Tân Sủng

Chương 14: Mật mã




Hứa Kha kinh ngạc: "Không phải ư?"

Thiệu Nhất Bình lắc đầu, chậm rãi nói: "Nét chữ thì thực sự rất giống. Nhưng ông ấy chưa bao giờ gọi mẹ là Nhất Bình, trước kia ông ấy gọi mẹ là y tá Thiệu, sau đó, ông ấy lại gọi mẹ là Thiệu vãn (vãn là muộn, trễ), hận đã gặp nhau muộn quá."

Hứa Kha nhìn những tấm thẻ trong chiếc hộp kiatrái tim bắt đầu đập mạnh, là anh, hay là Lê Cảnh Hoa?

"Hộp này ai đưa cho con?"

Hứa Kha nói khẽ: "Thẩm Mộ."

Khuôn mặt Thiệu Nhất Bình lộ vẻ kinh ngạc, "Nó quay về rồi sao?"

"Vâng." Hứa Kha dừng một chút, nói tiếp: "Mẹ anh ấy cũng về rồi."

Thiệu Nhất Bình ngẩn người.

"Chân mẹ anh ấy hình như có vấn đề gì đó, phải chống gậy."

Thiệu Nhất Bình lại ngẩn ra tiếp. Người phụ nữ đó ngông cuồng tự cao tự đại không coi ai ra gì, dường như mãi mãi sẽ không có ngày ngã xuống, mãi mãi có ý chí chiến đấu và sức mạnh vô cùng lớn, ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt, cũng không chịu thua ai bao giờ. Nhưng con người dù có ngạo mạn hơn nữa cũng sẽ bị thời gian tàn phá, ngay cả vẻ ngoài cho dù có chăm sóc cẩn thận đến mức nào thì khi tuổi tác quét tới đâu con người cũng không thể không cúi đầu.

"Mẹ, hộp này, mẹ định xử lí thế nào?"

Thiệu Nhất Bình thở dài: "Trả lại cho Thẩm Mộ đi. Mẹ đoán, là ý tứ của nó."

Hứa Kha gật gật đầu, bỏ chiếc hộp vào trong túi, lòng có chút buồn buồn. Lần trước, cô đã cố gắng ra vẻ nói không gặp lại , sau đó cũng không gặp lại, không ngờ, chưa tới vài ngày lại ngẫu nhiên gặp mặt anh ở The Night, sau đó vài ngày nữa, lại phải đích thân tới cửa tìm anh. Ông trời đúng là luôn thích trêu đùa con người.

Thiệu Nhất Bình nhìn con gái, ảm đạm nói: "Tiểu Kha, thực ra mẹ rất áy náy, năm đó nếu không vì mẹ, con sẽ không bị tổn thương."

Hứa Kha vội lắc đầu: "Mẹ, việc này không liên quan đến mẹ. Chuyện tình cảm không thể trách người khác được, kì thực con phải cảm ơn đoạn thời gian bị tổn thương này, đã khiến con hiểu được người như thế nào mới là thích hợp nhất với con, chuyện đã qua, con đã sớm quên đi rồi."

Thiệu Nhất Bình vuốt ve mu bàn tay con gái vui mừng cười: "Cả đời này của mẹ, vận may rất ít, việc tốt đẹp thì đếm được trên đầu ngón tay, còn những việc không tốt đẹp thì lại nhiều vô số, bất quá ông trời cho mẹ đứa con gái này, cũng coi như được bồi thường."

Nhớ tới năm đó Lê Cảnh Hoa kiêu ngạo cuồng vọng và người mẹ phải chịu nhục nhã oan ức, Hứa Kha cẩn thận hỏi: "Mẹ, mẹ còn hận bà ta không?"

Thiệu Nhất Bình trầm ngâm một lát, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, câu trả lời lại nằm ngoài dự kiến của Hứa Kha.

"Hận. Nhưng không phải vì bà ta làm nhục mẹ trong hôn lễ, cũng không phải vì bà ta đuổi chúng ta ra khỏi Vinh Để."

Hứa Kha kinh ngạc hỏi: "Vậy vì sao?"

