Tận Thế Song Sủng

Chương 114: Xe ba bánh




Sau khi ăn xong, Phan Hiêu Huyên từ không gian lấy ra ba gói mì trứng, xong lại nghĩ tới nghĩ lui không biết nên đưa cho ai, đưa cho mấy tên kia sợ chia không đều, còn đưa cho đứa bé nếu người trong thôn lương thiện không nói, còn nếu có lòng tham  thì cô sẽ hại cả gia đình đứa bé.

Cô đang lo lắng  thì Bạch Thất đi tới, cầm lấy ba gói mì trứng, rồi ra hiệu cho Đường Nhược cầm ra  mấy bao đồ ăn vặt, đưa tới cho Trương Hồng Nguyên  nói : “ Chúng tôi cần hai chiếc xe.”

Đối với người trung niên này xử lý mấy tên trộm ngày hôm qua, mặc dù đối phương không muốn nhắc tới, thì Bạch Thất xem chuyện như chuyện này không có xảy ra.

Anh không có định quản sự sống chết của mấy người kia, dù sao bọn họ cũng sắp rời khỏi.

Sở dĩ mang mấy thứ này cho Trương Hông Nguyên. là vì anh tin tưởng người này.

Trương Hồng Nguyên nhìn bọn hắn rồi lắc đầu: “ Chúng ta không có hai chiếc xe, mà chỉ có một chiếc, còn không có xăng.”

Phan Hiêu Huyên nói.” Ở đây em còn một ít xăng.”

Cô từ không gian lấy ra ít đồ.

Bạch Thất quay đầu nhìn mọi người, sau đó cùng với Trương Hồng Nguyên  giao dịch : “ Vậy thì  một chiếc cũng được.”

Bọn hắn nghĩ thế nào cũng là chiếc xe bốn bánh, đợi Trương Hồng Nguyên dẫn mọi người ra phía bên ngoài, thì mọi người mới thấy cái gì gọi là “xe”.

Không có bốn bánh, nhưng có thể miễn cưỡng coi đây là chiếc xe.

Bạch Thất nhìn nhìn, gật đầu : “ Chiếc xe này vừa đúng.”

Mọi người : “ …’”

Chuyện gì xảy ra, đây chiếc xe ba bánh dùng nông  trại.

Nhiều người như vậy sao mà ngồi

Bạch Thất thanh toán tiền xe xong, xem bộ dáng thấy chết không sờn, nói : “ Không muốn ngồi xe  thì tiếp tục đi bộ, dù sao cũng không đủ chỗ ngồi.”

Mọi người liền không nói hai lời, hết thảy bò lên phía sau xe ‘mui trần’.

Mọi người còn tưởng Bạch Thất mang Đường Nhược  ngồi phía trước, nhưng ai ngờ anh ôm Đường Nhược ngồi xổm phía sau xe.

Hồ Hạo Thiên đạp Lưu Binh một cái, nói: “ Đi, ra phía trước lái xe.”

Đối với  việc không cần ngồi phía sau lắc lư như mấy con heo thì Lưu Binh thật cao hứng, rồi kéo Điền Hải ra phía trước  lái xe.

Phan Đại Vĩ theo Phan Hiểu Huyên đổ đầy xăng cho xe, đợi hai người lên xe thì Lưu Binh khởi động xe, vui vẻ lái xe đi.

Nhưng mà, so với vui vẻ của Lưu Binh  thì mọi người phía sau nhìn như bọn nhập cư trái phép ngồi xổm ở phía sau xe không có mái che.

Mà ngay công tử như Bạch Thất cũng không ngoại lệ..

Có điều Bạch Thất ngồi bằng tư thế thoải mái tao nhã, anh ngồi xe ba bánh này như xe mui trần đắt tiền vậy.

Vì vậy trong lòng mọi người thoải mái một chút, nhìn mặt Bach Thất một chút rồi tưởng tưởng bọn họ đang ngồi trên xe mui trần giá một ngàn vạn, có vẻ được nha.

Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược quay đầu phía sau,nhìn đứa bé đang đứng tiễn mình: “ Hi vọng quốc gia nhanh chóng giải quyết hết bọn Zombie.. xây dựng lại nhà cửa, để bọn họ có hoàn cảnh tốt hơn.”

Đường Nhược nhấp máy môi, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Cô ở cùng Bạch Thất lâu rồi, mặc dù Bạch Thất không nói với cô nhưng nhìn mặt thần sắc của Bạch Thất thì cô biết thế giới này không thể nào quay lại như cũ được nữa rồi.

“ Cứ hi vọng đi …” Cuối cùng cô chỉ có thể vỗ vai Phan Hiêu Huyên nói.

