay 23 tuổi…”

Nói đến đây, dường như ngập ngừng một chút, lại nói tiếp: “Cũng chỉ nghe biết được nhiêu đó, nghe nói tình hình trước nay của Thích gia khá eo hẹp, mà Thích Tu này mấy năm qua cũng không ở kinh thành, ba năm trước,sau khi tổ phụ qua đời mới trở về, sau đó lại ở trong phủ giữ đạo hiếu suốt ba năm, người ngoài cũng không gặp qua nhiều, cho nên cũng chỉ tìm hiểu được có thế…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong, kinh ngạc không thôi, không phải kinh ngạc vì câu chuyện của Viên Thị, mà là nàng biết Viên Thị tuyệt đối sẽ không đồng ý để nàng gả đến kinh thành xa xôi, sợ rằng đối phương là cái dạng gì cũng lười chú ý, lại không ngờ bây giờ xem ra…

Tần Ngọc Lâu chớp mắt, Viên Thị liền biết nàng suy nghĩ cái gì. Nếu như, có thể lựa chọn, tất nhiên bà sẽ ngàn vạn lần không bằng lòng.

Tuy tính tình Viên Thị có chút kiêu căng, lại không hiểu thế sự, nhưng, bà cùng các phu nhân gia thế trong thành Nguyên Lăng này, ở chung khá hoà thuận, chỉ là khi tức giận lên thì nói tuyệt giao là tuyệt giao. Chỉ là nếu đối phương có lòng cất công đến tìm bà giải thích, đều sẽ hiểu rằng bà là một phụ nhân rất tuyệt vời.

Nhất phẩm hầu phủ đối với Tần gia các nàng mà nói, là cái dạng gì, trong lòng bà tất nhiên hiểu rất rõ.

Tuy một ngàn vạn lần không muốn, nhưng sau khi sự việc phát sinh, sớm đã phái người đi tìm hiểu kỹ càng, dù sao cũng liên quan đến chung thân đại sự của nữ nhi, một chút cũng không qua loa được.

Vốn dĩ mối hôn sự này không hề minh bạch, đây mới khiến Viên Thị cáu giận không thôi, đảo mắt lại nghe tin tiểu tử của Tiết Gia thi đậu Giải Nguyên, trong lòng càng thêm tức giận bất bình, đúng lúc này, Tần lão gia nói muốn đem mối hôn sự của Tần Ngọc Lâu đưa cho thứ nữ.

Tần lão gia thấy kế sách rất tốt. Nhưng Viên Thị lại giống nuốt phải ruồi bọ, cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Vốn đã lo lắng không biết rõ nội tình bên trong của mối hôn sự liên quan đến Tần Ngọc Lâu này nên nhịn không được mới ầm ĩ thành như vậy.

Lúc này Viên Thị nhớ đến việc đó, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “ Mối hôn sự của Thích gia còn chưa rõ ràng, chung thân đại sự của con còn chưa yên ổn, ta lo lắng lắm chứ, lại không ngờ đảo mắt một cái phụ thân con lại có chủ ý kia, con nói xem có ghê tởm hay không, không tức giận đến phát hỏa được không…”

Sau khi Tần Ngọc Lâu nghe xong, không biết phải làm sao, chỉ biết cười gượng cho qua, rồi lại thở dài.

Nàng vẫn có chút lo lắng cho Viên Thị. Chỉ là lúc này….

Trong lòng Tần Ngọc Lâu vô cùng phức tạp, bỗng nhiên giật mình một cái, đội nhiên nghĩ đến những lời Viên Thị nói hôm qua, trong lòng Tần Ngọc Lâu vẫn khá bối rối, một lúc sau, nhịn không được liền lên tiếng hỏi Viên Thị: “ Mẫu thân, nghe ý tứ trong lời nói hôm qua của mẫu thân, không phải mẫu thân muốn đợi sau khi người của Thích gia đến, nếu nhìn trúng thì sẽ đem mối hôn sự này cho nữ nhi, còn nếu không vừa ý, liền đẩy cho Nhị muội, mẫu thân…. không phải là ý này chứ….”

Hôm qua có chút hoài nghi. Viên Thị nhướng mày nói: “Có gì không thể?”

