Tận Thế Đàn Thú

Chương 18




"Tại sao cậu lại nghĩ mục tiêu của đám zombie là Lâm Gia?" Cain ngồi dậy kỳ quái hỏi, lại bởi vì động tác quá nhanh mà làm ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, đau đến nhe răng nhếch miệng, hút hết mấy ngụm khí lạnh mới bình thường trở lại. Corey còn chưa có mở miệng, thì từ xa đã nhìn thấy đám người Lâm Gia đi tới bên này, liền ngừng câu chuyện. Ánh mắt đảo qua Mike và Riva đi phía sau Lâm Gia, mày kiếm khó phát hiện khẽ nhăn.

Vì buổi sáng bị zombie tập kích qua, nên quân đoàn phái người đến phụ trách bảo vệ Lâm Gia nhiều gấp đôi, chẳng những Healy được triệu hồi, mà ngay cả Mike cũng thành cận thân hộ vệ tạm thời của Lâm Gia.

Healy là người trung hậu tính tình đơn giản, cũng không có ý xấu với Lâm Gia, nên không cần quá lo lắng. Nhưng Mike thì không như vậy. Corey cảm thấy Mike tiếp cận Lâm Gia không phải xuất phát từ thật lòng muốn bảo vệ cô, mà phần lớn là vì vinh dự của sư đoàn không quân 27 và hư vinh cá nhân cậu ta, mới chạy tới tranh đoạt quyền sở hữu Lâm Gia với bộ binh.

Corey chú ý tới Lâm Gia đi đường có chút không được tự nhiên, nên bước nhanh đến trước mặt cô, trong mắt tràn đầy thân thiết nói: "Thương thế của cô còn chưa có tốt lên, sao lại tự đi một mình rồi?"

Lâm Gia nghe Corey nói rất chân thành, trong lòng có chút cảm động, nhưng cô thật vất vả mới có thể tự mình đi lại, thật sự không muốn cả ngày bị người ôm tới ôm lui, liền cười nói: "Tĩnh dưỡng mấy ngày nay đã sớm không sao nữa rồi, hoạt động gân cốt một chút sẽ khá lên nhanh hơn."

Corey vẫn là không đồng ý nhíu nhíu mày, bất mãn nhìn Healy: " Thượng úy Healy, cậu biết rõ trên đùi quý cô Lâm Gia có thương tích, tại sao còn để cho cô ấy tự mình đi lại?" Lời tuy là nói với một mình Healy, nhưng kỳ thật cũng là đang chất vấn Mike.

Healy xấu hổ cụp mi mắt không dám cãi lại, Mike lại hoàn toàn không động đậy, ngược lại hướng Corey cười khiêu khích: " Thượng tá Hoffman nói vết thương của quý cô Lâm Gia cũng đã đỡ hơn khá nhiều rồi, đi một chút có sao đâu chứ? Thượng tá Corey, không phải là cậu muốn suốt đoạn đường đến thủ đô này đều ôm quý cô Lâm Gia chứ?"

Sắc mặt Corey lạnh lùng, trầm giọng nói: "Đây là cậu nói, cũng không là tôi nghĩ như vậy. Chỉ vì nếu tôi đã là cận thân hộ vệ của Lâm Gia, thì phải có trách nhiệm tận tâm chăm sóc cô ấy, có một số việc không thể chiều theo tính tình của cô ấy được."

Mike không quan tâm nhún nhún vai: "Thì tùy cậu thôi. Nhưng tôi cũng không cho rằng mình nghĩ sai."

Mike không tiếp tục nói chuyện với Corey nữa, bước đến đối diện Lâm Gia cố ý che ở phía trước Corey, nhìn Lâm Gia dịu dàng nói: "Tôi vừa bảo đội hậu cần đưa nước ấm đến đây, cô tắm rửa một cái rồi lại đi thăm Ngân Hổ."

Corey nghe vậy sửng sốt: " Thương thế của Ngân Hổ rất nghiêm trọng sao?"