Lực chịu đựng  của xe ba bánh rất hạn chế, chỉ có thể đi chậm, đường núi cũng không dễ đi, tránh cho xe bị lật nên Lưu Bình cho xe chạy rất chậm.

Mọi người trên xe lắc lư một hồi, cuối cùng cũng qua được đường núi, tiến vào đường lớn.

Đi trên đường bằng phẳng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Phan Đại Vĩ xoa eo của mình: “ Chiếc xe lắc lư làm cho eo của ông anh đây cũng muốn gãy.”

“ Gãy sao? Tôi thấy nó còn khá tốt  …” Hồ Hạo Thiên quay đầu đi: “ Ở đây có kim chỉ, tôi may nối lại cho anh.”

“…”

Xuống núi, mọi người đấu võ mồm rất vui vẻ.

Đến giữa trưa,mọi người xuống xe lấy nồi ra bắt đầu chuẩn bị bữa ăn

Gần đó cũng có vài con Zombie ve vãn, nhưng  một hai người có dị năng đều có thể giải quyết hết, nên bọn họ hoàn toàn không để ý.

Cơm nước xong, mọi người bắt đầu lên đường.

Nhưng khu vực núi này quá rộng  mà tốc độ lại có hạn. Đoan đường lắc lư như vậy, thỉnh thoáng nắm rào xe để phòng ngừa bị rớt xuống, hơn một  ngày mà chỉ đi được hơn 100km, nhưng theo lộ trình này có thể dài hơn,dù sao đường núi uốn lượn, mà trên bản đồ vẽ chỉ một đường thẳng tắp ghi 100km.

Bầu trời bắt đầu tối, mọi người tìm một nơi để nghỉ.

Quốc lộ ngày càng hoang tan vắng vẻ, đừng nói thôn xóm ngay cả mái che đầu cũng không có.

Trời càng ngày càng tối thì càng nhiều Zombie lảo đảo trong bóng tối từ từ đi tới đường quốc lộ.

Đám Zombie nghe thấy mùi thị thì bắt đầu chạy lại vây quanh bọn họ.

Thời gian dần trôi, Zombie ngày càng nhiều.

“Tôi cảm thấy tôi như đang đóng phim điện ảnh …” Hồ Hạo Thiên  nói xong, bắn cục gach ném phía sau.

Giống như những bộ phim thảm họa viễn tưởng, một nhóm người đang chạy trốn, một nhóm quái vật chạy theo phía sau.

Trong lúc chạy trốn không ngừng chiến đấu.

La Tự Cường nhìn thấy cục đá dâp nát đầu con Zombie, ngạc nhiên nói : “ Đội trưởng Hồ, anh bắn ra cái gì thế, làm sao tôi không có kỹ năng này?”

Hồ Hạo Thiên lại bắn ra thêm viên gạch: “ Cục gạch, tôi nhìn thấy tiểu Bạch biến băng thành nhiều hình dạng nên tôi cũng nghĩ lấy hệ Thổ của tôi cũng có thể biến ra nhiều hình dạng, nên vì vậy thành cái này ah.”

La Tự Cường hỏi thăm cách để dùng hệ Thổ để biến ra nhiều hình dạng, rồi cùng Dư Vạn Lý ngồi thảo luận vấn đề này.

Cùng là dị năng hệ Thổ nên Hồ Hạo Thiên cũng không dấu giếm,mà trực tiếp đem những gì mình biết nói cho bọn hắn, cục gạch được hình thành tốn bao nhiêu dị năng, sau đó dùng bao nhiêu lực đạo để đánh chết con Zombie.

Ba người ngồi bên cạnh cùng nhau thảo luận vừa thí nghiệm lên mấy con Zomebie phía sau.

Tới lui thử ngihệm mấy lần, hai người bọn họ có thể đánh ra mấy cục gạch.

Ánh trăng sáng rọi, hình bóng  Zombie dần dần hòa thành một, số lượng hỗn loạn không rõ ràng.

Tiếng hô hấp trong đêm, tiếng gào thét của Zombie đan xen một chỗ, quả thật giống nhạc phim kinh dị.

“ Con mẹ nó, Zombie ngày càng nhiều, nếu không tìm được chỗ ở thì chúng ta đều phải chết  chỗ này …” Lưu Bình mở đèn xe, hướng đằng sau kêu lên.

Cho dù đèn xe chiếu được phạm vi nhỏ.

Đường Nhược ngồi bên cạnh Bạch Thất phóng ra tinh thần lực bao bọc mọi người rồi cầm đèn điện chiếu lên tấm bản đồ cho anh.

Hồ Hạo Thiên  bắn ra thêm mấy cục đá, hỏi Bạch Thất : “ Tiểu Bạch, không phải cậu đã nói đại khái nửa tiếng là tới sao?”