Tận Thế Ca

Chương 52




Nhân loại dùng vô số năm để thành lập nên trật tự và an toàn, là cuộc sống an toàn trong trí nhớ mà mọi người dựa vào, nhưng một khi vách tường an toàn tán loạn, thế giới liền khôi phục lại trạng thái nguyên thủy nhất, lực lượng chưởng quản hết thảy, một mặt tàn bạo cùng âm u của nhân loại cũng bắt đầu hiển lộ.

Hành vi cường bạo Tinh Tinh của nhóm dân công làm đảo điên thế giới quan của Lộ Khả, nghe lão Vương cùng Lí Tuấn Nghĩa phản đối, nàng đột nhiên cảm thấy thật phiền chán.

Nàng rũ mắt nói: "Ta cùng Tiêu Dương đi Tây Nam, nếu các ngươi không muốn đi, ngày mai chúng ta liền tách ra, xe và đồ ăn cho các ngươi, ta cùng Tiêu Dương sẽ nghĩ biện pháp khác."

Lí Tuấn Nghĩa cùng lão Vương nghe được lời nói của Lộ Khả, liền nhìn thoáng qua nhau, Lí Tuấn Nghĩa đánh một ánh mắt tới lão Vương, lão Vương há miệng thở dốc, nhìn thấy sắc mặt âm trầm rõ rệt của Lộ Khả lại ngậm miệng, qua nửa phút, hắn bất đắc dĩ nói: "Vậy đi Tây Nam đi." Nói xong liền cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Lí Tuấn Nghĩa bất mãn liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái, cũng cúi đầu.

Ban đêm, bảy người quay lại xe ngủ, vì an toàn, trong xe mỗi ngày đều phái người gác đêm, hôm nay lão Vương gác đêm trước, Lộ Khả gác nửa đêm về sáng.

Rạng sáng hai giờ, Lộ Khả bị một trận tiếng thở dài làm bừng tỉnh, nàng mở to mắt, nhìn thấy lão Vương vẻ mặt sầu khổ tựa vào bên cạnh xe, lão Vương quay đầu nhìn Lộ Khả, đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, hắn giữ chặt tay Lộ Khả, có chút kích động nói: "Lộ Khả, ta biết con là cô nương tốt... Ta... Ta van cầu con, con trai ta tham gia quân ngũ ngay tại thủ đô, ta muốn đi tìm nó, con có thể dẫn chúng ta đi hay không, con cũng biết, ta cùng con gái của ta không có chút khí lực, thế đạo này lại... Không có con chúng ta đều sống không nổi, van cầu con theo chúng ta cùng đi thủ đô đi, chỉ cần có thể đưa con gái ta đến địa phương an toàn, về sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho con."

Tim Lộ Khả bỗng chốc chua xót, nàng nhớ tới người cha đã mất của mình, nếu cha còn sống, không biết có phải cũng sẽ vì nàng mà tạm nhân nhượng lợi ích chung, đi năn nỉ người khác hay không, quyết tâm thật vất vả mới có thể hạ định lại dần dần tán loạn, Lộ Khả nâng tay lên xoa mắt, nói: "Vương bá bá... Người để con nghĩ lại một chút."

"Tốt... Tốt... Lộ Khả, Vương bá bá tin tưởng con, ta chờ tin tức của con." Lão Vương nói xong lại lôi kéo tay Lộ Khả, chảy ra hai hàng nước mắt, Lộ Khả dìu hắn đến ghế sau xe nghỉ ngơi, bản thân lại đứng bên cửa xe ngẩn người.

"Lộ Khả, ngươi không sao chứ?"

Không biết qua bao lâu, Lộ Khả đang nhìn bầu trời ngẩn người bị âm thanh từ phía sau truyền đến dọa phát hoảng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dương đang đứng ở phía sau.

"Không có việc gì..." Lộ Khả tựa đầu vào cạnh cửa sổ xe, nói.

Tiêu Dương mở cửa xe, nhặt lấy vài nhánh cây khô dưới một khối núi đá, nhóm một đống lửa, Lộ Khả đi lại ngồi xuống bên người nàng, bỗng nhiên nói: "Nếu đến Tây Nam vẫn tìm không thấy thân nhân của ngươi, ngươi định làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục tìm, tìm cho được mới thôi, ta tin tưởng em gái của ta tuyệt đối còn sống."

Lộ Khả không yên lòng gật gật đầu, lại mím môi quay đầu nhìn về phía xe bảy chỗ, muốn nói lại thôi.

Tiêu Dương nhìn thấy biểu cảm của nàng, hỏi: "Có gì muốn nói sao?"