Ánh mắt Lâm Gia liền âm u: "Tôi cũng không biết, miệng vết thương cũng không sâu, khép lại cũng rất nhanh. Chỉ là Hoffman nói Ngân Hổ bị nhiễm virus zombie mạnh hơn bình thường, thân thể xuất hiện dị biến cấp độ hai, không biết nó có thể vượt qua hay không. Cho nên tôi hy vọng có thể ở lại bên cạnh Ngân Hổ mấy ngày, bởi vì chỉ có tôi mới có thể khống chế được khi nó phát cuồng, tôi có thể hỗ trợ mọi người."

Buổi sáng lúc chiến đấu, xe y tế cũng bị hai con zombie Mammon đột phá được vòng phòng ngự của quân đoàn tới tập kích, mọi người trong quân cứu viện cũng ngăn không được, để cho một con zombie Mammon vọt vào xe y tế, cắn chết một nhân viên ở trong đó.

Trong lúc nổi giận Ngân Hổ đã thoát khỏi vòng sắt, hất con zombie Mammon ra ngoài xe, cùng chúng nó bắt đầu cắn giết.

Ngân Hổ chỉ vừa mới hạ sốt, vậy mà phải đồng thời đối phó với hai con zombie Mammon nên có vẻ lực bất tòng tâm, thân thể nhiều chỗ bị zombie cắn. May mắn trong lúc nguy cấp, có hai con báo săn đột nhiên xuất hiện gia nhập chiến đấu, cùng Ngân Hổ giết chết hai con zombie Mommon.

Sau khi chiến đấu kết thúc, hai con báo săn hình như còn muốn mang Ngân Hổ đi, nhưng Ngân Hổ không lại chịu, mà chạy trở về xe y tế không đi ra nữa, hai con báo săn không có cách nào khác đành phải rời khỏi.

Chúng nó vừa đi xong, Ngân Hổ liền chống đỡ không nỗi hôn mê bất tỉnh, lại lần nữa bắt đầu sốt cao. Hoffman và nhân viên y tế rút máu nó rồi tiến hành xét nghiệm, sau khi kiểm tra thì phát hiện Ngân Hổ bị sốt là do vết thương nhiễm virus zombie Mammon, trong cơ thể còn sót lại virus zombie phát sinh tiến hóa, gien và các cơ quan sinh ra lột xác cấp độ hai, kết quả dị biến đến bây giờ còn chưa có thể đoán được.

Corey nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lâm Gia, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy không ổn: "Vậy được rồi, mấy ngày này cô cứ ở cùng Ngân Hổ đi, bất quá bên cạnh cô phải có người ở lại bảo vệ."

Anh xoay người phân phó Cain: "Cain, ăn cơm chiều xong cậu mang theo vũ khí và đồ dùng cần thiết, chúng ta đưa Lâm Gia đến xe y tế bên kia."

Cain vui vẻ làm một cái quân lễ, lớn tiếng nói: "Đã rõ! Thưa trưởng quan!" Nói xong đôi mắt cười híp thành hai đường trăng khuyết, trong lòng hớn hở như nở hoa.

Lâm Gia rất là cảm kích, chân thành nói: " Thượng tá Corey, thật sự là cảm ơn anh!" Do dự một chút, lại ngượng ngùng nói: "Anh có thể giúp tôi xin thượng tá Hoffman một chút hay không, tôi vừa xin anh ta, nhưng anh ta không đồng ý cho tôi ở lại với Ngân Hổ."

Corey dịu dàng cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ đi nói với cậu ta."

Hai người đang nói chuyện, thì quân nhân của đội hậu cần đưa cơm chiều tới, hai người trong đó còn mang theo một cái cà-mên

Cơm chiều là mỗi người một cái bánh mì đen kẹp dưa chuột và thịt xông khói, còn có trong cà-mên là canh hoa thịt trứng ngon lành, đây là quân đoàn đặc biệt khao các chiến sĩ thêm cơm để ăn mừng chiến đấu thành công.

Corey lấy nắp ấm nước sôi làm cái bát, múc một "Bát" canh hoa thịt trứng đưa cho Lâm Gia, đội ngũ hành quân không có khả năng mang theo bát đĩa, quân nhân đều là dùng ấm nước làm bát, Lâm Gia cũng đã sớm quen.

