Tận Thế Ca

Chương 57




Khi nhìn thấy vị khách không mời mà đến kia, Tiêu Dương đang từ trong phòng bệnh lâm thời của Lộ Khả đi ra, Lộ Khả vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, Tiêu Dương đợi hai giờ, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Tinh Tinh: "Chị đi trước, nếu Lộ Khả tỉnh lại, em bảo chính nàng hãy tự bảo trọng."

Mới vừa ra khỏi cửa, phía đối diện liền có một người xông tới, người kia nhìn thấy Tiêu Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại dùng cổ họng thô thiển chửi ầm lên: "Tiện nữ nhân! Thì ra mày ở trong này! !"

Tiêu Dương ngẩng đầu, nhìn thấy đối diện là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân thể người đàn ông này vừa to vừa lùn, trên người mặc một bộ quân trang màu lam đậm, để râu quai nón, thoạt nhìn dơ bẩn không chịu nổi.

"Là ngươi..." Tiêu Dương sau khi thấy rõ người đối diện mày cũng nhăn lại, là lão dân công đã cưỡng bức Tinh Tinh... Nàng còn chưa có phản ứng, lão dân công liền giơ nắm tay cực đại đánh về phía nàng: "Thối biểu tử, lão tử xém chút nữa bị mày hại chết, rốt cục cũng tìm được mày, tao đánh chết mày! !"

"Làm gì đó!" Xa xa Tiêu Diệu đang ở trên xe thụ thập vật tư liền ném tất cả chạy tới, một bàn tay vuốt đai lưng mang theo súng, Tiêu Dương vội làm một dấu hiệu đối với nàng, nàng có chút chật vật chạy sang bên cạnh, hất cằm ý bảo bên cạnh còn có quân đội, tốt nhất không nên lộ ra súng.

Thời gian hiện tại vẫn còn là buổi sáng, bộ đội đều ở trong doanh địa, vài người trung niên mặc quân trang cùng màu với lão dân công đang đứng ở cách đó không xa lớn tiếng nói chuyện cùng vài binh lính mặc quân trang màu lục, bọn họ vây quanh hai lão nhân tuổi hơi lớn mặc áo dài màu lam, trên mặt nhóm người này đều mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, có một số người trên người còn dính máu, nghe thấy bên cạnh ồn ào, vài người trung niên mặc quân trang màu lam quay đầu lại, nhìn thấy lão dân công đuổi theo đánh Tiêu Dương không khỏi đứng dậy gầm lên, bọn họ xông lên che trước mặt lão dân công: "Làm gì vậy! Ngươi điên rồi sao, lại đi đánh nữ nhân!"

"Nó không phải là thứ tốt, nó giết hai người huynh đệ của ta, đồng chí, các ngươi mau kéo nó ra ngoài bắn chết." Lão dân công hô lớn.

Một người trung niên mặc quân trang màu lam dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Tiêu Dương một cái, Tiêu Dương cũng nhìn người trước mắt, nàng phát hiện vài người này đều có gương mặt thật mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là quân nhân thân kinh bách chiến, chẳng những thân thể phi thường cường tráng, hơn nữa khí chất lãnh ngạnh cương nghị, chắc là vừa mới trốn được đến chỗ người sống sót, nàng đoán rằng lão dân công này hẳn cũng được bọn họ mang tới, nghĩ tới loại tai họa tiêm sát nữ nhân này cư nhiên có thể sống sót hơn nữa lại còn được cứu đến đây, Tiêu Dương cắn môi, lão dân công lại chỉ vào nàng mắng to: "Biểu tử! Tiện nữ nhân!"

Tiêu Dương lộ ra một nụ cười: "Huynh đệ của ngươi là bị tang thi cắn chết, ngươi tiêm sát một phụ nữ, lại luân phiên cưỡng bức một thiếu nữ vị thành niên, ngươi mới đáng bị bắn chết!"

Vài người trung niên nghe thấy lão dân công cưỡng bức thiếu nữ vị thành niên quả nhiên trợn mắt nhìn hắn, một người trung niên bộ dạng rất cao, làn da đen vươn cánh tay tráng kiện đè bả vai lão dân công lôi kéo cánh tay của hắn ra sau lưng, lão dân công hô to: "Ta không có giết người, ta không có cưỡng bức, oan uổng ta, đồng chí! Các ngươi đừng nghe lời nó!"