"Ân... Vừa rồi lão Vương nói với ta, con trai hắn hiện tại tham gia quân ngũ ở thủ đô, hắn muốn đi thủ đô, lại sợ trên đường nguy hiểm, cho nên cầu ta đi cùng hắn..."

Tiêu Dương gật đầu: "Ta vừa rồi cũng có nghe thấy, ngươi định đi cùng hắn?"

"Ta không biết, ngươi cũng biết ta đã không còn thân nhân, hiện tại ta đi nơi nào cũng đều giống nhau, mấy ngày nay đã phát sinh rất nhiều chuyện, ta hiện tại thật sợ hãi chỉ có một mình... Ta không muốn cùng ngươi tách ra đi."

Tiêu Dương lại gật gật đầu, Lộ Khả tạm dừng một chút tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng không thể bỏ lại bọn họ mặc kệ... Mỗi lần nhìn lão Vương, ta đều nhớ đến cha của ta, nhớ đến bộ dáng cha vì bảo hộ ta mà bị tang thi cắn chết... Ta thật sự không có biện pháp bỏ lại bọn họ." Nàng nói tới đây bỗng nhiên dúi đầu mình vào hai đầu gối, lấy tay che mặt: "Nhưng ... Ta hiện tại lại thật sợ hãi... thời điểm Tinh Tinh gặp chuyện không may, ta phát hiện bản thân chẳng làm được gì, ngươi nhìn ta bình thường trông thật dũng cảm, kỳ thực ta cũng rất sợ chết... Ngày hôm qua đám dân công đó cũng muốn cường bạo ta, tuy rằng trong lòng ta nghĩ thà chết cũng không muốn bị vũ nhục, nhưng ta biết, cho dù bị cường bạo ta vẫn sẽ sống sót, so với bị cường bạo ta lại càng sợ hãi tử vong, nhất là sau khi thấy nhiều người như vậy biến thành tang thi, ta lại càng muốn sống sót, sống lâu thêm một ngày cũng tốt..."

Tiêu Dương có chút động dung nhìn Lộ Khả, chính nàng làm sao cũng không như vậy, cho dù trên thế giới đều là quái vật, cũng muốn sống lâu thêm được một ngày.

"Lão Vương cùng con gái hắn căn bản là không có sức chiến đấu, Lí Tuấn Nghĩa bị trọng thương, Tinh Tinh cùng Lí Lượng vẫn chỉ là đứa nhỏ, bọn họ cũng không thể giúp gì được cho ta, ta sợ đi cùng bọn họ, bản thân mình cũng sẽ chết ở giữa đường." Thời điểm Lộ Khả nói những lời này, ánh mắt nàng mang theo kỳ vọng nhìn Tiêu Dương, nhưng khi nhìn đến biểu cảm của Tiêu Dương, nàng lại đem lời muốn nói nuốt trở vào, tuy rằng chỉ ở chung mười ngày nay, nhưng nàng biết Tiêu Dương không phải là người dễ mềm lòng, cho nên lời thỉnh cầu Tiêu Dương cùng đi thủ đô đến cùng cũng không có nói ra miệng.

Xa xa truyền đến một trận tiếng gầm rú, sắc trời cũng dần dần sáng lên, Tiêu Dương dập tắt đống lửa, quay đầu nhìn Lộ Khả, nói: "Đi thôi, đến thành phố phía trước, chúng ta liền tách ra đi, về sau có thể sẽ không gặp lại nữa, chính ngươi tự mình cẩn thận."

Buổi sáng 9 giờ rưỡi, theo xe bảy chỗ đi trước, tiếng gầm rú truyền đến từ phía Nam càng lúc càng lớn.

"Hình như là pháo thanh! Là thanh âm đạn pháo oanh tạc! Quân đội đến, quân đội tới cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi!" Lão Vương bỗng nhiên ghé vào trên cửa sổ xe, hưng phấn kêu.

"Đúng vậy! Đúng vậy, các ngươi nhìn xem còn có khói mù... Nhất định là quân đội đã đến!" Lí Tuấn Nghĩa cũng hưng phấn kêu lên.

Tiếp cận thành phố, mặt đường cũng dần rộng rãi hơn, bên cạnh ngọn núi phía trước xuất hiện vài kiến trúc thấp bé, bóng dáng tang thi cũng bắt đầu hiển hiện ra giữa các hộ nhà dân, số lượng từ hi hi lạc lạc hai ba con biến thành mười mấy con... Tiêu Dương dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn về phương xa: "Hình như có chút không thích hợp..."