Vừa ăn xong bữa tối không bao lâu, thì nhìn thấy hai người quân nhân hậu cần bưng theo một thùng nước ấm lớn đi về phía bên này, đây là đội hậu cần đặc biệt chuẩn bị nước tắm rửa cho Lâm Gia. Thân thể quân nhân cường tráng, muốn tắm rửa thì trực tiếp dùng vòi sen tắm nước lạnh là được, không cần phải hao phí xăng quý giá đun nước nóng.

Mắt Cain sáng lên, đứng dậy chạy nhanh qua, chỉ huy hai người quân nhân hậu cần đặt thùng ra phía sau xe, xong rồi lập tức hung hăng cưỡng chế bọn họ rời đi.

Healy kiểm tra nhiệt độ nước trong thùng, nuốt nuốt nước miếng, lại vụng trộm liếc nhìn Lâm Gia, hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước anh thân cận hầu hạ Lâm Gia tắm rửa, trong đầu hiện ra đường cong trơn bóng tuyệt đẹp của Lâm Gia, nhất thời cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết lên mặt, xoang mũi nháy mắt trào ra một dòng chất lỏng, anh vội vàng xoay người bưng kín cái mũi, vài giọt máu đỏ tươi rơi xuống mũi chân anh thấm vào trong cát.

Corey thấy Healy đột nhiên chảy máu mũi, đoán được cậu ta nhất định đang liên tưởng đến cái hình ảnh kích thích gì, không khỏi lại vừa bực mình vừa buồn cười, thật không rõ khu D9 tại sao lại tuyển ra mấy tên binh lính sức kiềm chế kém như vậy làm cận thân hộ vệ cho Lâm Gia.

Corey không biết làm sao lắc lắc đầu, vỗ bả vai Healy một cái: " Trung úy Healy, cậu đến đội hậu cần nhận đồ dùng tắm rửa và quần áo của quý cô Lâm Gia đi."

Healy hàm hàm hồ hồ đáp ứng một tiếng, lảo đảo bước vội vàng đi ra ngoài.

Trong mắt Mike hiện lên một tia châm biếm, thầm nghĩ bất quá chỉ là một cô gái xinh đẹp thôi, mà có thể làm cho đầu óc mấy tên sĩ quan bộ binh choáng váng mê loạn, quả nhiên là một đám nhà quê chưa từng lên tỉnh.

Ở trong mắt Mike, tuy rằng bộ dạng Lâm Gia rất xinh đẹp, nhưng dáng người lại không đủ nóng bỏng, hơn nữa là người cứng nhắc, tính tình quá mức im lặng, so với mấy cô gái trước kia anh quen thì có vẻ Lâm Gia không thú vị lắm. Huống hồ trước mắt thân phận của Lâm Gia vẫn chưa rõ, có thể khẳng định là xuất thân của cô không cao. Nếu không phải vì muốn bảo vệ vinh dự của sư đoàn không quân 27, thuận tiện đả kích Corey- đối thủ cạnh tranh một chút, thì Lâm Gia thật sự không đáng để anh mạo hiểm tính mạng mà xông vào nguy hiểm đi gia nhập quân đoàn đặc chủng bảo vệ Lâm Gia.

Lâm Gia nhìn một vòng chung quanh, có chút thất bại thở dài, chung quanh ngoại trừ cát bụi mênh mông vô bờ thì không còn gì khác, cũng không có nỗi một chỗ có thể che chắn.

Lúc lắm rửa không thể rời khỏi vòng bảo vệ của quân đoàn, mọi người đều là tùy tiện tìm một chỗ hơi ít người mà tắm vòi sen lộ thiên, dù sao cũng đều là nam với nhau nên không có gì kiêng kị.

Nhưng mà Lâm Gia là nữ. Cho dù biết đám đàn ông sẽ không nhìn trộm, nhưng cũng tuyệt đối không thể tắm rửa lộ thiên trước mặt bọn họ. Nhưng lại không thể không tắm rửa, chịu đựng suốt ba ngày nay, cô đã sớm cảm thấy trên người nhớp nháp cực kì khó chịu.

Lâm Gia nhìn quần áo trên người, nghĩ là sẽ mặc luôn quần áo mà tắm rửa, xong rồi lại vào trong xe thay bộ khác. Tuy rằng tắm như vậy không sạch sẽ lắm, nhưng cũng đỡ hơn so với việc trần truồng tắm cho người ta vây xem.