Vài tên quan quân cách đó không xa lại chạy tới, bọn họ vây quanh lão nhân mặc áo dài màu lam ở bên cạnh, người trung niên nắm lấy lão dân công thấy thế vội nới tay, trong miệng uy hiếp nói: "Ngươi trước thành thật chờ tại đây, không được gây chuyện, chúng ta trở về lại xử lý ngươi!"

Lão dân công được nới ra, vài người trung niên cấp tốc rời đi, Tiêu Dương nhìn thấy bọn họ vây quanh hai lão nhân hướng tới nơi đóng quân của quan binh phía xa.

Hiện trường chỉ còn lại hai binh lính đang trong phiên trực cùng ba dân chúng bình thường được cứu về.

Lão dân công vẫn như cũ căm tức nhìn Tiêu Dương.

"Ngươi muốn chết?" Tiêu Diệu híp mắt nhìn lão dân công, nàng cùng Trịnh Khôn che phía trước Tiêu Dương, y phục bảo vệ của Trịnh Khôn lúc này đã đổi thành quân trang, hắn không biết tìm ở đâu ra được một cái mũ lưỡi trai đội trên đầu, vành nón áp sát, chặn nửa gương mặt, lộ ra nửa phần mặt vẫn như cũ tái nhợt.

Lão dân công tự cao khí lực lớn cũng không đem Tiêu Diệu loại tiểu cô nương này để vào mắt, hắn tà tà liếc mắt nhìn Trịnh Khôn một cái, lại quay đầu nhìn hai binh lính mang theo súng đang tuần tra ở phụ cận, bỗng nhiên quay đầu nhổ một bãi nước bọt với Tiêu Dương, hung tợn mắng: "Mày cứ chờ đó! Lão tử về sau lại thu thập mày!" Một ngụm đàm bị phun ở dưới chân Tiêu Dương, Tiêu Dương lui ra phía sau một bước, mắt thấy lão dân công hầm hừ đi tới một gian phòng ở bên cạnh.

Tiêu Diệu cũng nhìn theo bóng lưng lão dân công, nàng quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy sát ý lóe lên trong mắt Tiêu Dương.

"Hắn là ai vậy? Có cừu oán với chị sao?"

"Hắn mấy ngày hôm trước định cưỡng bức chị, bị chị hạ độc, lại đâm mấy dao, không nghĩ tới hắn mệnh lớn như vậy, cư nhiên chạy được đến nơi đây." Tiêu Dương giản lược đem ân oán của nàng cùng lão dân công trong lúc đó nói ra.

"Hắn là mười phút trước được những quân nhân kia mang tới, bọn họ mới từ Tây Bộ trốn được đến đây." Trịnh Khôn nói.

Tiêu Diệu ánh mắt chuyển vòng, Trịnh Khôn lại nói tiếp: "Vừa rồi mấy người kia nói có mang theo tư liệu rất trọng yếu, ta đi hỏi thăm một chút xem có thông tin về biến dị tại Tây Bộ hay không, các ngươi trước chớ đi, ở đây chờ ta."

Tiêu Diệu nói được, nhưng khi Trịnh Khôn vừa đi xa nàng liền dắt tay Tiêu Dương, nói: "Chúng ta đi mau, nhân cơ hội bỏ rơi hắn."

Tiêu Dương kéo lấy tay Tiêu Diệu: "Trước không thể đi, phải xử lý người kia đã, bằng không Lộ Khả sẽ bị hắn hại chết."

Tiêu Diệu bĩu môi, nàng thật sự rất muốn mau chóng bỏ rơi Trịnh Khôn, hiện tại trong xe chứa rất nhiều vật tư, nhưng có Trịnh Khôn tại đây nàng liền không có biện pháp cất vào không gian, có không gian lại không thể dùng khiến cho người ta thật buồn bực, nàng ngày hôm qua lại lấy ra nhiều thực phẩm đông lạnh như vậy, Trịnh Khôn trong lòng nhất định sẽ hoài nghi, vạn nhất hắn đoán ra manh mối gì đó lại đi nói cho quân đội, vậy sẽ lớn chuyện. Tiêu Dương minh bạch tâm tư của Tiêu Diệu, nàng lôi kéo tay Tiêu Diệu đi đến bên cạnh xe: "Chị biết em sợ chuyện không gian bị bại lộ, bất quá chị cũng quen biết Trịnh Khôn, nhân phẩm của hắn cũng không tệ, em lại từng cứu mạng hắn, cho dù hắn biết cũng sẽ không bán đứng em, huống chi chuyện này chỉ cần em không thừa nhận hắn liền không có biện pháp xác định, em hiện tại chỉ có dị năng tốc độ, trở về Tây Nam đường sá xa xôi, chúng ta cùng nhau đi sẽ an toàn hơn một chút, huống hồ nói thật, chị cảm thấy chuyện không gian cứ như vậy giấu diếm xuống cũng không phải là biện pháp tốt, muốn phòng ngừa người khác mơ ước không gian của em, biện pháp tốt nhất là mau chóng tăng lên thực lực của em, chỉ cần lực lượng của em đủ mạnh, không ai có thể hại được em."