"Chạy qua đó nhanh lên, chúng ta phải gia nhập cùng quân đội!" Lão Vương thúc giục nói, Tiêu Dương nhìn nhìn tình hình giao thông phía trước, bỗng nhiên quay đầu hỏi Lộ Khả: "Ánh mắt ngươi tốt hơn ta, ngươi nhìn xem đằng sau ngọn núi phía trước có phải đang tụ tập thứ gì đó hay không?"

Lộ Khả phát hiện dị thường, nàng mở to hai mắt: "Nhích về phía trước thêm một chút, ta không thấy rõ..." Xe lại chạy chầm chậm về phía trước thêm mấy chục thước, Lộ Khả bỗng nhiên quát to một tiếng: "Là trâu! Rất nhiều trâu biến bị! Còn có tang thi!"

Tiêu Dương vội vàng dừng xe, quay đầu xe lại, nàng cũng thấy được, thấp thoáng dưới núi đá cùng cỏ cây phía trước là một mảnh hắc hồng, là rất nhiều trâu biến dị bị tróc da... Chúng nó cách đường cái chỉ có mấy trăm thước, con đường này thông đến đầu kia thành phố, cũng thông hướng thủ đô, lão Vương thấy Tiêu Dương quay đầu xe, gấp gáp hô to: "Tiến lên đi! Bên kia có quân đội, chúng ta đi ngang qua cạnh đám tang thi này liền an toàn !"

Tiêu Dương vừa quay xe vừa nói: "Không được, đám trâu này đã biến dị, chúng nó hẳn là phải bị pháo thanh hấp dẫn chạy về hướng đông, làm sao lại có thể tụ tập ở đây, khẳng định là có vấn đề!"

"Vậy phải làm sao bây giờ!" Lộ Khả sốt ruột, đám trâu màu đỏ kia khiến nàng thật bất an.

"Các ngươi chờ ở đây, nhìn thử xem quân đội có thể đánh tới hay không." Tiêu Dương nói xong dừng xe lại, rời khỏi tay lái, lấy ra bản đồ, thành phố này là đầu mối then chốt của tỉnh S, vô luận muốn đi hướng nam hay là hướng đông đến thủ đô đều phải đi qua nó, nàng cẩn thận xem bản đồ, nói: "Ta hiện tại xuống xe, đi bộ về hướng nam, xem có thể vòng qua một đoạn này hay không."

Lộ Khả giữ chặt cánh tay nàng: "Rất nguy hiểm ... Hay là cùng nhau chờ xem, có lẽ một hồi quân đội liền sẽ đem con đường này khơi thông." Nàng đang nói chuyện, xa xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng kêu kỳ dị, tiếng kêu kia bén nhọn làm cho màng tai người ta phát run, bầy tang thi bị núi đá ngăn cách bỗng nhiên xôn xao, một con tang thi tốc độ cao lớn đứng thẳng lên giữa đàn trâu biến dị, đầu hướng về phía tảng đá màu đỏ phía trước khẽ thét dài.

Bên kia thành phố, quân đội đang tiếng hành sống mái cùng mấy vạn con tang thi, Tiêu Diệu đứng trên xe việt dã, nhìn bầy tang thi chi chít như dòng lũ phía trước cùng đoàn xe thiết giáp đang không ngừng nổ súng, lần này thủ đô phái tới ít nhất hai đoàn binh lực, âm thanh nổ súng vang lên không gián đoạn, trên mặt đường chống chất không biết bao nhiêu thi thể.

Tiêu Diệu nhảy xuống xe: "Bọn họ hình như muốn thanh lý tất cả đám tang thi này."

Trịnh Khôn cũng nhìn phía trước, hiện tại bộ đội vẫn còn đang đánh tại phía ngoài thành phố, thêm nửa giờ là có thể đánh vào thành khu, hắn hỏi Tiêu Diệu: "Cô cũng đã từng gặp qua khối cự thạch màu đỏ tại thành phố K đúng không? Ta xem theo tình huống tụ tập của tang thi hiện tại, phía trước hẳn là cũng có loại tảng đá mày đỏ giống như ở thành phố K."

Tiêu Diệu đã sớm đoán được, nàng mở cửa xe ngồi trên làn xe: "Đêm qua ta thấy bọn hắn đã góp nhặt được một khối đá, thể tích của tảng đá phía trước kia hẳn là còn lớn hơn nữa, một lát đến thành nội chúng ta tìm cơ hội đi về phía không có tảng đá, thừa dịp tang thi đều bị tảng đá cùng quân đội hấp dẫn, chúng ta mau chóng chạy tới quốc lộ phía nam."