Corey thấy Lâm Gia nhăn mày, bàn tay mềm vân vê góc áo, rất là rối rắm nhìn chằm chằm thùng nước ấm, trong mắt rõ ràng lộ ra khát vọng, nhưng vẫn đứng ở tại chỗ không hề động, Corey nghĩ một chút liền đoán được Lâm Gia đang băn khoăn chuyện gì.

Anh kêu Cain đến, xoay người nói với Lâm Gia: "Đừng lo lắng, tôi lập tức dựng một gian phòng tắm cho cô, cô có thể an tâm tắm rửa thoải mái."

Lâm Gia kinh hỉ nhìn Corey: "Thật sao?"

Corey đã tính trước mọi việc: "Đương nhiên, việc này rất đơn giản, cô chờ tôi một chút." Nói xong liền cùng Cain bước nhanh ra ngoài.

Mike nhìn hai người đi xa, ho nhẹ một tiếng đi đến bên cạnh Lâm Gia, không chút để ý cười nhẹ nói: "Cái tên Corey này sao mà thay đổi lớn thế nhỉ, trước kia cậu ta còn không biết phải làm như thế nào để làm lấy lòng phụ nữ."

Lâm Gia chớp chớp đôi mắt: "Thượng tá Corey thay đổi rất nhiều sao?"

Mike thấy cô tò mò, gãi đúng chỗ ngứa, tiếp tục chậm rãi mà nói: "Khi đó Corey vẫn còn là thượng úy, thanh niên chất phác, không hiểu phải chăm sóc cho phụ nữ như thế nào, cho dù đứng trước mặt cô gái mà mình thích, thì cũng không biết biểu đạt ra sao. Bằng không quý cô Ruili chắc chắn đã nguyện ý kết hợp với cậu ta rồi, nói không chừng vào lễ tạ thần còn sinh cho cậu ta một đứa con... Ừm, nói tóm lại hai người bọn họ không thể cùng một chỗ với nhau thật sự là rất đáng tiếc. Cái tên Corey đó thật sự rất yêu Ruili, lại bởi vì không biết lấy lòng phụ nữ mà mất đi cơ hội mà đa số các sĩ quan đều tha thiết mơ ước. Tôi cho rằng Corey hẳn là còn chưa có quên Ruili. Vào ngày lễ hi vọng cuối năm ngoái, trong buổi vũ hội hai người họ được cấp trên an bài gặp mặt, hai người đã trở thành bạn nhảy và có một đêm vui vẻ bên nhau. Năm nay quý cô Ruili cũng đã nhiều lần gọi điện cho tướng quân Mourinho, hy vọng ông ấy điều Corey đến khu E2 của cô ta, bất quá đều bị tướng quân Mourinho lấy lý do nhân công không đủ mà cự tuyệt."

Lâm Gia nghe vậy không khỏi trố mắt một chút, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời, cũng có chút buồn bực, có chút... Tức giận? Tóm lại cái loại cảm giác này cô rất không thích. Corey có yêu cô gái khác hay không, thì có liên quan gì đến cô đâu chứ?

Lâm Gia rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, hơi hơi cười với Mike, thản nhiên nói: "Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi sở thích riêng của mình, nhưng cũng không phải ai cũng đều có thể đạt được mong muốn, chuyện này rất là bình thường. Tôi cho rằng người có ý chí kiên định như thượng tá Corey, nếu như có thể xác định được người mà anh ấy thật sự yêu, thì anh ấy nhất định sẽ cố gắng theo đuổi người nọ, trừ khi bị người đó không yêu anh, còn không anh ấy hẳn là sẽ không từ bỏ. Yêu và không yêu ai đều là do thượng tá Corey tự mình quyết định, chứ không thể nghe người khác nói, mà tôi cũng không có hứng thú với chuyện này."

Mike vẫn luôn quan sát Lâm Gia, đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ lúng túng và mất mát thoáng hiện trên mặt cô, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng tự nhiên dâng lên một tia khoái ý, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra chút nào: "Tôi chỉ là nhất thời cảm thán thôi, cũng không không phải là cố ý nghị luận việc riêng của người khác. Cô nói rất đúng, Corey có còn thích Ruili hay không thì đều là chuyện của cậu ta, không liên quan đến người bên ngoài như chúng ta."

