Tận Thế Đàn Thú

Chương 82: Ngoại truyện hai: Dương Kiện (3)




Lâm Gia nghĩ đến có nhiều bạn đời như vậy, sau này phải ứng phó làm sao thì trong lòng không khỏi phát run. Tính toán trước mắt cô đã xác định được người sẽ chọn làm bạn đời, nếu theo nhu cầu của từng người, mỗi ngày một người thay phiên nhau thì cô sẽ không có một ngày nghỉ ngơi. Cô không cần làm việc khác, chỉ cần khỏa thân nằm trên giường vận động Marathon là được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cảm giác kết hợp với người mình thích quả thật rất mất hồn, nhưng quá mức thường xuyên cũng không tốt, thật không biết phụ nữ nơi này làm thế nào thích ứng được loại chế độ này. Cô phải hết sức khống chế số lượng bạn đời, tuyệt đối không thể qúa nhiều!

Cửa bị người đẩy ra, Dương Kiện cầm một cái bình thuỷ đi vào. Nhìn thấy cả phòng toàn là người, đầu tiên là anh hơi sửng sốt, sau đó cười cười chào hỏi: "Mọi người đều hội họp nha." Lời còn chưa dứt, tầm mắt chợt dừng ở trên người Dick, nụ cười của Dương Kiện cứng đờ, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Gia, rất nhanh anh liền hiểu rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì.

Dick vội vàng cầm lấy quần áo đặt trên ghế dựa mặc vào, xấu hổ cười cười với Dương Kiện, không biết nên nói cái gì mới tốt, không khí chợt trở nên quỷ dị lạ thường.

Đối mặt người khác, Dick có thể đúng lý hợp tình, duy chỉ có đối mặt Dương Kiện là đầu óc anh trở nên trống rỗng. Dương Kiện vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Gia, lâu hơn bất cứ kẻ nào, tình cảm anh dành cho Lâm Gia là sâu đậm nhất. So với thùng dấm chua Ngân Hổ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn kỳ thật Dương Kiện càng là người xứng đáng ở bên Lâm Gia. Dick xem Dương Kiện là anh trai, rất tôn kính và tín nhiệm. Anh hiểu cảm giác và suy nghĩ của Dương Kiện, cho nên anh không thể thản nhiên đối mặt với Dương Kiện.

Nhất thời mọi người đều im lặng không nói. Một lát sau, thật sự không thể chịu được không khí im lặng này nữa, Lâm Gia đứng lên đi đến trước mặt Dương Kiện, nâng mèo con lên quơ quơ trước mặt anh, cười nói: "Anh xem, Ngân Hổ tặng mèo nhỏ cho em, đáng yêu không?"

Dương Kiện rũ mi mắt nhìn Lâm Gia, ánh mắt mang theo nghi hoặc, không cam lòng và khổ sở.

Lâm Gia cắn cắn môi, nhịn cảm giác cay xè nơi khóe mắt xuống, cười gượng chỉ chỉ bình thuỷ trong tay Dương Kiện: "Em ngửi được mùi, anh lại nấu canh gì cho em sao?"

Nhìn thấy hốc mắt Lâm Gia phiếm hồng, Dương Kiện đột nhiên tỉnh ngộ, thầm mắng mình lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Anh điều chỉnh tâm trạng một chút, nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu mèo con: "Mèo con rất đáng yêu, Ngân Hổ thật biết cách làm em vui vẻ." Ngân Hổ đứng thẳng lưng, nhếch miệng đắc ý cười.

Dick thấp giọng khụ khụ: "Gia, bọn anh đi về trước." Anh vừa nói vừa nháy mắt với Ngân Hổ và Tatu. Ngân Hổ làm bộ như không thấy ngẩng đầu nhìn trời, ngồi trên giường không nhúc nhích. Tatu chần chờ một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh Dick.

Dick xiết chặt nắm đấm, Ngân Hổ nhiều lần không thèm nhìn lệnh của anh, trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm thủ lĩnh thú của anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh phải tìm thời gian giải quyết vấn đề này với Ngân Hổ mới được, cho cậu ta biết rốt cục ai mới là thủ lĩnh của nhóm nửa thú.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hoffman cầm hồ sơ bệnh án của Lâm Gia trong tay đi vào phòng, nhìn thấy cả phòng toàn là người, không khỏi sửng sốt. Anh nhìn Lâm Gia, bỡn cợt cười nói: "Thương thế của em vừa tốt được một chút, không thể kịch liệt như vậy."

Mặt Lâm Gia nhất thời càng đỏ bừng, vội nói: "Bọn Ngân Hổ vừa mới đến thôi! Anh đừng nói lung tung..."

Hoffman nhún nhún vai: "Tôi còn chưa nói gì nha."

Lâm Gia tức giận đến trợn trắng mắt, thầm nghĩ anh đúng là không nói thẳng ra, chỉ nói mé mé thôi.

Dick nhìn Ngân Hổ ngồi trên giường còn đang sinh hờn dỗi, trầm giọng nói: "Ngân Hổ, ba ngày trôi qua rất nhanh, ngay cả một chút đó mà cậu cũng không nhẫn nại được sao?" Ngân Hổ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, không tình nguyện đứng lên.

Hoffman thấy trong ngực Lâm Gia ôm  mèo con, liếc nhìn Ngân Hổ, không cần hỏi anh cũng biết chỉ có Ngân Hổ mới có thể làm việc này. Anh chỉ vào mèo con, nói với Ngân Hổ: "Mang mèo con đi, bệnh viện không cho phép mang thú cưng vào."

Tâm trạng Ngân Hổ vốn đang cực kém mà Hoffman còn nói như vậy làm cho anh càng thêm tức giận. Anh xoay mạnh người, nháy mắt khuôn mặt hóa nửa thú, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn gầm nhẹ nói: "Không cho phép? Tôi cũng là động vật! Anh..." Còn chưa nói xong, trên ót liền trúng một cái vỗ của Lâm Gia: "Ngân Hổ! Không được quậy!"

Mặt Ngân Hổ biến trở về bộ dạng con người, anh nghẹn khuất nhìn Lâm Gia một cái, nắm lấy mèo con nhét lại trong ngực, xoay người hầm hừ rời đi.