Tiêu Diệu cũng cảm thấy lời nói của Tiêu Dương có đạo lý, chuyện đời trước bị hại đã lưu lại bóng ma rất sâu trong lòng của nàng, nàng xuất phát từ bản năng không muốn bị người khác biết bản thân có không gian, cho nên luôn luôn tận lực che giấu. Nghĩ đến Tiêu Dương nói về vấn đề tăng lên thực lực, nàng lại muốn dị năng của bản thân lên tới tầng cao nhất, không biết khi lên tới tầng cao nhất thật sự có thể đối kháng cùng cao tầng quốc gia hay không.

Vào chỗ điều khiển, Tiêu Dương nhìn thấy trên chỗ ngồi đặt rất nhiều tạp vật, có dao, có băng đạn rỗng, viên đạn, còn có rất nhiều hộp nàng chưa thấy qua, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tiêu Diệu vừa đem những thứ này thu hồi vừa nói: "Vừa rồi lúc chờ chị em cùng binh lính trao đổi riêng một ít quân bị, đều là tiểu linh kiện, về sau dùng đến."

Xe việt dã ngày hôm qua đã bị đụng hư, các nàng hiện tại thay bằng một chiếc xe vận tải nhỏ nửa đường tìm được, Tiêu Dương thấy Tiêu Diệu đã thu xong mọi vật liền tiến đến trước mặt Tiêu Diệu, nói: "Như thế này, chị đem lão dân công kia dẫn tới địa phương không có người, em... giúp chị giết hắn..."

Thời điểm Tiêu Dương nói ra giết người giọng điệu còn có điểm không được tự nhiên, biểu cảm cũng thật miễn cưỡng, Tiêu Diệu nhìn ra nàng do dự, hỏi: "Hắn thật sự tiêm sát qua phụ nữ lại cưỡng bức tiểu cô nương?"

Tiêu Dương gật đầu.

Tiêu Diệu nói: "Vậy hắn chính là chết cũng chưa hết tội, nếu là trước kia cũng đủ phán tử hình, chị đây là vì dân trừ hại, không cần phải mềm lòng, chị hiện tại không giết hắn hắn về sau cũng sẽ giết người khác..." Nàng nói đến đây bỗng nhiên ánh mắt chớp động, biểu cảm có chút quỷ dị nói: "Em nhìn thấy hắn là dị năng giả lực lượng, không bằng chúng ta lấy hắn làm thí nghiệm..."

"Thí nghiệm?" Tiêu Dương đầu tiên là ngây người một chút, sau đó phản ứng lại: "Em muốn dùng hắn làm thí nghiệm chuyển dời dị năng?"

"Đúng vậy!" Tiêu Diệu gật đầu, rũ mắt xuống thấp giọng nói: "Chị, kỳ thực em từ lúc vừa trọng sinh đã luôn muốn bắt một ít dị năng giả lực lượng làm thí nghiệm chuyển dời dị năng, em khi đó cảm thấy toàn thế giới đều là người xấu, không có ai đáng giá để tín nhiệm, có thể là quan hệ tới lúc trước bị tiêm qua máu tang thi, kháng thể của em đã sinh ra biến hóa rất lớn, đoạn thời gian đó cảm xúc của em đặc biệt không ổn định, mỗi thời khắc đều muốn giết người... Sau này khi em chạy về nhà, trên đường lại gặp được rất nhiều người, rất nhiều việc, em phát hiện trên thế giới này không có thiện ác tuyệt đối, em cũng không có biện pháp làm một ác nhân thuần túy không có nguyên tắc, cho nên em không thể bắt những người cùng em không cừu không oán làm thí nghiệm chuyển dời dị năng... Nhưng người này thì khác..."