Lâm Gia nghe vậy càng cảm thấy không được tự nhiên, không muốn cùng anh ta tiếp tục đàm luận loại đề tài này nữa, vừa vặn nhìn thấy Healy cầm một bao quần áo và đồ dùng tắm rửa đi tới bên này, cô liền tiến ra nhận đồ trong tay Healy: "Cảm ơn cậu, thượng úy Healy."

Quần áo và đồ dùng tắm rửa đều được bọc trong túi plastic, toàn bộ đều mới tinh, trong túi ngoài khăn tắm ra không ngờ còn có một bao băng vệ sinh.

Lâm Gia không khỏi thầm than Tân Hiểu cẩn thận, thật sự là lo lắng cho cô hết mọi phương diện.

"Lâm Gia, chúng tôi đem đồ đến rồi đây!"

Lâm Gia nghe được tiếng la của Cain, ngẩng đầu nhìn tới nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Cain ôm một cuộn vải thô lớn hình như như là loại vải bố mà chạy tới chỗ cô, Corey đi theo phía sau anh, trên vai khiêng mấy cái giá thép.

Corey thấy Lâm Gia đang nhìn đến đây, nhướng mày cười: "Cô chờ một chút, bọn tôi lập tức làm cho cô một cái phòng tắm."

Corey đặt tất cả trên mặt đất, chỉ huy mọi người cực nhanh dùng vải bố và cái giá vây thành một gian phòng tắm đơn giản tạm thời.

Lâm Gia đi quanh "phòng tắm" hai vòng, lòng cực kì vui vẻ, cô rốt cục cũng có thể an tâm tắm rửa thoải mái rồi, lúc trước bị Mike nói làm cho buồn bực giờ lập tức tiêu tán vô tung, ấn tượng về Corey lại tốt lên mấy phần. Dù sao Corey cũng không phải người yêu của cô, chỉ là một người sĩ quan phụ trách bảo vệ và giám thị cô, có thể suy nghĩ cho cô như thế, cũng đã rất tốt rồi.

Lâm Gia tắm rửa thay đồ xong rồi mới đi ra ngoài, hơi nước nóng làm hai má cô hồng hồng, đôi mắt đen tuyền long lanh như mặt nước, tóc đen ướt sũng tùy ý xõa trên vai, mặc một chiếc đầm hồng phấn, cả người nhìn qua gợi cảm hơn bình thường một chút, vừa đi ra là hấp dẫn ánh mắt của những người đang có mặt ở đây.

Cain trừng lớn đôi mắt, ánh mắt di chuyển vài vòng trên người Lâm Gia, nháy mắt trong đầu liền lại nghĩ bậy, dẫn đến cả người cũng phản ứng theo.

Corey phát giác Cain khác thường, mặt không chút thay đổi hung ác giẫm chân Cain, Cain oa oa oa kêu một tiếng, ôm chân nhảy dựng, thấy Lâm Gia hồ nghi nhìn về phía mình, lúc này mới chịu ngoan ngoãn lại.

Cain xấu hổ gãi gãi lỗ tai, lúng túng nói: "Còn lại rất nhiều nước ấm, tôi cũng muốn đi tắm, đừng lãng phí." Nói xong liền vọt vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng nước ào ào.

Corey đeo súng máy lên lưng, đang chuẩn bị mang Lâm Gia đi tìm Hoffman, thì Mike bước đến: "Chờ một chút, tôi đi cùng với các người."

Corey liếc một cái: "Không cần, cậu không phải là cận thân hộ vệ chính thức, sáng mai hãy qua bảo vệ Lâm Gia."

Mike bị nghẹn không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Corey dẫn Lâm Gia đi xa.

Corey nói một hồi mới thuyết phục được Hoffman đồng ý cho Lâm Gia ở bên cạnh Ngân Hổ mấy ngày này.

Trên xe y tế có hai chiếc ghế xếp loại nhỏ, bình thường thì xếp lại để dựa trên vách xe, lúc dùng thì kéo xuống là có thể làm ghế dựa vừa có thể làm giường. Buổi tối Lâm Gia sử dụng một cái trong đó làm giường, mà Corey và Cain thì thay phiên trải ra đất nghỉ ngơi.