Quân đội phía trước rốt cục cũng vọt được vào thành nội, xe việt dã của Tiêu Diệu đi theo từ rất xa phía sau, rốt cục tìm được một con đường có thể đi, nàng từ đường nhỏ trong thành nội vòng một vòng lớn, hướng về phía quốc lộ, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bầy tang thi cùng trâu, số lượng trâu chừng mấy trăm con...Xung quanh chúng nó tràn đầy thi thể bị cắn chỉ còn lại bạch cốt.

Quy mô tụ tập động vật biến dị lớn như vậy, ba năm sau cũng không gặp được nhiều...

"Rống rống! ! !" Phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng thét chói tai của tang thi cao cấp.

Ngay sau đó một xe bảy chỗ cũ kỹ từ mặt đường phía trước xông lại, sau xe có một con tang thi tốc độ rất nhanh đang đuổi theo.

Tiêu Diệu trừng lớn mắt, nhìn thấy đuổi theo xe bảy chỗ là một con tang thi cấp ba màu lam, tốc độ hình biến dị.

Khoảng cách giữa xe bảy chỗ và xe việt dã của Tiêu Diệu vẫn còn khá xa, Tiêu Diệu không do dự quay đầu xe lại, chạy về hướng nam, con tang thi tốc độ cấp ba rốt cục đuổi kịp đuôi xe bảy chỗ, nó nhảy lên bám vào đỉnh xe, móng vuốt bén nhọn cào xuống nóc xe, ma sát cùng sắt thép phát ra thanh âm chói tai.

"A! ! Nó ở trên đỉnh xe! ! Nó muốn vào trong! !" Con gái lão Vương trong xe bỗng nhiên kêu to lên, từ lúc Lộ Khả cứu được nàng cùng lão Vương trong một thành phố bên cạnh khu khai phá Tây Bộ, nàng liền luôn luôn mang một bộ dáng ngơ ngác, lão Vương nói nàng là do lần đầu tiên nhìn thấy tang thi bị dọa sợ, hiện thời tai nạn bỗng nhiên buông xuống lại một lần nữa dọa phá lá gan của nàng, cũng khiến nàng khôi phục thần chí.

Tiếng thét chói tai khơi dậy nỗi sợ hãi của mọi người trong xe, xe bảy chỗ bỗng nhiên không khống chế được, đâm về phía một căn nhà trệt bên cạnh, Lộ Khả vội vàng đạp thắng lại, nhưng vẫn chậm, xe bảy chỗ đâm sụp một góc nhà trệt, đầu xe cũng bị biến hình, Lộ Khả quay đầu hô to: "Các ngươi tìm địa phương trốn đi, đừng kêu nữa!"

Tiêu Dương đã xuống xe bảy chỗ trước khi nó khởi động, nàng dựa vào thân thủ linh hoạt trèo lên núi, lại ở trên đỉnh núi nhìn thấy vụ đụng xe, bên trong xe bảy chỗ, tinh thần của con gái lão Vương lại hỏng mất, nàng điên cuồng quát to, tang thi trên đỉnh xe bò xuống cửa sổ, đầu nó cúi xuống, hai cái móng vuốt lại bắt đầu mãnh liệt đánh vào cửa kính xe, cửa kính chắn gió phía trước bởi vì đụng xe mà xuất hiện vết nứt rất nhanh bị nó khua vỡ, móng vuốt của nó theo lỗ hổng vói vào trong...

"Chạy ra bên ngoài!" Lộ Khả mang theo thanh thép chạy ra cửa xe, Tinh Tinh cũng chạy xuống xe, Lí Lượng đỡ Lí Tuấn Nghĩa, lão Vương túm lấy con gái đang không ngừng quát to cũng nhảy xuống xe, con tang thi cấp ba sau khi nhảy vào trong xe lại chạy đến cửa xe, lúc này đám người Lộ Khả đã chạy ra xa hơn mười thước, con tang thi đối mặt với đồ ăn mĩ vĩ trước mắt, điên cuồng thét lên vài tiếng, Tiêu Dương bỗng nhiên ở trên đỉnh núi hô to: "Lộ Khả chạy mau! ! !"

Lúc này con gái lão Vương cùng Lộ Khả cách tang thi cấp ba gần nhất, bởi vì trạng thái của con gái có chút điên cuồng, lão Vương dùng sức cũng không kéo nổi nàng, con tang thi cấp ba bỗng nhiên bổ nhào về phía con gái lão Vương, lão Vương mắt thấy con gái sắp gặp nguy hiểm, sắc mặt bỗng nhiên trở nên thật dữ tợn, hắn mạnh mẽ vươn tay đẩy bả vai Lộ Khả, lực chú ý của Lộ Khả hiện tại đều đặt trên người con tang thi, không nghĩ tới phía sau lại có người hạ độc thủ, thân thể của nàng không tự chủ được nhào về hướng con tang thi cấp ba.