"Đúng vậy! Tên trứng thối này thì khác, dù sao hắn cũng đáng để phán tử hình, chúng ta hãy dùng hắn làm thí nghiệm, cứ như vậy đi." Tiêu Dương bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Tiêu Diệu, vẻ mặt của nàng có chút kích động, mỗi khi nghe thấy Tiêu Diệu từng bị người khác bắt lại rút máu hơn nữa còn bị tiêm máu của tang thi nàng liền đau lòng tột đỉnh, nàng không dám tưởng tượng đến trường hợp kia, trong lòng chỉ cảm thấy về sau cho dù hại chết ngàn vạn người, cũng phải để cho Tiêu Diệu có được dị năng tốt nhất, chỉ cần Tiêu Diệu rời xa nguy hiểm, nàng tình nguyện làm ác nhân.

Tiêu Diệu thấy rõ đau đớn kịch liệt trong ánh mắt Tiêu Dương, nắm tay nàng: "Em trước tìm một bãi đất trống lấy xe vận tải ra, sau đó chị lừa hắn đến, em đánh hắn ngất xỉu, rồi chúng ta nâng hắn vào thùng xe, cho hắn ăn tảng đá màu đỏ, chém đứt tay chân của hắn, dựa theo miêu tả của Trịnh Khôn cùng tình huống em thấy được tại trấn Hoài Vũ, người thường nuốt tảng đá màu đỏ sẽ biến dị, nếu hắn có thể biến dị, vậy tinh hạch hắn sản xuất ra hẳn là có khả năng mang theo dị năng lực lượng... Nếu không mang theo dị năng ít nhất chúng ta cũng có thể đạt được một viên tinh hạch màu lam, bất quá có khả năng tinh hạch cần một đoạn thời gian dể sinh ra, chúng ta không thể đi cùng Trịnh Khôn, bị hắn biết được rất phiền toái."

Tiêu Dương nghe thấy Tiêu Diệu nói muốn chém đứt tứ chi của người khác, biểu cảm đổi đổi, nhưng biểu cảm của nàng chỉ buông lỏng một chút liền trở nên càng kiên nghị, nàng quay người nhảy xuống xe: "Đi thôi... Chiếc này xe đưa cho Trịnh Khôn, về sau chúng ta cùng hắn tách ra."

Tiêu Diệu thấy chị ủng hộ hành động của mình, trên mặt lộ ra một loại cảm kích, nàng chọn một địa điểm vắng vẻ lấy ra xe vận tải lớn đã đổ đầy dầu, container của xe vận tải rất kín, nhưng Tiêu Diệu bỗng nhiên nghĩ đến chặt tay chân ở trong container rất bẩn hơn nữa dễ hấp dẫn tang thi, nàng lại đem địa điểm hành động sửa thành tại nhà dân phụ cận, Tiêu Dương lái xe vận tải nhỏ chứa vật tư quân bị chạy đến bên cạnh xe vận tải lớn của Tiêu Diệu, Tiêu Diệu đem máy phát điện cùng quân bị tạm thời không dùng đến thu vào không gian.

Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Diệu gật đầu đối với Tiêu Dương, Tiêu Dương mở cửa xe chạy tới nhà dân mà lão dân công nghỉ ngơi, Tiêu Diệu trốn đằng sau xe vận tải lớn, cầm trong tay thư kích nõ.

Hơn mười phút sau, nàng nhìn thấy Tiêu Dương cấp tốc chạy về phía mình, có một người đuổi theo phía sau nàng, đúng là cái tên trứng thối kia, Tiêu Diệu thông qua ống kính của nỏ ngắm ngay đùi lão dân công, Tiêu Dương chạy rất nhanh, nàng còn chưa chạy đến phụ cận xe vận tải, Tiêu Diệu liền bóp cò, mũi tên bén nhọn cắt qua không khí, chuẩn xác bắn trúng chân của lão dân công, lão dân công hét thảm một tiếng, Tiêu Diệu vội vàng chạy lên phía trước, trước khi hắn phát ra tiếng kêu lớn hơn nữa liền dùng nõ đánh hôn mê hắn.

Đem người nâng vào sân, lại chuyển đến phòng ở bỏ trống, Tiêu Diệu lấy ra tảng đá màu đỏ, Tiêu Dương bỗng nhiên nói: "Hòn đá em vùi vào trong tay chỉ nhỏ bằng mũi kim tiêm, có lẽ không cần tảng đá quá lớn cũng có thể khiến hắn biến dị, tảng đá có thể cắt ra không? Trước cắt nhỏ một chút thử xem..."