Thiệu Nhất Bình nhất thời không trả lời. Bà nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, rất lâu sau mới nói: "Việc này, chờ mẹ chết sớm một chút, sẽ nói cho con sau."

Hứa Kha sẵng giọng: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, mẹ sẽ sống đến 100 tuổi."

Thiệu Nhất Bình yêu chiều vuốt vuốt tóc con gái, cười trêu chọc: "Được, mẹ sẽ trường sinh bất lão, làm một bà già yêu tinh."

Hứa Kha cười khanh khách ôm Thiệu Nhất Bình: "Mẹ, mẹ ngày càng đáng yêu ."

Chiều chủ nhật, Hứa Kha trở lại thành phố, vốn định lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Mộ, nhưng nghĩ lại, cuối tuần anh nhất định không ở công ty, cô không muốn đi đến nhà của anh ta hay một nơi nào khác, gặp anh ta ở công ty là tốt nhất, tốc chiến tốc thắng. Nếu không phải sợ chuyển phát thẻ ngân hàng sẽ không an toàn, thì cô đã gửi chuyển phát nhanh rồi. Tuy cô không đi kiểm tra xem số tiền trong thẻ này là bao nhiêu, nhưng trực giác của cô mách bảo, sẽ không thấp hơn 100 vạn.

Sáng thứ Hai sau khi báo cáo xong, Hứa Kha kiên trì bấm số điện thoại của Thẩm Mộ, điện thoại còn chưa nối được, mặt cô đã nóng rực lên, bởi vì nhớ tới ngày ấy ném cho anh ta câu nói thề rằng cả đời này không gặp lại, thế mà trong nháy mắt chính cô đã phản bội lời thề ấy rồi.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt, Thẩm Mộ alo một tiếng, không gợn sóng không sợ hãi, nghe không rõ là có cảm xúc gì.

Hứa Kha lập tức nói thật nhanh: "Anh rảnh không? Tôi muốn tìm anh nói chuyện."

Giọng nói của Thẩm Mộ trong trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn, "Ừm, em tới gặp anh ở Vân Đình nhé."

Hứa Kha vội vàng đi tới Vân Đình, vừa tới nơi thì đúng 12 giờ. Cô lên tới tầng 36, nhân viên lễ tân đứng ngoài sảnh ngăn cô lại.

"Xin hỏi cô tìm ai vậy?"

"Tôi tìm Thẩm tổng của các cô, đã có hạn trước rồi."

"Xin chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại." Một lát sau, cô ta mỉm cười với Hứa Kha: "Thẩm tổng bảo cô lên căn phòng màu đỏ trên tầng cao nhất, ngài ấy đang chờ cô ở đó."

Hứa Kha đành phải vào thang máy lần nữa, đi lên trên tầng 39.

Ra khỏi thang máy, Hứa Kha phát hiện nơi này vô cùng yên tĩnh . Đối diện với buồng thang máy là một cánh cửa rất lớn khóa bằng mật mã, dáng vẻ khá cổ kính, màu đen, viền xung quanh màu vàng, khảm một cây đinh màu đỏ lên trên, thần bí mà quý phái.

Hứa Kha không thể nào xuống tay mở cái khóa mật mã này ra, tìm nửa ngày cũng không thấy chuông cửa đâu, đành phải lấy di động ra gọi cho Thẩm Mộ.

Điện thoại rất nhanh được bắt , giọng nói Thẩm Mộ giống như ở ngay sát bên tai cô, "Mật mã là 521521."

Trái tim Hứa Kha đột nhiên chấn động. 521, con số này vĩnh viễn cô cũng không thể quên. Anh cố ý đặt mật mã này, là có ý gì đây? Ngón tay nhấm phím của cô có chút run rẩy, trừ xấu hổ ra thì còn một loại cảm giác rất kho hiểu nữa, taam trạng phức tạp không ngừng lên xuống. Anh luôn có những cách dễ dàng nhất để làm loạn sự bình tĩnh của cô.

Cửa mở, Hứa Kha đứng ở cánh cửa màu đen, sửng sốt.

