Tận Thế Đàn Thú

Chương 63-3




Hoffman chẳng những là thân tín của ngài ấy mà còn là người đưa ra đề án đối xử tử tế với nửa thú, trong lúc Federal State đang ở giai đoạn mấu chốt lại bị người tố giá nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, đám người kia chắc chắn sẽ bắt lấy việc này làm lớn chuyện lên, sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này đâu.”

Lâm Gia vốn là vì chuyện của Hoffman mà buồn bực cả ngày, bị Dick nói trúng chỗ ngứa liền bất giác xả ra một tràng, nói hết tất cả suy nghĩ của mình ra, Dick nghe xong cũng là một hồi sững sốt.

Lâm Gia thoáng nhìn Dick nghiêng đầu mờ mịt nhìn mình chằm chằm, lời nói ngưng một lúc, không khỏi cảm thán mình suýt chút nữa quyên mất dù Dick có thông minh thế nào đi nữa thì bản chất anh vẫn là một thú thú đơn giản thiện lương! Anh làm sao mà biết được con người sẽ vì tranh đoạt quyền lực mà đoàn kết với nhau hoặc cũng có thể sẽ trở nên đấu đá điên cuồng.

Lâm Gia cười vỗ vỗ mặt anh: “Xem em này, làm gì mà nói với anh những chuyện này chứ, anh nghe cũng không hiểu.” Dick bất mãn nhíu mày, đang muốn mở miệng phản bác thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ngân Hổ một đầu tóc trắng rối bời, mắt ngủ lim dim từ trong phòng ngủ đi ra, vuốt bụng làm nũng nói: “Gia, thơm quá à, Hổ đói bụng…”

Lâm Gia sẵng giọng: “Suốt ngày chỉ biết ăn thôi! Anh chờ một chút, canh thịt sắp hầm xong rồi.”

Ngân Hổ dụi dụi mắt mơ mơ màng màng phát hiện Dick đang ôm Lâm Gia liền lập tức tỉnh ngủ. Ngân Hổ thở phì phì đi đến, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, giơ tay ôm cô ngồi lên đùi mình, đầu lớn cọ cọ bả vai cô, chua lè hỏi: “Hai người… Đang làm gì vậy?”

Lâm Gia cười nắm lỗ tai anh một chút: “Anh thật là chua! Em và Dick có thể làm gì chứ?! Nói đúng ra là chỉ nói chuyện thôi.”

Ngân Hổ vốn không ngửi được mùi động dục trên người Dick, lại nghe Lâm Gia nói như vậy nên trong lòng thoải mái hơn. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Dick ôm Lâm Gia, anh vẫn là không cam lòng, nhích qua muốn liếm liếm mặt Lâm Gia, lại bị cô đưa tay ngăn trở: “Bẩn lắm, không được liếm bậy.” Lâm Gia đứng lên, cùng kéo Ngân Hổ và Dick lên: “Mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm

Ngân Hổ vốn không ngửi được mùi động dục trên người Dick, lại nghe Lâm Gia nói như vậy nên trong lòng thoải mái hơn. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Dick ôm Lâm Gia, anh vẫn là không cam lòng, nhích qua muốn liếm liếm mặt Lâm Gia, lại bị cô đưa tay ngăn trở: “Bẩn lắm, không được liếm bậy.” Lâm Gia đứng lên, cùng kéo Ngân Hổ và Dick lên: “Mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.”

Phòng tắm và bồn tắm loại nhỏ không lớn lắm nhưng cũng đủ cho vài người cùng nhau tắm rửa. Ngân Hổ và Dick thật nhanh tắm rửa xong, lúc cả hai đầy người ẩm ướt đi ra thì cũng là lúc Lâm Gia vừa bưng điểm tâm lên bàn. Hai đĩa lớn bánh bao thịt nóng hầm hập và một bát canh thịt bò thơm nức mũi, Ngân Hổ thèm ăn mà không ngừng chảy nước miếng.

Sức ăn của Ngân Hổ và Dick lớn kinh người, một người có thể ăn 20 đến 30 cái bánh bao thịt heo loại lớn, nếu không phải tối hôm qua Dương Kiện giúp cô chuẩn bị trước nhân bánh thì dù cô thức dậy thật sớm bắt đầu làm vỏ bánh cũng không kịp làm xong cho hai người này ăn. Bất quá loại đãi ngộ này chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, Dương Kiện và Hoffman cũng không ở đây, rau quả và thịt tươi lúc trước mua về đều ăn hết rồi, ngày mai mọi người chỉ có thể ăn thức ăn mà mỗi ngày đội hậu cần phân phát thôi.