Tiêu Diệu cảm thấy có đạo lý, nàng dùng dao thử cắt một chút trên tảng đá màu đỏ, phát hiện tảng đá cứng rắn hoàn toàn vô pháp cắt được, nàng lại nghĩ tới tảng đá màu đỏ có thể tích lớn hơn đặt trong không gian, đó là tảng đá tại lần phóng xạ thứ hai từ trên trời rơi xuống bị nàng thu vào không gian, nàng trước kia không có tâm tư đi nghiên cứu, cho nên luôn không để ý đến nó ... Nàng phản hồi không gian thử cắt một chút tại góc cạnh tảng đá màu đỏ lớn, phát hiện tảng đá kia cư nhiên cũng không phải rất cứng rắn, khuynh hướng cảm xúc có chút giống với vàng, nàng vội cắt xuống một khối nhỏ.

Ra khỏi không gian, tâm tư của nàng vòng vo chuyển, lại dùng dao cắt một chút tại tảng đá nàng vừa mới cắt được kia, phát hiện tảng đá đã trở nên cứng rắn, lại vô pháp cắt, nàng đem hai khối đá một lớn một nhỏ đưa cho Tiêu Dương nói: "Tảng đá này để trong không gian sẽ mềm lại... Chị xem tảng đá màu đỏ em tìm được tại lần phóng xạ thứ hai năng lượng tựa hồ càng mạnh... Chúng ta cho hắn ăn khối nào đây?"

Tiêu Dương nhìn hai khối tảng đá, khối đá Tiêu Diệu vừa lấy ra kia quả nhiên tương đối nặng hơn, nàng đem khối đá nhỏ nhét vào miệng lão dân công: "Cho hắn ăn khối nhỏ đi, chênh lệch 1% thể tích, tạm thời thí nghiệm trước."

Lão dân công vẫn như cũ hôn mê, cho hắn ăn tảng đá, lại cột chắc tứ chi hắn lại, nhét giẻ vào trong miệng, đợi hơn mười phút, thân thể hắn không có biến hóa gì rõ ràng, Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương ôm đầu gối ngồi trên một cái ghế dựa bên cạnh, Tiêu Dương sắc mặt thật không đẹp mắt, nàng bỗng nhiên nói: "Chị cảm thấy bản thân giống như một nhà khoa học, đang làm một thí nghiệm vĩ đại nhất."

Tiêu Diệu nở nụ cười: "Cho ăn tảng đá đã gọi là thí nghiệm vĩ đại rồi sao?"

Tiêu Dương cố ý khoa trương nói: "Chị cảm thấy tuy những thứ vẫn thạch này chính là đầu sỏ khiến nhân loại biến thành tang thi, nhưng không chừng chúng nó cũng chính là hi vọng giải cứu nhân loại."

Tiêu Diệu gật gật đầu: "Chị nói những lời này đúng là rất giống một nhà khoa học." Ngữ khí của nàng cũng tận lực tỏ vẻ thoải mái, nàng biết Tiêu Dương giờ phút này tâm tình nhất định không dễ chịu, chính tay mình đem người khác biến thành tang thi, lại trơ mắt nhìn người khác biến dị, loại sự tình này trải qua ba năm mạt thế nàng có thể thừa nhận, nhưng Tiêu Dương lại không thể, dù sao Tiêu Dương một tháng trước vẫn là một người bình thường sống trong thế giới hòa bình, nàng nói: "Nếu không chị về trong xe nghỉ ngơi trước đi, em ở đây nhìn xem, dù sao một người cũng đủ rồi."

Tiêu Dương búng đầu Tiêu Diệu: "Cùng nhau ở đây, dù sao chị cũng muốn xem quá trình hắn biến dị, đúng rồi, em có giấy bút không? Chị muốn ghi lại tư liệu."

Tiêu Diệu nghĩ nghĩ, trong không gian đích xác có giấy bút, nàng trở về cầm ra một cái laptop cùng bút bi, xem Tiêu Dương vẻ mặt thật nghiêm cẩn nhìn chằm chằm lão dân công nằm trên mặt đất, nửa giờ sau, Tiêu Dương bỗng nhiên cúi đầu viết gì đó trên giấy, Tiêu Diệu nhìn qua, thấy trên giấy viết: "Cắn nuốt vẫn thạch đường kính khoảng năm mm, một giờ sau làn da bắt đầu xuất hiện lục sắc ban hình dạng bất quy tắc."

Tiêu Diệu thân thủ sờ sờ cái trán lão dân công, nói: "Phát sốt, khoảng bốn mươi độ, hắn hẳn là đã bắt đầu biến dị."