Toàn bộ tầng cao nhất lại chỉ có một căn phòng, phân cách hợp lý, cấu tứ kỳ lạ, có rất nhiều phòng nhỏ khác thông với nhau, lại đặc biệt rộng rãi, liếc mắt nhìn một vòng, phá đông nam có một khu vườn hoa, chính giữa phòng còn có một bể bơi. Ánh mặt trời giữa trưa nhàn nhã rơi trên mặt nước, nước trong bể màu lam nhạt được ánh nắng phản chiếu giống như một khối ngọc trong trẻo màu xanh.

Thẩm Mộ nằm ngửa trên ghế ở cạnh bể bơi, quay lưng về phía cửa lớn, cầm trong tay một tờ báo, anh không mặc quần áo chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Hứa Kha không bước lên nữa, đứng ở cánh cửa màu đen, từ rất xa nói một câu.

"Chiếc hộp này, mẹ tôi bảo tôi đem trả lại cho anh. À, tôi để ở đây nhé ." Cô đặt chiếc hộp lên trên một chiếc bệ dáng cổ đặt bên cạnh cửa, xoay người bước đi.

Ở kia Thẩm Mộ cũng không lên tiếng, chỉ lật giở tờ báo, một tiếng sột soạt nhẹ nhàng vang lên.

Hứa Kha xoay người, phát hiện phía trong cửa cũng có khóa bằng mật mã, cô ấn mã 521521, ôi, không mở được. Cô ấn lại lần nữa, vẫn không mở được.

Hai số mật mã không giống nhau sao? Cô không thèm quay đầu, chỉ bỏ lại cho người đang quấn khăn màu trắng kia hai chữ "Mật mã!"

Bên kia Thẩm Mộ chậm chạp nói một câu.

"Em qua đây."

Hứa Kha nhíu mày đứng im, có loại cảm giác như bước lên thuyền giặc. Cô suy nghĩ một chút, đành phải chậm rãi đi đến thành bể bơi. Đứng gần lại, nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô có chút mất tự nhiên. Anh tuy rằng có quấn áo choàng tắm, nhưng chỉ che đậy được một vài chỗ, từ trên cao nhìn xuống vừa vặn thấy...

Cô lập tức dời ánh mắt đi nơi khác. Kẻ có tiền chính là như vậy, ban ngày ban mặt không làm việc, ngâm mình trong bể bơi phơi nắng, phơi nắng xong rồi, quấn áo choàng tắm nằm xem báo.

Thẩm Mộ buông tờ báo xuống, tháo kính mắt ra đặt vào trong hộp kính trên bàn trà, sau đó ngẩng đầu chỉ chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh.

"Ngồi đi."

Hứa Kha không có ý tứ muốn ngồi, nói với anh hai chữ "Mật mã."

Anh ngoảnh mắt làm ngơ, ôn nhu nói: "Mẹ em tại sao lại trả lại?"

Hứa Kha liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói: "Anh biết rõ còn cố hỏi làm gì."

Thẩm Mộ im lặng , chỉ chăm chú nhìn cô.

Hứa Kha quay đầu nhìn làn nước màu lam nhạt. Ánh mặt trời vừa đủ, tinh tế nhẹ nhàng rơi trên mặt nước, rất lấp lánh nhìn thật đẹp mắt. Bên kia của bể bơi, có một cây chuối tây cao lớn, lá màu xanh ngọc bích, che lên từng bụi hoa, màu đỏ hoặc màu vàng, cực kỳ sáng chói.

Thẩm Mộ chậm rãi nói: "Anh thừa nhận, đó là do anh chuẩn bị ."

Trái tim Hứa Kha nhảy dựng, không ngờ anh lại có thể vui vẻ mà thừa nhận như thế. Vì sao anh phải đưa cô số tiền này, là vì cảm thấy áy náy à?

Thẩm Mộ thấp giọng nói: "Mẹ anh trước kia có chút quá đáng, số tiền đó lẽ ra là của dì Thiệu ."

Hứa Kha quay đầu sang nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Mẹ tôi bảo không cần. Mời nói mật mã cho tôi đi."

Thẩm Mộ nheo đôi mắt lại, cười cười: "Không nói cho em."