Liên tục hai ngày Ngân Hổ đều hôn mê bất tỉnh, hai ngày này Lâm Gia cũng ngủ không ngon, toàn là trời gần sáng mới mệt quá mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mặt trời vừa lên thì liền tỉnh lại, cứ như vậy mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng.

Giữa trưa ngày thứ ba, những người có mặt đều xuống xe dùng cơm trưa, Lâm Gia bởi vì lo lắng cho Ngân Hổ, nên qua loa ăn mấy miếng liền trở về xe.

Mới vừa đi vào, Lâm Gia đã bị một màn trước mặt làm cho choáng váng!

Không ngờ cô lại nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tóc màu bạch kim, dáng người cực kì cường tráng đang trần truồng nằm trên giường Ngân Hổ, tay chân đều bị vòng sắt khóa chặt, mà Ngân Hổ lại không thấy đâu!

Lâm Gia kinh hãi trừng lớn đôi mắt, đang muốn xông lên trước nhìn cho rõ cuối cùng là người nào, nhưng nào biết vừa mới chạy ra một bước, thì đột nhiên một trận chóng mặt mãnh liệt kéo tới, hai mắt tối sầm lại tai thì bị ù, suýt chút nữa đứng không nỗi mà mềm nhũn ngã xuống đất.

Lâm Gia thật nhanh nhắm mắt lại ổn định cơ thể, cắn răng chịu đựng cho cơn choáng váng qua đi.

Đến khi cô mở mắt ra một lần nữa, thì lại nhìn thấy Ngân Hổ vẫn yên tĩnh mà nằm trên giường sắt, bốn chân bị vòng sắt trói buộc, làm gì có người đàn ông tóc trắng nào đâu chứ.

Lâm Gia sửng sờ đứng tại chỗ, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Cô đi đến bên giường, run rẩy vươn tay vuốt ve lưng Ngân Hổ, bộ lông mềm mại luồn qua những khe hở giữa ngón tay cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với xúc cảm chân thật nhắc nhở cô, một màn vừa rồi bất quá chỉ là ảo giác mà thôi.

Lỗ tai Ngân Hổ giật giật, quay đầu qua nhìn Lâm Gia, miệng phát ra tiếng khò khè mềm nhẹ, đôi mắt màu lam trong trẻo có thần.

Lâm Gia thấy Ngân Hổ tỉnh lại, trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội vàng xem xét máy đo nhiệt độ, phát hiện Ngân Hổ đã hạ sốt, liền kích động ôm lấy cổ nó, dùng sức nhào nặn cái mặt đầy lông kia: "Ngân Hổ thật là giỏi! Ta biết ngươi nhất định có thể sống sót mà!!"

Ngân Hổ nheo đôi mắt lại, nhếch môi hà hơi, râu giật giật nhếch lên, bộ dạng giống như đang đắc ý cười.

Lâm Gia không hiểu lòng khẽ run, tay nâng mặt Ngân Hổ lên, trán kề trán chăm chú nhìn nó, dừng thật lâu ở đôi mắt xinh đẹp như ngọc bích kia, cười nhẹ nói: "Ngân Hổ, ngươi nói thử xem có buồn cười không? Vừa rồi không ngờ ta lại nhìn thấy ngươi biến thành một người đàn ông, xem ra mấy ngày nay ta mất ngủ liên tục nên tinh thần không ổn mà sinh ra ảo giác rồi..."

Đôi đồng tử của Ngân Hổ kịch liệt co rụt lại, màu lam trong mắt lóe ra ánh sáng.

Nó liếm liếm mặt Lâm Gia, hưng phấn mà gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên mãnh liệt cựa quậy.

Lâm Gia sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy nó, vội la lên: "Ngân Hổ, làm sao vậy? Cảm thấy rất khó chịu sao?"

Mắt Ngân Hổ lóe lóe, xong rồi lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm xuống giường, lỗ tai không ngừng chuyển động, miệng phát ra tiếng khò khè.