Tần Ngọc Lâu kinh ngạc nói: “ Việc này…. đối với Nhị muội có chút bất công …”

Viên Thị lại hợp tình hợp lý nói: “Thế gian vốn là bất công, thê thiếp kẻ sang người hèn không giống nhau, đích thứ có tôn ti khác nhau, nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách nàng ta xui xẻo, không biết chọn bụng mẫu thân của con mà đầu thai… Huống hồ, cho dù đó là lựa chọn dư thừa của con thì thế nào, nếu không nhờ hào quang của con, chuyện tốt như vậy còn không đến phiên nàng ta đâu…”

“…..”

Tốt nhỉ, nàng đây đầu thai đúng người, dường như nàng không có lập trường để phản bác. Mẫu thân của nàng nhìn thì dịu dàng, nhưng nếu kiêu căng lên, cũng sẽ là vẻ mặt đúng lý hợp tình, làm người khác không bắt bẻ lại được.

Nàng thật đúng là may mắn, có người mẫu thân bá đạo lại ôn nhu như vậy. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên bình thản nhìn về cái bụng nhỏ của Viên Thị, cười nói: “ Như vậy xem ra, đệ đệ cũng thật may mắn, lại có thể chuẩn xác nằm vào trong bụng của mẫu thân…”

Viên Thị nghe xong “ Phụt” cười một tiếng, nhịn không được đưa tay xoa bụng nhỏ, ôn nhu nói: “ Một câu đệ đệ hai câu đệ đệ, con làm sao biết sẽ là đệ đệ …”

“ Tất nhiên con biết…” Tần Ngọc Lâu khẳng định, dừng một chút, lại bổ sung một câu: “ Nếu là muội muội, cũng tốt mà, sau này nếu con không ở bên cạnh mẫu thân, cũng có người bên cạnh chăm sóc người…”

Lời nói này của Tần Ngọc Lâu thật nhẹ nhàng. Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng có chút chua chua.

Nàng vẫn luôn cho rằng, mặc dù sau này gả chồng thành gia, cũng sẽ luôn ở gần phụ mẫu, gần nhà, mọi người vĩnh viễn ở bên nhau, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ phải gả đi nơi xa, biển trời cách biệt, khó có thể gặp lại.

Lúc này, bỗng nhiên trong lòng nàng không khỏi có chút hốt hoảng.

Lại nói hôm nay không ít người đến thăm Viên Thị.

Nhị thẩm Diêu Thị, Tam muội Ngọc Liên, Tứ muội Ngọc Dao đều tới, không bao lâu sau, Tiêu di nương trước giờ chẳng mấy khi lộ diện cũng dẫn theo Nhị muội Tần Ngọc Khanh tới.

Lão phu nhân còn sai người đưa tặng không ít lễ vật. Làm không khí trong viện vô cùng náo nhiệt. Nhưng Viên Thị dưỡng thai, cần yên tĩnh, nên không tiện tiếp nhiều khách, Tiêu di nương cùng Tần Ngọc Khanh mới rời đi chưa bao lâu, Nhị thẩm cũng cáo từ, chỉ còn hai tỷ muội Ngọc Liên, Ngọc Dao ở lại trò chuyện thêm một chút với Tần Ngọc Lâu.

Hai người bị bắt ở trong viện của lão phu nhân bị gò bó đến sợ rồi, bây giờ như mấy chú chim nhỏ được xổ lồng, ríu rít nói không ngừng, rồi lại đấu khẩu mãi không thôi.

Hai tỷ muội này đúng là một cặp dở hơi, luôn chán ghét lẫn nhau, chỉ hận không thể vĩnh viễn kính nhi viễn chi*, mà hai người các nàng cũng mãi không ngừng khiêu khích tranh cãi với nhau. Kể ra thì cũng nào nhiệt.

*Kính nhi viễn chi 敬而遠之: thể hiện sự tôn kính ngoài mặt với một người nào đó, nhưng trong lòng thì không phải như vậy, thậm chí không muốn tiếp xúc.

Bởi vì thân thể Viên Thị không tiện, đầu tháng Nhan gia gả nữ nhi, Nhị phòng Diêu thị sẽ đến tham dự.

Nhan gia gả nữ nhi được ngày thứ ba, Thích gia đến cửa cầu hôn, trưởng bối đến nghị hôn lại là vị phu nhân đề đốc tuần phủ Phúc Kiến Lục gia Lục phu nhân đã gặp mặt một lần, người đảm bảo còn lại chính là Nhan gia Nhan lão phu nhân.

Thực sự dọa người…. kinh ngạc, nhưng trong lòng khá phức tạp.

—————//—//————

Tác giả có lời muốn nói: Đều không phải là người hồ đồ, vị trí nhân vật có chút bất đồng thôi.