Hứa Kha lúc nào cũng phải kìm chế bản thân, nhưng giờ phút này nụ cười của anh, thật sự đã chọc giận tới cô. Khuôn mặt tuấn mỹ kia, nụ cười vừa có vẻ trêu chọc là vừa có vẻ trêu tức, tuy rằng mê người nhưng lại rất đáng ghét. Cô hận không thể ném anh xuống dưới bể bơi, đáng tiếc cô chỉ có thể bất động. Vì thế, tìm mục tiêu khác, nhưng thật bất hạnh, hộp kính của anh nằm ngay sát gần tay cô, vì thế, "Bụp" một tiếng, bị cô ném xuống nước.

Không ngờ, Thẩm Mộ lập tức đứng dậy cởi áo choàng tắm ra, thân hình cao lớn khỏe mạnh, làn da màu lúa mạch, cảnh xuân xuất hiện, lập tức đánh sâu vào trong mắt của cô.

Hứa Kha cảm thấy mình thật sai lầm, trong lúc nhất thời thực sự không biết phải đặt ánh mắt ở nơi nào mới tốt, vội vàng cúi đầu nhắm mắt lại. Cô không ngờ anh lại khẩn trương "cứu" lấy hộp kính của anh đến vậy, cư nhiên lập tức lao xuống nước.

Thẩm Mộ bơi ra lấy hộp kính lại, bơi tới thành bể, cười cười nhìn cô: "Em muốn nhìn anh thì cứ nói ra, không cần phải nhìn này nhìn nọ trong làn nước."

Hứa Kha xấu hổ trả lời: "Ai hiếm lạ mà thèm nhìn anh, anh cho rằng dáng người của anh đẹp lắm à, da thịt giống như miếng thăn bò, thăn bò."

Thẩm Mộ một chút cũng không buồn bực, tựa tiếu phi tiếu: "Em đang khen anh rất tráng kiện à?"

Hứa Kha đỏ mặt lạnh lùng nói: "Mật mã."

Anh khoác áo choàng tắm lên, mím môi cười, vẫn là 4 chữ như trước "Không nói cho em" .

Sau đó, anh đi vào trong toilet, một lát sau, trong phòng vang lên tiếng máy sấy.

Hứa Kha tức giận đến mức lời gì cũng không thể nói, đi đến cửa toilet, tiếp tục truy hỏi lần nữa: "Mật mã!"

Kỳ lạ là, Thẩm Mộ không phải đang sấy tóc, anh đang sấy hộp kính mắt ấy. Hứa Kha đột nhiên nhớ lại, trong hộp kính của anh có một bức ảnh . Ảnh gì mà quý trọng đến thế? Không phải là ảnh của một người đàn ông sao? Cô đột nhiên có chút tò mò, như anh vừa thấy cô vào cũng rất nhanh nhẹn đóng hộp kính lại, dường như sợ cô nhìn thấy.

Hứa Kha cố gắng bình ổn sự bực mình của bản thân lại, nói với anh: "Tôi còn phải về đi làm."

Thẩm Mộ cầm lấy máy sấy và hộp kính đi ra khỏi toilet, ép sát vào bên người cô, nhưng sao lại có thể khéo như vậy, dây thắt lưng trên áo choàng tắm của anh lại sượt qua ngón tay cô, vốn chỉ là tùy tiện thắt vào một chút, bây giờ lại mở toang cả ra.

Thẩm Mộ cười cườn, dừng bước chân, ngoái đầu nhìn cô rồi lại nhìn cô lần nữa, "Cưỡng bức không thành, muốn dụ dỗ sao?"

Hứa Kha cảm sự tức giận của mình vừa mới lắng xuống một chút lại bị sới tung lên.

Thẩm Mộ đi vào một căn phòng khác, giả vờ sấy cái hộp kính.

Hứa Kha không thể nhịn được nữa, vọt vào trong, tiến lên vài bước, một phen cướp lấy hộp kính của anh.

Thần sắc Thẩm Mộ biến đổi, tắt máy sấy đi ôm chặt lấy cánh tay cô . Hứa Kha lại cảm thấy chiến lược của mình thật quá sai lầm, vốn định cướp hộp kính để bắt anh phải nói ra mật mã, không ngờ lại chui đầu vào lưới, bị anh ôm vào lòng.