Lâm Gia khẩn trương quan sát Ngân Hổ một hồi lâu, sau đó mới từ từ thả lỏng, cười sờ sờ đầu Ngân Hổ: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, may mà không có việc gì... Có đói bụng không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi ăn."

Sau khi tỉnh lại khẩu vị của Ngân Hổ tốt hơn rất nhiều, hai thùng thịt chín cực to trong chốc lát đã bị nó ăn sạch, cuối cùng còn chưa hết đã thèm liếm liếm miệng, mắt trông mong nhìn Lâm Gia.

Lâm Gia bị bộ dạng tham ăn này của nó chọc cười, lắc đầu nói: "Không còn nữa, ngươi đã ăn nhiều lắm rồi."

Corey bưng một chậu nước, thử đem chậu nước đến bên miệng Ngân Hổ: "Ngân Hổ, uống nước."

Ngân Hổ ừng ực một tiếng, nghiêng đầu đánh giá Corey một chút, sau đó cúi đầu liếm nước.

Cain đứng ở một bên không dám tới quá gần, tay ôm ngực chậc chậc cảm thán: "Con hổ trắng này ăn còn ngon hơn chúng ta, có thể ăn nhiều thịt như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ! Tôi thấy về điểm này thì thức ăn trong chỗ tồn trữ lương thực của hậu cần hơn phân nửa là nó ăn."

Ngân Hổ ngẩng đầu liếc Cain một cái, rất là khinh thường quơ quơ đầu, lại tiếp tục vùi xuống uống nước.

"Corey! Devic đã xảy ra chuyện!" Kiều An đột nhiên xông vào, vẻ mặt lo lắng: "Cậu mau đến xem một chút đi, Devic nổi điên, tình hình rất không ổn!"

Lúc đám người Corey chạy tới, thì Devic đã bị bốn năm tên quân nhân giữ chặt, bọn họ chia ra đè tay chân Devic lại, gắt gao kiềm anh ta ở trên sàn.

Devic điên cuồng mà giãy dụa, cơ bắp toàn thân xoắn xuýt thành khối khối nổi lên, da tái nhợt, tóc đã hoàn toàn biến thành màu trắng không ngừng loạn vung, hai mắt sung huyết trợn lên, miệng phát ra tiếng hô rống chói tai.

Sau khi dị biến trên bờ môi Devic vươn ra răng nanh sắc nhọn, móng tay trở nên cứng rắn sắc bén như dao găm, gáy, bả vai cùng với trên lưng mọc ra lông tơ màu trắng rậm rạp, làm cho anh ta nhìn qua giống dã thú chứ không phải là con người.

Lâm Gia liều lĩnh muốn tiến lên nhìn cho rõ ràng, lại bị Corey giữ chặt kéo đến phía sau bảo vệ: "Đừng tới gần, rất nguy hiểm!"

Một nhân viên y tế định tiêm virus zombie vào người Devic, nhưng dù có cố gắng cách mấy cũng không đâm kim vào da thịt anh ta được, đâm vài lần không ngờ kim tiêm bị bứt đến gẫy đôi.

Hoffman vội vàng lấy ra cái hòm thuốc anh ta vẫn luôn mang theo, thay một cây kim tiêm đặc biệt khác.

Cây kim vừa đâm vào tĩnh mạch trên cánh tay Devic, chỉ thấy anh ta ngẩng đầu hét to một tiếng, đột nhiên dùng sức điên cuồng giãy dụa, hai người quân nhân đang đè cánh tay anh ta bất ngờ không kịp đề phòng bị quăng đi, Hoffman cũng bị sức mạnh này ném ngã.

Corey và Cain nhào lên trước, dùng toàn lực đè hai tay Devic lại, Hoffman cũng nhanh chóng đứng lên, đâm ống tiêm virus zombie vào trong mạch máu Devic.

Một phút sau, Devic rốt cục không giãy dụa nữa, thở hổn hển tê liệt ngã xuống đất, màu đỏ rực trong đôi mắt cũng dần dần biến mất.

Một hồi lâu sau, con mắt Devic khẽ giật giật, ánh mắt dừng ở trên mặt Corey, môi mấp máy nửa ngày mới phun ra được một câu: "Trưởng quan..." Thanh âm khàn khàn vô lực.