Tận Thế Đàn Thú

Chương 62-5




Dick tiếp thu kinh nghiệm từ sai lầm của Ngân Hổ, chỉ nhẹ nhàng ôm Lâm Gia, để cho cô tựa vào trong ngực dày rộng của mình, Lâm Gia thoải mái mà hừ hừ, cuộn mình lại ở trong lòng Dick an ổn ngủ.

Rạng sáng, Hoffman ở trong phòng làm việc của mình sửa sang lại văn kiện. Lúc gõ xong một chứ cuối cùng vào máy tính thì một trận tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến.

Sau đó cửa bị người đẩy ra, phán quan cấp cao thiếu tướng Keno mang theo vệ binh đi vào, Hoffman bằng tốc độ nhanh nhất ấn chuột phải, gửi thư.

Keno dõng dạc nói với Hoffman: “Thượng tá Hoffman, cậu bị tình nghi là trái với quân pháp, tướng quân Laurence đã phê chuẩn bắt người, mời lập tức đi theo chúng tôi.”

“Tôi đã biết. Mời các người chờ một chút.” Hoffman không chút kinh hoảng, sửa sang lại văn kiện, bỏ hồ sơ vào trong túi, đứng lên liếc mắt nhìn phán quan Jill đang đứng ở phía sau Keno. Jill rụt cổ, xấu hổ cúi đầu.

Vệ binh tiến lên đang muốn còng tay Hoffman thì một sĩ quan bước nhanh vào, đưa một ký lệnh cho Keno: “Thiếu tướng Keno, đây là chỉ lệnh của thượng tướng Rick, bảo ngài lập tức dẫn thượng tá Hoffman đến phòng tòa án quân sự, không được trì hoãn.”

Keno nhận chỉ lệnh, nhìn lướt qua, sắc mặt nhất thời xanh mét. Hắn nâng mắt nhìn về phía Hoffman, mắt hung dữ lạnh lẽo, đè nén lửa giận, cười lạnh nói: “Thượng tá Hoffman, có một người cha và anh trai tốt thật sự là không tệ.”

Lông mày Hoffman khẽ nhếch: “Đúng là rất không tệ.”

Keno đoạt lấy còng tay, dùng sức ấn còng vào cổ tay Hoffman, một phen nắm vạt áo anh, giọng căm hận nói: “Đừng nói là cha của cậu, cho dù là thượng tướng Rick, hắn cũng không có khả năng bao che một kẻ tội phạm liên tiếp trái với quân pháp. Các tướng quân bởi vì đề án hoang đường đối xử tử tế với nửa thú gì đó của cậu sớm đã sinh ra bất mãn, cậu chờ bị xử bắn đi!”

Hoffman hờ hững nhìn thẳng Keno, đôi mắt xanh lam sâu thẳm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có nửa điểm gợn sóng: “Trưởng quan, tôi có phải là tội phạm hay không là do tòa án quân sự phán quyết, không phải cậu định đoạt.”

Keno hừ lạnh một tiếng, buông tay ra: “Mang hắn đi!!”