Lúc Dick và Ngân Hổ đang ăn ngấu nghiến đầy một miệng thì tiếng chuông cửa vang lên, cửa phòng bị người mở ra. Healy rút chìa khóa đi vào: “Trưởng quan, tôi tới rồi!”

Lâm Gia vội đi ra đón: “Dương Kiện có việc đi trước rồi. A? Timo, anh làm sao thế?” Timo từ sau lưng Healy ló đầu ra, lông mày đen rậm nhăn vào một chỗ, quai hàm bành ra, trên mặt mang theo ẩn nhẫn tức giận.

Timo nghe thấy Lâm Gia hỏi liền đẩy Healy ra, nghiêng người, cánh tay tráng kiện nhẹ nhấc. Lâm Gia nhìn lên, nhất thời mắt choáng váng, trên cánh tay anh thế mà lại có một người!

“Rui… Ruili?”

Ruili lưu luyến bông Maxim ra, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Lâm Gia: “Hi! Tôi đến ăn cơm ké, cô không ngại chứ?” Tuy là đang hỏi Lâm Gia nhưng đôi mắt lại liếc về phía Timo, đuôi mày khóe mắt đều là đắm đuối tình yêu.

Timo ném cho cô một cái liếc, tự mình đi đến trước bàn ăn, cầm bánh bao thịt lên liền nhét vào miệng. Ruili muốn đi qua lại bị Healy ngăn lại: “Thật xin lỗi quý cô Ruili, cô không thể đi vào. Không phải cô có chuyện muốn nói với quý cô Lâm Gia sao? Liền nói ở đây đi.”

Trong lòng Ruili cực kỳ khó chịu, bất quá mặc dù cô điêu ngoa, nhưng sao bản thân cũng là quân nhân, không dám trái với quân lệnh, chỉ đành phải kiềm chế lửa giận, làm bộ như không sao cả cười nói: “Vậy được rồi, không vào thì không vào.” Xoay người nói với Lâm Gia: “Corey có từng nói với cô chuyện anh ấy và tôi từng yêu nhau nhưng vì hiểu lầm mà tách biệt hay không?”

Lòng Lâm Gia nao nao, sau đó mỉm cười nói: “Vậy sao? Anh ấy chưa từng nhắc tới mà tôi cũng không hỏi.” Ruili hơi khó tin, Corey thế mà chưa từng nhắc tới chuyện của cô và anh với Lâm Gia?

“Tôi biết lần đó là tôi sai, tôi vẫn luôn muốn hợp lại với anh ấy nhưng anh ấy lại không chịu gặp tôi.” Lúc Ruili nhắc tới chuyện cũ, ánh mắt có chút ảm đạm: “Ngày đó nghe nói anh ấy mạo hiểm đến khu E2 cầu viện tôi, lúc ấy tôi mừng muốn chết, cực lực yêu cầu gia nhập quân đoàn đặc chủng muốn cùng anh ấy đến khu 68 cứu người, chỉ hy vọng lại một lần nữa yêu tôi, nhưng đáng tiếc lại không như mong muốn. Thì ra trái tim anh ấy đã sớm không đặt trên người tôi, mặc kệ tôi có bù đắp như thế nào cũng không thể.” Vừa nói vừa quan sát Lâm Gia, thấy vẻ mặt cô tự nhiên không động đậy, trong lòng thoáng thất vọng. Sau đó cô ngẩng ngẩng đầu lên: “Là tự tôi phạm vào sai lầm làm cho tôi mất đi một người đàn ông tốt. Nếu Corey không muốn tha thứ, tôi không có lý do tiếp tục dây dưa, cho nên tôi quyết định buông tay anh ấy, chúc phúc cho hai người.”

Lâm Gia nhếch mày cười, cô gái này thật sự rất thẳng thắn, có gan toàn lực theo đuổi người mình thích, cũng có dũng cảm thừa nhận sai lầm và thất bại, cũng coi như là người cầm được bỏ được.

Ruili liếc mắt nhìn Timo một cái, hắng giọng, khẩn trương nhìn Lâm Gia: “Tôi nghe nói Timo xem cô như mẹ của mình, đối với cô không có cái hứng thú kia.” Lâm Gia quẫn bách một chút, xấu hổ gật gật đầu.